“Trong sách nấu ăn nói 5 gam nước tương” Phó Lễ Hành sắn tay áo sơmi lên, lộ ra cánh tay tinh tế, nếu không phải đang trong bếp nhà, chắc cô nghĩ họ đang ở phòng thí nghiệm.
Phó Lễ Hành nhìn sách hướng dẫn nấu ăn, chỉ dẫn Đồng Vũ Vụ tìm cái cân trong nhà bếp, cân thật chính xác 3 gam muối, 5 gam nước tương.
Đồng Vũ Vụ: ………..
Không đến nỗi cần chính xác đến thế.
Có thể Phó Lễ Hành cảm nhận được món cá Đồng Vũ Vụ làm sẽ rất mặn, cho nên liền tự mình ra tay, đừng nói là nấu cơm, việc trợ giúp chỉ là dư thừa, Phó Lễ Hành cũng chưa có kinh nghiệm xuống bếp nấu cơm,nhưng từ xưa đến giờ việc gì anh cũng giỏi, nói gì chút việc nấu ăn này.

Anh nghiêm túc dựa vào sách hướng dẫn nấu ăn, ngay cả 0,1 gam cũng không được sai sót.
Đồng Vũ Vụ đứng một bên nhìn thấy, nhịn không được trong lòng thầm tính, chồng cô có phải hay không thuộc cung Xử Nữ
Phó Lễ Hành có chứng bệnh cầu toàn, từng miếng thịt đều hận không thế cắt đều nhau, nằm ngay ngắn chỉnh tề trên tấm thớt, dĩ nhiên ít nhiều gì anh cũng theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cứ như vậy thì bữa cơm này còn lâu mới xong.

Đồng Vũ Vụ tự nếm thử một miếng đồ ăn, thế nhưng cũng không tệ, dù sao anh làm so với cô cũng tốt hơn nhiều.
Cái gọi bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, chính là Đồng Vũ Vụ cũng không tiếc lời, quay lại nhìn đầu bếp Phó điên cuồng ca ngợi
“Ngon quá! Lão công, trước đây anh từng nấu ăn a!”
“Không có sao? Như thế nào mà so với thím Tôn ngon hơn vậy?”
“Lão công thật lợi hại, cái gì cũng đều có thể làm, cái gì cũng làm tốt hết!”

Phó Lễ Hành mất tự nhiên cười cười.

Một lúc sau mới phản ứng lại, không phải cô nấu cơm cho anh ăn sao, sao lại biến thành anh tan ca về nhà nấu cơm cho cô rồi?
“Ngon quá, em quyết định hôm nay sẽ không giảm cân, ngày mai mới lại giảm cân, ăn no mới có sực lực nha.”
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Vụ cùng phó phu nhân sẽ tham gia một yến tiệc.

Lễ phục cô cũng đã chuẩn bị xong.
Cô thấy may mắn khi nhà tạo mẫu đã được Phó phu nhân mời đến, nếu cô phải lo luôn khâu này thì thua rồi, còn chưa tới ba trăm đồng mà phải chi trong mấy ngày.

Lúc này mình đã nghèo đi mất rồi, cô cười nhẹ với ý nghĩ có chút khôi hài đó
Nhà tạo mẫu đề nghị cô thay lễ phục trước , sau đó họ sẽ làm việc để tổng thể được kết hợp hài hòa hơn từ quần áo, trang sức, màu tóc…
Cô đi vào phòng thay đồ, ngạc nhiên thấy đã có sẵn một bộ lễ phục màu hồng nhẹ, đính kèm mẫu giấy có dòng chữ của Phó Lễ Hành “Em mặc bộ này nhé”.
[Mặc cái này.]
Ồ?
Nhớ lại đêm trước mặt Đồng Vũ Vụ chợt nóng ran.

Anh lo ngại rằng cô sẽ mặt bộ lễ phục ấy để dự lễ chăng
A, cho nên mới để lại giấy nhắn trong phòng thay đồ, là nhắc nhỡ cô, không được mặc bộ “Chiến bào” kia.
Bộ lễ phục do Phó Lễ Hành chọn có màu hồng nhạt, màu cánh sen thật nhẹ.
Bộ này cô chưa từng mặc qua.
Không thể làm mất mặt anh được, kim chủ ba ba đã nói, thì cô sẽ mặc .
Trên thực tế Đồng Vũ Vụ luôn thuận ý anh mà.
Nhà thiết kế giúp cô phối trang sức cùng với kiểu trang điểm tôn bật vẻ đẹp của cô.
Thật yêu kiều.,
Cùng lúc đó, Liễu Vân Khê đang bận rộn thực tập ở công ty nhận được điện thoại của bạn học.
“Vân Khê, cậu làm ơn gúp mình với, hôm nay cậu có bận gì không, giúp mình đi phục vụ một yến tiệc nha, bữa tiệc này rất đặc biệt, nhưng mà bạn trai mình đang ở đây, mình muốn ở bên anh ấy.”
Liễu Vân Khê trách nhẹ: “Nếu cậu không có thời gian thì đừng có nhận.”
“Nói như vậy, nhưng mà mối quan hệ người đó rất rộng, sau này mình còn phải nhờ cô ấy giúp mình tìm việc, nếu hôm nay mình không đi, sợ là sẽ có ấn tượng không tốt.


Vân Khê, cậu đừng vội từ chối, đây là bữa tiệc do người có tiền tổ chức, mình phục vụ cho bữa tiệc này, một tối có thể kiếm được mấy trăm đồng, loại tiệc này cũng không mệt, từ đầu tới cuối đều có người làm, không có vất vả, rất nhiều người tranh giành để được làm, trước đây không phải mình nợ ân tình của cậu sao, mình nghe nói cậu đang thiếu tiền, cậu đi không?”
“Hơn nữa nghe nói nhà này rất có tiền, Yến Kinh có nhiều trung tâm thương mai đều do nhà này mở, khẳng định sẽ có rất nhiều người có tiền tới, nói không chừng sẽ có phú nhị đại nào đó thích cậu.”
Liễu Vân Khê im lặng, cô không có hứng thú với chuyện này.
Nhưng mà một buổi tối có thể kiếm được vài trăm đồng, cô liền quan tâm tới.
Cô cần tiền để mau chóng trả nợ, cô không muốn Tần Dịch xem thường cô.

Cô không phải loại người vì tiền bán thân.
“Được, khi nào, ở đâu?”
“Mình sẽ gửi qua Wechat, cảm ơn cậu! Lần sau mình sẽ mời cậu đi ăn malatang!”
Trước đó Phó phu nhân đã nói sẽ để tài xế đến đây đón cô.
Đồng Vũ Vụ chờ nhà tạo mẫu trang điểm cho cô xong, không có việc gì, liền vào bếp làm một phần rau chân vịt trộn.

Vì để mặc lễ phục được đẹp, rất nhiều thiên kim tiểu thư khi tham gia yến tiệc, chẳng hề dám ăn, dù ăn rất nhẹ.

Các cô sẽ đói đến nỗi ngực muốn dán cả vào lung.

Có khi bụng trống quá phải sôi réo lên thì thật mất mặt.
Đồng Vũ Vụ không đến nỗi vậy, mỗi yến tiệc cô đều dung một ít thức ăn và loại nước uống nào đó.
Cô nghĩ chẳng có gì gấp rút cả, Phó phu nhân cũng chỉ mới bắt đầu rời nhà, lát nữa mới đến nơi.


Cô thong thả lấy điện thoại ra chụp hình..
Cô nghĩ rằng những thiên kim tiểu thư đều rành sử dụng kỹ thuật chụp ảnh đẹp.
Đồng Vũ Vụ chụp bằng 360.
Không góc chết, nhưng không thể không thừa nhận, tìm góc chụp rất quan trọng.

Chụp hơn mười tấm mới vừa lòng, cô bắt đầu chọn lựa kỹ càng, chọn ra được hai tấm tự nhiên nhất.

Đồng Vũ Vụ tìm một ứng dụng chỉnh sửa vừa tự nhiên vừa chân thực, thuần thục làm một số thao thác, sau đó lưu lại, mở giao diện Wechat, đem hai tấm hình gửi qua
Em mặc bộ lễ phục này.
Ý nói cô ngoan ngoãn nghe lời anh.
Đồng Vũ Vụ cũng không trong mong Phó Lễ Hành sẽ trả lời liền.
Anh có thể trả lời là cô đã thỏa mãn lắm rồi, làm sao dám hy vọng loại chuyện trả lời liền này phát sinh trên người Phó Lễ Hành.
Anh cũng không phải là liếm cẩu(*)
(*) Liếm cẩu: thuật ngữ mạng, chỉ những người dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương