Nguỵ Hoa Tịnh hình như đã thắng một khoản tiền lớn, Vệ Tử nghĩ, bởi vì không những hai người ngồi ăn trong một nhà hàng Pháp với không gian sang trọng, mà trên khuôn mặt của Nguỵ Hoa Tịnh cũng tràn ngập niềm vui - đương nhiên, mặt Nguỵ Hoa Tịnh lúc nào cũng tươi cười như thế. Nhưng lần này, Vệ Tử cảm thấy tâm trạng của hắn quả thật rất thoải mái.

Ăn tối xong hai người đi ra khỏi nhà hàng, ngay ngoài cửa là đủ loại cửa hàng với la liệt hàng hoá, không cần ra khỏi khách sạn cũng có thể mua được tất cả mọi thứ cần thiết. Vệ Tử tò mò đi đi lại lại xem các thứ như một đứa trẻ, đương nhiên chỉ dừng lại ở việc nhìn ngắm, bởi vì có nghĩ bằng đầu ngón chân thì cô cũng biết những thứ này chắc chắn rất đắt.

Khá kỳ lạ là, Nguỵ Hoa Tịnh còn tò mò hơn cô, không chỉ đứng nhìn ở ngoài, hắn còn kéo Vệ Tử vào trong cửa hàng xem cùng. Trước sự niềm nở của nhân viên phục vụ, Vệ Tử hơi bối rối, song Nguỵ Hoa Tịnh lại tỏ ra hết sức tự nhiên, đi lại hết bên này đến bên kia, không lâu sau chọn một số đồ trang sức và quần áo, rồi cùng Vệ Tử biến mất trong phòng thay đồ.

Đồ trong cửa hàng Pháp này khá độc đáo, nhân viên phục vụ cũng không phải là người trẻ tuổi giống như trong nước, người phục vụ Vệ Tử là một phụ nữ trung niên da trắng thái độ rất hoà nhã. Đợi Vệ Tử thay đồ xong đi ra, bà ta liền trợn mắt kêu lên: “Trời ạ, cô đúng là một kiệt tác của Thượng đế”, một lời khen cường điệu kiểu phương Tây điển hình.

Lúc này Vệ Tử đã thay bộ đồ sinh viên ra, trên người mặc chiếc váy dài có đai đeo màu xanh ngọc, bên ngoài là áo khác ngắn màu trắng, dưới chân cũng thay bằng một đôi bốt màu nhạt được may rất tinh xảo. Trông cô xinh đẹp, tao nhã, tự nhiên như tiên nữ giáng trần, thoắt một cái, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn vào cô giống như bị nam châm hút.

Nguỵ Hoa Tịnh khó khăn lắm mới rời được ánh mắt khỏi người Vệ Tử, cảm ơn sự khen ngợi của nhân viên, hắn hỏi có ý trêu đùa: “Thế nào? Con mắt thẩm mỹ của anh không tệ chứ?”.

Người bán hàng đáp lại: “Đúng vậy thưa ngài, song tôi không thể không nói, cô gái này mang bất cứ bộ đồ nào hay đeo trang sức nào của cửa hàng chúng tôi đều rất đẹp”. Người bán hàng rất chuyên nghiệp, không chỉ âm thầm lấy lòng Nguỵ Hoa Tịnh, mà còn khéo léo quảng cáo sản phẩm của cửa hàng mình. Có điều sao Vệ Tử lại không nhận ra Nguỵ Hoa Tịnh mới là công tử tiêu tiền như nước cần được nịnh hót? Nguỵ Hoa Tịnh vừa mới có suy nghĩ này thì người phụ nữ trung niên kia lại cười tít mắt nói: “Thưa ngài, ngài thật may mắn đấy, có một người vợ đẹp như thiên thần”.

Nghe được câu nói đó, Nguỵ Hoa Tịnh thấy sảng khoái vô cùng, hắn vui vẻ thanh toán hoá đơn rồi kéo Vệ Tử ra ngoài.

Lúc đầu Vệ Tử còn lo mang giày cao gót đi đường không tiện, đi được mấy bước cô mới nhận ra rằng đôi giày này rất thoải mái, không thấy khó chịu chút nào, cô vừa định lên tiếng khen đúng là cửa hàng nổi tiếng thì đột nhiên phát hiện ra mình đã đi ra ngoài cùng Nguỵ Hoa Tịnh.

“Em vẫn chưa thay quần áo mà!” Cho dù là cửa hàng nổi tiếng cũng sẽ không cho phép khách hàng mặc thử quần áo đi ra ngoài như thế.

“Thay quần áo làm gì, bộ này mặc đẹp thế này.” Nguỵ Hoa Tịnh không giải thích, song nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Tử, hắn lập tức nói: “Em yên tâm, em sẽ không bị nhân viên của cửa hàng truy sát đâu, đây là quà anh tặng em”. Quen biết nhau lâu như thế, Nguỵ Hoa Tịnh dần dần hiểu lối tư duy của Vệ Tử, không đợi cô có phản ứng đã lập tức nói tiếp: “Đây coi như là bồi thường cho sự đối đãi quá đáng của anh với em thời gian gần đây”. Chỉ cô gái có tính cách như Vệ Tử mới có thể ngoan ngoãn chịu để hắn “ký gửi” trong khách sạn tới cả tháng như vậy, bất cứ cô gái nào mà Nguỵ Hoa Tịnh quen biết trước đây đều không thể làm được điều đó.

Nghĩ đến đây, ánh mắt liếc nhìn Vệ Tử của Nguỵ Hoa Tịnh càng dịu dàng hơn, còn kèm theo cả sự áy náy và thương xót, thấy vậy Vệ Tử đỏ bừng mặt liền cúi đầu xuống.

Khi Vệ Tử lấy lại trạng thái bình thường thì phát hiện mình cùng với Nguỵ Hoa Tịnh đã đến một nơi mới, chỗ này nếu Vệ Tử không đoán sai thì đó là sòng bạc.

Sở dĩ cô hơi do dự là vì không khí ở đây hơi đặc biệt. Không giống với sòng bạc ồn ào náo nhiệt mà cô vừa mới đến, nơi đây cảm giác rất vắng vẻ, trong số mười mấy bàn đánh bạc thì chỉ vài bàn có người ngồi. Trong số những người này, có người tay cầm ly rượu uống, có người lại quay sang người bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, không giống như đang đánh bạc, trái lại còn giống như tham gia một buổi gặp gỡ.

Những người này khẳng định đang chơi rất vui vẻ với nhau, số tiền chơi chẳng đáng kể, cho nên không cần suy nghĩ đến chuyện được mất, nhưng như vậy cũng rất tốt! Vệ Tử nghĩ, nếu so sánh thì cô thích không khí yên tĩnh ở nơi đây hơn, thêm vào đó có Nguỵ Hoa Tịnh ở bên cạnh, cô cũng thấy rất vững tâm, mọi cử động đều tỏ ra vô cùng ung dung.

Còn Nguỵ Hoa Tịnh thì sao, có lẽ từ trước đến nay chưa bao giờ hắn không ung dung.

Sự xuất hiện của hai người dường như tạo ra một sức thu hút nho nhỏ trong không gian yên tĩnh nơi đây, tất cả khách chơi đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người, gần như không giấu nổi vẻ ngạc nhiên là vì sao đôi kim đồng ngọc nữ châu Á lại xuất hiện ở đây.

Vệ Tử hơi tò mò nhìn về phía một cái bàn gần nhất, ở đấy có mấy người đàn ông trung niên đang ngồi. Sau khi nhận được ánh mắt của Vệ Tử, ông ta liền giơ cốc lên cười mỉm, cùng với đó còn có cả ánh mắt tán thưởng. Vệ Tử thấy trong lòng nhẹ nhõm, cũng gật đầu đáp lại bằng nụ cười mỉm, nụ cười của cô tựa như trăm hoa bừng nở, chiếu sáng cả căn phòng. Những người kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đã có người đứng dậy vẫy tay về phía hai người.

Nguỵ Hoa Tịnh một tay ôm nhẹ lấy Vệ Tử, nhẹ nhàng đáp lại lời mời của mọi người.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ tiến đến bắt chuyện, hỏi hai người có host[1] không. Nguỵ Hoa Tịnh tỏ ý lần đầu tiên đến đây nên chưa có. Ngay lập tức có một host tiến đến đưa cho hai người danh thiếp, rồi ngỏ lời nếu có bất cứ nhu cầu gì đều có thể điện thoại cho anh ta, 24/24 hễ gọi điện là đến ngay.

[1] Host: Nhân viên phục vụ chuyên trách.

Đầu tiên Nguỵ Hoa Tịnh ra hiệu cho cô gái phục vụ ở bên cạnh mở sâm banh, sau đó đưa một tờ giống như tờ séc cho host, Vệ Tử phát hiện thấy host kia sau khi liếc nhìn tờ séc thì thái độ càng tỏ ra cung kính hơn.

Đợi khi sâm banh được mang đến, host kia cũng mang thẻ đánh bạc mà Nguỵ Hoa Tịnh nhờ anh ta đổi đến. Hắn tiện tay lấy một thẻ đánh bạc màu đen đưa cho cô gái phục vụ kia xem như là tiền boa, đổi lại cô gái đó nở một nụ cười hết sức dễ thương kèm theo mấy câu đại loại là chúc may mắn.

Vệ Tử thấy Nguỵ Hoa Tịnh giải quyết mọi việc rất thông thạo, nên nói là hắn lần đầu tiên đến đây, thì dù có chết cô cũng không tin.

Cầm theo thẻ đánh bạc, Nguỵ Hoa Tịnh không tiến đến gần cái bàn vừa nãy ra hiệu cho hắn, mà đi một vòng, đến bên cạnh người đàn ông Hoa kiều chừng hơn năm mươi tuổi rồi chào một câu như thể lâu ngày gặp lại: “Ngài Hình, ngài vẫn khoẻ chứ!”.

Đây là người đàn ông xem ra được chăm sóc rất tốt, trừ đôi lông mày hơi nhíu lại và vẻ mặt có phần mệt mỏi. Nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh ông ta liền thở dài một cái, nét mặt tỏ rõ sự đề phòng.

Người đàn ông Hoa kiều hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vệ Tử đi cùng với Ngụy Hoa Tịnh, nhưng cũng chỉ là nhìn qua một chút, rồi lập tức chuyển ánh mắt tới Nguỵ Hoa Tịnh như muốn mở miệng nói câu gì đó. Trái lại, cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh ông ta thì cứ nhìn chằm chằm vào Vệ Tử không chớp mắt.

Cô gái này xem ra không quá ba mươi tuổi, rất xinh đẹp duyên dáng, Vệ Tử nhìn mái tóc vấn cao của cô ta, cảm thấy quen quen, sau đó lướt nhìn xuống chân cô gái, buột miệng hỏi: “Cô là diễn viên múa ba lê phải không?”.

Câu nói vừa dứt, cả ba người liền nhìn về phía Vệ Tử, ông Hình sững sờ, lập tức tươi cười hỏi có ý lấy lòng: “Đúng vậy, xin hỏi, tên cô là gì vậy?”, rồi quay đầu lại nhìn cô gái ở bên cạnh: “Xem ra em quả thật nổi tiếng ở nước ngoài rồi”. Ánh mắt ông rất dịu dàng, câu nói đầy vẻ cưng chiều.

Ngoài miệng cô gái tỏ ra khiêm nhường, song chân mày khoé mắt lại không giấu được sự đắc ý, Nguỵ Hoa Tịnh được dịp nói: “Đương nhiên, cô Mễ từng là nhân vật có tiếng của đoàn XX, hiển nhiên xa gần đều biết tiếng”.

Nhờ sống cùng với Lý Bối Bối một thời gian, Vệ Tử biết được Đoàn XX là đoàn múa ba lê hàng đầu ở trong nước, song đoàn XX có “diễn viên” nào thì cô không hề hay biết. Nhìn ánh mắt ranh mãnh của Nguỵ Hoa Tịnh, mặt Vệ Tử đỏ bừng, cô mỉm cười gật đầu, không dám nói ra lý do mà cô đoán cô gái kia là diễn viên múa ba lê, chỉ thấy kiểu vấn tóc của cô ta, hai chân xếp hình chữ “bát”[2] điển hình.

[2] Chữ “bát”: 八

“Ngài Hình, số tiền này đều là do tôi vừa thắng được ở ông, người ta thường nói, không phải của mình thì không thương tiếc, ông chắc chắn muốn đem thứ quý giá cuối cùng là tính mạng của bản thân để đánh bạc với tôi chứ?” Nguỵ Hoa Tịnh nói chỉ đủ cho bốn người nghe thấy.

Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng làm cho ông Hình lập tức ỉu xìu giống như quả bóng cao su bị chọc thủng, thớ thịt trên khuôn mặt co giật, ông ta cười gượng: “Nếu không chơi thì anh có thể trả lại tôi số tiền mà anh đã thắng tôi không?”.

Nguỵ Hoa Tịnh mỉm cười từ chối.

“Đã không có tiền, bọn họ chắc sẽ không bỏ qua cho tôi, kết quả vẫn chẳng khác gì!” Nói xong, vẻ mặt ông ta trở nên phóng khoáng, không sợ cái chết.

“Chỉ có điều”, giọng nói của Nguỵ Hoa Tịnh một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người, “Vận may của ông tối nay quả thật không tốt, còn vận may của tôi tối nay lại quá tốt, mặc dù đã đổi sòng bạc, cũng không hẳn có thể đổi vận ngay lập tức, nếu tiếp tục chơi thì không công bằng với ông lắm”.

Thấy mọi người đều ngơ ngác, Nguỵ Hoa Tịnh liền đưa ra một đề nghị rất bất ngờ: “Cho nên tôi đề nghị cô ấy sẽ chơi thay tôi”.

Thấy Nguỵ Hoa Tịnh chỉ về phía mình, Vệ Tử không nhịn được bèn trừng mắt lườm hắn một cái rất không thuỳ mị. Cho dù anh ta có nhiều tiền, cho dù mọi người chơi không lớn, anh ta cũng không thể coi chuyện này như trò đùa trẻ con thế được! Không thấy người ta - cái ngài Hình kia - cực kỳ chú ý đến số tiền ít ỏi cuối cùng sao? Nếu chơi thua thì lộ phí quay về nhà của người ta cũng ở lại đây! Lẽ nào anh ta muốn mở lòng từ bi, mượn tay cô để trả số tiền thắng bạc cho người ta? Vệ Tử suy nghĩ đến khả năng lương thiện như thế của Nguỵ Hoa Tịnh.

“Tôi quả thực hoàn toàn không biết chơi.” Vệ Tử trịnh trọng tuyên bố, ngay cả mọi người ở bàn này đang chơi cái gì cô cũng không biết, nhưng cô có thể nhận ra trò mọi người chơi không phải là mạt chược mà cô mới học từ hồi đại học.

Không ngờ đề nghị điên khùng này vẫn được tiếp nhận, ông Hình cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, rồi nhìn sang cô Mễ ở bên cạnh với ánh mắt cầu khẩn, gật đầu nói: “Hôm nay vận may của tôi rất kém, vậy để vị hôn thê của tôi chơi thay, trò chơi này cô ấy cũng vừa mới biết chơi chưa lâu”.

Cô Mễ rõ ràng phải hiểu hơn Vệ Tử, chỉ nghe thấy cô ta cố nén giọng kêu lên: “Anh bị điên à, chỗ này đến mấy triệu đô la đấy! Anh muốn chơi tới mức chúng ta không đi được sao? Chúng ta đến nước khác, bọn họ chưa chắc tìm thấy chúng ta!”. Nói đến câu cuối, giọng cô ta nghẹn ngào.

Ông Hình ủ rũ, im lặng hồi lâu không nói gì, vẫn là Nguỵ Hoa Tịnh mở miệng giải thích: “Cô Mễ nói sai rồi, mấy triệu đô la của ngài Hình giờ đều nằm trong tay tôi, còn thẻ đánh bạc của ngài Hình giờ đây gần như đều là tín dụng của tiền dự chi”. Còn về khi đến kỳ hạn ông ta có thể hoàn trả được số tiền đó không thì chẳng cần nói cũng biết được.

Lần này cô Mễ không kiềm chế nữa, rít lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống sàn nhà khóc toáng lên.

Nhân viên phục vụ của sòng bạc lập tức đi tới hỏi xem xảy ra chuyện gì, một số khách chơi bạc nghe thấy thế cũng kéo đến, còn có người xì xầm bàn luận, đại ý là trong khu chơi bạc lớn chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này.

Khu chơi bạc lớn, thì ra nơi đây là khu chơi bạc lớn, vậy thì có nghĩa là Nguỵ Hoa Tịnh quả thực đã thắng của người khác mấy triệu đô la! Trời đất! Vệ Tử từ từ ngẩng đầu lên nhìn Nguỵ Hoa Tịnh, đáp lại cô là vẻ mặt tươi cười dường như không nén được của hắn.

Cô quả thật là một kẻ ngốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương