Phùng Dã hỏi một câu rất đột ngột giữa chốn vắng vẻ.

Trương Phong Hòa quay đầu lại, nhìn bậc thang cách xa như vậy, ma xui quỷ khiến nói:" Lên đi."

Có lẽ vì trải qua 1 ngày lẻ loi như vậy, Trương Phong Hòa không muốn ở một mình, cậu cũng nhìn từ đôi mắt Phùng Dã thấy được mình của trước kia....Khẩn trương thấp thỏm van xin người trong lòng quay lại nhìn mình.

Cậu nghĩ mình lại bị mê hoặc nữa rồi.

Bằng không thì kỹ thuật diễn của Phùng Dã quá giỏi.

Phùng Dã không ngờ Trương Phong Hòa sẽ đồng ý, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý bị từ chối. Nghe Trương Phong Hòa trả lời, sửng sốt một chút, rồi lại mừng rỡ như điên mà đi theo.

Đi theo lên phòng, cửa phòng đóng lại, Phùng Dã chuẩn bị tinh thần ăn vạ. Cho đến khi cảm giác lành lạnh trên má mới phục hồi tinh thần lại, Trương Phong Hòa đem bia cho hắn.

"Chỉ có bia, uống không?"

Phùng Dã duỗi tay cầm lấy. Bia được đặt ở ngăn đá, uống vào, đương nhiên là lạnh đến phát run. Phùng Dã nhíu mày, nhìn người trước mặt không chớp mắt đang nốc bia, hắn liền theo trực giác duỗi tay ra cầm lấy chai bia của cậu.

"Đừng uống nữa, trời đang lạnh."

Trương Phong Hòa cười cười, ngoan ngoãn đặt bia xuống. Hai người ngồi trên sofa phòng khách, thân dựa vào sofa mềm mại, mặt đối mặt, tuy giờ là nửa đêm, nhưng thập phần mang hương vị. Đột nhiên Trương Phong Hòa hiểu ra, hiểu lý do Phùng Dã lại quấn lấy mình.

Là vì chờ khắc này thôi sao?

Trương Phong Hòa còn nhớ rõ, sau lần đầu tiên ngoài ý muốn đó, Phùng Dã lại lần nữa ôm cậu, biểu lộ mình rất thích thân thể cậu, nhưng không ngờ chỉ là ý của hắn. Trương Phong Hòa bị quỷ che mắt, cho rằng mình đã trở thành người yêu Phùng Dã, rốt cuộc cũng có ngày này.

Chỉ có cậu mới được là người cùng Phùng Dã thân mật.

Nghĩ vậy, Trương Phong Hòa liền hiểu. Cậu phảng phất đã thấy ý đồ của Phùng Dã, khoé miệng cười cười, cậu tiến lại gần Phùng Dã, nhìn người đó hô hấp cứng đờ, nhẹ giọng nói:"Phùng Dã, tôi biết anh có ý gì rồi."

Nói xong không chờ Phùng Dã kịp phản ứng, cậu duỗi tay ra đặt lên cổ hắn, hôn môi.

Nụ hôn này đối với họ tưởng chừng như rất lâu rồi, nhất thời không biết nên làm sao, những lúc cơ thể giao triền, những nụ hôn lưu lại ấn kí trên cơ thể, tất cả như kí ức ùa về. Chỉ gặm cắn thôi vẫn chưa đủ, đầu lưỡi lại cùng nhau dây dưa. Trương Phong Hoà ngồi trên người Phùng Dã, ngón tay sờ lên tóc người kia, cảm nhận được eo mình bị người nắm chặt, giây tiếp theo cậu bị đổi khách thành chủ, hung hăng bị người đè dưới thân.

Trương Phong Hoà không quản nhiều, cậu đắm chìm vào nụ hôn này, nhiệt tình đáp lại người phía trên.

Hoá ra, Phùng Dã muốn chỉ có vậy?

Muốn cùng cậu lên giường, cùng cậu dây dưa như những năm trước. Cho nên mới quan tâm cậu như thế, thật là làm khổ hắn rồi. Không đành lòng nhìn Phùng Dã miễn cưỡng bản thân, cũng không muốn dây dưa như trước, Trương Phong Hoà nghĩ nếu như hắn muốn vậy, vậy cứ một lần nữa đi, dù sao qua đêm này, 2 người cũng không còn liên quan nhau nữa.

Nhận thấy được quần áo trên người bị cởi ra, một tia lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt, làm Trương Phong Hòa run rẩy. Phùng Dã thấy thế dừng động tác, chỉ muốn ôm cậu lên giường ngủ. Trương Phong Hòa tâm tình có chút phức tạp, trước đây Phùng Dã chưa bao giờ quan tâm chăm sóc cậu như vậy. Luôn tự ý chọn nơi mà làm, nào có để ý đến Trương Phong Hoà.

Thân thể chạm đến chiếc giường lớn mềm mại, Trương Phong Hòa nhắm mắt lại chờ đợi tiến thêm một bước đụng chạm, nhưng chờ mãi Phùng Dã vẫn không có hành động tiếp theo. Cậu mở mắt, nhìn phòng ngủ không bật đèn, chỉ có thể nương theo ánh sáng phòng khách nhìn Phùng Dã hỏi:"Sao lại ngừng?"

Phùng Dã ngồi ở đầu giường, nhìn cậu thật sâu, nói,"Em say rồi."

Trương Phong Hòa nghe vậy, bất động thanh sắc mà nở nụ cười, cậu duỗi tay che 2 mắt, bất đắc dĩ nói:"Tôi chỉ mới uống vài hớp, làm sao mà say được."

Phùng Dã lại nói:"Nếu không say, sao em lại muốn thế?"

Trương Phong Hòa sửng sốt, cậu không hiểu nói:"Không phải là anh muốn thế à?"

"Anh?"

Trương Phong Hòa gật gật đầu. "Mỗi lần ghé nhà tôi, còn không phải là vì làm chuyện này sao?"

Trương Phong Hoà nói xong, không khí giữa 2 người đột nhiên im lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp. Trương Phong Hòa nhìn người nọ trầm mặc, cậu bỗng hoảng hốt, là mình đoán sai rồi?

Nhưng sao có thể?

Trong lòng Trương Phong Hoà, Phùng Dã không có việc gì thì sẽ không ghé nơi này, gần nhất cũng chỉ vì lăn giường. Nếu không phải vì chuyện đó, việc gì Phùng Dã nửa đêm phải yêu cầu để lên nhà? Mỗi lần vào nhà quần áo đều chính là bị lột sạch.

Trương Phong Hòa cảm thấy ý nghĩ của cậu là hoàn toàn đúng.

Thật lâu sau, cậu nghe được thấy tiếng Phùng Dã cười khẽ trong bóng tối, chỉ nghe Phùng Dã nói:"Em sai rồi, không phải anh muốn cùng em lên giường."

Trương Phong Hòa thân mình cứng đờ, ý nghĩ sai lệch làm nổi lên cảm giác xấu hổ, mặt cũng đỏ bừng. Cậu nghĩ thầm, xem kìa, lại tự mình đa tình...

Phùng Dã cúi xuống nhìn cậu, nắm tay cậu, buộc cậu phải nhìn mình, gằn từng chữ:"Thứ anh muốn chính là toàn bộ con người em."

Muốn thân thể em, cũng muốn có tâm em.

Không phải chỉ đơn thuần là quan hệ tình ái xác thịt, mà là chân chính cùng người này kết giao.

Phùng Dã biết Trương Phong Hòa không tín nhiệm mình, nhưng không nghĩ lại đến mức này. Vừa rồi Trương Phong Hòa hôn môi hắn, Phùng Dã tâm mừng rỡ như điên. Hắn cho rằng đối phương rốt cuộc cũng hiểu tấm lòng của mình, nguyện ý cùng chính mình bắt đầu lại. Nhưng vui vẻ qua đi, hắn mau chóng lấy lại sự bình tĩnh.

Hắn có thể nhận thấy được Trương Phong Hòa không ổn, sợ đối phương uống say hành động trong vô thức, vì vậy hắn ngừng lại, hỏi rõ cậu, vì sao lại muốn thế.

Đáp án ngoài dự kiến của hắn.

Cũng làm cho Phùng Dã hiểu được mình trong lòng đối phương đã chạm xuống đáy cốc.

Sau khi Trương Phong Hòa nói xong, Phùng Dã vì hiểu lầm mà phẫn nộ, nhưng cảm giác thất bại nhanh chóng xâm chiếm. Hắn rất muốn nổi giận với Trương Phong Hoà, rất muốn rống to, muốn nói với cậu tại sao lại đối xử với hắn như thế. Thật tâm của hắn không đáng giá sao?

Nhưng nhớ lại những hành động của mình, lại ý thức được đều là tự bản thân chuốc lấy.

Hắn cùng cậu đứng ở mái hiên, từng nói bằng tấm lòng với Trương Phong Hoà, người trước mặt lại không nhớ. Bằng không cũng sẽ không hiểu lầm hắn như vậy.

Hắn vô lực buông tay, đứng dậy, dịch chăn lại cho cậu, nói:"Cũng muộn rồi, em ngủ đi."

Nói xong liền đi ra.

Trương Phong Hòa ngơ ngác nhìn hắn rời đi, trên người chăn bông vẫn còn vương chút lạnh, càng làm người rét run, tận xương tuỷ.

Tưởng ở nhà thì sẽ chăm hơn, nhưng không =))) game và phim đã cuốn t đi 😂

Mọi người phải luôn giữ gìn sức khoẻ nhé, hạn chế tập trung nơi đông người để bảo vệ chính mình và người thân nha. 😊

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương