Người đã rung động
-
Chương 12:
Edit: Hanna
Kì nghỉ lễ Quốc khánh đã đến, bởi vì thành phố Giang là một trấn nhỏ cổ kính, là một địa điểm thăm quan nổi tiếng nên có rất đông du khách tới đây, thật ra đi du lịch cũng chỉ là một việc đi tới ngắm nhìn những nơi mình thích mà thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kính hỏi Chu Đường có muốn ra ngoài chơi không, nhưng Chu Đường cũng không biết muốn đi đâu, cuối cùng hai người quyết định đi thôn Hà Gia, tất nhiên phong cảnh ở thôn Hà Gia rất đẹp, núi cao san sát cực kì hút mắt.
Tô Triều Lộ cũng đi theo hai người, bởi vì Đặng Vân làm việc ở siêu thị nên không thể xin nghỉ, mà bà cũng muốn để mấy người Trần Kính có nhiều thời gian ở bên nhau nên từ chối đi du lịch cùng.
Buổi chiều, mấy người Chu Đường tới thôn Hà Gia, những dãy núi ngun ngút chạy dài không dứt, sương mù bao trùm đỉnh núi cao chạm tầng mây, cảnh quan vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên Tô Triều Lộ không thể không hưng phấn, cô bé dào dạt hứng thú nói: “Cô giáo Chu ơi, nơi này thật đẹp!”
“Đúng vậy, Triều Lộ có vui không?” Cô ngồi xổm xuống, vẻ mặt hưng phấn nói chuyện với Triều Lộ, cô nhìn ra được Tô Triều Lộ là thật sự vui vẻ.
Trần Kính vẫn luôn cảm thấy Tô Triều Lộ thích Chu Đường không phải vô duyên vô cớ, trên người cô có khí chất thanh xuân tươi mát, tự nhiên tràn đầy sức sống, không phải là người cứng nhắc nghiêm túc, loại tính cách này không hề phù hợp với nghề nghiệp giáo viên của cô, có lẽ chính vì tính tình hoạt bát lương thiện này nên bất tri bất giác anh đã phải lòng cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Triều Lộ đi ngủ rất sớm, bởi vì Tô Triều Lộ còn bé, hai người chỉ đặt một phòng, đồng nghĩa với việc Trần Kính không thể ôm Chu Đường đi ngủ, cũng không thể làm chuyện ấy.
Vì thế Trần Kính không vui suốt một ngày, còn Chu Đường lại rất vui, khi hai người ra ngoài đi dạo, tiếng côn trùng vang lên không ngừng trên đồng ruộng, dọc theo con đường nhỏ là từng hàng cây đứng vững chỉnh tề, khung cảnh yên bình. Hai người đứng trước một cây đa không cao lắm, Trần Kính nhướng mày: “Cô giáo Chu, có dám trèo lên cây không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kính vẫn luôn gọi Chu Đường là cô giáo Chu, mới đầu là bởi vì biết cô làm giáo viên, xuất phát từ sự lịch sự, sau khi hai người chính thức ở bên nhau, anh vẫn tiếp tục xưng hô như vậy, mỗi lần nghe anh gọi một tiếng cô giáo Chu, Chu Đường đều cảm thấy anh đang chọc ghẹo tán tỉnh mình.
Trần Kính tay chân dài, động tác nhanh nhẹn, một tay ôm thân cây, nhảy lên một cái đã thành công ngồi lên thân cây. Cây đa già không cao, thân cây tương đối rắn chắc, vì thế hai người ngồi lên cũng không có vấn đề gì, chỉ giống như ngồi lên một tấm ván gỗ cứng nhắc. Nơi này vắng người qua lại, Chu Đường nhìn bốn phía xung quanh thì đưa ra một kết luận:
“Trần Kính, anh dẫn em tới đây làm gì? Đừng nói là để ngắm trăng nhé?”
Hai tay cơ bắp chắc khỏe của Trần Kính ôm chặt vòng eo nhỏ mềm mại của cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Đường: “Làm em.”
Giọng nói trầm ổn dễ nghe, lại mang theo hương vị tình dục gợi tình khiến Chu Đường không nhịn được mà run rẩy cả người, cô cong khóe môi lên, nghiêng người dùng đôi môi mềm mại phủ lên môi anh.
“Mặc anh nhào nặn.”
Trần Kính cho tay vào thăm dò qua cổ áo của cô, cách một tầng áo lót mà xoa nắn nhũ thịt, hai tay cùng nhau vừa xoa vừa bóp. Chu Đường nhìn hai tay anh không nhanh không chậm mà vuốt ve xoa nắn trên nhũ thịt của mình qua một lớp quần áo thì nhỏ giọng rên rỉ: “A…… Trần Kính …… Bên dưới của người ta ngứa quá.”
Khi Trần Kính xoa nắn nhũ thịt của cô, bên dưới đã sớm bị mật dịch chảy ra ào ạt làm ướt dầm dề, quần lót màu vàng cam ướt đẫm nước, một tay của Trần Kính tiến vào giữa hai chân cô, vừa nhanh vừa tàn nhẫn mà xoa véo hạt châu nhỏ, chất lỏng trơn dính tưới ướt ngón tay của anh. Ngóc tay linh hoạt của anh lập tức đâm vào trong, mới vừa đi vào đã bị thịt non bên trong hút mạnh.
“Làm sao có thể dâm đãng như vậy hả?” Trần Kính đẩy áo lót ra, xoay người, Chu Đường dựa lưng vào thân cây thô to, hai chân rộng mở, huyệt nhỏ hồng nhuận bị người đàn ông xem rõ ràng không sót một chỗ nào.
Phía dưới càng ngứa, Trần Kính giống như cố ý, tay không ngừng xoa tròn vòng quanh, đâm chọc các ngóc ngách bên trong huyệt nhỏ của cô, Chu Đường bị khoái cảm đánh úp hết đợt này tới đợt khác, khi sắp lên đỉnh, anh lại cố ý rút tay ra, lúc này Chu Đường thật sự là dục cầu bất mãn mà thở phì phò, vừa gấp vừa giận, đánh phải hét lên: “Trần Kính, tên đàn ông xấu xa, không được chơi xấu… mau làm đi!”
Thanh âm của cô vừa mềm vừa ngọt giống như con mèo hoang nhỏ đang nổi giận, Trần Kính cười, ý cười thâm sâu: “Em nói xem, muốn làm như thế nào hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook