Thật ra trước đó, bạn bè của Tần Dịch đều có khuyên anh, nhưng mà cũng không nói rõ ra, khi trưởng thành dù có là bạn bè tốt thì có những chuyện cũng không thể nói ra được.

Những người như bọn họ nếu như không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì sẽ tiếp quản công ty của gia đình, nên cũng không muốn đem mặt mũi của Tần Dịch xé nát ra rồi ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa, lúc đó sẽ chẳng phải càng mệt thêm sao? Cho nên, với tính cách ngay thẳng như đám người Tưởng Khải và Cao Thịnh cũng lựa chọn im lặng.

Hiện tại Tần Hoài không chút do dự mà nói ra chuyện trước đây để kích thích Tần Dịch chính là muốn làm cho anh tỉnh ngộ.

Tần Dịch kinh ngạc, đầu óc anh rối loạn, cả người như lơ lửng trong không trung, lúc này anh không nghĩ được gì, lỗ tai đều bị ong ong.

Sau một lúc lâu trầm mặc, anh nhớ lại từng chuyện trong quá khứ, không biết nghĩ gì liền lúng túng hỏi: “Trước đây sau khi tôi cùng cô ấy chia tay, cô ấy đi đến nhà tìm ông, hôm đó trời mưa to, vì sao ông lại không gặp cô ấy?”
Vấn đề này anh đã muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là anh biết mình sẽ không có được câu trả lời.

Hiện tại anh nghĩ, cha anh sẽ lại không lừa anh.

Anh chỉ muốn biết……vì sao lại không chịu gặp cô?
Vì sao lại không muốn thành toàn cho tình cảm của anh chứ?
Tần Hoài nghe xong lời này, kinh ngạc nhìn anh một cái, sau đó bật cười, thân thể ông không tốt, cảm xúc cũng không thể kích động được, lúc này cúi đầu ho khan, qua một lúc lâu ông mới hỏi ngược lại: “Ai nói với con?”
“Chuyện này không phải là sự thật sao?” Tần Dịch nhìn ông chằm chằm, gằn lên từng tiếng.

Tần Hoài đột nhiên nhớ đến đứa con trai lớn đã mất của mình, nếu thằng bé còn sống, nhất định sẽ không có bộ dạng như vậy, đáng tiếc ông không còn sự lựa chọn nào khác.

“Có phải là sự thật hay không, ta sẽ không nói.

” Tần Hoài lấy tay chỉ chỉ vào đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Con hãy dùng đầu mà suy nghĩ một chút, đừng có cái gì cũng bị người ta dắt mũi đi, mà không biết tự phán đoán, con cảm thấy là thật thì sẽ là thật, con cảm thấy là giả thì sẽ không thật được, mấu chốt chính là con phải tự mình học cách phán đoán.


Tần Dịch không quay về Tần trạch mà tự mình xuống xe.

Tần Hoài cũng không muốn quản anh, sau khi trở về nhà cũ lập tức đến thư phòng, đóng cửa lại, từ trong ngăn kéo lấy phần báo cáo ra, trước đó không lâu bác sĩ điều trị cho ông có nói qua, tình huống của ông không có lạc quan, khí quản đều bị suy kiệt, nếu ra nước ngoài điều trị cũng tùy vận khí nữa, cho dù có thành công cũng chỉ sống được vài năm.

Thân thể ông thì ông hiểu, có thể không trụ được bao lâu nữa, nhưng mà trước khi chết, ông nhất định phải đem đứa con này quay lại đường chính đạo.

Ngày đầu tiên khiêu chiến của Đồng Vũ Vụ, với tư cách trưởng nhóm nên cô là người đầu tiên mở màn.


[Hôm nay mặc áo sơ mi trắng giá 99 tệ, quần đùi jean 199 tệ, giày vải 334 tệ, không phụ kiện, tổng cộng 998 tệ.

]
Trong nhóm có mấy người đàn ông, mặc dù mấy người đàn ông này cũng là chị em nhưng mà dù sao nam nữ cũng khác biệt, cô không muốn đem nội y bao nhiêu tiền cũng viết ra.

Ngày hôm qua cô mua ba bốn bộ nội y, cũng đều mua trong cửa hàng lấy phong cách thoải mái năng động kia, trên cơ bản thiết kế không có gì nổi bật, mặc cũng thoải mái, cũng có thể miễn cưỡng mặc được.

Thật ra nhiệm vụ khiêu chiến lần này chính là một mánh khóe, người khác có làm hay không cô không xen vào, nhưng cô phải nghiêm khắc dựa trên tiêu chuẩn một ngàn tệ mà thực hiện, cũng may là những ngày như vậy cũng không lâu, chỉ có 7 ngày, nếu không cô chắc chắn là người đầu tiên không chịu nổi.

Cô mở đầu trước, Lục Nhân Nhân và Tống Tương cũng làm theo, trong diễn đàn cũng mười mấy người nhắn tới.

Đồng Vũ Vụ rất ít khi mặc đồ năng động, lướt một lúc lâu cô phát hiện chỉ có sơ mi trắng phối với quần đùi jean là thích hợp nhất, bởi vì cách mặc này dù không phối với trang sức cũng không có cảm giác trơ trụi.

Ngày đầu tiên cô dự định nằm ở nhà, đến chiều thì nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành nói buổi tối sẽ dẫn cô ra ngoài ăn cơm.

Thời gian hạn hẹp, anh không thể trở về đón cô được nên hai người hẹn gặp ở bãi đỗ xe của Phó thị.

Đồng Vũ Vụ nói: “Em sẽ không đi lên đâu.


Thời điểm nghe điện thoại Phó Lễ Hành đang ký văn kiện, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Không phải cô rất thích đến văn phòng của anh sao? Sao lại ở bãi đỗ xe mà không đi lên?
“Hôm nay em mặc quần áo rất khó coi nên không muốn đi lên.

” Đồng Vũ Vụ rất để ý đến hình tượng, trước đây khi còn làm thư ký cho Phó Lễ Hành, cô có nghe Tô Nhụy nói qua nhân viên nữ ở Phó thị có một diễn đàn, lúc cô đến Phó thị sẽ dẫn đến thảo luận, từ quần áo đến giày dép thậm chí là màu son số mấy, đều được bàn tán phóng đại.

Hôm nay cô bị người ngoài nhìn thấy quần áo cộng lại chỉ có mấy trăm tệ, hình tượng này rất xấu.

Cô không muốn đi lên.

Phó Lễ Hành cũng từ bỏ việc hiểu lối suy nghĩ của cô, nghe thấy lý do như vậy, trầm mặt mấy giây liền nói: “Được rồi, anh sẽ nhanh chóng đi xuống.



Năm giờ rưỡi, Phó Lễ Hành xuất hiện ở bãi đỗ xe, anh nhanh chóng tìm được xe của Đồng Vũ Vụ, thời điểm anh đi qua đó, thấy cô còn ngồi ở ghế lái xem video, cũng chưa nhìn thấy anh đã đi xuống, anh đứng ở cửa xe một lúc, thấy cô vẫn chưa phát hiện ra, liền lấy tay gõ gõ vào cửa kính xe.

Đồng Vũ Vụ nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa xe, thấy Phó Lễ Hành đang đứng, vội vàng tắt điện thoại, kéo cửa kính xuống, cô chỉ chỉ ghế bên cạnh, học theo giọng điệu khôi hài của tài xế trong video: “Soái ca, đi đâu đây? Em chở anh đi nha.


“Em lái hả?” Phó Lễ Hành cũng không tiếp tục cùng cô chơi nữa.

“Dạ.

” Đồng Vũ Vụ không muốn xuống xe để cho người khác nhìn thấy, “Anh làm việc cả ngày rồi, để em lái xe cho anh.

Kỹ thuật lái xe của em rất tốt.


Phó Lễ Hành ừ một tiếng, đi đến ghế phó lái bên kia, mở cửa xe ngồi vào, giây tiếp theo Đồng Vũ Vụ liền chồm qua thắt dây an toàn cho anh.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô làm việc này, anh cũng không phải là không quen.

Bởi vì cô nói hôm nay cô mặc khó coi, trước đây cũng không để ý cô mặc quần áo gì, Phó Lễ Hành cố ý nhìn cô chằm chằm.

Đồng Vũ Vụ thật sự là khiêm tốn, dáng người của cô như vậy dù mặc áo sơ mi quần đùi cũng rất đẹp, chỉ là anh rất ít khi nhìn thấy cô mặc đồ năng động như vậy, cô mặc như vậy, trên mặt cũng trang điểm nhẹ, thoạt nhìn giống như một nữ sinh xinh đẹp thanh thuần vậy, mà anh lại mặc tây trang giày da, đi cùng với cô….

hình như không xứng.

Cũng may Phó Lễ Hành cũng không phải người để ý chi tiết, ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu một lần, anh cũng không nghĩ sẽ về nhà thay quần áo.

“Đi đâu ăn?” Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu hỏi anh.

“Trợ lý đặc biệt Chu mới mở một nhà hàng lẩu.

” Phó Lễ Hành liếc nhìn cô một cái, “Anh dự định qua đó ủng hộ cậu ta.



Đồng Vũ Vụ cảm thán, “Sao nhiều người mở cửa hàng lẩu vậy, chẳng lẽ có lời lắm sao?”
Lời này vừa nói xong, cô cũng nhanh chóng thay đổi chủ đề.

Lần trước bọn họ đi ăn lẩu, cũng không phải là trải nghiệm tốt, sợ anh lại nhớ tới sự cố lần trước, những chủ đề cô nói sau đó đều cách xa với lẩu, vô cùng an toàn, vì thế cô cũng quên luôn, đêm qua cô xem hình ảnh trên Weibo, thuận miệng nói một câu “Muốn đi ăn lẩu.

” nhưng người nằm bên cạnh lại nhớ.

Trợ lý đặc biệt Chu cùng người nhà mở nhà hàng lẩu, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành trực tiếp đi cửa sau, được người phục vụ dẫn đến phòng riêng, ngoại hình của hai người đều xuất sắc, nhà hàng lẩu lại náo nhiệt ồn ào sợ sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Khi đang đi vào gian phòng, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông đứng ở khu vực chọn vị lẩu.

Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng bình thường , điều đáng nói là quần áo mặc trên người anh ta cùng một kiểu với Đồng Vũ Vụ.

Cùng phụ nữ đụng hàng là chuyện bình thường, còn cùng đàn ông đụng hàng chính là quần áo tình nhân nha.

Đồng Vũ Vụ có chút xấu hổ nghiêng đầu nhìn thấy Phó Lễ Hành đang nhìn chằm chằm vào quần áo của người đàn ông kia.

Quần áo của cửa hàng kia đẹp, chất liệu mềm, thoải mái, giá cả cũng bình dân, cho nên rất được người trẻ tuổi ưa chuộng, đi trên đường đụng hàng với hai ba người là chuyện bình thường, nhưng mà bị lão công bắt gặp mình cùng một người đàn ông xa lạ mặc “quần áo tình nhân”….

chuyện này cũng rất xấu hổ?
Cũng may Phó Lễ Hành rất nhanh thu hồi tầm mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, Đồng Vũ Vụ cũng không ngoài ý muốn, với tính cách của anh, căn bản sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ này.

Vừa rồi chắc cũng chỉ cảm thấy kỳ quái khi có người đàn ông trẻ lại mặc quần áo giống cô thôi.

Gian phòng rất lớn, có thể chứa được vài người.

Không cần phải lo lắng sẽ gặp “người quen”, Đồng Vũ Vụ ăn rất vui vẻ, trong khoảng thời gian này lượng vận động của cô tăng lên rất nhiều, thể chất của cô cũng rất khó béo, cho nên chẳng sợ mà ăn nhiều một chút cũng không lo lắng sẽ tăng cân, lại nói vậy thì phải cảm ơn Phó Lễ Hành.

Điểm sai duy nhất khi gần ăn xong là Phó Lễ Hành gắp miếng thịt bò “không cẩn thận” nên áo sơ mi bị dính chút dầu đỏ.

Đồng Vũ Vụ muốn dùng khăn lau cho anh, nhưng cũng không lau sạch được, thấy vẻ mặt Phó Lễ Hành vẫn bình tĩnh, liền nói: “Áo sơ mi bị dính bẩn rồi, chúng ta ăn xong liền trở về nhà, sau khi về nhà anh tắm rửa thay quần áo.


Với mức độ bệnh sạch sẽ của Phó Lễ Hành, có thể trong lòng anh đang phát điên lên.

Phó Lễ Hành lắc đầu, “Không cần.



“Vậy anh có khó chịu không, đây đều là dầu đỏ.


“Không phải em vừa nói ăn no quá sao?” Phó Lễ Hành bình tĩnh mở miệng, “Vậy đi dạo phố tiêu đồ ăn đi.


Đồng Vũ Vụ nghe thấy lời này liền động tâm, khóe miệng nhếch lên, nhưng vẫn khách khí nói: “Không cần đâu, quần áo của em nhiều lắm, sinh nhật cũng nhận được rất nhiều túi xách, áo sơ mi của anh bị dính bẩn rồi chắc là không thoải mái đâu, vẫn nên về nhà sớm một chút.


Phó Lễ Hành nhìn cô một cái, “Quần áo của anh rất ít.


Đồng Vũ Vụ: “?”
Khoan đã?
Ý của anh là đi dạo phố mua quần áo cho anh sao?
Thì ra là cô tự mình đa tình, còn tưởng là anh muốn mua cái này cái kia cho cô nữa.

“Được rồi, vậy cơm nước xong đi mua quần áo cho anh.

” Thuận tiện mua luôn quần áo phụ nữ, nếu không cô cũng sẽ mặc kệ luôn.

Phó Lễ Hành mỉm cười sờ cằm.

Trong phòng thay đồ của anh, có vài thương hiệu quần áo, còn lại toàn bộ đều đặt thiết kế riêng, Đồng Vũ Vụ nghĩ sẽ dẫn anh đến mấy cửa hàng kia, ai ngờ vừa vào cửa trung tâm thương mại, chợt nghe anh nói: “Trước đây không phải em nói quần áo của anh quá đơn điệu sao? Đều là sơ mi trắng.


Đồng Vũ Vụ: ……
Cô không nhớ là cô có nói những lời này.

“Lâu lâu cũng nên đổi phong cách một chút.


Ngay từ đầu Đồng Vũ Vụ đã không hiểu ý của Phó Lễ Hành, mãi cho đến khi anh cứ nhìn chằm chằm quần áo của cô, cô mới hiểu được, thử hỏi: “Thật ra em biết một cửa hàng, mặc dù giá cả rất rẻ nhưng mà cũng không quá tệ, áo sơ mi của trên người em là mua ở cửa hàng đó, anh có muốn đến đó mua không?”
Phó Lễ Hành hài lòng mỉm cười: “Em nói đi, vậy thì đi thôi.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương