Người Đẹp Cấp SSS
Chương 7: Thật là có duyên

“Ui, tên nhóc này rất có cá tính, không sợ bị xem là tội phạm đào tẩu bắt vào lại sao?”

Thấy Lý Thiên Đường mặc đồ tù đi vào, mấy bảo vệ đi lại ở cửa đại sảnh lập tức bước tới, người cầm đầu trong mắt rõ ràng khinh thường: “Người anh em, tới công ty chúng tôi tham dự tuyển dụng đặc biệt phải không?”

“Đúng.”

Lý Thiên Đường đưa thư giới thiệu, lại lấy ra gói thuốc: “Tới, tới, hút thuốc.”

“Xin lỗi, tập đoàn có quy định, trong thời gian làm việc, chúng tôi không được nhận hối lộ của bất kỳ ai.”

Bảo vệ dẫn đầu mặt đầy nghiêm túc, giơ tay chặn thuốc lá Lý Thiên Đường đưa tới, trong lòng cười lạnh: Haha, buồn cười, anh đây lúc nào thì hút thuốc lá mười tám nghìn một gói? Không phải hạ thấp thân phận sao.

Anh có thân phận cứt chó à, không phải chỉ là trông nhà giữ cửa sao? Còn không biết xấu hổ nói ‘hối lộ’, Lý Thiên Đường thầm bĩu môi nghĩ, ông đây không phải tới trúng ổ ra vẻ chứ?

Xác định thư giới thiệu của Lý Thiên Đường là thật xong, bảo vệ cầm đầu xoay người chỉ vào đại sảnh: “Cầm đi cho nhân viên tiếp tân xem, họ sẽ nói cho anh biết đi đâu phỏng vấn.”

Đúng như lão già chết tiệt nói, cặn bã thường khiến người ta sợ, những người đang làm việc trong đại sảnh nhìn thấy hắn vào đều dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn, nhưng sau khi hắn nhìn lại, họ lại vội vàng cúi đầu.

Vẫn là cô tiếp tân thanh xuân xinh đẹp lộ ra nụ cười thân thiết mà hắn rất khát vọng: “Chào anh, xin hỏi anh cần chúng tôi giúp đỡ gì sao?”

“Tôi tới quý công ty tham dự tuyển dụng đặc biệt, đây là thư giới thiệu của tôi, mời xem.”

Trước mặt mỹ nữ xa lạ, Lý Thiên Đường có thể duy trì phong độ quý ông nên có, chỉ là con ngươi lại không chịu nghe lời, láo liên trên mặt, trước ngực người ta, ác ma trong cơ thể lại đang gầm thét: “Nhào lên, làm cô ta!”

“Anh Lý, xin anh đợi chút.”

Cô tiếp tân làm bộ không để ý Lý Thiên Đường nhìn mình, đọc xong thư giới thiệu bèn nhấc điện thoại bấm số, khẽ nói vài câu gì đó, mới ngẩng đầu cười nói: “Anh Lý, thư ký Mẫn Nhu mời anh đến phòng tổng giám đốc ở tầng mười hai, cô ấy nói Nhạc tổng muốn đích thân gặp anh.”

À, xem ra con nhóc xấu xa đó đã biết hôm nay anh tới, sợ anh làm mất mặt cô cho nên mới đặc biệt kêu anh tới phòng làm việc tìm cô. Trên đường tới đây, anh Lý đã chuẩn bị đầy đủ để ra dáng trước mặt người phỏng vấn, bây giờ lại không có đất dụng võ, điều này khiến hắn ít nhiều có chút thất vọng.

“Cô ta cũng rất biết hưởng thụ, hành lang cũng trang hoàng cao cấp như vậy.”

Lý Thiên Đường ra khỏi thang máy, tùy ý đánh giá hành lang, lắc đầu đi về phía phòng tổng giám đốc ở hướng đông.

Lúc sắp tới cửa, một cô gái thành thị mặc váy trắng công sở, mang giày da cao gót màu đen từ trong phòng bước ra.

Gì, là cô!?

Nhìn thấy cô gái thành thị, Lý Thiên Đường chấn động, xém chút kinh ngạc hô lên.

Cô gái thành thị đó không phải ai khác, chính là mỹ nữ từng có ‘nửa trước cuộc tình’ với Lý Thiên Đường ở Mỹ tháng trước.

Lý Thiên Đường vốn cho rằng, cả đời này hắn cũng sẽ không gặp lại cô nữa, lại không ngờ rằng hai người mới tách ra không bao lâu đã lại gặp nhau lần nữa, còn là trong công ty của Nhạc Thanh Hà.

Thật là có duyên, chẳng lẽ ông trời cố ý tác hợp cho hai người họ, muốn hoàn thành nửa sau cuộc tình dang dở?

Nhưng mà, Nhạc Thanh Hà biết mỹ nữ này thực ra không phải người bình thường sao?

Lý Thiên Đường cười hiền hòa, bước nhanh tới trước vươn tay phải ra: “Mỹ nữ, cô chính là thư ký Mẫn đi?”

Lúc cô tiếp tân gọi điện thoại, Lý Thiên Đường nghe thấy rất rõ ràng, là thư ký Mẫn kêu hắn tới đây.

Chỉ dựa vào thái độ của Nhạc Thanh Hà đối với hắn, nhất định sẽ không tự mình nghênh đón hắn, vậy đây chỉ có thể là thư ký Mẫn thôi.

“Đúng, tôi chính là thư ký tổng giám đốc, Mẫn Nhu.”

Mỹ nữ nhìn thấy Lý Thiên Đường mặc đồ tù, lại còn bẩn thỉu, lạnh lùng đánh giá hắn xong liền cau mày, đang muốn dạy dỗ hắn sao không hiểu quy củ thì bỗng nhiên tỉnh ngộ lại: Dáng vẻ hắn sao lại quen mắt như vậy?

So với mấy ngày trước, Lý Thiên Đường vốn là ‘tóc đen mượt mà’, bây giờ lại trở thành đầu trọc lóc, còn mặc đồ tù, mỹ nữ không nhận ra hắn ngay cũng rất bình thường.

Nhưng cô lại nhớ rõ giọng hắn, ngây ngốc thoáng chốc liền bừng tỉnh, thất thanh kêu lên: “Là anh!”

“Đúng đúng, chính là tôi.”

Lý Thiên Đường cười híp mắt gật đầu, thấp giọng nói: “Thư ký Mẫn, chúng ta thật có duyên.”

“Anh chính là Lý Thiên Đường!”

Nhạc Thanh Hà cắn răng, hận không thể chỉa súng hỏi ông trời: Tại sao ông lại thiên vị quái vật này như vậy, khiến tôi rốt cuộc không thoát khỏi ma trảo của hắn, mấy ngày trước đã đoạt đi lần đầu tiên của tôi?

Thấy khuôn mặt nhỏ của Nhạc Thanh Hà tái nhợt, toàn thân run rẩy, Lý Thiên Đường còn cho rằng cô đang sợ mình vạch trần cô, vội nhỏ giọng an ủi: “Thư ký Mẫn, cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra chuyện đó. Tôi là người thông minh, biết đạo lý chỉ có giữ kín miệng mới có thể sống lâu.”

Thư ký mẫn sao lại bị người ta truy sát ở Mỹ, cô có thân phận gì, Lý Thiên Đường bây giờ không muốn quản nhiều, chỉ cần cô không làm hại Nhạc Thanh Hà là được.

“Được, anh tốt nhất đừng lắm miệng, nếu không anh chết chắc rồi.”

Nhạc Thanh Hà hít sâu liên tục mới chậm rãi khôi phục lại lý trí, xoay người đẩy mở cửa phòng: “Nhạc tổng, người tìm cô tới rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương