Người Đặc Biệt
-
Chương 6: Kí ức của Vĩnh Ân (Kết)
Quá trình chiết lọc huyết thanh diễn ra liên tục trong sáu ngày, Hỏa Sơn nói nếu muốn có được một luồn máu tinh khiết thì việc tìm trúng mạch máu đó thật sự rất khó, và huyết thanh chảy ở trong mỗi cơ thể cũng rất ít
Ban đầu Tù Trúc nghe ta muốn rút huyết thanh ra liền phản đổi kịch liệt, nhưng mà cậu ấy sau khi nghe ra những lời tâm tình của ta thì liền ngã quỵ xuống, ôm lấy Vĩnh Ân ta vào lòng rồi khóc lớn, miệng không ngừng nói
- Tại sao ông trời lại đối xử bất công với anh đến như vậy, Vĩnh Ân anh là người tốt nhưng mọi bất hạnh cứ tìm đến anh? Công bằng ở đâu rồi?
Ta lúc đó không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu ấy, cũng tự an ủi cho chính bản thân này
Di chứng của việc rút huyết thanh đã xuất hiện, đôi mắt của ta dần dần mờ đi, thậm chí có đôi lúc ta chìm trong bóng tối vô tận, phải mất đến mười lăm hoặc nữa tiếng sau thì ánh sáng mới trở lại, thậm chí đến ngày thứ tư thì dấu hiệu càng nặng hơn, ta biết rằng mình may mắn thoát chết rồi, nhưng đổi lại phải trả giá bằng đôi mắt
Hỏa Sơn và Tù Trúc liên tục hỏi ta có cảm nhận gì khác thường trong cơ thể hay không?? Ta lắc đầu nói chưa có, nhưng mà thật ra là ta đang giấu diếm, đợi khi nào bọn họ gởi lượng huyết thanh đến tận tay của Phi Khâm lúc đó nói rồi chưa muộn đúng không nhỉ?
Cuối cùng sáu ngày cũng trôi qua, cả người Vĩnh Ân này dường như mệt đến không chịu nỗi nữa, Tù Trúc thấy ta cứ suy yếu nằm mã trên giường cũng không biết làm sao, chỉ có thể đặt chén cháo đến bên cạnh, dặn dò ta vài cậu rồi sau đó đi giặt áo quần cho ta
Nhìn cánh quạt đang xoay tròn trên trần nhà, lòng ta đau đến chịu không được, tuy miệng thì luôn muốn chúc Phi Khâm cùng Tường Uyên hạnh phúc, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh hắn cùng cô gái khác nắm tay nhau đi đến quãng đời còn lại mà không phải là ta, lồng ngực giống như bị cả ngàn mũi dao cào nát không thôi
Chầm chậm cầm chén cháo lên húp từng chút một,sau khi cuối cùng cũng đã ăn hết chén tao đó, định đặt nó xuống bàn, tự dưng bóng lại bao trùm hai con mắt, khiến ta mất đà ngã xuống giường, cái chén cũng theo đó mà tan nát, tiếng vỡ của thủy tinh giống như tâm trạng của ta hiện giờ, nát.. cuối cùng cũng tan nát đến không thể cứu vãn
Sang đến ngày hôm sau, Hỏa Sơn nói sẽ mang huyết thanh đến cho Phi Khâm, ta liền bảo anh ấy đợi một chút. Sau đó đóng cửa lại, bật chiếc điện thoại đã tắt nguồn từ lâu lên, thu âm những lời cuối cùng ta muốn nhắn nhủ với người ấy, ta nói rất lâu, nói thật nhiều, bởi vì ta biết đây là lần cuối cùng hai người bọn ta liên hệ với nhau,không biết hắn có chịu nghe hay không, nhưng ta vẫn cứng đầu nói hết vào điện thoại, cho nên mặc kệ nước mắt đã trào ra, ta cũng sẽ vừa nói vừa khóc
Ta khóc cho một tình yêu mình từng gìn giữ suốt bao năm nay, khóc cho một mái ấm mình từng chung sống, khóc là vì chúc ai kia hạnh phúc, và cái điều quan trọng nhất ta khóc cho những nổi đau ta đã và sắp phải gánh chịu thêm
Một tình yêu ta từng cho là vĩnh viễn, một người yêu từng cho là tốt nhất, một cơn ác mộng thật đẹp không tên, xin hãy cứ để chính bản thân ta lấy nó làm chỗ dựa sống qua ngày đi!! Một kẻ sắp trở thành người mù, tiền bạc không có, học hành cũng không bằng người ta. Người thân thích thì lại quá xa xỉ, thử hỏi sẽ có ai tiếc thương cho tấm thân này hay không? Vĩnh Ân ta không tự thương mình thì thôi đi, đào ra ai có thể thương ta bây giờ?Giờ khắc này ta nhận ra, bóng tối không đáng sợ bằng tình yêu. Và ta cũng nhận ra rằng, cả đời này người làm ta tổn thương, nhưng khiến ta không ngừng thương hắn chỉ có thể là Trác Phi Khâm thôi
Bảo nhiêu lời cần nói ta đều thu vào chiếc điện thoại đó, rút chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra, tnhờ Hỏa Sơn gởi trả lại hết cho hắn,nhìn chiếc xe ô tô đã đi xa, cơn choáng váng liền ập đến, sau đó ta ngất xỉu ngay trên nền đất, trong cơn mê man ta còn nghe thấy tiếng Tù Trúc ở bên tai lo lắng kêu gọi tên mình.Không hiểu sao, mắt đã nhắm nhưng giọt lệ vẫn có thể trào ra được!!
Cũng từ ngày đó, Vĩnh Ân ta liền sống trong bóng tối, sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng, vẻ đẹp của trần gian nữa rồi. Vĩnh Ân ngày xưa đã chết, bây giờ người thay thế cho cậu ấy chính là Ân Mù này đây
--------****-----
Kí Ức Của Vĩnh Ân chính thức kết thúc rồi, ngày mai đến Nỗi Hối Hận Của Phi Khâm nha chị em, dự là phần đó có 3-4 chương nha!!
Chời má nay ra tới 5 chương luôn:v
Ban đầu Tù Trúc nghe ta muốn rút huyết thanh ra liền phản đổi kịch liệt, nhưng mà cậu ấy sau khi nghe ra những lời tâm tình của ta thì liền ngã quỵ xuống, ôm lấy Vĩnh Ân ta vào lòng rồi khóc lớn, miệng không ngừng nói
- Tại sao ông trời lại đối xử bất công với anh đến như vậy, Vĩnh Ân anh là người tốt nhưng mọi bất hạnh cứ tìm đến anh? Công bằng ở đâu rồi?
Ta lúc đó không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu ấy, cũng tự an ủi cho chính bản thân này
Di chứng của việc rút huyết thanh đã xuất hiện, đôi mắt của ta dần dần mờ đi, thậm chí có đôi lúc ta chìm trong bóng tối vô tận, phải mất đến mười lăm hoặc nữa tiếng sau thì ánh sáng mới trở lại, thậm chí đến ngày thứ tư thì dấu hiệu càng nặng hơn, ta biết rằng mình may mắn thoát chết rồi, nhưng đổi lại phải trả giá bằng đôi mắt
Hỏa Sơn và Tù Trúc liên tục hỏi ta có cảm nhận gì khác thường trong cơ thể hay không?? Ta lắc đầu nói chưa có, nhưng mà thật ra là ta đang giấu diếm, đợi khi nào bọn họ gởi lượng huyết thanh đến tận tay của Phi Khâm lúc đó nói rồi chưa muộn đúng không nhỉ?
Cuối cùng sáu ngày cũng trôi qua, cả người Vĩnh Ân này dường như mệt đến không chịu nỗi nữa, Tù Trúc thấy ta cứ suy yếu nằm mã trên giường cũng không biết làm sao, chỉ có thể đặt chén cháo đến bên cạnh, dặn dò ta vài cậu rồi sau đó đi giặt áo quần cho ta
Nhìn cánh quạt đang xoay tròn trên trần nhà, lòng ta đau đến chịu không được, tuy miệng thì luôn muốn chúc Phi Khâm cùng Tường Uyên hạnh phúc, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh hắn cùng cô gái khác nắm tay nhau đi đến quãng đời còn lại mà không phải là ta, lồng ngực giống như bị cả ngàn mũi dao cào nát không thôi
Chầm chậm cầm chén cháo lên húp từng chút một,sau khi cuối cùng cũng đã ăn hết chén tao đó, định đặt nó xuống bàn, tự dưng bóng lại bao trùm hai con mắt, khiến ta mất đà ngã xuống giường, cái chén cũng theo đó mà tan nát, tiếng vỡ của thủy tinh giống như tâm trạng của ta hiện giờ, nát.. cuối cùng cũng tan nát đến không thể cứu vãn
Sang đến ngày hôm sau, Hỏa Sơn nói sẽ mang huyết thanh đến cho Phi Khâm, ta liền bảo anh ấy đợi một chút. Sau đó đóng cửa lại, bật chiếc điện thoại đã tắt nguồn từ lâu lên, thu âm những lời cuối cùng ta muốn nhắn nhủ với người ấy, ta nói rất lâu, nói thật nhiều, bởi vì ta biết đây là lần cuối cùng hai người bọn ta liên hệ với nhau,không biết hắn có chịu nghe hay không, nhưng ta vẫn cứng đầu nói hết vào điện thoại, cho nên mặc kệ nước mắt đã trào ra, ta cũng sẽ vừa nói vừa khóc
Ta khóc cho một tình yêu mình từng gìn giữ suốt bao năm nay, khóc cho một mái ấm mình từng chung sống, khóc là vì chúc ai kia hạnh phúc, và cái điều quan trọng nhất ta khóc cho những nổi đau ta đã và sắp phải gánh chịu thêm
Một tình yêu ta từng cho là vĩnh viễn, một người yêu từng cho là tốt nhất, một cơn ác mộng thật đẹp không tên, xin hãy cứ để chính bản thân ta lấy nó làm chỗ dựa sống qua ngày đi!! Một kẻ sắp trở thành người mù, tiền bạc không có, học hành cũng không bằng người ta. Người thân thích thì lại quá xa xỉ, thử hỏi sẽ có ai tiếc thương cho tấm thân này hay không? Vĩnh Ân ta không tự thương mình thì thôi đi, đào ra ai có thể thương ta bây giờ?Giờ khắc này ta nhận ra, bóng tối không đáng sợ bằng tình yêu. Và ta cũng nhận ra rằng, cả đời này người làm ta tổn thương, nhưng khiến ta không ngừng thương hắn chỉ có thể là Trác Phi Khâm thôi
Bảo nhiêu lời cần nói ta đều thu vào chiếc điện thoại đó, rút chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra, tnhờ Hỏa Sơn gởi trả lại hết cho hắn,nhìn chiếc xe ô tô đã đi xa, cơn choáng váng liền ập đến, sau đó ta ngất xỉu ngay trên nền đất, trong cơn mê man ta còn nghe thấy tiếng Tù Trúc ở bên tai lo lắng kêu gọi tên mình.Không hiểu sao, mắt đã nhắm nhưng giọt lệ vẫn có thể trào ra được!!
Cũng từ ngày đó, Vĩnh Ân ta liền sống trong bóng tối, sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng, vẻ đẹp của trần gian nữa rồi. Vĩnh Ân ngày xưa đã chết, bây giờ người thay thế cho cậu ấy chính là Ân Mù này đây
--------****-----
Kí Ức Của Vĩnh Ân chính thức kết thúc rồi, ngày mai đến Nỗi Hối Hận Của Phi Khâm nha chị em, dự là phần đó có 3-4 chương nha!!
Chời má nay ra tới 5 chương luôn:v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook