Editor: Thoa Xù

Quả nhiên, ngày hôm sau tất cả các phương tiện truyền thông tin tức lớn đều ùn ùn đăng tải bài viết “Thần Zeus Mục Thần Nhất và người tình cũ Tần Tường cùng nhau dùng cơm”, trong đó rất nhiều bài báo còn viết sinh động như thật, đứa bé trai rất thân thiết với Mục Thần Nhất, ngoại hình của hai người cũng hơi giống nhau, có thể là con riêng của anh.

Mỗi ngày ở bên ngoài khách sạn tụ tập hàng loạt phóng viên chờ đợi Mục Thần Nhất xuất hiện, chuẩn bị tiến hành theo dõi để viết báo, ngay cả trước cửa nhà của Tần Tường cũng đậu không ít xe của phóng viên, giám sát chặt chẽ suốt hai mươi bốn giờ.

Tần Linh vén he hé màn cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài, “Ha, nhìn xem mặt trận này còn tưởng rằng Tổng thống Mĩ đến nhà chúng ta rồi. Chị à, chị thật là có bản lĩnh, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền khiến mọi người đều kinh ngạc mà!”

Tần Tường ngồi trên sô pha cắn móng tay, mẹ nắm tay cô thân thiết hỏi: “Con gái này, rốt cuộc là con muốn thế nào? Thật sự không kết hôn, để cho Phẩm Nhất suốt đời không lộ ra ánh sáng sao?”

“Có điều cho dù con có thật sự muốn che giấu cả đời cũng không thể rồi, chuyện bây giờ chính là phải giải quyết vấn đề như thế nào.” Mẹ Tần kiên quyết nói: “Gọi Mục Thần Nhất đến đây, để mẹ hỏi nó, nó không muốn kết hôn sao?”

“Đúng vậy! Con gái của ba đâu thể để cho người khác đùa bỡn được!” Ba Tần vẫn rất tức giận.

“Hôm qua anh ấy có cầu hôn con rồi.” Tần Tường nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Mấy người cùng nhau bổ nhào về phía cô, “Vậy con nói sao?”

“Con còn chưa đồng ý.”

Mẹ Tần nói: “Có phải con bị đần độn không? Nếu cậu ta đã chịu trách nhiệm, tại sao con lại không đồng ý? Loại chuyện như vậy, người chịu thiệt thòi vẫn luôn là phụ nữ.”

Tần Linh cũng hưng phấn nói: “Chị à, nếu bây giờ hai người kết hôn sẽ giống như Beckham và Victoria vậy á! Có trước cưới sau.”

Mẹ Tần mắng: “So ai không so? Beckham là loại đàn ông nào, sau khi kết hôn còn trăng hoa muốn chết, mẹ ghét nhất đấy!”

Tần Tường thở dài, cô sợ mình sẽ trở thành Victoria thứ hai a!

“Phẩm Nhất đâu? Ý của Phẩm Nhất thế nào?” Mẹ Tần yêu đứa cháu ngoại này nhất, hôm qua Phẩm Nhất ở lại khách sạn chưa trở về, làm bà mắng Tần Tường cả buổi.

“Hình như thằng bé...... Rất thích ở chung với ba.” Phẩm Nhất vừa nhìn thấy ba cũng vô cùng phấn khích, nhìn thấy cô liền trầm lặng ít nói, chẳng lẽ cô làm mẹ thất bại đến vậy sao?

“Đó là chuyện đương nhiên rồi!” Tần Linh không có bạn trai cố định, cũng nghiễm nhiên giở giọng từng trải, “Trời sinh con cái có tính ỷ lại vào cha, trong mắt bọn chúng, ba đều là anh hùng, mẹ không thể nào so sánh được.”

Mẹ Tần vội vàng thuyết phục, “Con xem, đến Phẩm Nhất cũng không thể tách rời ba nó, chuyện này con còn băn khoăn cái gì? Mẹ thấy Mục Thần Nhất là người rất tốt, tuổi trẻ tài cao lại tao nhã lễ độ, nhất định là do ngày thường con quá hiếu thắng, làm việc không nể mặt người ta, nếu không thì sao cậu ta có thể không cưới con?”

“Mẹ, sao mẹ lại bị hạ gục nhanh như vậy chứ? Mẹ chỉ mới gặp mặt anh ấy có một lần, từ trước đến giờ anh ấy trong ngoài đều không đồng nhất, mẹ thật sự không nên ép hôn vậy được?” Tần Tường không biết phải làm sao.

“Cái này sao gọi là ép hôn chứ? Con cũng lớn rồi, đứa nhỏ cũng đã năm tuổi, sớm nên kết hôn rồi. Cho dù không có Mục Thần Nhất, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ tìm đàn ông gả con đi.” Mẹ Tần nghiêm mặt.

“Được rồi, mọi người hãy tha cho con đi có được không? Ngay cả Mục Thần Nhất cũng đã nói sẽ cho con thời gian suy nghĩ, sao mọi người lại dồn ép con chặt như vậy? Áp bức nữa là con đi đó nha.” Ở bên ngoài phải trốn tránh phóng viên bao vây, ở nhà phải mệt mỏi đối mặt với sự săn đuổi của người nhà. Cuộc sống của cô từ trước đến giờ luôn bình yên có quy luật, Mục Thần Nhất vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả mọi chuyện đều rối tung lên, người đàn ông này vốn là khắc tinh trong cuộc đời cô.

Buổi tối cô nhận được điện thoại của Mục Thần Nhất, “Ngày mai anh về Mĩ, anh dự định sẽ dắt Phẩm Nhất theo.” Trong lời nói của anh không có chút giọng điệu thương lượng.

“Được rồi, em phải đến Tokyo dự buổi hòa nhạc, tạm thời không thể đi cùng hai người rồi.” Cô ở chỗ này cũng trong tình trạng kiệt sức, hận không thể bỏ trốn ngay lập tức.

“Vậy bọn anh chờ em.” Anh trầm giọng nói: “Đừng để cho anh chờ quá lâu, em biết tính nhẫn nại của anh rồi đó.”

Cầu hôn vẫn là loại giọng điệu này, tính khí người này có lẽ là cả đời cũng không thay đổi được.

Cô để điện thoại xuống, dùng hết sức lực toàn thân, thở ra một hơi thật dài.

Máy bay vừa đến Tokyo, người phụ trách đón tiếp Tần Tường ở sân bay chính là nhà đầu tư của buổi hòa nhạc, và George sang trước cũng chạy đến.

Vừa gặp mặt, Tần Tường cũng cảm thấy vẻ mặt của George rất không thích hợp, nhưng ở trước mặt người ngoài anh không tiện phát tác.

Nhà đầu tư là ông Hill, chủ công ty thương mại của Nhật Bản, ông ấy vô cùng sùng bái kỹ năng chơi đàn của Tần Tường, cho nên chủ động đề nghị bỏ vốn tài trợ, tổ chức hàng loạt buổi biểu diễn cá nhân của cô tại Đông Nam Á.

Hôm nay khi ông nhìn thấy Tần Tường thì không mời cô đi ăn giống như lần trước, mà chỉ nói: “Cô đi đường cũng mệt rồi, tôi thấy hay là cô về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”

Cô nhìn ông Hill, lại nhìn George, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Sắc mặt George nặng nề đưa cho cô tờ báo, “Biểu hiện phấn khích của em ở Đài Loan, truyền thông Nhật Bản cũng đã đưa tin rồi.”

Trên báo viết lại chuyện từ lúc cô và Mục Thần Nhất vào rồi ra khỏi khách sạn, nội dung đại khái giống với báo chí Đài Loan đã viết.

Tần Tường gấp tờ báo lại, bỏ vào trong túi xách, không có bình luận gì về bài báo, ngược lại hỏi: “Nơi biểu diễn đã chuẩn bị xong chưa? Em muốn xem qua sân khấu trước.”

Hai người đàn ông đều hơi giật mình, George chần chờ nói: “Shirley, hội trường bên kia có thể cũng có phóng viên.”

“Có phóng viên thì sao? Chẳng lẽ em phải lẩn trốn họ cả đời sao?” Thái độ của cô rất kiên quyết.

George hết cách rồi, liếc nhìn ông Hill, đối phương cũng đành phải gật đầu.

Xe từ sân bay lái thẳng đến hội trường tập luyện của buổi hòa nhạc, một đám phóng viên đã chờ sẵn từ trước, cho nên cô vừa xuống xe thì đã có phòng viên bước lên muốn hỏi, còn cô được cấp dưới của ông Hill hộ tống vào trong hội trường.

“Em xem đi, đây đều là do em tự gây ra phiền phức.” Khi George và Tần Tường đi riêng với nhau, rốt cuộc không nhịn được mở miệng. “Sao em lại muốn công khai quan hệ với Phẩm Nhất, còn có mối quan hệ của hai mẹ con em với Mục Thần Nhất nữa?”

“Vé bán thế nào rồi?” Đột nhiên cô hỏi một chuyện không liên quan.

Anh hơi sửng sốt, nói: “Đều đã bán hết rồi.”

“Nếu bây giờ em muốn diễn thêm một buổi nữa, anh cảm thấy có được không?” Tần Tường đứng rên sân khấu, ánh đèn đã mở lên, khắp nơi đều chiếu sáng rực rỡ.

Anh lại suy nghĩ một chút, “Chắc là không có gì đâu!”

“Bây giờ em dùng giá trị tin tức, cho dù giá vé có cao gấp đôi, cũng sẽ có người mua vé thôi.” Khóe miệng của cô giật giật, không biết là đang cười nhạo thế giới này hay là cười nhạo bản thân mình.

George cau mày hỏi: “Sao em muốn công khai chuyện này? Em đâu cần dựa vào chuyện này để nâng cao sự nổi tiếng của mình.”

“Có một số chuyện không phải là ý của em.” Cô cũng rất bất đắc dĩ, trong thế giới tình cảm, vẫn là Mục Thần Nhất điều khiển cô tiến lên hoặc lùi bước, anh không cho phép cô thay đổi hoặc làm lung lay cuộc sống của bọn họ, mỗi lần thay đổi đều phải do anh làm chủ.

George lập tức hiểu rõ, “Là do Mục Thần Nhất yêu cầu?”

“Em không biết anh ấy đang nghĩ cái gì, em cho là anh ấy thích cảm giác được các cô gái vây quanh cả đời.”

George trầm mặc thật lâu, sau đó buồn buồn nói: “Anh ta yêu em.”

“Cái gì?” Tần Tường xoay người lại.

“Một người đàn ông, sau khi gặp được người phụ nữ mình thật sự yêu, mới có thể suy tính đến chuyện kết hôn với cô ấy, kết hôn đối với đàn ông mà nói có quá nhiều hàm ý, sự nghiệp, tự do, các mối quan hệ và các loại quyền lợi đều phải thay đổi, nếu anh ta thật sự muốn kết hôn, nhất định là anh ta đã thật sự yêu cô gái đó rồi. Người đàn ông giống như Mục Thần Nhất, cái gì cũng có, không cần một cuộc hôn nhân để chỉnh trang cuộc sống của anh ta đâu.”

Cô nghiêm túc nghe George phân tích, chỉ có lời của George, người vừa có quan hệ mật thiết với cuộc sống của cô, lại không có liên quan đến cuộc sống của Mục Thần Nhất, mới khiến cho cô cảm thấy thật sự có thể chấp nhận tin tưởng, nhưng mà......

“Muốn Mục Thần Nhất chuyên tâm yêu thương một người, anh cảm thấy điều này có thể sao?” Cô vẫn không thể tin được.

“Em chưa từng hỏi anh ta sao?” George hỏi ngược lại.

“Em phải hỏi anh ấy cái gì đây? Hỏi là có phải anh ấy thật sự yêu em hay không? Có thể bảo đảm sau này chỉ yêu duy nhất một mình em hay không à?” Cô lắc đầu, “Em không dám hỏi, cũng sợ anh ấy trả lời không được câu trả lời mà em muốn, hoặc là anh ấy có nói vậy em cũng không tin.”

George khẽ mỉm cười, “Thì ra vấn đề mấu chốt là ở chỗ em à. Cô gái, luôn tràn đầy hoài nghi với tình yêu.”

Cô cúi đầu, “Em nghĩ, sau khi buổi biểu diễn kết thúc em sẽ hỏi anh ấy.”

Anh không muốn chờ đợi, mà cô cũng không muốn phải chờ đợi.

Buổi tối ở khách sạn, Tần Tường tắm xong, mở ti vi thấy đang phát một chương trình về âm nhạc, rất đúng lúc đối tượng giới thiệu chính là Mục Thần Nhất. Lúc này tiết mục đã phát được một nửa, người chủ trì nói đến chủ đề đang nóng nhất.

“Gần đây, chuyện Mục Thần Nhất và nữ nghệ sĩ Violon nổi tiếng Tần Tường từng có năm năm tình cảm lại nổi lên mặt báo, mới đây lại bùng nổ trên tất cả các bài báo, phóng viên phát hiện Tần Tường và Mục Thần Nhất trước sau tới Đài Loan, hơn nữa còn dẫn theo một bé trai cùng nhau vào nhà hàng ăn cơm. Bé trai này rất thân thiết với Mục Thần Nhất, ngoại hình rất giống nhau, mặc dù quan hệ giữa bọn họ thật sự rất rõ ràng, nhưng người trong cuộc vẫn một mực né tránh câu hỏi của phóng viên, chuyện này sau lưng chắc chắn là che giấu một bí mật rất lớn. Dưới đây là hình ảnh mới nhất mà phóng viên Đài Loan truyền về từ Mĩ.”

Trên ti vi phát hình ảnh rất rõ ràng Mục Thần Nhất ở trong biệt thự của mình bơi lội nô đùa vui vẻ với Phẩm Nhất.

Tần Tường chưa từng thấy Phẩm Nhất vui vẻ hạnh phúc như vậy, cũng chưa bao giờ thấy Mục Thần Nhất hớn hở thả lỏng như vậy, không cần đến người trong cuộc như cô thừa nhận, chỉ cần thoáng nhìn qua ngoại hình, cũng có thể thấy được bọn họ có quan hệ huyết thống. Huống chi, giọng nói trẻ con non nớt của Phẩm Nhất còn xuyên thấu qua thiết bị microphone nghe trộm của phóng viên, truyền ra ngoài một cách rõ ràng --

“Ba, chân của con đau quá, trong nước có thủy quái!”

Anh ôm con cười, “Nói bậy, trong hồ bơi làm sao có thể có thủy quái chứ? Nhất định là ngâm nước quá lâu nên chân bị chuột rút rồi, để ba xem thử.”

Camera của phóng viên ghi lại toàn bộ hình ảnh không hề che giấu này.

Là anh cố ý. Tần Tường nhìn thấu hành động của anh, cô biết biệt thự Mục Thần Nhất là đất tư nhân, đất đai trong vòng ba cây số anh cũng đã mua hết, không được sự cho phép người ngoài không thể tùy ý ra vào, sao phóng viên có thể dễ dàng lẻn vào vùng lân cận chụp hình chứ? Hoàn toàn là do anh cố ý để cho phóng viên đạt được mục đích, để cho toàn thế giới đều biết mối quan hệ thật sự của anh và Phẩm Nhất, anh lười phải giải thích với mọi người, cho nên dứt khoát lợi dụng truyền thông, trực tiếp thông báo.

Người đàn ông này, làm bất cứ chuyện gì cũng hoàn toàn không để ý đến hậu quả, bất luận là ông chủ, truyền thông, hoặc là những người hâm mộ và đám tình nhân của anh, thậm chí là miệng lưỡi người đời, anh đều có thể không quan tâm.

Nhìn ra ngoài một chút, bây giờ ở Mĩ đã là sáng sớm, cô bấm số điện thoại ở biệt thự của Mục Thần Nhất.

Nhận điện thoại lại là Phẩm Nhất, “Xin chào, tôi là Mục Phẩm Nhất, xin hỏi tìm ai ạ?”

Tần Tường nhẹ nhàng nói: “Phẩm Nhất, là mẹ.”

“Mẹ? Con thật sự rất nhớ mẹ đó! Khi nào thì mẹ về Mĩ ạ?” Phẩm Nhất chưa bao giờ nhiệt tình hỏi thăm cô như vậy.

Mắt của cô đã ươn ướt. “Mẹ sẽ về nhanh thôi, con kêu ba nghe điện thoại được không?”

“Dạ.” Nghe thấy Phẩm Nhất chạy ra xa, lớn tiếng kêu, “Ba, là điện thoại của mẹ đấy!”

Cô cảm giác giống như là đợi rất lâu rồi, mới đợi được giọng của Mục Thần Nhất, “Đã trễ thế này rồi sao vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Tần Tường cầm điện thoại, đột nhiên không biết nên nói gì.

“Thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Giọng của anh hơi gấp gáp.

“Không có, không có chuyện gì, chỉ là vừa xem ti vi thấy hình ảnh anh và Phẩm Nhất bơi lội với nhau, cho nên em gọi điện thoại tới hỏi thăm một chút, Phẩm Nhất bơi như vậy có cảm lạnh không?” Cô đang nói cái gì vậy, căn bản là nghĩ một đằng nói một nẻo.

“A, không có gì, kỹ năng bơi lội của Phẩm Nhất rất tốt, đáng lẽ anh phải dạy thằng bé bơi lội sớm hơn.” Anh quay đầu gọi Phẩm Nhất: “Phẩm Nhất, đi mặc quần áo vào, bộ hôm qua mới mua đó, lát nữa ba dẫn con đi Disneyland!”

Trong điện thoại có thể nghe được tiếng Phẩm Nhất hoan hô ầm ĩ, Tần Tường lẳng lặng nghe, nhẹ giọng hỏi: “Mục Thần Nhất.....”

“Hả?”

“Chuyện kia, em đã suy nghĩ kỹ.”

“Chuyện gì?” Anh chính là cố ý giả bộ không hiểu.

Tần Tường tằng hắng một cái, “Chính là chuyện kết hôn.”

“À.”

Anh trả lời một cách khô khan khiến cho cô gần như không biết tiếp theo nên nói thế nào.

“Nếu hai người vội đi ra ngoài thì đi trước đi, tối nay em gọi lại.” Cô cảm thấy giống như mình đang bị chồng và con trai lạnh nhạt vậy, trong lòng rất không thoải mái.

Mục Thần Nhất bật cười, “Cô gái ngốc, em lại ăn dấm chua của ai rồi?”

Cô lớn tiếng thở dài, “Anh đó, lại bắt nạt em.”

“Trở về nhanh một chút, buổi chiều anh sẽ đi đặt giáo đường.” Anh thật sự rất nóng lòng, nhưng mà chờ một chút, cô còn chưa có nói rốt cuộc là mình đã quyết định thế nào, sao anh lại......

“Anh chắc chắn là em nhất định sẽ gả cho anh như vậy sao?” Ở bên này điện thoại cô cong môi lên.

Anh khẽ cười nói: “Con trai đang ở trong tay anh, em còn dám chạy đi đâu? Được rồi, bớt nói nhảm, gia hạn cho em xuất hiện trong vòng ba ngày, nếu quá hạn sẽ không đợi.”

Lần nào cũng đều là anh ngắt điện thoại, lần này cũng không ngoại lệ.

Tần Tường lặng lẽ thất thần. Cứ như vậy sao? Cứ như vậy bán mình cho anh? Còn tặng kèm một đứa con trai? Sao giống như đang nằm mơ vậy? Vừa rồi trong điện thoại rõ ràng muốn nói chút gì đó, kết quả là đến cuối cùng lại không nói. Vốn là cô muốn nói: Mục Thần Nhất, anh có yêu em không? Hoặc là nói: có phải là vì yêu mới quyết định kết hôn với em không? Cho dù mình nói trước một câu: Mục Thần Nhất, em yêu anh, sau đó chờ nghe anh trả lời lại: anh cũng vậy, vậy cũng xem là hoàn toàn đạt được mục đích. Kết quả lại là, cô không nói gì, anh cũng không nói gì, hôn lễ cũng đã được quyết định.

Hoang đường, ở bên cạnh Mục Thần Nhất tiết tấu luôn luôn nhanh như vậy, muốn không hoang đường là không thể nào a!

Buổi hòa nhạc ở Tokyo bắt đầu thế nào, kết thúc như thế nào, trong đầu Tần Tường gần như không có lưu lại bao nhiêu ấn tượng, có thể nói là cô dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành tất cả công việc của mình, sau đó bay thẳng đến New York.

Mục Thần Nhất không đến sân bay đón cô, chỉ gọi cho cô một cú điện thoại, bảo cô đến biệt thự của anh.

Kiêu ngạo như thế, lại không săn sóc người khác, Tần Tường bĩu môi, đành phải bắt taxi đến ngoại ô New York, biệt thự riêng của Mục Thần Nhất.

Xe mới vừa tiến vào khu biệt thự, Tần Tường đã cảm thấy nơi này rất không thích hợp. Xung quanh có một số xe ra ra vào vào, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Lại là những phóng viên đang âm thầm theo dõi? Tâm trạng của cô hơi xấu đi.

Sau khi xe lái vào khu biệt thự, quản gia đứng ở bên cạnh xe mở cửa cho cô, “Cô Tần, mời bên này.”

Găng tay màu trắng dẫn dắt cô tới một thế giới khác, Tần Tường gần như không dám tin vào mắt mình.

Trước biệt thự có một đài phun nước cực lớn, có rất nhiều khách khứa, mặc lễ phục, giơ ly rượu, mỉm cười chào cô.

Phẩm Nhất đột nhiên xuất hiện, hôm nay thằng bé mặc bộ lễ phục màu trắng, đẹp trai như một hoàng tử.

“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến? Con thật sự rất đói bụng a!”

“Cái này, đây là chuyện gì vậy?” Cô hoảng hốt nhìn về phía trước -- Mục Thần Nhất, giống như vị vua trong thế giới cổ tích vậy, dáng dấp cao ngạo và tao nhã nhất đứng bên cạnh hồ nước, từ tốn đưa tay về phía cô.

Cô giống như bị trúng tà vậy, từ từ đi về phía anh, không tự chủ đặt tay vào trong tay anh.

“Thưa Cha, cô dâu của con đã đến rồi, nghi thức có thể bắt đầu.” Mục Thần Nhất nói.

Sau đó, cô nghe được giọng của Cha xứ, “Mục Thần Nhất, con có nguyện ý cưới Tần Tường làm vợ, cả đời yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, bất luận là sinh lão bệnh tử, không bao giờ phản bội lại cô ấy không?”

“Con nguyện ý.” Giọng của anh rõ ràng và bình tĩnh trước hồ nước trong veo thuần khiết.

“Vậy thì, Tần Tường, con có nguyện ý gả cho Mục Thần Nhất, cả đời yêu thương cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bất luận là sinh lão bệnh tử, không bao giờ phản bội lại cậu ấy không?”

Cô ngơ ngác nhìn vào mắt Mục Thần Nhất, tất cả tinh thần đều giống như bị đôi mắt sâu thẳm kia hút vào, đôi môi ngập ngừng nói, không phát ra tiếng.

Mục Thần Nhất cúi đầu, mỉm cười nói bên tai cô: “Em yêu, em đang do dự cái gì? Khách khứa đều ở đây nhìn chúng ta đấy!”

“Con.....con nguyện ý.” Cô thì thầm.

“Ta nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, tuyên bố các con kết làm vợ chồng.” Cha xứ chúc phúc cho bọn họ, khách khứa cũng đồng loạt đứng lên nói lời chúc mừng và ca ngợi.

Đầu óc Tần Tường vẫn là một mớ hỗn độn, còn chưa rõ ràng tình hình. Khách khứa đến đây có không ít nhân vật nổi tiếng trong giới âm nhạc, cô đều quen biết, khó tránh khỏi có vài người sẽ than phiền trách móc cô: “Cô thật là biết giữ bí mật nha, rõ ràng có với Mục Thần Nhất một cậu con trai đáng yêu như vậy lại còn gạt chúng tôi, đến khi kết hôn mới thông báo với mọi người.”

Cô cười khổ giải thích, “Có một số việc là nằm ngoài kế hoạch, cho nên không tiện nói, thật xin lỗi.”

Tiệc cưới kéo dài đến khuya, ngoại trừ khách khứa bên ngoài, Mục Thần Nhất còn thận trọng lựa chọn mấy nhà truyền thông tương đối lớn đến tham dự, có thể thấy được, hôn lễ hôm nay lại trở thành đầu đề cho giới giải trí.

Thật vất vả mới tránh được mọi người bên ngoài, trở lại bên trong biệt thự, Mục Thần Nhất gọi cô đang định lên lầu lại, “Em đi đâu đó? Phòng của chúng ta ở đây.”

“Làm sao em biết được phòng ở đâu chứ, đều là một tay anh sắp xếp hết.” Cô rên lên một tiếng, rốt cuộc cũng có thể bày tỏ được bất mãn của mình. “Phải chuẩn bị hôn lễ sao không nói một tiếng với em? Bây giờ bộ dáng của em thế này, nhất định trở thành cô dâu mất mặt nhất rồi.”

Mục Thần Nhất kéo cô vào phòng, vây cô lại trong lòng mình, cười nói: “Mục Thần Nhất anh chọn cô dâu chỉ có thể là cô dâu đẹp nhất thế giới, trang điểm đậm không thích hợp với em, anh thích dáng vẻ tự nhiên của em hơn.”

“Cứ như vậy, chúng ta coi như đã kết hôn rồi?” Cô vẫn như rơi vào trong giấc mơ.

“Thiếu cảm giác chân thật à?” Anh cười xấu xa hôn lên môi cô, “Anh có thể nhanh chóng nói cho em biết cái gì mới là chân thật nhất.”

Tần Tường thở gấp, “Anh bày ra âm mưu này bao lâu rồi?”

“Lâu rồi.”

“Cuối cùng là bao lâu hả?”

“Em cố chấp vấn đề này như vậy làm gì?”

Tầm mắt của Mục Thần Nhất chuyển từ cơ thể lên ánh mắt cô, “Thế nào?”

“Lời vừa rồi anh nói trong hôn lễ, thật sự xuất phát từ trong đáy lòng sao?” Cô ôn nhu hỏi.

Mục Thần Nhất chưa từng thấy vẻ mặt này của cô, dịu dàng như nước, lại có sự băn khoăn nghi ngờ và e sợ.

“Là câu nói cả đời không rời bỏ kia sao?” Anh nhếch miệng, “Anh cũng không dễ dàng thề thốt, nếu như đã lên tiếng, chính là lấy sinh mạng mình làm bảo đảm.”

“Thật sự?” Cô tiến đến một bước hỏi: “Nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa có nói qua anh yêu em.”

“Em quan tâm những lời này đến như vậy sao? Có một số đàn ông có thể nói những lời này bên tai những cô gái mỗi ngày, nhưng mà không có nghĩa là những lời nói đó nhất định xuất phát từ sự chân thành.”

“Em muốn nghe, cho dù là anh đang gạt em.”

“Không có lòng tin với anh à?” Lông mày anh nhíu lại, lại giãn ra, “Được rồi! Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nguyện vọng đầu tiên của cô dâu xinh đẹp của anh đương nhiên sẽ được đáp ứng.”

“Anh yêu em.” Anh nói những lời này, đồng thời hôn lên khóe môi cô.

Thật ra thì phụ nữ rất dễ dụ dỗ, anh thầm nghĩ. Cho dù là người phụ nữ kiêu ngạo gai góc như Tần Tường, gặp phải tình cảm dịu dàng cũng sẽ phải ngoan ngoãn nộp vũ khí, sớm biết dịu dàng một chút cô sẽ đầu hàng, lúc đầu mình vốn không cần dùng nhiều tâm tư như vậy để hấp dẫn sự chú ý của cô.

Sau này vẫn còn dây dưa với cô nàng này cả đời, còn không biết phải vượt qua cuộc chiến này cả đời thế nào đây! Anh có dự cảm, hôn nhân của anh chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, tối nay không muốn lo nghĩ đến những thứ này, để ngày mai hẵng nghĩ đến đi.

~ Hết chương 9 ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương