35:Bạn có tin không? Khi mà hai trái tim hòa chung một nhịp đập, ta sẽ cảm nhận được sự xuất hiện của người kia. Và nhanh chóng anh đã tìm thấy tôi. Sau làn mưa trắng xóa là chàng trai mặc cảnh phục xanh tay cầm ô đang chạy vội về phía tôi, chàng trai ấy tôi yêu, chàng trai ấy cũng yêu tôi.
Tôi chẳng biết ngồi lên chuyến xe số mấy, cũng không biết đã xuống ở chỗ nào. Hai bên đường đều là những ngôi nhà to lớn sừng sững còn chưa hoàn thiện, xe cộ đi lại nườm nượp, không có quán xá, không có lấy một biển hiệu, không biết đây là đâu. Ra ngoài còn không mang theo ví, không có tiền bắt xe về nữa. Đi lang thang một đoạn vẫn không tìm ra được đường về, cảnh vật lạ hoắc càng làm tôi thêm sợ. Trời bỗng chốc nổi gió mạnh rồi từng hạt rơi xuống, rơi xuống. Mưa to như trút hết những gì ấm ức trong lòng. Mưa to đến nỗi... tôi cũng khóc. Và người duy nhất tôi nghĩ đến lúc này chính là anh.
- Em bị lạc rồi!
Tôi gọi điện cho anh, vừa khóc mếu vừa hét lớn không chỉ để át lại tiếng mưa mà còn là để giải tỏa hết tất cả những gì ấm ức nãy giờ phải chịu đựng.
- Em đang ở đâu? Sao lại lạc?
- Em... không biết! Chỗ này toàn là... cây cối.... toàn là gạch đá... không có gì hết.... cái gì cũng không có!
- Em mở bản đồ ra xem đang ở đâu?
- Em... mở rồi! Càng đi... càng lạc...
Tôi vẫn không ngừng khóc và trời vẫn không ngừng trút mưa.
Giọng anh đầy lo lắng ở đầu bên kia:
- Thôi được rồi! Em tìm chỗ nào trú mưa đi! Đợi anh! Anh đến ngay!
Nhưng tôi đã không làm như lời anh dặn. Việc dầm mưa quả thật rất tốt cho tâm trạng của tôi hiện giờ. Chí ít cũng không ai biết tôi đang khóc, hoặc là có người đang khóc cùng tôi, sẽ không phảu khóc một mình, tốt thật!
Bạn có tin không? Khi mà hai trái tim hòa chung một nhịp đập, ta sẽ cảm nhận được sự xuất hiện của người kia. Và nhanh chóng anh đã tìm thấy tôi. Sau làn mưa trắng xóa là chàng trai mặc cảnh phục xanh tay cầm ô đang chạy vội về phía tôi, chàng trai ấy tôi yêu, chàng trai ấy cũng yêu tôi.
- Sao em không tìm chỗ nào trú? Ướt hết rồi!
- Ướt rồi...! Ướt rồi...! Trú làm gì nữa?
- Em ngốc quá! Lại quên không mang ô nữa!
Anh che ô, tay ôm lấy tôi đưa tôi đi.
- Em ướt thế này.... anh không sợ ướt áo mình sao?
- Ngốc ạ! Em ướt rồi,áo anh khô cũng có nghĩa gì!
- Em chỉ làm anh lo thêm... đúng không?
- Lo cho em... anh mới thấy mình có lí do để hạnh phúc.
- Em... em... làm sao bây giờ?
- Có anh đây rồi! Không sao nữa đâu! Để anh đưa em về! Mọi thứ sẽ ổn cả thôi!
Có lẽ tôi đã sai khi làm như vậy! Có lẽ tôi không nên gọi anh tới đây! Có lẽ tôi đã quá quen với việc nhìn thấy anh ở bất kì nơi đâu! Phải làm thế nào đây?
Anh đưa tôi về nhà anh, lấy khăn lau khô tóc, nước trên người tôi.
- Em vào thay đồ đi! Lấy tạm đồ của anh mặc! Để thế này lỡ cảm lạnh.
Tôi đứng lên đi như một người vô hồn, thay đồ rồi lại nhìn mình trong gương, lại khóc, khóc rất hiều, khóc đến nỗi bật thành tiếng nấc.
Anh ở bên ngoài gõ cửa.
- Em sao thế? Em khóc à?
Phải cố gắng lắm mới có thể kìm chế bản thân mà lên tiếng:
- Em... không...sao! Có lẽ là.... bị... ngạt mũi!
- Vậy mau ra ngoài đi! Anh làm sẵn trà gừng cho em rồi!
Tôi lau khô nước mắt, rửa mặt thật kĩ cố gắng tỏ ra bình thường đi ra ngoài.
Anh lấy tay xoa đầu tôi:
- Ngốc ạ! Lạc đường thôi mà cũng khóc! Lần sau đi đâu nhớ phải gọi cho anh biết chưa?
Tôi gật đầu, hai tay run run bưng bát trà gừng nóng bốc khói nghi ngút lên đưa vào miệng. Rõ ràng là vị mật ong mạnh mẽ len vào miệng nhưng đầu lưỡi chỉ cảm nhận được vị cay của gừng và đắng, vị đắng ấy từ đâu ra tôi cũng không biết.
Người ấm dần từng chút một, nhưng tâm trạng lại tồi tệ hơn.
- Anh... sẽ được thăng cấp chứ nhỉ?
Nhật Nam vô tư trả lời:
- Ừ! Anh được lọt vài danh sách đề cử! Anh đang cố gắng để hoàn thành trước hôn lễ của chúng ta!
- Anh... sẽ lên đại úy... đúng không?
- Ừ! Nhưng sao thế? Chẳng phải chuyện tốt sao? Sao em có vẻ buồn?
Cố gắng lắm mới có thể cười một cái tươi hết sưc mình:
- Em nghe nói lên chức cao lại càng phải đi nhiều! Sợ anh quên em!
- Nếu anh quên em, chi bằng em lấy còng số tám còng tay anh với em lại, mình đi đâu cũng sẽ có nhau. Cả đời anh cũng không quên em được.
Tôi không kìm được mà ôm chặt lấy cổ anh, hôn lấy hôn để lên khắp mặt anh, và dừng lại nơi đôi môi nóng rực của anh.
Rồi lại rơi nước mắt, có lẽ anh cũng cảm nhận được vị mặn chát kia đang trào vào nơi khóe miệng của cả hai:
- Em khóc sao?
- Là do em... quá hạnh phúc!
- Thật chứ?
- Em không phải khóc một mình nữa.... vì em... có anh ở bên... rồi!
Đêm ấy trời trở lạnh vô cùng. Tôi nằm gọn trong lòng anh, nghe thấy hơi thở của anh ở bên tai rõ mồn một, nghe được cả nhịp tim đang đập nơi lồng ngực của anh. Nếu giây phút này có thể ngừng lại, tôi nguyện đánh đổi cả 10 năm tuổi thọ của mình.
Nếu rời xa anh, tôi sẽ ra sao nhỉ, đau khổ, tuyệt vọng hay là cô đơn. Khi anh chưa xuất hiện tôi vẫn sống rất tốt không phải sao? Nhưng anh xuất hiện rồi, giờ lại phải rời xa anh, tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Vì điều tôi nghĩ và tin chắc lâu nay đó là ở cạnh anh hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
Nhưng tôi không xứng để anh đánh đổi cả sự nghiệp mà anh khổ công xây dựng nỗ lực cả tuổi trẻ của mình, tôi không xứng để anh vứt bỏ đam mê.
Và tôi càng không thể để mẹ bị tổn thương. Có lẽ một mình tôi chịu đựng điều này là quá đủ rồi.
Ngày mai tôi sẽ thật xinh đẹp, xinh đẹp để đi cạnh anh, và sau ngày mai, tôi sẽ trả mọi thứ về vị trí cũ. Nên kết thúc thôi.
Sáng mùng 5 tết, tôi dậy thật sớm để nấu bữa sáng, chuẩn bị một bữa sáng dành riêng cho hai chúng tôi.
Anh bước ra khỏi phòng, hai mắt tròn xoe không tả hết sự ngạc nhiên:
- Oa! Không ngờ bà xã anh lại đảm đang đến vậy!
- Ăn sáng thôi! Hôm nay anh phải đền lại cho em đấy!
- Yes sir!
Anh tinh nghịch đưa tay lên chào rồi ngồi xuống bàn, vui vẻ cần đũa, thử một miếng rồi xuýt xoa khen:
- Chà! Gà rán rất tuyệt vời! Em ăn một miếng đi!
Nhật Nam gắp một miếng đưa lên miệng tôi, tôi vui vẻ đón nhận sự ngọt ngào của anh:
- Chà! Được ông xã đút cho ăn quả thực ngon hơn rất nhiều! Có cần em đáp lại không?
Anh há miệng thật to:
- Aaaaaaa!
Chúng tôi đã có một buổi sáng tuyệt vời như thế đấy!
Ăn sáng xong tôi đòi anh đưa xuống bờ hồ đi dạo, anh mua hai cây em vị socola, cả hai ngồi xuống hàng ghế đá, thong thả tận hưởng vị mát lạnh của kem cùng những cơn gió xuân tràn ngập khắp mọi nơi!
Tôi khẽ tựa đầu vào vai anh mà thốt lên:
- Cứ thế này mãi thì tốt thật!
- Không tốt!
- Tại sao?
- Mình còn phải kế hôn, đi hưởng tuần trăng mật, sau này sẽ có hai đứa con, gái giống em, trai giống anh!
- Ai nói sẽ lấy anh?
- Em không được quỵt đâu đấy!
- Em đâu có quỵt!
Anh cựa người đưa đỡ tôi ngồi thẳng dậy:
- Này nhé! Nhẫn của anh em đeo rồi, sơ yếu lí lịch cũng viết rồi, về ra mắt bố mẹ rồi, ngày cưới cũng định rồi! Em mà hủy cưới là anh kiện đấy!
Tôi bật cười, trông cái vẻ lo lắng vô cùng trẻ con kia của anh lại dễ thương đến thế không biết.
- Được rồi! Đã ai hủy hôn đâu mà anh lo vậy?
- Em mà không lấy anh, anh sẽ không lấy ai hết! Khó khăn lắm mới gặp được em, anh không dễ dàng nhường cho bất kì người nào đâu!
Ăn hết cái lạnh, chúng tôi đi ăn khoai nướng nóng ở ven bờ hồ. Mùi khoai thơm lừng bay khắp con phố. Anh cười khúc khích đưa tay quẹt lên mũi tôi:
- Gì thế?
- Mặt em dính nhọ!
- Đâu?
- Anh đã lau rồi! Sạch rồi!
- Đâu?
- Để anh chụp lại cho em xem.
Tôi cười một cái thật tươi, anh chụp ảnh, chụp xong liền bỏ chạy. Tôi lại bị vị hôn phu ma quái này lừa nữa rồi. Biết ngay mà, trên mũi của tôi, cả má đều có dấu tay đen sì của anh.
- Này! Nhật Nam! Anh đứng lại đấy!
- Không! Em phải hứa không trả thù cơ!
- Đưa máy của anh đây!
- Không! Anh gửi cho em rồi đấy!
- Này! Đứng lại cho em!
Anh đưa tôi đi xem nặn tò he, những con nhỏ nhỏ nhỏ xinh xinh cùng màu sắc bắt mắt vô cùng.
- Em thích con nào?
- Giá mà có hình trái tim đỏ?
- Tưởng gì! Anh sẽ tự tay làm cho em!
- Đừng phá hỏng việc kiếm cơm của người ta!
Bà lão bán tò he cười hiền hậu:
- Cô cậu cứ tự nhiên!
Anh chăm chú lấy một miếng đất nặn dẻo, lăn đi lăn lại làm tôi cũng chú ý không rời mắt. Cuối cùng cũng ra hình trái tim nhỏ nhắn đẹp tuyệt vời.
Anh đưa cho tôi. Tôi lấy hạt vòng to nhất trong chiếc vòng tay của mình in lên mặt của trái tim, rồi lấy cả hạt vòng to nhất trên tay anh in lên bên cạnh.
- Chúng ta là một rồi, anh thấy chưa?
- Ừ! Đôi vòng này đúng là có phép màu! Vậy anh sẽ khắc tên hai đứa mình lên đấy!
- Anh sẽ giữ nó chứ?
- Anh làm tặng em mà!
- Nhưng em muốn anh giữ nó, cũng chính là giữ kỉ niệm tình yêu của chúng mình, vì trong này cũng có một phần của em!
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!
Chúng tôi đi một vòng, gặp một đám trẻ thổi bong bóng xà phòng
- Em cũng muốn chơi!
Anh chạy lại đám hàng rong mua lấy hai lọ thổi bóng đưa cho tôi một cái. Tôi cố gắng hết sức thổi mộy cái thật to át đi cái của anh nhưng lần nào cũng thua, sau cùng quyết định thổi vào người anh trả thù rồi bỏ chạy. Anh đuổi theo phía sau, ra sức thổi vào người tôi.
- Em muốn tô tượng không?
- Mình tô hai cái cốc này nhé! Em tô cho anh, anh tô cho em!
Nhật Nam đồng ý. Chúng tôi chăm chú ai làm việc của người ấy, thi thoảng lại lén vẽ lên mặt nhau một vài vết mực xấu xí. Cho đến khi hoàn thành thì mặt cả hai cũng lem luốc. Một vị khách tây đã nhanh tay chụp lại hình ảnh của hai chúng tôi, mãi khi ông ấy nói chúng tôi mới biết.
Nhật Nam vẽ hình ảnh của anh, tôi vẽ hình ảnh của tôi, như vậy mỗi khi uống nước đều sẽ nhìn thấy đối phương.
Cuối buổi, chúng tôi ngồi xích lô đi dạo một vòng quanh phố cổ, ngắm nghía những gian hàng được bày bán hai bên đường, ăn những món vỉa hè, giống như đang hưởng thụ không gian riêng tư của đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Nhưng rồi cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn, chuông điểm 12 giờ đêm, cũng là lúc tôi phải làm việc mình nên làm.
- Nhật Nam à! Mình.... chia tay đi!
Nhật Nam cười sặc sụa:.
- Em đổi kiểu đùa đi!
- Em không đùa!
- Anh sẽ nghĩ là thật đấy!
- Em nói thật!
- Gì chứ?
- Mình chia tay đi anh!
- Em nói vớ vẩn gì thế?
- Mình chia tay đi anh?
- Em sao thế? - Anh dần trở nên căng thẳng, hơi cau mày- Em biết em đang nói gì không?
- Em biết! Mình chia tay đi?
- Rốt cuộc là hôm nay em làm sao thế? Anh làm sai gì sao?
- Anh không sai! Người sai là em! Mình chia tay đi!
- Em điên rồi sao? Hôm nay em ốm sao? Hay là tâm trạng không tốt? Khi nãy....
- Mọi thứ vẫn ổn! Chỉ là mối quan hệ của chúng ta không ổn! Mình chia tay đi!
- Thư à! Chuyện này...! Hôm nay có lẽ em mệt rồi! Mình nên về đi!
Nhưng tôi không thể kìm chế thêm được nữa:
- Hôm nay bắt buộc phải giải quyết cho xong! Em không muốn phá hoại cuộc sống của anh, em không muốn chính mình tự tay kết thúc mọi thứ của anh, em không muốn đảo lộn tất cả, em không muốn, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Xin lỗi nhưng em mới nhận ra rằng tình cảm của em dành cho anh chỉ là nhất thời thôi. Em không....em vốn không hề.... không hề yêu anh. Em... chỉ là em... yêu cái nghề... nghề của anh nên mới chọn anh. Anh cứ thử bỏ bộ áo của anh xuống xem.... người em chọn nhất định sẽ không phải là anh.
- Em... em nói gì? Em... em thực sự là con người như vậy sao....? Em.... em thực sự... là loại người thực dụng.... ham danh như vậy sao?
- Không sai! Vậy nên em mới... muốn... chấm dứt mối quan hệ ngu ngốc này! Chia tay đi!
Nhật Nam chẳng nói thêm gì. Anh đưa tay gạt nước mắt rồi bỏ chạy, lẫn vào trong đám đông, nhưng tôi vẫn có thể... nhìn thấy anh... rõ mồn một. Không phải.... là hình ảnh anh đang hiện ra trước mắt, rõ ràng lại mờ ảo vô cùng.
Tôi chẳng biết ngồi lên chuyến xe số mấy, cũng không biết đã xuống ở chỗ nào. Hai bên đường đều là những ngôi nhà to lớn sừng sững còn chưa hoàn thiện, xe cộ đi lại nườm nượp, không có quán xá, không có lấy một biển hiệu, không biết đây là đâu. Ra ngoài còn không mang theo ví, không có tiền bắt xe về nữa. Đi lang thang một đoạn vẫn không tìm ra được đường về, cảnh vật lạ hoắc càng làm tôi thêm sợ. Trời bỗng chốc nổi gió mạnh rồi từng hạt rơi xuống, rơi xuống. Mưa to như trút hết những gì ấm ức trong lòng. Mưa to đến nỗi... tôi cũng khóc. Và người duy nhất tôi nghĩ đến lúc này chính là anh.
- Em bị lạc rồi!
Tôi gọi điện cho anh, vừa khóc mếu vừa hét lớn không chỉ để át lại tiếng mưa mà còn là để giải tỏa hết tất cả những gì ấm ức nãy giờ phải chịu đựng.
- Em đang ở đâu? Sao lại lạc?
- Em... không biết! Chỗ này toàn là... cây cối.... toàn là gạch đá... không có gì hết.... cái gì cũng không có!
- Em mở bản đồ ra xem đang ở đâu?
- Em... mở rồi! Càng đi... càng lạc...
Tôi vẫn không ngừng khóc và trời vẫn không ngừng trút mưa.
Giọng anh đầy lo lắng ở đầu bên kia:
- Thôi được rồi! Em tìm chỗ nào trú mưa đi! Đợi anh! Anh đến ngay!
Nhưng tôi đã không làm như lời anh dặn. Việc dầm mưa quả thật rất tốt cho tâm trạng của tôi hiện giờ. Chí ít cũng không ai biết tôi đang khóc, hoặc là có người đang khóc cùng tôi, sẽ không phảu khóc một mình, tốt thật!
Bạn có tin không? Khi mà hai trái tim hòa chung một nhịp đập, ta sẽ cảm nhận được sự xuất hiện của người kia. Và nhanh chóng anh đã tìm thấy tôi. Sau làn mưa trắng xóa là chàng trai mặc cảnh phục xanh tay cầm ô đang chạy vội về phía tôi, chàng trai ấy tôi yêu, chàng trai ấy cũng yêu tôi.
- Sao em không tìm chỗ nào trú? Ướt hết rồi!
- Ướt rồi...! Ướt rồi...! Trú làm gì nữa?
- Em ngốc quá! Lại quên không mang ô nữa!
Anh che ô, tay ôm lấy tôi đưa tôi đi.
- Em ướt thế này.... anh không sợ ướt áo mình sao?
- Ngốc ạ! Em ướt rồi,áo anh khô cũng có nghĩa gì!
- Em chỉ làm anh lo thêm... đúng không?
- Lo cho em... anh mới thấy mình có lí do để hạnh phúc.
- Em... em... làm sao bây giờ?
- Có anh đây rồi! Không sao nữa đâu! Để anh đưa em về! Mọi thứ sẽ ổn cả thôi!
Có lẽ tôi đã sai khi làm như vậy! Có lẽ tôi không nên gọi anh tới đây! Có lẽ tôi đã quá quen với việc nhìn thấy anh ở bất kì nơi đâu! Phải làm thế nào đây?
Anh đưa tôi về nhà anh, lấy khăn lau khô tóc, nước trên người tôi.
- Em vào thay đồ đi! Lấy tạm đồ của anh mặc! Để thế này lỡ cảm lạnh.
Tôi đứng lên đi như một người vô hồn, thay đồ rồi lại nhìn mình trong gương, lại khóc, khóc rất hiều, khóc đến nỗi bật thành tiếng nấc.
Anh ở bên ngoài gõ cửa.
- Em sao thế? Em khóc à?
Phải cố gắng lắm mới có thể kìm chế bản thân mà lên tiếng:
- Em... không...sao! Có lẽ là.... bị... ngạt mũi!
- Vậy mau ra ngoài đi! Anh làm sẵn trà gừng cho em rồi!
Tôi lau khô nước mắt, rửa mặt thật kĩ cố gắng tỏ ra bình thường đi ra ngoài.
Anh lấy tay xoa đầu tôi:
- Ngốc ạ! Lạc đường thôi mà cũng khóc! Lần sau đi đâu nhớ phải gọi cho anh biết chưa?
Tôi gật đầu, hai tay run run bưng bát trà gừng nóng bốc khói nghi ngút lên đưa vào miệng. Rõ ràng là vị mật ong mạnh mẽ len vào miệng nhưng đầu lưỡi chỉ cảm nhận được vị cay của gừng và đắng, vị đắng ấy từ đâu ra tôi cũng không biết.
Người ấm dần từng chút một, nhưng tâm trạng lại tồi tệ hơn.
- Anh... sẽ được thăng cấp chứ nhỉ?
Nhật Nam vô tư trả lời:
- Ừ! Anh được lọt vài danh sách đề cử! Anh đang cố gắng để hoàn thành trước hôn lễ của chúng ta!
- Anh... sẽ lên đại úy... đúng không?
- Ừ! Nhưng sao thế? Chẳng phải chuyện tốt sao? Sao em có vẻ buồn?
Cố gắng lắm mới có thể cười một cái tươi hết sưc mình:
- Em nghe nói lên chức cao lại càng phải đi nhiều! Sợ anh quên em!
- Nếu anh quên em, chi bằng em lấy còng số tám còng tay anh với em lại, mình đi đâu cũng sẽ có nhau. Cả đời anh cũng không quên em được.
Tôi không kìm được mà ôm chặt lấy cổ anh, hôn lấy hôn để lên khắp mặt anh, và dừng lại nơi đôi môi nóng rực của anh.
Rồi lại rơi nước mắt, có lẽ anh cũng cảm nhận được vị mặn chát kia đang trào vào nơi khóe miệng của cả hai:
- Em khóc sao?
- Là do em... quá hạnh phúc!
- Thật chứ?
- Em không phải khóc một mình nữa.... vì em... có anh ở bên... rồi!
Đêm ấy trời trở lạnh vô cùng. Tôi nằm gọn trong lòng anh, nghe thấy hơi thở của anh ở bên tai rõ mồn một, nghe được cả nhịp tim đang đập nơi lồng ngực của anh. Nếu giây phút này có thể ngừng lại, tôi nguyện đánh đổi cả 10 năm tuổi thọ của mình.
Nếu rời xa anh, tôi sẽ ra sao nhỉ, đau khổ, tuyệt vọng hay là cô đơn. Khi anh chưa xuất hiện tôi vẫn sống rất tốt không phải sao? Nhưng anh xuất hiện rồi, giờ lại phải rời xa anh, tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Vì điều tôi nghĩ và tin chắc lâu nay đó là ở cạnh anh hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
Nhưng tôi không xứng để anh đánh đổi cả sự nghiệp mà anh khổ công xây dựng nỗ lực cả tuổi trẻ của mình, tôi không xứng để anh vứt bỏ đam mê.
Và tôi càng không thể để mẹ bị tổn thương. Có lẽ một mình tôi chịu đựng điều này là quá đủ rồi.
Ngày mai tôi sẽ thật xinh đẹp, xinh đẹp để đi cạnh anh, và sau ngày mai, tôi sẽ trả mọi thứ về vị trí cũ. Nên kết thúc thôi.
Sáng mùng 5 tết, tôi dậy thật sớm để nấu bữa sáng, chuẩn bị một bữa sáng dành riêng cho hai chúng tôi.
Anh bước ra khỏi phòng, hai mắt tròn xoe không tả hết sự ngạc nhiên:
- Oa! Không ngờ bà xã anh lại đảm đang đến vậy!
- Ăn sáng thôi! Hôm nay anh phải đền lại cho em đấy!
- Yes sir!
Anh tinh nghịch đưa tay lên chào rồi ngồi xuống bàn, vui vẻ cần đũa, thử một miếng rồi xuýt xoa khen:
- Chà! Gà rán rất tuyệt vời! Em ăn một miếng đi!
Nhật Nam gắp một miếng đưa lên miệng tôi, tôi vui vẻ đón nhận sự ngọt ngào của anh:
- Chà! Được ông xã đút cho ăn quả thực ngon hơn rất nhiều! Có cần em đáp lại không?
Anh há miệng thật to:
- Aaaaaaa!
Chúng tôi đã có một buổi sáng tuyệt vời như thế đấy!
Ăn sáng xong tôi đòi anh đưa xuống bờ hồ đi dạo, anh mua hai cây em vị socola, cả hai ngồi xuống hàng ghế đá, thong thả tận hưởng vị mát lạnh của kem cùng những cơn gió xuân tràn ngập khắp mọi nơi!
Tôi khẽ tựa đầu vào vai anh mà thốt lên:
- Cứ thế này mãi thì tốt thật!
- Không tốt!
- Tại sao?
- Mình còn phải kế hôn, đi hưởng tuần trăng mật, sau này sẽ có hai đứa con, gái giống em, trai giống anh!
- Ai nói sẽ lấy anh?
- Em không được quỵt đâu đấy!
- Em đâu có quỵt!
Anh cựa người đưa đỡ tôi ngồi thẳng dậy:
- Này nhé! Nhẫn của anh em đeo rồi, sơ yếu lí lịch cũng viết rồi, về ra mắt bố mẹ rồi, ngày cưới cũng định rồi! Em mà hủy cưới là anh kiện đấy!
Tôi bật cười, trông cái vẻ lo lắng vô cùng trẻ con kia của anh lại dễ thương đến thế không biết.
- Được rồi! Đã ai hủy hôn đâu mà anh lo vậy?
- Em mà không lấy anh, anh sẽ không lấy ai hết! Khó khăn lắm mới gặp được em, anh không dễ dàng nhường cho bất kì người nào đâu!
Ăn hết cái lạnh, chúng tôi đi ăn khoai nướng nóng ở ven bờ hồ. Mùi khoai thơm lừng bay khắp con phố. Anh cười khúc khích đưa tay quẹt lên mũi tôi:
- Gì thế?
- Mặt em dính nhọ!
- Đâu?
- Anh đã lau rồi! Sạch rồi!
- Đâu?
- Để anh chụp lại cho em xem.
Tôi cười một cái thật tươi, anh chụp ảnh, chụp xong liền bỏ chạy. Tôi lại bị vị hôn phu ma quái này lừa nữa rồi. Biết ngay mà, trên mũi của tôi, cả má đều có dấu tay đen sì của anh.
- Này! Nhật Nam! Anh đứng lại đấy!
- Không! Em phải hứa không trả thù cơ!
- Đưa máy của anh đây!
- Không! Anh gửi cho em rồi đấy!
- Này! Đứng lại cho em!
Anh đưa tôi đi xem nặn tò he, những con nhỏ nhỏ nhỏ xinh xinh cùng màu sắc bắt mắt vô cùng.
- Em thích con nào?
- Giá mà có hình trái tim đỏ?
- Tưởng gì! Anh sẽ tự tay làm cho em!
- Đừng phá hỏng việc kiếm cơm của người ta!
Bà lão bán tò he cười hiền hậu:
- Cô cậu cứ tự nhiên!
Anh chăm chú lấy một miếng đất nặn dẻo, lăn đi lăn lại làm tôi cũng chú ý không rời mắt. Cuối cùng cũng ra hình trái tim nhỏ nhắn đẹp tuyệt vời.
Anh đưa cho tôi. Tôi lấy hạt vòng to nhất trong chiếc vòng tay của mình in lên mặt của trái tim, rồi lấy cả hạt vòng to nhất trên tay anh in lên bên cạnh.
- Chúng ta là một rồi, anh thấy chưa?
- Ừ! Đôi vòng này đúng là có phép màu! Vậy anh sẽ khắc tên hai đứa mình lên đấy!
- Anh sẽ giữ nó chứ?
- Anh làm tặng em mà!
- Nhưng em muốn anh giữ nó, cũng chính là giữ kỉ niệm tình yêu của chúng mình, vì trong này cũng có một phần của em!
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!
Chúng tôi đi một vòng, gặp một đám trẻ thổi bong bóng xà phòng
- Em cũng muốn chơi!
Anh chạy lại đám hàng rong mua lấy hai lọ thổi bóng đưa cho tôi một cái. Tôi cố gắng hết sức thổi mộy cái thật to át đi cái của anh nhưng lần nào cũng thua, sau cùng quyết định thổi vào người anh trả thù rồi bỏ chạy. Anh đuổi theo phía sau, ra sức thổi vào người tôi.
- Em muốn tô tượng không?
- Mình tô hai cái cốc này nhé! Em tô cho anh, anh tô cho em!
Nhật Nam đồng ý. Chúng tôi chăm chú ai làm việc của người ấy, thi thoảng lại lén vẽ lên mặt nhau một vài vết mực xấu xí. Cho đến khi hoàn thành thì mặt cả hai cũng lem luốc. Một vị khách tây đã nhanh tay chụp lại hình ảnh của hai chúng tôi, mãi khi ông ấy nói chúng tôi mới biết.
Nhật Nam vẽ hình ảnh của anh, tôi vẽ hình ảnh của tôi, như vậy mỗi khi uống nước đều sẽ nhìn thấy đối phương.
Cuối buổi, chúng tôi ngồi xích lô đi dạo một vòng quanh phố cổ, ngắm nghía những gian hàng được bày bán hai bên đường, ăn những món vỉa hè, giống như đang hưởng thụ không gian riêng tư của đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Nhưng rồi cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn, chuông điểm 12 giờ đêm, cũng là lúc tôi phải làm việc mình nên làm.
- Nhật Nam à! Mình.... chia tay đi!
Nhật Nam cười sặc sụa:.
- Em đổi kiểu đùa đi!
- Em không đùa!
- Anh sẽ nghĩ là thật đấy!
- Em nói thật!
- Gì chứ?
- Mình chia tay đi anh!
- Em nói vớ vẩn gì thế?
- Mình chia tay đi anh?
- Em sao thế? - Anh dần trở nên căng thẳng, hơi cau mày- Em biết em đang nói gì không?
- Em biết! Mình chia tay đi?
- Rốt cuộc là hôm nay em làm sao thế? Anh làm sai gì sao?
- Anh không sai! Người sai là em! Mình chia tay đi!
- Em điên rồi sao? Hôm nay em ốm sao? Hay là tâm trạng không tốt? Khi nãy....
- Mọi thứ vẫn ổn! Chỉ là mối quan hệ của chúng ta không ổn! Mình chia tay đi!
- Thư à! Chuyện này...! Hôm nay có lẽ em mệt rồi! Mình nên về đi!
Nhưng tôi không thể kìm chế thêm được nữa:
- Hôm nay bắt buộc phải giải quyết cho xong! Em không muốn phá hoại cuộc sống của anh, em không muốn chính mình tự tay kết thúc mọi thứ của anh, em không muốn đảo lộn tất cả, em không muốn, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Xin lỗi nhưng em mới nhận ra rằng tình cảm của em dành cho anh chỉ là nhất thời thôi. Em không....em vốn không hề.... không hề yêu anh. Em... chỉ là em... yêu cái nghề... nghề của anh nên mới chọn anh. Anh cứ thử bỏ bộ áo của anh xuống xem.... người em chọn nhất định sẽ không phải là anh.
- Em... em nói gì? Em... em thực sự là con người như vậy sao....? Em.... em thực sự... là loại người thực dụng.... ham danh như vậy sao?
- Không sai! Vậy nên em mới... muốn... chấm dứt mối quan hệ ngu ngốc này! Chia tay đi!
Nhật Nam chẳng nói thêm gì. Anh đưa tay gạt nước mắt rồi bỏ chạy, lẫn vào trong đám đông, nhưng tôi vẫn có thể... nhìn thấy anh... rõ mồn một. Không phải.... là hình ảnh anh đang hiện ra trước mắt, rõ ràng lại mờ ảo vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook