Mạc Như Uân đột nhiên cảm thấy thực nhẹ nhàng.

Hắn không có nhận ra cô.

Cô vẫn luôn cảm thấy loại chuyện này thực huyền huyễn, trọng sinh cũng tốt, bị người khác nhận ra sau khi trọng sinh cũng được nhưng không nên phát sinh.

Cũng đúng, trên thế giới còn có thể có mấy Lâm Trình Nghiêu đâu?

Người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, có thể thông qua thân thể xa lạ, nhận ra kiếp trước kiếp này.

Chỉ có Lâm Trình Nghiêu.

“Tiểu Vân!”

Cô trong lòng nghĩ, người kia lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi tới phim trường.

Hoa Hạo Lỗi nhíu nhíu mày. Hắn như thế nào lại tới đây.

“Hoa tổng.” Lâm Trình Nghiêu khóe miệng hơi câu, “Tiểu Vân có phải đã làm chuyện gì không tốt? Tôi đang muốn đón cô ấy sau khi tan tầm, ngài lại thủ sẵn không thả người a.”

“Đương nhiên không phải.” Hoa Hạo Lỗi thong thả ung dung mà nói, “Tôi tiện đường đến xem mà thôi —— anh không cảm thấy, tư thái trong phim của Mạc Vân, cùng cô ấy rất giống?”

Lâm Trình Nghiêu nhéo tay Mạc Như Uân một cái.

Sau một lúc lâu, hắn nhàn nhạt mở miệng.

“Mạc Vân là người tôi yêu, thỉnh ngài không cần làm bẩn cô ấy.”

Hoa Hạo Lỗi nguy hiểm mà híp híp mắt.

“Làm bẩn?”

“Như Uân đã chết, chuyện trước kia tôi không truy cứu, trong lòng ngài đều rõ ràng.”

Lâm Trình Nghiêu trực tiếp đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoa Hạo Lỗi.

“Thỉnh ngài sau này tự trọng, nếu không, tôi không thể cam đoan sẽ không làm ra cái gì.”

“A.”

Hoa Hạo Lỗi trào phúng cười, nhìn hắn thật sâu mà một cái.

“Yên tâm đi, không phải chuyện ngươi tình ta nguyện, tôi cũng khinh thường làm.”

Lâm Trình Nghiêu thiếu chút nữa đưa một quyền lên mặt hắn.

Mạc Như Uân nhanh tay nắm chặt bàn tay của hắn.

Hắn chung quy vẫn là cái gì cũng chưa nói, dắt quá tay cô, xoay người rời đi.

Hoa Hạo Lỗi sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng.

Kế hoạch của Lâm Trình Nghiêu, đang từng ngày đi vào quỹ đạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương