Người Cũ Là Em Chồng
-
Chương 19
Cả buổi ngày hôm ấy khách khứa đến rất đông, nhưng trong đó tôi tìm một bóng dáng mà chẳng thấy, mãi đến khi mọi người đã về hết thì Vỹ mới đến.
Nhưng anh ta cũng không ở lại quá lâu, chỉ thắp cho ba nén hương, nói vài lời gì đó với mẹ kế rồi ra về.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao kẻ đó phải làm cái hành động mệt mỏi kia, dù sao cũng đến rồi, việc gì phải vội vàng như vậy.
Tôi rất muốn hỏi Vỹ cho ra lẽ nhưng đây lại là nhà chồng, nếu bản thân lộ liễu quá sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm.
Bởi vậy tôi chỉ có thể núp ở bụi cây trước nhà, đợi Vỹ đi qua rồi giả làm tiếng mèo kêu.
– Ra đi! Mèo không được ăn hay sao mà giọng yếu xìu thế?
Nghe vậy, tôi từ bụi cây, từ từ chui ra, nhìn trước ngó sau mấy lần rồi mới đi lại chỗ Vỹ.
– Không ai đi cùng anh chứ.
– Không! Vào nhà lại rồi.
– Ừ.
– Có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm cô lại dọa ma tôi thế này?
– Tôi muốn nói chuyện với anh.
– Chuyện gì?
– Sao anh đến muộn vậy, vừa đến lại về ngay.
Vỹ nghe đến đây thì lại nổi hứng đùa giỡn, tên đó nhìn tôi mờ ám nói:
– Sao? Nhớ tôi à?
Theo phản xạ tự nhiên, tôi lập tức đánh mạnh vào tay Vỹ:
– Anh bị điên à.
Tôi chỉ muốn hỏi tại sao anh lại cứ xử như vậy thôi.
Đến đây, vỹ dường như không có ý định giấu diếm tôi nên đáp lời.
Giọng anh ta đều đều, chẳng có tí cảm xúc nào, cứ như thể kể về kẻ khác vậy:
– Tôi bị ba đuổi mà,gia phả cũng gạch tên luôn rồi.
Xuất hiện trước nhiều người, xem ra có vẻ chả hay ho gì.
Với cả chắc ba cũng không thích tôi làm vậy.
Tôi mà nghênh ngang có khi ông ấy tức đến độ không đi đầu thai được luôn ấy.
– Vỹ, anh đừng nói linh tinh, ba không ghét anh như anh nghĩ đâu.
– Chả ghét, tôi nhập viện cả tháng chớ hề đến thăm.
Mà cả cô nữa, tôi giúp vợ chồng các người như thế, có ghét đến mấy cũng phải đến thăm tôi chứ.
– Tôi cứ nghĩ anh có mẹ và dì Hòa chăm sóc rồi, cần gì đến tôi nữa.
– Cô chưa hỏi, sao biết tôi không cần.
Đúng thật là nói chuyện với Vỹ, sớm muộn gì cũng lâm vào con đường cãi vả.
Tôi bị kẻ đó dồn đến nước đường này thì có muốn chối cũng phải thừa nhận.
– Được rồi, tôi ghét anh đó, ghét chết đi được, ghét nên không đến sất đấy.
Vỹ nghe tôi nói vậy thì cười mỉa rồi kháy:
– Biết ngay mà.
Người gì đâu mà chả biết điều gì cả.
Tôi với Vỹ càng nói càng không có điểm dừng, nếu cứ tiếp tục như thế này, khéo chút nữa lại bị trong nhà phát hiện mất.
Thế nên tôi quyết định đuổi anh ta về cho trời yên biển lặng:
– Ừ, tôi chả biết điều đâu, anh nói nữa nói mãi cũng vậy à, thôi thì anh về đi cho nhẹ người.
Vỹ nhìn tôi lườm một cái:
– Không cần đuổi.
Nói hết câu, tên đó thẳng tiến lên xe rồi lái khỏi nhà chồng tôi.
Gã kia đi rồi, tôi mới chợt nhớ ra.
Ủa, ban nãy tôi định nói gì với Vỹ nhỉ? Hình như là định đề cập đến vấn đề anh ta cho rằng mình bị ba ghét.
Tôi định nói ông ấy cũng quan tâm đến anh.
Nhưng chưa kịp nói gì đã lâm vào những cuộc cãi vã.
Chết được! Sao cứ đụng đến tên đó là tôi lại quên bẵng đi những việc khác nhỉ? Cái tính xấu này phải chỉnh tốn lại tôi.
Tôi thở dài một cái rồi quay vào trong, đột nhiên lại có linh cảm hình như ai đó theo dõi mình.
Dạo này lạ lắm, tôi cảm thấy nhà chồng không còn an toàn nữa.
Có lẽ một phần vì sự ra đi của ba chồng, người luôn bao bọc vợ chồng chúng tôi nên bản thân mới cảm thấy mọi thứ mù mịt như thế.
Ba chồng mất rồi, tôi và Vũ dường như đã không còn chỗ bám víu, Giờ còn phải chi trả cho sinh hoạt phí của mẹ ruột nữa, hẳn là rất túng thiếu.
Trước đây, tôi cũng từng nghĩ đến việc ra ngoài kiếm tiền nhưng với bằng cấp hồi ấy thì chỉ có thể làm công việc chân tay mà một nơi bề thế như nhà chồng làm gì chịu để con dâu làm việc mất mặt như vậy.
Thế nên suy nghĩ kia của tôi cũng dần vụt tắt.
Nhưng giờ mọi chuyện đã chẳng còn như xưa, với cả tôi đi học, thời gian ở ngoài cũng linh động hơn, từ ngày ba mất, dường như tài xế trong nhà đã không còn dành sự ưu tiên cho việc đưa đón tôi đến trường như trước.
Dù sao thông tin thành viên trong nhà cũng được giữ kín nên tôi đi làm chắc chẳng ai nhận ra bản thân là con dâu cả tập đoàn Hoàng Gia đâu, chỉ cần tôi thận trọng một chút, không để nhà chồng biết thì mọi chuyện xem ra vẫn khá ổn.
Dạo này gần trường tôi học có một cửa hàng tiện lợi đang tuyển nhân viên, giờ giấc linh hoạt, có thể xoay ca lúc bận.
Tuy lương không cao nhưng tạm thời đủ để tôi lo cho sinh hoạt phí của mẹ ruột.
Thời gian cứ thế lại bẵng đi một khoảng, thế là tôi đã chuẩn bị nhận được tháng lương đầu tiên.
Tháng này quả thật đã trôi qua một cách khó nhằn.
Cửa hàng tiện lợi tôi đang làm nằm gần trường học nên không ít lần gặp bạn bè đến mua đồ.
Lúc đầu mọi người khá bất ngờ vì tôi làm việc ở đây, trong khi tôi được đưa đón bằng xe hơi bạc tỷ cơ mà.
Nhưng rồi tôi nói bản thân muốn trải nghiệm thành thử cũng chẳng ai thắc mắc nữa.
Hằng ngày muốn tiết kiệm tiền tôi sẽ đi lại bằng xe buýt.
Hoặc hôm nào tài xế riêng đến đón, tôi sẽ hẹn bác ấy ở cổng trường rồi phi từ chỗ làm thêm quay lại điểm hẹn.
Rất may là trường tôi cũng có một số lớp học buổi tối, thư viện được mở 24/24 nên chung quy vẫn yên ổn tới giờ phút này.
Mọi chuyện cứ chót lọt mãi cho đến một ngày, người tôi nghĩ khả năng đụng mặt thấp nhất lại là người đầu tiên bên phía nhà chồng phát hiện ra tôi.
Hôm ấy, tôi vừa nhận ca thì có 1 vị khách vào mua đồ.
Tôi lúc này vẫn đang loay hoay kiểm tra tiền đầu ca nên không ngẩng mặt lên, chỉ thấy có một bóng dáng loáng thoáng thì máy móc nói:
– Chào quý khách ạ.
– Thùy! Phải Thùy không?
Giọng nói thân quen khiến tôi giật bắn, tôi cắn chặt môi rồi ngước lên nhìn.
Vỹ nhìn ra bộ mặt như gà mắc tóc của tôi liền nhếch mép cười nhạt.
– Sao lại ở đây?
Sao tên này cứ linh như quỷ thế nhỉ.
Tôi chui rút ở xó này rồi mà vẫn đụng mặt cho được.
Trước sự gặp gỡ không có gì oan trái hơn, tôi chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống bàn, lí nhí mãi không nói được gì:
– Tôi… Tôi…
Vỹ thấy như vậy nên đi đến bàn thu ngân, nói nhỏ:
– Sao vậy? Con dâu nhà giàu sao lại đi làm công việc tay chân như thế này rồi?
Giờ tôi mà tiếp tục bối rối thì với cái tính thích ngoáy đía của tên kia hẳn là sẽ chẳng để tôi yên.
Thế nên tôi phải chai cái mặt ra, mới mong cuộc vui của Vỹ kết thúc:
– Anh im lặng đi, tôi làm cái gì, ở đâu, bộ ảnh hưởng đến anh à?
Vỹ cũng đâu có vừa mà đáp:
– Không! Nhưng mà gia đình biết chưa? Mẹ tôi sẽ cho phép dâu con đi làm công việc tay chân như thế này à?
– Tôi cần tiền thì phải đi làm thôi.
– Bộ sống trong nhà thiếu thốn lắm hay sao mà cô phải làm thế?
– Tôi cần những khoản chi tiêu riêng bên ngoài.
– Cho mẹ à?
Tôi tròn mắt nhìn Vỹ, không ngờ nhiều năm như vậy thế mà suy nghĩ của tôi vẫn bị một người nhìn thấu.
Tôi biết giờ muốn anh ta giữ bí mật cho mình thì phải có lý do chính đáng nên gật đầu thừa nhận.
– Việc này cả nhà không biết đâu.
Thỉnh thoảng anh đến nhà, đừng nói lại với mẹ nhé.
Tôi sợ bị mắng.
Nghe tôi nói vậy, Vỹ không hỏi thêm, cũng chẳng biết gã ấy có chịu giúp tôi giấu nhẹm chuyện này không.
Chỉ thấy tên nọ chuyển hướng vào mấy quầy hàng để lựa đồ.
Lúc thanh toán xong thì ném cho tôi vài hộp bánh:
– Phiền cô vứt vào sọt rác giúp tôi.
Đến đó đúng là bị điên rồi, bánh ngon thế mà bảo vứt, vứt cái đầu anh ta ấy.
Tiếc nên lúc Vỹ đi rồi, tôi lấy số bánh đó ra ăn, toàn bánh xịn, tất nhiên là mùi vị không tệ.
Thời gian sau thỉnh thoảng tôi vẫn gặp Vỹ ghé nhà nhưng tuyệt nhiên vụ việc kia vẫn chẳng ai biết đến, thế nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Chị dâu, giờ chị mới về à?
Hôm nay, chỗ làm nhập hàng mới nên tôi phải ở lại sắp xếp thành thử về nhà trễ hơn bình thường, đang rón rén, sợ bị phát hiện thì tiếng Vĩnh làm tôi cả kinh, suýt chút là hét toán.
Tôi đi lại chỗ anh ta, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói :
– Chú Vĩnh chưa ngủ hả?
– Em thấy hôm nay gió mát nên đi dạo một chút, không ngờ lại gặp chị ở đây.
Mà sao chị về muộn thế?
– À! Dạo này tôi chuẩn bị thi kết thúc học phần rồi, nên tranh thủ lên thư viện đọc sách.
– Chị Thùy siêng thật đấy.
– Có gì đâu, nhà mình đã tốn tiền cho tôi đi học rồi, tôi không thể phụ lòng mọi người.
– À! Mà lúc trước, ba một tháng cho anh chị bao nhiêu vậy nhỉ? Dạo này bận quá, ba mất để lại cho em đống hỗn loạn của công ty nên chẳng có thời gian hỏi han chị.
Mặc dù tiền rất quan trọng nhưng hỏi thẳng như vậy, tôi thật tình là có chút bối rối:
– Chuyện này…
– Chị đừng có ngại, em đã nói sau này sẽ là chỗ dựa cho chị rồi cơ mà.
Nói rồi Vĩnh đặt 1 xấp tiền lên tay tôi, cảm giác tay anh ta rất chân thực chạm lên những vết chai sạn do xách đồ nặng của tôi.
Tôi giật mình thu tay về, để bọc tiền lăn long lóc dưới đất.
– Tôi xin lỗi, tiền nhiều quá, vợ chồng tôi ở đây được bao ăn bao ở rồi cũng không cần nhiều tiền như thế.
Vĩnh với người nhặt cọc tiền lên, không lấy làm khó chịu mà đặt lại lên tay tôi:
– Chị đừng ngại, em còn có thể cho chị nhiều hơn nếu chị muốn.
Tôi không hiểu ý tứ của Vĩnh nên ngước mắt lên nghi hoặc:
– Ý chú là sao, tôi không hiểu?
– Chị ngốc thật.
Em biểu hiện rõ ràng như thế mà chị không nhận ra sao?
– Nhận ra gì? Tôi thật sự không biết.
Nói đến đây, vĩnh liền ghé sát tai tôi thì thầm:
– Anh em như vậy chắc là chị buồn lắm.
Chỉ cần chị muốn, em sẽ phụ anh em chăm sóc, yêu thương chị.
Những lời này của Vĩnh như sét đánh ngang tai tôi, sao tên đó có thể nói như vậy với chị dâu cho được.
Tôi trân trân nhìn Vĩnh:
– Chú bị điên à?
Bị tôi mắng, vĩnh chẳng những không muối mặt mà còn làm mấy hành động mờ ám với tôi.
Tôi lập tức hất tay tên đó đang muốn sờ lên vai mình, tay còn lại ném tiền vào mặt hắn:
– Tôi không cần tiền của chú.
Mong sau này, chú biết tôn trọng người làm chị dâu này.
Nói rồi tôi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà.
Về đến phòng, tôi đóng cửa thật kỹ rồi mới dám thở một hơi dài.
Cứ nghĩ là giờ này Vũ đã ngủ, không ngờ anh còn thức.
Thấy tôi thì lập tức vui mừng chạy đến:
– Ze… Ze… Vợ về rồi.
Tôi dù mệt muốn đứt hơi những cố nặng ra một nụ cười với chồng:
– Sao giờ này, anh còn chưa ngủ?
– Vũ nhớ vợ, vợ đi cả ngày ý, ở nhà chẳng ai chơi với Vũ cả.
Nghe Vũ nói vậy tôi vừa thương vừa buồn cười đáp:
– Anh Vũ ngoan, ở nhà đừng đi lung tung, cuối tuần em đưa anh Vũ đi chơi nhé.
– Cả tuần mới được đi chơi, vũ muốn ngày nào cũng được vợ dẫn đi chơi cơ.
– Nhưng em bận mà.
Vũ đến đây thì liền hờn dỗi, anh phụng phịu quay lại giường:
– Hừ, ghét vợ luôn.
Tôi nhanh chân chạy đến dỗ dành chồng:
– Anh đừng giận em mà, anh giận là em buồn lắm đó.
– Nhưng vợ bỏ Vũ một mình, vợ không thích chơi với Vũ.
– Không phải vậy đâu.
Em ngày nào cũng muốn chơi với anh Vũ cả, tại em bận thật.
– Thật chứ?
– Thật 100%.
Trước những lời khẳng định của tôi, tâm trạng Vũ mới dịu đi một chút.
Nhưng anh vẫn buồn bã nói:
– Nhưng Vũ muốn chơi cùng vợ.
– Cuối tuần này em đưa anh Vũ đi chơi lâu ơi là lâu luôn nhé.
Sẽ mua kẹo cầu vồng, mua mô hình lắp ghép cho anh nữa được không?
Đầu Vũ bị phủ đầy ắp những món đồ ưu thích nên cũng bắt đầu xuôi xuôi.
Tôi dỗ dành thêm một chút thì người kia cuối cùng cũng chịu đi ngủ.
Vũ ngủ rồi, tâm tình của tôi lại rối bời hơn.
Tên Vĩnh kia, từ ngày ba chồng mất thì càng lúc càng trở nên biến chất.
Rối quá, tôi không biết bây giờ bản thân phải làm như thế nào cho phải.
Hy vọng Vĩnh sẽ vì câu nói ban nãy mà buông tha cho tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook