Edit: Hanna


Mạnh Duật Đường đã rời đi mấy ngày, mỗi ngày Trì Khê đều nhìn chú mèo béo của anh mà cảm thấy nghẹn muốn chết, mèo béo kia rất không biết xấu hổ, y hệt như Mạnh Duật Đường, thích ghé vào bên chân Trì Khê, dùng móng vuốt cào vào thảm trải sàn mềm mại nhà cô. Lúc cô học thuộc lời thoại, chú mèo béo kia ngủ gật bên cạnh cô, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng khách, một người một mèo béo.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đang mơ màng sắp ngủ, di động đặt một bên bỗng nhiên vang lên, là yêu cầu trò chuyện bằng video của Mạnh Duật Đường, Trì Khê nhíu máy, tắt đi, nhưng bên kia lại bám riết không tha mà gọi lại.

“Anh muốn gặp mèo béo nhà mình, nhìn xem nó có gầy đi không?”” Mạnh Duật Đường gửi tin nhắn tới.

Trì Khê ngồi thẳng người, ôm mèo béo trong lòng ngực, tiếp nhận trò chuyện bằng video, đầu dây bên kia, Mạnh Duật Đường biếng nhác nằm trên sô pha, anh nhìn một người một mèo.

Cũng không tệ lắm, có vẻ mèo béo nhà anh rất thích người mẹ tương lai này của nó.

Anh nhìn người con gái phía đối diện mặc váy ngủ mỏng manh, mặt mày không son phấn, trên môi như được bôi mật, ồ, mấy ngày không thấy, giống như càng thêm quyến rũ.

“Có nhớ anh không?” Mạnh Duật Đường gác tay ra sau cổ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười.


“Không nhớ, anh mau đón mèo béo về đi, nếu không tôi sẽ ném đi đấy.”

“Xì, khẩu thị tâm phi. Em chờ, chờ ông đây về.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rõ ràng hai người không có quan hệ gì, vậy mà Mạnh Duật Đường có thể cử xử thản nhiên như nước chảy mây trôi.
……

Thứ bảy Trì Khê phải tham gia một bữa tiệc vào buổi tối, Khương Tĩnh tự mình đưa cô đi, cứ một khoảng thời gian, tầng lớp xã hội thượng lưu lại tổ chức một bữa tiệc tối từ thiện, hoặc là lấy danh nghĩa khác, chẳng qua họ chỉ muốn tiến hành giao dịch ngầm hoặc đơn giản là lộ mặt khoe mẽ mà thôi.

Khi Lam Nha tới nhà Trì Khê, cô ấy đi qua một siêu thị bán đồ thú cưng nên lập tức chọn lựa vài loại thức ăn cho mèo, mèo béo là giống mèo cao quý Ragdoll, cô ấy không dám mang theo người rồi chạy lung tung.

Khi Lam Nha đi thang máy lên tầng 12, trên tay cầm không ít đồ vật, ấn xuống chuông cửa, cô ấy nhìn thấy Trì Khê thì cười không ngừng, rất giống một đứa ngốc, Trì Khê nhận lấy túi đồ vật, sắc mặt âm trầm. Chú mèo béo sau lưng thì như vương tử cao ngạo, xoay người rời đi.

Trì Khê rót cho Lam Nha một ly nước chanh, bình thường cô chỉ uống nước lọc, nhưng cô bé này thích uống đồ ngọt, phần lớn đồ ăn vặt trong nhà đều dành cho Lam Nha.

Lam Nha uống ừng ực hết ly nước chanh, thoải mái không thể diễn tả hết bằng lời, mở miệng: “Chị Khê, em có chuyện này không biết có nên nói hay không đây?”


“Nói đi.”

Lam Nha hơi hậm hực: “Hình như Mạnh tổng có tin tức ngoài lề rồi, nghe nói hẹn hò với một cô gái suốt một đêm, không hề rời đi.”

“Tin tức của anh ta thì liên quan gì tới chị?”

“Hai người không phải….?” Lam Nha nuốt nước bọt, ấp a ấp úng nói.

“Về sau không cần nói chuyện của anh ta với chị.”

Bởi vì tin tức mà Lam Nha nói hôm nay mà Trì Khê đột nhiên cảm thấy bực bội, cô phát hiện con mèo béo của Mạnh Duật Đường càng nhìn càng ngứa mắt, nhìn nó mà đột nhiên tâm trạng nghẹn khuất.

…………..

Tiệc tối thứ bảy đúng hạn diễn ra, Khương Tĩnh đuổi tới nhà Trì Khê, chuyên viên trang điểm cũng khẩn cấp lên sàn tạo hình cho Trì Khê.

Lần đầu tiên Khương Tĩnh phát hiện Trì Khê là ở đại học Nam Thành, cô không học khoa diễn xuất, mà là khoa múa nghệ thuật, không biết như thế nào, Khương Tĩnh cảm thấy trên người Trì Khê có khí chất thanh cao lạnh lùng như ngọc thạch, rất thích hợp làm diễn viên. Sau đó trải qua một thời gian kiểm chứng, quả thật trời sinh thích hợp, ở chung lâu dần, cô ấy nhận ra, cô gái nhỏ này chỉ có mặt ngoài lạnh nhạt, người sống chớ lại gần, nhưng trong xương cốt vẫn là một cô gái yếu đuối khát vọng người yêu thương.


Khương Tĩnh mơ hồ biết một số chuyện trong quá khứ của cô, cô ấy từng hỏi qua Trì Khê, vì sao lại muốn làm diễn viên, ánh mắt cô bé như tro tàn, nhìn về phía phương xa, không hề có tia sáng.

Cô nói, vì kiếm tiền, vì thoát khỏi cuộc sống khốn khổ, chị tin không?

Khi thảo luận về sở thích, mọi người thường nói từ khía cạnh cao thượng hoa mỹ, có nghệ sĩ sẽ nói là xuất phát sự đam mê diễn xuất.

Mà Trì Khê, mục đích thực tế tới trần trụi, cũng bởi vì vậy mà cô liên tục nghiêm túc rèn luyện kĩ thuật diễn, đây là công việc kiếm sống của cô.

Có lẽ bởi vì cô thẳng thắn, hoặc bởi vì dáng vẻ bất cần không hề để ý tới việc gì nên Khương Tĩnh mới tìm mọi cách muốn lăng-xê cô thành người nổi tiếng.

Trong bữa tiệc, người người ăn uống trò chuyện vui vẻ, Khương Tĩnh mang theo Trì Khê, giới thiệu cô với các đàn anh đàn chị tai to mặt lớn. Trên đường Trì Khê đi tới nhà vệ sinh thì gặp phải Giang Vi.

Cách đó không xa, một người đàn ông nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn Trì Khê, giống như xem vật trong tay.

Giang Vi chắn đường đi của Trì Khê, quả nhiên, không phải oan gia không gặp nhau.

“Hừ, còn tưởng rằng cô có thể thanh cao như thế nào? Cuối cùng không phải cũng bị Mạnh Duật Đường ngủ sao, cô nghĩ rằng leo được lên người anh ta thì có thể lẫn vào tầng lớp trên à? Nằm mơ đi? Gà rừng vẫn là gà rừng mà thôi.”

Trì Khê châm một điếu thuốc, cả người ẩn sau sương khói.


Cô để sát vào Giang Vi, tay nhéo cằm Giang Vi thật mạnh: “Gà rừng là cô hả? Ngủ với nhiều đàn ông như vậy mà tài nguyên vẫn kém, xem ra người ta cũng chẳng xem cô là người tử tế. Giang Vi, trên tay tôi có một số thứ rất hay ho, tốt nhất cô đừng chọc vào tôi, nếu không, tôi giao cho bên paparazzi thì giới giải trí sẽ náo động lắm đấy.”

“Cô nói xem, hot search có thể là, nữ diễn viên họ Giang phóng đãng đi lên từ quy tắc ngầm, lại còn giả thanh thuần.”

Tay Giang Vi cầm túi xách màu đên nổi gân xanh, khuôn mặt trở nên dữ tợn khó coi, cô ta dậm chân, trừng mắt: “Trì Khê, mày chờ đấy cho tao.”
……

Giang Vi lắc mông đi sát vào người đàn ông kia, người nọ né tránh, dường như không quá thích mùi son phấn diễm tục trên người cô ta, anh ta xoa xoa mũi.

Giang Vi hừ lạnh một tiếng, thật không hiểu được, rốt cuộc Trì Khê có điểm gì hấp dẫn mà chỉ cần đàn ông hơi đẹp trai một chút đã bị mê tới mất hồn mất vía.

Lục Hành muốn ngủ với Trì Khê đã là việc mà ai cũng biết, hắn dùng đủ mọi biện pháp, cung cấp tài nguyên, đại ngôn quảng cáo.

Nhưng Trì Khê đều hờ hững, hôm nay, hắn thấy người con gái mà mình ngày nhớ đêm mong mặc một bộ váy màu đen, trên cổ đeo dây chuyền bạc, cổ áo rộng mở, mơ hồ nhìn thấy khe rãnh sâu hun hút. Lục Hành cảm thấy, người con gái kia là báu vật vô giá, dục vọng phía dưới không ngừng to ra, ánh mặt dính sát trên người cô.

“Lục tổng có muốn chiếm được Trì Khê không?”

“Muốn, cô có cách gì?” Lục Hành xoay ly rượu, trong ánh mắt là dục vọng chồng chất, mênh mông vô bờ. Dục vọng làm hỏng đầu óc của hắn ta.

Hắn từng tưởng tượng, nếu người con gái kia có thể nằm dưới thân mình, tư vị kia, khẳng định là cực kì mất hồn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương