Dù rất cố gắng nhưng tôi vẫn không thể nào thoát được câu chuyện sáng nay.

Cả ngày cứ vật và, vật vờ.

Kết quả là làm hỏng mất mấy mẻ bánh.
Dọn xong bãi chiến trường do mình tạo ra, tôi nhìn lên đồng hồ thì đã hơn 6 rưỡi, có vẻ Vỹ bận nên không về được rồi.

Nghĩ vậy tôi cho Vũ ăn tối, chơi với anh một chút rồi cho người kia đi ngủ.Vũ vẫn muốn ngủ bên phòng Vỹ, chả mảy may chút nào đến người vợ có cũng như không là tôi.
Đọc hết một bộ truyện tranh thì chồng tôi đã ngủ say.

Tôi đắp chăn cho anh rồi rời khỏi phòng Vỹ.

Đêm khuya thanh vắng, gió từ ban công thổi vào phòng mát rượi.

Tôi lê bước theo ngọn gió thoảng đi đến ban công.Tham lam hít hà cái không khí tĩnh lặng về đêm này.
– Chưa ngủ à?
Tôi nhìn phía sau, thấy Vỹ đang đi về phía mình.
– Hơi khó ngủ nên tôi ra ngoài này hóng gió một chút.
– Khuya rồi, vào đi không cảm lạnh.
Chả biết hôm nay, tôi ăn trúng cái gì mà lại ngoan ngoãn nghe theo người kia như vậy.

Vỹ vừa dứt lời, bản thân đã đi vào trong trước rồi.

Kẻ đó khép cửa, tôi thì đứng nhìn.

Đến khi Vỹ quay người lại, ngửi được vị rượu trên người của anh ta, tôi mới hỏi:
– Anh uống rượu à?
– Hôm nay có tiệc xã giao nên uống một chút.
Tôi nghĩ mấy cái thể loại tiệc tùng kia, hẳn là chỉ toàn uống.

Như vậy thì hại bao tử lắm:
– Anh đã ăn gì chưa? Hay để tôi đi hâm lại đồ ăn cho anh nhé.
– Ừ! Tôi cũng hơi đói.
Nghe Vỹ nói xong, tôi nhanh chóng xuống bếp, người kia cũng theo sau tôi.

Dọn đồ ra cho họ, tôi không có ý định ở lâu nên vội nói:
– Anh ăn đi nhé.

ăn xong cứ để đấy.

Mai tôi dọn sau.
đang tính rời đi thì đôi tay của một người đã vươn ra kéo tôi lại, cả người tôi chao đảo, xém tí nữa thì bổ nhào vào lòng gã ấy.
– Có chuyện gì? Sao mặt lại ra thế kia.
Nghe Vỹ nói tôi lập tức sờ lên má, nơi đó vẫn còn hơi nóng một chút, không lẽ giờ má vẫn còn chưa hết đỏ sao? Chột dạ nên tôi vội lấy tay che một bên má.
– Đâu có gì.

Anh ăn đi rồi còn đi nghỉ, muộn rồi đấy.
– Trả lời.
Thái độ Vỹ rất lạnh lùng, gần như là ra lệnh.

Tôi biết mình không thể nào giấu nỗi.

Mà cũng cũng chẳng muốn giấu cho nặng lòng nên hỏi:
– 5 năm trước, lúc ở bên tôi, anh đã có vị hôn thê rồi à?
Trước đây, nghe qua lời dì Hòa, tôi cũng biết sơ qua về người phụ nữ được gia đình anh chọn lựa làm con dâu.


Nhưng hôm nay, ngay chính cuộc trò chuyện ban sáng, tôi mới tỏ.

Thì ra năm đó, sự xuất hiện của tôi đã làm thay đổi một mối quan hệ.
Đối diện với anh nhìn mông lung của của tôi, Vỹ chỉ lảng tránh, đưa mắt quay lại món ăn trên bàn:
– Chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì nữa.
– Sao hồi đó anh không nói với tôi? Sao lại biến tôi thành kẻ thứ 3?
Tôi còn tính nói thêm: “Sao phải làm khổ bản thân, đẩy bản thân vào cảnh không nơi để về?”.

Nhưng cổ họng lại nghẹn quá, nói chẳng nổi nữa.
– Cô không phải là kẻ thứ ba.
Tôi lúc này có hơi kích động nên cao giọng:
– Như thế mà không phải là kẻ thứ ba à?
– Tôi không có tình cảm với cô ta.
– Nhưng khi anh chưa kết thúc với họ thì tôi và anh đã bên nhau.
Vừa dứt lời, tôi cố gắng tháo tay kẻ đó ra, nhưng tay Vỹ giống như gọng sắt giữ chặt lấy tay tôi.

Tâm trạng đang không tốt, bị họ kìm hãm khiến tôi ấm ức quát:
– Bỏ ra!
– Tôi xin lỗi được chưa.
– Bộ xin lỗi là xong à? Bộ anh biến tôi thành một kẻ mất đạo đức, sau đó chỉ cần ngọt nhạt với tôi là có thể xí xóa hả?
– Ai nói với cô chuyện này.

Cô gặp Tiên rồi đúng không? Cô ta tát cô?
– Tôi gặp ai không liên quan gì đến anh.

Bỏ ra mau!
Vỹ có lẽ vì thái độ của tôi mà trở nên mất bình tĩnh:
– Chứ giờ em muốn tôi phải như thế nào?
– Anh bỏ tôi ra mau?
– Tính đi đâu?
– Tôi… Bỏ ra…
– Em tính rời khỏi đây à? Tính bỏ mặc tôi thêm một lần nữa sao?
Lúc này mắt Vỹ đã đỏ khoe, tôi quên mất là người kia đã ngà ngà mà người say thì rất dễ bị kích động.

Đáng lý ra bản thân không nên nói chuyện kia vào lúc này.

Để xoa dịu Vỹ tôi đành hạ giọng:
– Vỹ! Anh say rồi.

Lên phòng nghỉ ngơi sớm đi.
– Say?
– Ừ! Có gì mai mình nói tiếp được không?
– Mai hết say rồi.
Nói rồi, kẻ nọ không cho tôi có bất kỳ suy nghĩ nào thêm, lực ở tay đã mạnh hơn, cả cơ thể tôi bị họ kéo thêm một lần nữa rồi lọt thỏm vào lòng họ.
Tôi bất ngờ la lên một tiếng:
– Anh làm cái gì thế hả? Đồ điên này..

Ư…
Ngay lập tức một bờ môi mềm mềm áp lên môi tôi, đã rất lâu rồi nơi đó chưa được khai phá nên khi có người tấn công, ngay lập tức đã thất thủ.

Kẻ ngang tàng cứ thế xâm nhập vào bên trong, khuấy đảo khiến đầu óc tôi dần dần mụ mị.
Những mẩu chuyện vặt vãnh của quá khứ cứ thế hiện lên trong tâm trí.

Từng cái ôm, từng nụ hôn, những lần thân mật như được tái hiện một lần nữa.


Tôi bị điên rồi, thật sự bị điên rồi.

Vỹ là một kẻ say, căn bản không ý thức được hành động của mình.

Nhưng tôi lại rất tỉnh.

Tỉnh táo để biết được sức nóng của người đối diện.
Tôi cắn mạnh một cái, khoang miệng ngay lập tức tràn lan vị máu đỏ tanh nồng.

Vỹ hơi ngây người nhìn tôi.
Một giây
Hai giây
Ba giây sau đó, mặc tôi vùng vẫy, tên kia vẫn nhất nhất ôm tôi vào phòng ngủ.

Tôi biết họ muốn làm gì.

Nhưng sức lực của một người phụ nữ yếu đuối, sao có thể địch lại đàn ông khỏe mạnh.
– Tên khốn!
-…
– Đồ cặn bã.

Tôi là chị dâu của anh đấy.
– …
– Vỹ! Đừng như thế.
–… – Em xin anh đấy Vỹ, dừng lại đi.
Tôi không nhớ bản thân đã trải qua bao nhiêu cảm xúc.

Căm phẫn, mắng mỏ, van nài, tuyệt vọng đều có đủ.

Chỉ là sau tất cả hỗn độn, thứ còn sót lại trong cổ họng là những tiếng rên rỉ đáng hổ thẹn và một cảm giác hưng phấn tội lỗi.
Tôi không còn là tôi nữa, tôi mất hết liêm sỉ, mất hết tự tôn, quên sạch sẽ hiện tại.

trong mắt tôi giờ chỉ có thân thể cường tráng của một người và cảm giác chân thật của anh trong tôi.
Hoan ái qua đi, cơ thể tôi đâu đâu cũng là dấu vết của Vỹ.

Tôi đã phản bội chồng mình rồi, vết nhơ này, biết phải gột rửa làm sao.
Đêm đã khuya, ánh trăng bên ngoài rọi vào phòng những vệt sáng tối đang xen.

Men theo từng vệt sáng, tôi đưa tay sờ lên khuôn mặt Vỹ.

Đây là khuôn mặt tôi luôn muốn gần bên.

Dù gạt mình dối người bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể gạt được anh ra khỏi tâm trí.

Mỗi lần biết anh bên ai đó, gần ai đó là tâm can lại thấy khó chịu.

Chỉ là mong muốn này tội lỗi quá.

Cũng đau thương quá.
Một lúc, tôi kìm không nổi sự chua chát mà định thu tay về, đúng lúc này, Vỹ đã giữ lấy tay tôi:
– Sờ tiếp đi.

Tôi vẫn thu khiến người kia phải mở mắt.

Cả hai nhìn nhau, im lặng chẳng nói gì.

Tưởng chừng như nhiều năm về trước, cả hai cũng thâm tình nhìn nhau như vậy.

Chỉ tiếc thời gian đã làm thay đổi mọi thứ.

Quan hệ, quyền hạn đều trong cái tích tắc mà có sự khác biệt.
Tôi nhắm mắt lại, mặc cho dòng lệ rơi lã chã.

Giọng nghẹn ứ nấc lên:
– Chúng ta sai rồi Vỹ ạ.

Thật sự sai rồi.
Vỹ lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng đến mức tôi tưởng anh thật sự là ảo ảnh.
– Là anh sai, em không có lỗi gì cả.
Tôi lắc đầu:
– Em sai.

Đáng lý ra em không nên đến đây mới phải.

Không! Đáng lý ra em không nên xuất hiện trong cuộc đời anh.
Đột nhiên Vỹ gắt gao ôm lấy tôi, bản thân dường cảm nhận được chút run rẩy trên cánh tay vững chãi kia:
– Anh có thể trả giá, cũng có thể xuống địa ngục, chỉ cần cuộc đời này có em là đủ.
– Vỹ! Anh yêu em sao?
– Hỏi thừa.
Dứt câu, môi Vỹ lại một lần nữa quấn lấy môi tôi.

Lần này, tôi không phản kháng nữa.

Nếu phải xuống địa ngục, tôi sẽ đi cùng anh.
Một đêm giông bão của chúng tôi cứ thế bắt đầu, không biết mệt và cũng không muốn nghĩ.

Tất cả sự nhớ nhung, chờ đợi, đau thương, lưu luyến đều từ giây phút này mà bùng cháy.

Ngọn lửa tình hừng hực trong tim cả hai.

Mặc ngày mai biến cố gì đến, mặc lỗi lầm chồng chất.

Chúng tôi chỉ muốn có nhau ở giây phút này.
Làm tình đến mệt nhoài, đến nhấc chân còn không nổi thì Vỹ mới chịu ôm tôi nằm im.

Chúng tôi chưa ngủ ngay mà im lặng nghe hơi thở của đối phương:
– Anh chưa ngủ à?
– Còn em?
– Em sợ nó là giấc mơ.

Ngủ dậy lại quay về như cũ.
– Đồ ngốc.

Không mơ đâu.

Ngủ đi.
– Dạ.
Tôi nhắm mắt lại rồi.

Những vẫn là không ngủ được.
– Vỹ!
– Ơi?
– Chúng ta làm như thế này có được không anh?
– Về mặt pháp luật, em chưa chồng, anh chưa vợ.

Như thế này là hoàn toàn bình thường.

Thật ra mấy lần nói chuyện, tôi cũng đoán ra anh biết gì về mối quan hệ giữa tôi và Vũ nên không lấy làm kinh ngạc:
– Còn mặt khác thì sao?
Vỹ tựa cằm vào đầu tôi thủ thỉ:
– Anh có lỗi với Vũ, anh sẽ dùng hết cuộc đời còn lại của mình để chăm sóc anh ấy.

Nếu một ngày nào đó, Vũ trở lại bình thường, anh sẽ quỳ gối tạ lỗi anh ấy.

Xin anh ấy cho anh được bên em.
Tôi biết là Vỹ đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng nghe những lời này, bản thân vẫn không thể nào nhịn được cười:
– Đầu gối của anh thấp như vậy từ khi nào thế?
Vỹ xiết vòng ôm, đem cả cơ thể tôi nhét vào lòng rồi thở dài:
– Biết sao giờ.

Dại gái thì phải chịu thôi.
Tôi mỉm cười hạnh phúc.

Cứ thế núp trong lòng anh ngủ say.

Tôi không biết nếu ngày đó đến, Vỹ có thật sự làm vậy không? Nhưng hiện tại tôi rất hài lòng về câu nói của anh.
Sáng ngày hôm sau, người ngủ dậy sớm nhất không phải là tôi, cũng không phải là Vỹ.

Mà là người ngủ ở phòng bên.

Vỹ hôm quá vội vàng nên quên luôn đóng cửa.

Thành ra sáng ngày hôm nay, chúng tôi mới lần đầu vụng trộm mà đã bị chồng tôi phát hiện.
– Hai người ngủ với nhau à?
Tôi và Vỹ đang ôm nhau chặt cứng thì vì giọng nói có phần cảm xúc mạnh mẽ của Vũ mà thót tim.

Cũng may hôm qua Vỹ sợ tôi lạnh nên đã giúp tôi mặc quần áo.

Bằng không thì quả thật quá hớ hênh rồi.
Vỹ phản xạ tốt hơn tôi nên hướng phía Vũ nói:
– Sao anh vào đây?
– Vũ đói.
Tôi quờ quạng tìm điện thoại.

Thôi chết, 9 giờ sáng rồi.

Bình thường muộn nhất là 7 giờ, 7 giờ hơn tôi đã cho Vũ ăn rồi.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, kẹp vội tóc lên:
– Để em đi nấu đồ cho anh Vũ ăn nhé.
– Thôi khỏi, tức không ăn nổi nữa rồi.
Tôi biết là Vũ vì sao mà tức nên vội giải thích:
– Vũ à, chuyện này…
Nhưng tôi còn chưa biết phải nói gì thì Vỹ đã nhanh miệng bảo:
– Em ngủ với Thùy thì làm sao?
Vũ lườm lườm Vỹ, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy có phản ứng như vậy.

Không lẽ Vũ biết chúng tôi đang làm điều bất chính à? Tôi nuốt 1 ngụm nước bọt thì cũng vừa hay nghe chồng nói:
– Thì sao nữa.

Chơi chung thì phải ngủ chung.

Sao hai người ngủ mà không rủ Vũ ngủ cùng.

Làm ở bên kia 1 mình cô đơn muốn chết.
Tôi đến đây thì không biết nên khóc hay nên cười.

Lần đầu bị bắt gian thì ra là như vậy sao.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương