“Chị Mễ sẽ không có vấn đề gì chứ?” Vệ Tử không yên tâm lắm, cô cảm nhận vô cùng rõ ràng sự đau lòng và tuyệt vọng trong tiếng khóc của Mễ Lệ. Nhìn vẻ thờ ơ, lạnh nhạt của Ngụy Hoa Tịnh, trong lòng Vệ Tử nghĩ thầm: Anh ta đúng là động vật máu lạnh.

Ngụy Hoa Tịnh như đoán được suy nghĩ của cô, mỉm cười bẹo mũi cô một cái: “Nhân từ với kẻ địch chính là tàn ác với bản thân. Em yên tâm đi, con người Mễ Lệ kiên cường hơn em tưởng tượng nhiều”.

Vệ Tử vẫn chưa quen với động tác thân mật như thế của hắn, liền quay đầu né tránh, trong lòng nghĩ mình và Mễ Lệ không có thù hận gì, cớ sao gọi là kẻ địch, chỉ có điều cô không có thói quen cãi lại, Ngụy Hoa Tịnh đã nói cô ta không có chuyện gì thì cô cũng không cần nói thêm nữa.

Lúc ở nhà hàng chờ mang thức ăn đến, Vệ Tử trịnh trọng đưa một phong bì cho Ngụy Hoa Tịnh: “Em vốn định coi đây là quà Noel tặng cho anh, nhưng vừa nãy em đã thay đổi suy nghĩ. Em cảm thấy nó không thể gọi là quà, mà chỉ có thể xem như em trả nợ anh”. Sau đó cô ngồi im nhìn sự thay đổi trên nét mặt, từ ngơ ngác đến ngạc nhiên lần đầu tiên thấy trên khuôn mặt của Ngụy Hoa Tịnh.

“Anh có thể hỏi em nguồn gốc của số tiền này không?” Vẫn là Ngụy Hoa Tịnh lên tiếng, dù ngạc nhiên song điềm tĩnh hơn người khác.

Khóe miệng Vệ Tử cong lên: “Do đánh bạc thắng”. Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Ngụy Hoa Tịnh, Vệ Tử vội vàng nói: “Không tin anh đi hỏi giám đốc sòng bạc đi, bọn họ nói em là người thắng được nhiều tiền nhất trong trò đánh bạc với máy năm nay, lúc đó bọn họ còn muốn em chụp ảnh làm kỷ niệm, song em đã từ chối”. Đùa à, để mọi người biết cô đã thắng một số tiền lớn như thế, cô không cần đến tính mạng của mình nữa chắc?

Ngụy Hoa Tịnh mở miệng, bọt cà phê lưu lại ở môi trên giống như ria mép quả thực trông rất buồn cười, Vệ Tử đã lâu lắm rồi không được vui như thế, cô cười ngặt nghẽo, phát hiện người khách ở bên cạnh sau khi nhìn cô cũng không nhịn được phủ phục xuống bàn cười thầm.

Ngụy Hoa Tịnh cũng cười, đây hình như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy điệu cười thoải mái của cô thì phải? Cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm vui tuyệt đối mà tiền bạc mang lại.

“Em chắc chắn muốn đưa số tiền đó cho anh?” Ngụy Hoa Tịnh dùng tay búng vào mảnh giấy mỏng: “Em cần biết rằng, số tiền này đủ để em và bác gái ăn tiêu cả một đời, sống một cuộc sống đầy đủ sung túc”.

Vệ Tử ra sức gật đầu: “Đương nhiên em biết, song số tiền này vốn nên là của anh. Số tiền mà anh giúp Hình Mãn Tinh trả nợ, không phải số tiền anh thắng được, mà là tiền của anh, đúng không?”. Vốn cũng phải, với trí thông minh của Ngụy Hoa Tịnh, học cái gì mà phải nộp học phí có giá trị bằng nửa công ty? Cứ cho là đánh bạc cũng không thể như vậy.

“Còn về em và mẹ em, em tin rằng cả hai đều có thể tự nuôi sống bản thân được.” Đối với hai mẹ con cô, tự nhiên có số tiền lớn như vậy, quả thật không biết nên xử lý thế nào cho phải, việc này cô chưa bàn bạc với mẹ, song Vệ Tử tin rằng bà sẽ tán thành cách làm của cô.

“Xem ra em tin lời Mễ Lệ.” Ngụy Hoa Tịnh nói.

“Tại sao không tin chứ? Chị ấy phân tích rất có lý, hơn nữa, cả một năm chỉ có em thắng số tiền lớn như thế trên máy, xác suất các anh thắng tiền trên bàn đánh bạc cũng không lớn. Xác suất cả hai chúng ta đồng thời thắng một khoản tiền lớn như thế là rất nhỏ.” Vệ Tử cảm thấy mình có thể đã chịu ảnh hưởng của Mễ Lệ, cũng bắt đầu suy luận.

Lần này mức độ kinh ngạc của Ngụy Hoa Tịnh dường như còn hơn cả vừa nãy, hắn chăm chú nhìn Vệ Tử trong một phút, sau đó đột nhiên cười: “A Tử, lúc này nếu đột nhiên em nói em yêu anh, anh sẽ tin đấy”.

“Gì cơ?” Vệ Tử bỗng ngẩn người ra, sau đó khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng như quả cà chua - đây mới là Vệ Tử mà hắn hiểu rõ! Ngụy Hoa Tịnh đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật đẹp biết bao.

Thế giới này quả thật rất kỳ diệu, trước khi lên máy bay vẫn là ngày đông vô cùng lạnh lẽo, vậy mà vừa mới xuống máy bay, hơi nóng đã phả vào mặt, hai người bước vào những ngày hè của vùng Nam bán cầu.

Khắp trong sân bay đều là người mặc quần soóc và áo cộc, những người mặc quần áo dài trong máy bay này hiển nhiên chính là những “Hành khách trên núi băng” trong một bộ phim Trung Quốc.

Dường như bất kể ở đâu, đều rất ít thấy cảnh nhà vệ sinh nam đông đúc, mà nhà vệ sinh nữ lại thường xuyên phải xếp thành hàng dài như con rồng. Do đó, khi Vệ Tử thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh mặc áo cộc màu trắng, quần soóc màu xanh đậm, đeo ba lô to lệch ở sau người, thoải mái ung dung giống như sinh viên, đang lật xem quyển hướng dẫn du lịch của sân bay, điều đó rõ ràng cho thấy anh ấy đã đợi rất lâu.

Lỡ tay đánh rơi quyển hướng dẫn du lịch, trong khi Ngụy Hoa Tịnh khom lưng nhặt lên, bỗng biên phát hiện ra một đôi dép lê màu da cam đang ở trong tầm mắt. Bên trên đôi dép là hai bàn chân nhỏ trắng mịn như tuyết, mười ngón chân giống như cánh của hai bông hoa, khép lại với nhau, đi liền lên trên là mắt cá chân xinh xắn, nối liền với bắp chân thon nhỏ, làn da trắng muốt, mịn màng, nhìn bằng mắt thường không thể nhận ra sự tồn tại của lỗ chân lông. Mỗi một chi tiết, mỗi một đường cong trên đó đều như được sắp đặt bởi bàn tay tài hoa của một nghệ thuật gia tinh tế.

Dừng lại, không được nhìn nữa, Ngụy Hoa Tịnh điều chỉnh lại hơi thở, bối rối, không ngẩng đầu lên, hỏi: “Thay quần áo xong rồi à? Chúng ta đi thôi”.

Người thiếu nữ ở trước mặt Ngụy Hoa Tịnh mặc chiếc quần soóc rộng màu vàng da cam, áo sơ mi không tay, mái tóc dài màu đen được tết thành hai đuôi sam buông trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp với nước da trắng như trứng gà bóc. Cách ăn mặc và trang điểm ấy rất bình thường, song nó đã tôn cả người cô lên, trông Vệ Tử giống như một búp măng mùa xuân mơn mởn, tỏa ra sức sống tràn trề, khiến hành khách đi qua đi lại ở sân bay đều phải quay đầu nhìn lại.

“Tại sao anh biết là em? Anh rõ ràng còn chưa nhìn thấy em!” Vệ Tử vô cùng ngạc nhiên.

Ngụy Hoa Tịnh không hề để ý đến câu hỏi của Vệ Tử, sau khi nhận hành lý từ tay cô, hắn liền sải bước về phía trước dẫn đường.

Hồi còn nhỏ dành toàn bộ sức lực lẫn tinh thần cho học hành, sau khi vào đại học ngoài việc học còn phải đi làm thuê kiếm tiền, từ trước đến nay Vệ Tử chưa bao giờ được đi du lịch thực sự (một tháng bị ký gửi trong khách sạn không thể coi là đi du lịch được!). Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra du lịch là một cuộc du ngoạn không có bất cứ mục đích gì, đơn thuần chỉ là làm cho mình vui vẻ, thật thoải mái dễ chịu, đặc biệt là bên cạnh còn có người bạn tốt như Ngụy Hoa Tịnh.

Dường như trong hắn có nguồn sinh lực vô cùng vô tận, hơn nữa luôn luôn biết lúc nào nên làm việc gì. Hai người đi lặn ở Great Barrier Reef xem san hô và cá nhiệt đới tuyệt đẹp, đến đồng bằng Atherton đi trên khinh khí cầu trải nghiệm du lịch trên không trung, xem đồng cỏ, sông hồ và rừng cây xoài được cắt tỉa thành hình chữ nhật, ngắm nhìn những chú chuột túi nhảy nhót trên đồng. Họ cùng nhau tới đại lộ Đại Dương ngồi máy bay lên thẳng nhìn xuống Twelve Apostles, ở trên bờ biển đợi xem những chú chim cánh cụt trở về nhà, ngồi trên bãi cát vàng bên bờ biển xem mặt trời mọc, rồi cùng tới nếm rượu ở trang viên rượu nho của Hunter Vallley Tourism. Có lúc họ đi ca nô ra biển vui đùa với cá heo, trèo đèo lội suối đãi vàng bên bờ sông. Sau buổi trưa nắng ấm, hai người uống nước trái cây cùng nằm phơi nắng bên bờ biển, vào buổi chiều tối mát mẻ họ lại cùng nhau xem các nghệ sĩ biểu diễn trên phố.

Trạm cuối cùng là thành phố Sydney, vào buổi sáng sớm, hai người đi trèo cầu cảng nổi tiếng, nghe nói đó là cây cầu duy nhất trên thế giới cho phép du khách leo trèo, người trèo cầu đều phải mặc bộ trang phục màu xám thống nhất, với mục đích không làm phân tán sự chú ý của người lái xe ở dưới cầu.

Mọi người chia tổ để trèo, trước khi xuất phát, người dẫn đầu gốc Latin đẹp trai của tổ nhìn thấy Vệ Tử, hết mực khen cô vừa xinh đẹp vừa dũng cảm. Trong khi ngửa mặt lên nhìn kết cấu sắt thép hùng vĩ tráng lệ kia, Vệ Tử lo lắng nghĩ không biết khi ở trên cầu liệu mình có sợ độ cao không.

Quay đầu sang nhìn Ngụy Hoa Tịnh, hắn vẫn tỏ ra không để ý đến những điều đó, ánh mắt tươi cười, dường như có thể đón nhận sự chùn chân của cô bất cứ lúc nào.

Chẳng qua chỉ là một cây cầu thôi mà, Vệ Tử thầm nghĩ, không chút do dự cùng mọi người đeo dây xích vào eo. Đến khi leo lên trên cầu rồi cô mới phát hiện rằng, nhìn thì tưởng việc trèo cầu thế này cực kỳ mạo hiểm, song thực ra rất an toàn, bởi vì hằng ngày đều có rất nhiều người trèo, biện pháp đảm bảo an toàn lại vô cùng tốt.

Ở trên cầu, khắp nơi đều là phong cảnh, phía tây là hàng cây xanh và sóng nước dập dìu, phía đông là những tòa cao ốc vươn cao lên bầu trời xanh, gió sớm thổi vào mặt mang lại cảm giác vô cùng thoải mái. Leo đến giữa cầu, nhìn xuống thấy Nhà hát kịch Sydney nổi tiếng thế giới giống như một vò ốc nhỏ nằm dưới chân, Vệ Tử nghĩ đến tấm áp phích quảng cáo vừa nhìn thấy trên phố, trong đó nói ca sĩ nổi tiếng Đường Lệ Khôn sẽ tổ chức một buổi biểu diễn ở đây. Vệ Tử rất ít khi xem tivi, chỉ có liên hoan ca nhạc tết âm lịch hằng năm là không thể không xem, cũng vì lẽ đó, dường như cô đã lớn lên trong tiếng hát từ những ca khúc của Đường Lệ Khôn.

Sau khi từ trên cầu xuống dưới đất, Vệ Tử kéo Ngụy Hoa Tịnh cùng đi đến chỗ bán vé của Nhà hát kịch để hỏi, nhưng được thông báo là vé đã bán hết. Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, Ngụy Hoa Tịnh cười nói: “Không ngờ em lại là fan của chị ấy. Anh cứ nghĩ là chỉ có những người trên bốn mươi tuổi mới thích nghe chị ấy hát”.

Nghe giọng điệu thì dường như Ngụy Hoa Tịnh rất không tôn trọng thần tượng của cô, Vệ Tử liền lườm hắn một cái. Không mua được vé thật là chán, Vệ Tử im lặng không thèm quan tâm đến hắn nữa.

Lúc này trời đã gần trưa, sau khi hai người ăn trưa đơn giản xong liền quay về phòng của mỗi người nghỉ ngơi. Vì sáng nay dậy sớm, mấy cuộc dạo chơi trong mấy ngày liền đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, Vệ Tử dường như vừa đặt lưng lên giường là ngủ luôn. 

Đang lúc mơ mơ màng màng thì chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên dồn dập, đưa tay quờ quạng cầm máy áp vào tai, trong điện thoại vọng đến giọng nói của Ngụy Hoa Tịnh: “Có muốn đi xem buổi biểu diễn của Đường Lệ Khôn không? Nếu có thì sau mười phút gặp nhau ở sảnh của khách sạn nhé”.

Trời, anh chàng này giỏi thật! Vệ Tử vội vàng ngồi dậy, trong vòng mười phút cô phải làm xong hàng loạt việc, nào là tắm, thay quần áo, thu dọn đồ đạc, rồi lao nhanh đến thang máy.

Cô chạy về phía Ngụy Hoa Tịnh đang ngồi thong thả uống cà phê, hào hứng hỏi: “Vé chẳng phải đã bán hết rồi sao? Làm sao anh mua được?”. Nhìn tấm vé hắn đưa cho, hình như còn là ghế dành cho khách VIP.

“Anh đã nói rồi, chỉ có những người trên bốn mươi tuổi mới thích chị ấy hát, mẹ anh là một trong số đó, may là anh từng gặp chị ấy ở nhà mình, nhờ có chút quan hệ ấy, không ngờ được người ta nể mặt thật.” Ngụy Hoa Tịnh làm một động tác tỏ ý vô cùng cảm kích, biểu cảm khoa trương đến mức khiến Vệ Tử không sao phân biệt được thật hay giả nữa.

Thật cũng được, giả cũng được, dù sao vé đã nằm trong tay, ngay cả khi ở trong nước, Vệ Tử cũng chưa từng có cơ hội được tiếp xúc gần với Đường Lệ Khôn như thế này. Cô phấn chấn nhìn kỹ tấm vé, rồi bỗng nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng: “Buổi biểu diễn hai giờ nữa mới bắt đầu, vậy tại sao anh lại bảo em xuống đây sau mười phút?”.

Ngụy Hoa Tịnh điềm nhiên trả lời: “Lẽ nào em muốn nhịn đói đi xem?”.

Ngồi gần cửa sổ trong nhà hàng thủy tạ, trong tiếng nhạc du dương, hai người thưởng thức một bữa cơm Pháp với nhiều món ngon. Khi sắp ăn xong, màn đêm bắt đầu buông xuống, bên ngoài cửa sổ ánh đèn điện phản chiếu lên sóng nước dập dờn, chỗ không xa chính là nhà hát với sơn tường màu sữa, dưới sự chiếu rọi của những chùm ánh sáng, càng trở nên lấp lánh rực rỡ hơn.

Nghĩ đến việc chỉ ít phút nữa được vào trong nhà hát xem biểu diễn, tâm trạng Vệ Tử vô cùng háo hức, cô chủ động gợi chuyện: “Lẽ ra đây là quốc gia thuộc Liên hiệp Anh, tại sao lại đều thích món ăn Pháp nhỉ?”. Vệ Tử thấy trên đường phố hoặc trong các ngõ nhỏ khắp nơi đều có món ăn Thái Lan, Việt Nam, Trung Quốc, thậm chí có món Hy Lạp, tới khi bước vào nhà hàng đắt giá với không gian sang trọng thì phần nhiều là món ăn Pháp, mà không bắt gặp nơi đâu quảng cáo là bán món Anh chính hiệu.

Ngụy Hoa Tịnh nói với Vệ Tử, vẻ nghiêm túc: “Người Anh chia món ăn ngon ở khắp các nơi trên thế giới ra làm ba hạng, hạng thứ nhất là món ăn Pháp và món ăn Trung Quốc. Em có biết xếp ở hạng thứ hai là cái gì không?”.

Vệ Tử nghĩ một lát rồi nói: “Là món Anh? Suy cho cùng là người Anh phân chia mà, nhất định sẽ thiên vị đất nước mình một chút”.

Ngụy Hoa Tịnh cười lắc đầu: “Không, là món ăn của các nước khác, trừ món ăn của Trung Quốc, Pháp và của Anh”.

“Sao cơ!” Vệ Tử bật cười, “Vậy xếp thứ ba chẳng phải chỉ còn nước Anh sao, họ thật khiêm nhường”.

Người Anh có thực sự khiêm nhường hay không hai người không thể nào kiểm chứng, nhưng lòng nhiệt tình của người Trung Quốc thì hai người quả thực có thể nhận thấy được, cho dù là ra nước ngoài cũng không thay đổi. Sau khi ăn xong, họ đi vào trong nhà hát, phát hiện thấy dưới khán đài đã gần như ngồi kín chỗ, trong đó người Trung Quốc chiếm hơn một nửa.

Buổi biểu diễn còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, Vệ Tử quyết định vào phòng rửa mặt trước, khi ra khỏi cửa, cô phát hiện bên ngoài rất náo nhiệt.

Người Trung Quốc ở Úc rất nhiều, đối với Sydney - một thành phố vốn đã đông người sinh sống, thì người Trung Quốc ở nơi đây càng chiếm tỷ lệ cao so với các thành phố khác, do đó tới đâu cũng có thể nhìn thấy người Trung Quốc da vàng mắt đen. Những nơi có đông người Trung Quốc đều có chung một đặc điểm, đó chính là đặc biệt thích chụp ảnh. Cú tốp năm tốp ba, người này chụp cho người kia, và phần lớn đều nói tiếng Trung, ở gần, thỉnh thoảng ạn còn có thể nghe thấy những từ phát âm cực chuẩn: “Quả cà”.

“Này cô gái, có thể giúp chúng tôi chụp kiểu ảnh chung không?” Nói cái gì ấy nhỉ, vừa nãy Vệ Tử còn nghĩ thầm, sao có nhiều người chụp ảnh ở ngoài cổng nhà hát vậy, lúc này đã có người tìm đến cửa rồi, lại còn dùng tiếng phổ thông Trung Quốc rất chuẩn nữa.

Bởi vì rất ít khi ra ngoài chơi, Vệ Tử cũng chưa có thói quen chụp ảnh. Ngược lại, Ngụy Hoa Tịnh lại tỏ ra rất mê việc này, song điểm hứng thú của hắn chỉ là chụp ảnh, chứ không phải là được chụp ảnh, chỉ trong một ngày, trong máy đã đầy ắp ảnh của Vệ Tử. Còn Vệ Tử, đến máy ảnh cũng không dùng thạo, những chiếc máy ảnh đơn giản còn tạm được, còn nếu đó là những chiếc chuyên dụng thì cô chẳng biết chụp thế nào.

Người hỏi Vệ Tử là một cô gái trẻ, Vệ Tử tiện thể liếc nhìn người muốn chụp ảnh chung với cô ta, rồi cứ ngẩn người ra.

Cô gái kia đợi có vẻ sốt ruột, nghĩ rằng Vệ Tử không hiểu tiếng Trung, lập tức dùng tiếng Anh hỏi lại: “Xin lỗi, tôi nghĩ rằng cô là người Trung Quốc, có thể giúp tôi và bạn trai chụp ảnh chung không?”.

Người bạn trai kia lúc này một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại di động nhìn vào đó với vẻ không tập trung, cho đến lúc nghe thấy tiếng động ở bên cạnh ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Vệ Tử, bỗng kêu lên kinh ngạc: “A Tử, tại sao em lại ở đây?”.

Người con trai trông rất phong độ ấy, chính là anh chàng đẹp trai Thời Viễn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương