Người Con Gái Có "Độc"
-
Chương 56: Bức tranh thứ năm mươi sáu
Hạ gia đến nơi này đã mấy năm trước, ngoại trừ hai cha con Hạ gia, bà chưa thấy có người thứ ba vào nhà bọn họ. Đứa bé Hạ gia không có mẹ, hoàn cảnh trong nhà rất kém, cha thường xuyên say rượu trách mắng, sau khi nghỉ việc ba tháng trước, lại càng động tay động chân đấm đá đứa trẻ.
Đứa bé Hạ gia mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn thấy còn rất nhỏ, việc trong nhà giống như đều là cậu bé làm, giặt quần áo nấu cơm quét tước. Ngay cả bà không có quan hệ hàng xóm nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng cha của cậu bé lại không hề có cảm giác.
Không chỉ có như thế, hơn một tháng trước, hạ cha cũng không biết nổi điên cái gì, nửa đêm lại có thể đuổi đứa bé ra khỏi cửa chính, đến khi bà buổi sáng qua thì phát hiện Hạ Tầm Giản cuộn tròn ở góc tường nơi ngõ nhỏ đã đông lạnh đến ngất đi rồi.
Hạ gia không có người, bà lo lắng cho đứa bé, liền vội vàng đưa cậu đi bệnh viện. Hạ cha tới buổi sáng ngày hôm sau mới biết được việc này, ông ta tới bệnh viện, không chỉ không ơn và hối hận, ngược lại mắng bà nhiều chuyện.
Bà thấy thái độ đối phương không tốt, hơn cả tưởng tượng, cũng bởi vì vậy, vài ngày sau Hạ gia phát sinh hoả hoạn khi báo cháy kịp, cứu sống đứa bé của Hạ gia. Mà Hạ cha, bởi vì say rượu say bất tỉnh nhân sự mà bị bỏng, lúc sau bị đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Theo bà nhớ lại, đó là một lần cuối cùng bà nhìn thấy đứa bé Hạ gia. Hạ cha tuy rằng cứu được, người lại như bị việc này đả kích trở nên điên điên khùng khùng, sau khi tỉnh lại bóp cổ đứa con của mình, với sức lực và ngoan cố, nếu không vì người bên giường bệnh kia, chắc sẽ trực tiếp bóp chết cậu bé.
Sau này, ông ta mấy lần tấn công đứa bé, thậm chí tấn công cả y tá và bác sĩ mấy lần. Tình huống trở nên nghiêm trọng, đến cuối cùng nhân viên không thể không đem Hạ cha vào bệnh viện Thanh Sơn - cũng chính là bệnh bệnh viện tâm thần.
Sau này, cũng không thấy đi ra.
Mà đứa bé Hạ gia, người hàng xóm kia sau này cũng chưa nhìn thấy lại.
ЖЖЖЖЖЖЖ
"Ngày đó nghe hàng xóm xong tự thuật, tôi đi bệnh viện Thanh Sơn. Hạ cha quả nhiên trở nên điên điên khùng khùng, y tá bệnh viện nói cho tôi biết, đối phương hầu hết đều im lặng, chỉ khi nào phát tác lên sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Xem tình trạng của ông ta, chắc phải được điều trị lâu dài, mà tiền thuốc men cũng là một vấn đề lớn. Tôi không đành lòng, tìm bạn học là thầy giáo dạy tiểu học kia thương lượng một chút, được nhân viên nhà trường đồng ý, ở trường học tổ chức hoạt động quyên góp tiền, hơn nữa tôi cũng tiết kiệm được một số tiền, xem như giải quyết một vài năm đầu khốn cảnh.
Một ngày vài năm sau, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện Thanh Sơn, nói gần đây bắt đầu có người gửi tiền cho bệnh viện, nhắn lại là tiền thuốc men cho Hạ cha. Tiền không nhiều lắm, nhưng liên tục có, sau số lần ít đi, số lượng tiền lại bắt đầu gia tăng, thẳng đến mười một năm trước, đối phương gửi duy nhất một số tiền đủ cho Hạ cha nửa đời sau yên tĩnh ở bệnh viện rồi không còn gửi thêm nữa. Mà tôi, năm ấy cũng nhận được một số tiền, gấp năm lần số tiền mà tôi quyên góp được cộng với số tiền tiết kiệm.
Tôi đoán, người gửi số tiền này, nếu không phải thân thích của Hạ gia, rất có thể chính là đứa bé đáng thương của Hạ gia kia. Người ở bệnh viện nói, bọn họ đến giờ cũng chưa thấy ai trừ tôi thăm nom Hạ cha, đứa bé kia hẳn luôn trách ông ta, cho nên ngay cả mặt cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng, cậu bé có thể gửi tiền, đã nói lên cậu bé có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình, mặc kệ vất vả ra sao, cuối cùng vẫn là sống sót..."
Ánh mắt Phương Tiệp dừng ở người cô gái trước mặt trên, cô còn trẻ tuổi, màu da trắng nõn, biết lễ, diện mạo thanh thuần xinh đẹp, tính tình thoạt nhìn cũng rất tốt. Bà là người từng trải, mặc dù đối phương chưa nói, nhưng theo vẻ mặt thần thái của cô bà đại khái có thể đoán ra quan hệ của đối phương và Hạ Tầm Giản.
Mấy năm nay bà học vẽ nghiệp dư, tự nhiên đã nghe qua danh "Sát Thần" giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản. Tên này rất đặc biệt, Phương Tiệp nghĩ đây chính là đứa trẻ im lặng quái gở lúc trước.
Cậu đã thành công, thật tốt.
Chỉ tiếc, cậu quá thành công. Người quá thành công, thường thường tịch mịch. Bởi vì bọn họ không có đối thủ, cũng không có mục tiêu rất cao, bọn họ nhất định cô đơn so với người bình thường, cũng càng cao ngạo. Huống chi, cậu còn có thời thơ ấu như vậy.
"Cô bé, ta không biết hôm nay vì sao con tới nơi này tìm quá khứ của đứa bé kia. Nhưng hãy tin ta, bản tính của nó cũng không xấu, ít nhất nó không phải không để ý đến sống chết của cha nó. Nhưng hành động của người cha quá phận, để cho nó trở nên mẫn cảm hơn so với người bình thường. Con phải tin tưởng nó, cần thương yêu nó, đứa bé này, thật sự đáng thương..."
Phương Tiệp thở dài nặng trĩu, mỗi một âm thanh, đều lần lượt đánh vào lòng An Nhan Nhiên.
Cô vẫn cho rằng, cha mẹ ly dị, cuộc sống coi như khó khăn hơn, nhưng có người thân ở bên cạnh chăm sóc vẫn tốt hơn.
Ít ra, tốt hơn so với cô.
Dù sao cha mẹ cô đều mất, vào cô nhi viện, từ nhỏ đến lớn, còn phải nhường nhịn người chị Cao Phỉ luôn đối chọi gay gắt và làm khó dễ.
Nhưng vốn, cô sai rồi.
Trên đời này, không phải cha mẹ nào cũng đều yêu thương con của mình. Có vài người, sẽ bởi vì tình trạng quẫn bách, mà chuyển biến tâm tính, những oán giận trong tim đều phát tiết trên người đứa con vô tội.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh năm đó, bên kia có một đứa bé so với các bạn bên cạnh đều nhỏ hơn một hai tuổi, im lặng ngồi trong góc, không tiếng động không nói gì. Bởi vì không chiếm được tình yêu sự quan tâm của cha mà trở nên quái gở, bởi vì không thấy được mẹ ruột mà phong bế nội tâm.
Thời thơ ấu của cậu bé, thời thiếu niên đều trải qua trong sự tra tấn của cha, không ai yêu thương cậu bé, cậu bé nhất định tự mình chăm sóc mình. Nếu không học nấu cơm, cậu bé có thể đói chết; nếu không học cách giặt quần áo, cậu bé phải chịu giá rét đông lạnh…
Cô dường như không thể tưởng tượng, đứa bé tứ cố vô thân lặng im quái gở kia chính là thơ ấu của Hạ Tầm Giản!
Vốn trên đời này thật không có cực đoan vô duyên vô cớ, cô vẫn cho rằng lãnh khốc vô tình biến thái chán đời là bản tính của anh, vì hắn là thần đứng ở đỉnh giới mỹ thuật, cho nên anh có thể có thái độ tùy ý ngạo mạn tài trí hơn người này.
Nhưng không phải, tất cả đều sai rồi!
Sinh ở gia đình như vậy, có một người mẹ lấy chồng ở nước khác xa xôi chẳng quan tâm gì với anh và một người cha gần ngay trong gang tấc lại vĩnh viễn chỉ có nhận lãnh ngữ quyền cước... Cả thời kỳ trẻ con của anh, hoàn toàn là một cơn ác mộng hắc ám!
Chẳng trách mười mấy năm sau, khi mẹ anh rốt cuộc đã nhớ ra người con này, muốn đưa anh đến đi nước Pháp thì lần đầu gặp anh của mình anh đã cư xử như vậy.
Một người được nuôi ở trang viện quý tộc Châu Âu, đi bên người mẹ xinh đẹp trẻ tuổi thiên chi kiêu tử, người kia, lại bị vây ở tầng cuối cùng của tuyệt vọng, từng bị người cha ác nghiệt đánh, từng bước một dựa vào bản thân cố gắng sống qua thời thiếu niên lặng lẽ ám ảnh.
Rõ ràng là anh em cùng cha cùng mẹ, lại vì cha mẹ lấy hay bỏ mà trở nên khác biệt.
Đáy mắt anh lãnh mạc, sẽ không ai biết.
Tiếp tục xin lỗi bồi thường, cũng không thể lấy lại cho anh thời thơ ấu đã mất đi. Dĩ nhiên đây là số của anh từ khi sinh ra, là những gì xảy ra trong quá khứ, không có khả năng lặp lại không có khả năng thay đổi. Bùi Tiêu Cơ cho dù dốc hết những gì bà có để bù lại, cũng không thể đổi về nửa đời trước của anh!
Cho nên, dù bà có nói gì, anh đều khó có thể tha thứ.
Cô đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, cô từng bởi tò mò hỏi qua anh, vì sao dưới ngòi bút cũng không xuất hiện phụ nữ?
Lúc ấy lấy được đáp án làm cô thật không biết nói gì, anh nói, loại sinh vật phụ nữ này, anh không có hứng thú vẽ.
Khi đó nhìn thấy anh lãnh khốc hờ hững quay mặt, trong lòng cô mắng anh vài lần. Vẫn cho rằng anh chỉ là rất ăn trên ngồi trước, cho nên kiêu ngạo đến khinh thường, nhưng giờ cô đã chậm rãi hiểu ra.
Lại như trước kia trong lúc cô hỏi chuyện nhà và mẹ của anh thì anh rất nhiều lần trả lời giống nhau "Không quan hệ".
Cự tuyệt, biểu hiện có lẽ cũng không phải lãnh mạc. Có lẽ anh chỉ không nói rõ đúng ý của mình, có lẽ anh chỉ không muốn người khác chứng kiến mặt yếu ớt của mình.
Quá khứ với khoảng thời gian hắc ám này luôn trong tâm trí, anh chưa bao giờ quên đi được. Nên sau bao nhiêu năm, làm nhân sinh quan của anh hoàn toàn chuyển nghịch, khi anh đã đứng ở đỉnh giới mỹ thuật trở thành thần được mọi người cúng bái, có nhiều thứ, như trước vẫn ẩn giấu ở nơi sâu nhất của cơ thể.
Có thể rất nhiều năm sau, anh sẽ hoàn toàn quên chuyện này, cũng có thể, tất cả chuyện này sẽ luôn theo anh đến cuối cuộc đời.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Khi Bùi Ý gọi điện thoại tới thì cô vừa mới ra khỏi xe, đang muốn đi vào cửa bệnh viện Thanh Sơn.
Giọng điệu đối phương bằng phẳng trầm ổn, nghe dường như chỉ là điện thoại thăm hỏi ân cần bình thường, nhưng An Nhan Nhiên có thể nghe ra ý đồ của anh ta. Lúc trước hỏi Bùi Ý địa chỉ nhà cũ thì cô cũng không nói gì, theo cá tính đối phương, phàm là liên quan đến ba chữ Hạ Tầm Giản, anh ta đều có hứng thú.
"Năm đó sau khi anh và mẹ anh gặp lại Hạ Tầm Giản, có hỏi cha anh đâu không?" Tuy rằng khúc chiết, nhưng cô tin tưởng chỉ cần bọn họ có đi hỏi thăm, thì không có khả năng không biết.
Bùi Ý không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi cái này, dừng một chút mới đáp, "Nghe nói đã qua đời rất sớm."
"Nhiều năm như vậy các người cũng chưa từng đi thăm mộ tế bái?"
Bùi Ý ở trong điện thoại cúi đầu cười, giống như trào phúng theo đó, "Cậu ấy không chịu nói địa chỉ mộ ở đâu."
"Cho nên, thật ra cái gì anh cũng không biết?"
"Có chuyện gì mà tôi không biết?"
An Nhan Nhiên nói đến đây thì ngừng lại, cảm giác mình không tiện can dự vào việc này, gần như cảm thấy vớ vẩn, cũng vì loại vớ vẩn này mà không muốn nói thêm một chữ nữa.
Anh ta là anh trai của anh, lần đầu gặp mặt liền tạo ra thù hận, từ đó nhiều năm sau đối chọi gay gắt, thế nhưng anh ta lại chưa bao giờ thử đi tìm nguyên nhân đằng sau tất cả chuyện này! Chỉ có quở trách, không có khoan dung; chỉ có tranh đấu, không có thông cảm. Anh trai như, người mẹ như vậy, cũng không lạ khi nhiều năm như vậy Hạ Tầm Giản ngay cả câu nói thật cũng không nguyện nói.
Cô cúp điện thoại, lắc đầu, một bước đi vào bệnh viện Thanh Sơn.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đừng nói là bệnh viện, nơi này chính xác chỉ nên gọi là trung tâm trị liệu. Cô luôn cho rằng trên đời có một ít người bất hạnh, vì cuộc sống áp lực hoặc là gien di truyền hoặc là một vài nguyên do khác mà trải qua cuộc sống khác so với người thường.
Cô đi cùng nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi trên hành lang hướng đến phòng bệnh, nhân nghe đối phương nói, mấy năm nay thân thể cha Hạ vì tuổi già mà dần dần suy nhược, số lần phát tác đã càng ngày càng ít, bình thường cơ bản đều ở trong phòng bệnh không ra ngoài, một người ngồi ở phía trước cửa sổ, ngơ ngác không biết nhìn cái gì.
Trên cửa phòng bệnh có một cửa sổ thủy tinh nhỏ, từ ngoài có thể nhìn thấy động tĩnh trong phòng.
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc hỏi cô có cần đi vào thăm hay không, An Nhan Nhiên nhìn đối phương nhẹ nhàng lắc đầu. Không phải không muốn đi vào, mà là không rõ mình vào thì không biết nên nói gì.
Người này, là cha của Hạ Tầm Giản, vì cuộc sống quẫn bách mà cho con của mình một thời thơ ấu ảm đạm.
Cô giáo Phương nói, có thể sống tốt như vậy. Một đứa bé hơn mười tuổi, không có chỗ nương tựa, năm đó làm như nào có thể thành người tốt sống trong thế giới này.
Nói, chỉ một câu, làm, không có điểm cuối ngày ngày đêm đêm.
Cô không có quyền đi trách cứ cha của Hạ Tầm Giản, nhưng không có biện pháp giống cái như người lạ không đếm xỉa chỉ dùng ánh mắt đồng tình đối xử với ông ta như vậy. Cho nên ông ta lựa chọn phương thức như thế, bất kể như thế nào, người này là cha của người cô yêu. Cô muốn nhìn ông ta một chút, cho dù cách một cánh cửa, cho dù chỉ là yên lặng bên cạnh.
Ông lão tóc hoa râm, khuôn mặt khô gầy, ánh mắt dại không ra ánh sáng.
Ông ta mặc đồng phục bệnh nhân màu xám thống nhất của bệnh viện, ngồi trên ghế dựa sắc màu ố vàng, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn không nhúc nhích.
Có chút không thể tưởng tượng, ông lão nhìn tiều tụy này, chính là cha của Hạ Tầm Giản.
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nói, hơn mười năm trước bởi vì một số tiền lớn được gửi đến, mười năm này cuộc sống của cha Hạ hạ phụ ở bệnh viện trôi qua không tệ. Phòng bệnh cá nhân rộng rãi thoải mái, ba bữa dinh dưỡng đầy đủ, mặt khác còn có người chuyên trách quan tâm.
Nhưng hiển nhiên, dù vật chất được cung cấp thoả đáng, cũng không thể làm cho một người thỏa mãn hoàn toàn. Tâm linh của ông ta thiếu hụt, nội bộ ảm đạm, mất đi tự do, nhân sinh sớm hoàn toàn thay đổi.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Khi rời phòng bệnh thì trên trời phía tây đã có sắc tối.
Trên trời vẫn còn sắc hồng, từng tảng lớn tô lên màn trời xanh, phòng bệnh có màu xanh biếc, dần dần đổi màu.
Trong lúc cô vô tình thoáng nhìn, ở trên mặt cỏ dưới bóng cây bên cạnh hương chương có một hình bóng quen thuộc, người nọ đối mặt trời chiều, bóng dáng thon dài. Sáng, phía sau anh có một cái bóng thật dài.
Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
An Nhan Nhiên kinh ngạc định dừng bước, nghi ngờ mình nhìn lầm. Cô giáo Phương Tiệp kia ngày hôm qua đã nói rõ, nhiều năm như vậy, trừ bà ngoài ra, không có người khác tới thăm.
Xem ra, rất có thể đấy không phải sự thật.
Đối phương chậm rãi đi tới bên chiếc ghế dài ngồi xuống, xem hình dạng của anh, không giống lần đầu tiên tới bệnh viện này. Đã qua mười mấy năm, anh nhất định đã tới, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng người khác cũng không biết.
Chăm chú nhìn bóng dáng thon dài anh ngồi dựa vào ghế dài, đột nhiên đáy lòng của cô tràn ngập bi thương, không biết là bởi vì thơ ấu quá mức bi thương của anh, vẫn đối xử với bản thân mình lạnh lùng như trước.
Hai chân của cô tự di chuyển, trong lúc cô ý thức được thì cô đã đi đến trước mặt anh.
Cảm thấy trước mặt có người, anh chậm rãi ngẩng đầu, dưới tóc đen là khuôn mặt cói mắt như trước, trên vầng trán lộ ra vẻ mệt mỏi sâu sắc. Có chút kinh ngạc rất nhỏ và ngắn ngủi từ đáy mắt anh xẹt qua, anh không lên tiếng, cũng không đứng lên, ngồi ở đó, dùng ánh mắt im lặng tịch liêu nhìn lại cô.
Cô nghĩ, anh nên biết rằng cô đã hiểu rõ mọi chuyện. Có thể anh sẽ bình tĩnh như thế như trước, thật sự là thiên tính cho phép sao, vẫn chỉ thuần túy là không muốn người khác nhìn thấy nên anh che dẫu yếu ớt trên mặt?
Giờ phút này, những việc cô để ý lúc trước đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Cô đã hiểu được, cả đời này cô sẽ khó có khả năng buông người đàn ông này ra!
Gió thổi qua mái tóc ngắn của cô, không khí xung quanh thong thả trôi, rất yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ trên cây diệp lạc. Cô không một tiếng động, xông lên trước ôm lấy anh.
"Hạ Tầm Giản, thật xin lỗi..." Cô ôm chặt cổ anh, hai má dán sát vào đỉnh đầu anh.
Giọng của cô mang theo nức nở, đứt quãng, cảm giác đau đớn xé rách miếng lớn lên trái tim của cô. Cô nhất định phải nói ra mới có thể, một lần quá ít, phải nhiều hơn rất nhiều rất nhiều lần."... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Cha anh không thương anh không sao, mẹ và anh trai anh không thương anh cũng không còn liên quan, thế giới này ai cũng có thể không thương anh, cô chỉ cần biết rằng mình yêu anh là được rồi.
"Không cần phải tách ra sao?" Anh ngồi ở chỗ kia, tùy ý cho cô ôm, vẫn không nhúc nhích.
"Đó là nói dối!" Cô vội hỏi.
"Không phải nói không thể nhận sao?" Anh như trước không phản ứng, chỉ thản nhiên mở miệng hỏi.
"Em chưa nói thế!" Cô cố chấp ôm cổ anh.
"Vậy là ai nói anh không lễ phép, cần mời anh rời đi?"
"Không phải em, em mới không dám mời anh rời đi!" Cô rõ ràng hoàn toàn xấu lắm.
"Kia là ai để bạn tốt ngăn anh, để cho anh ở dưới tầng nhà trọ đằng đẵng bảy tám ngày?" Giọng anh tối sầm vài phần.
"Cái gì?! Anh lại có thể đợi bảy tám ngày!" Cái tên Tiểu Như kia, cô chỉ bảo cô ấy giả vờ cô còn ở đó, để anh đợi một hai ngày thôi mà! Cô ấy lại tự tiện làm chủ!
"Thừa nhận rồi sao?"
"Hạ Tầm Giản..." Giọng của cô lại mềm nhũn lại, như mèo con vẫn thường nỉ non bên tai anh, "Hạ Tầm Giản, thật xin lỗi... Em yêu anh, cho dù anh làm hay không làm, đã làm những gì, em vẫn yêu anh, rất yêu rất yêu anh…"
Thân thể anh cứng đờ, tay chậm rãi chuyển lên trên, giữ chặt eo của cô, mỗi chút chặt thêm, vô thanh vô tức, như muốn đem cô khảm nhập vào thân thể của mình.
"Anh biết." Anh mở miệng, tiếng nói trầm thấp như trước, lại mềm mại xuống dưới như kỳ tích, "Sau này, không được chạy tới nơi anh nhìn không thấy nữa."
Anh thở dài trầm thấp, không thể tức giận đối với cô, ở thành H phát hiện cô lại trốn chạy anh có chút xúc động nếu anh tìm được cô sẽ hung hăng giáo huấn một trận, giờ phút này nghe cô mềm giọng, ngày cả một tia tức giận cũng không thấy.
Có lẽ anh đã dung túng cô, sớm đến mức mình cũng không tưởng tượng nổi.
Anh có thể mất đi toàn bộ, chỉ không thể mất đi cô.
Không thể thiếu được, anh nghĩ cuối cùng anh đã hiểu rõ ý nghĩa bốn chữ này.
Đứa bé Hạ gia mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn thấy còn rất nhỏ, việc trong nhà giống như đều là cậu bé làm, giặt quần áo nấu cơm quét tước. Ngay cả bà không có quan hệ hàng xóm nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng cha của cậu bé lại không hề có cảm giác.
Không chỉ có như thế, hơn một tháng trước, hạ cha cũng không biết nổi điên cái gì, nửa đêm lại có thể đuổi đứa bé ra khỏi cửa chính, đến khi bà buổi sáng qua thì phát hiện Hạ Tầm Giản cuộn tròn ở góc tường nơi ngõ nhỏ đã đông lạnh đến ngất đi rồi.
Hạ gia không có người, bà lo lắng cho đứa bé, liền vội vàng đưa cậu đi bệnh viện. Hạ cha tới buổi sáng ngày hôm sau mới biết được việc này, ông ta tới bệnh viện, không chỉ không ơn và hối hận, ngược lại mắng bà nhiều chuyện.
Bà thấy thái độ đối phương không tốt, hơn cả tưởng tượng, cũng bởi vì vậy, vài ngày sau Hạ gia phát sinh hoả hoạn khi báo cháy kịp, cứu sống đứa bé của Hạ gia. Mà Hạ cha, bởi vì say rượu say bất tỉnh nhân sự mà bị bỏng, lúc sau bị đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Theo bà nhớ lại, đó là một lần cuối cùng bà nhìn thấy đứa bé Hạ gia. Hạ cha tuy rằng cứu được, người lại như bị việc này đả kích trở nên điên điên khùng khùng, sau khi tỉnh lại bóp cổ đứa con của mình, với sức lực và ngoan cố, nếu không vì người bên giường bệnh kia, chắc sẽ trực tiếp bóp chết cậu bé.
Sau này, ông ta mấy lần tấn công đứa bé, thậm chí tấn công cả y tá và bác sĩ mấy lần. Tình huống trở nên nghiêm trọng, đến cuối cùng nhân viên không thể không đem Hạ cha vào bệnh viện Thanh Sơn - cũng chính là bệnh bệnh viện tâm thần.
Sau này, cũng không thấy đi ra.
Mà đứa bé Hạ gia, người hàng xóm kia sau này cũng chưa nhìn thấy lại.
ЖЖЖЖЖЖЖ
"Ngày đó nghe hàng xóm xong tự thuật, tôi đi bệnh viện Thanh Sơn. Hạ cha quả nhiên trở nên điên điên khùng khùng, y tá bệnh viện nói cho tôi biết, đối phương hầu hết đều im lặng, chỉ khi nào phát tác lên sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Xem tình trạng của ông ta, chắc phải được điều trị lâu dài, mà tiền thuốc men cũng là một vấn đề lớn. Tôi không đành lòng, tìm bạn học là thầy giáo dạy tiểu học kia thương lượng một chút, được nhân viên nhà trường đồng ý, ở trường học tổ chức hoạt động quyên góp tiền, hơn nữa tôi cũng tiết kiệm được một số tiền, xem như giải quyết một vài năm đầu khốn cảnh.
Một ngày vài năm sau, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện Thanh Sơn, nói gần đây bắt đầu có người gửi tiền cho bệnh viện, nhắn lại là tiền thuốc men cho Hạ cha. Tiền không nhiều lắm, nhưng liên tục có, sau số lần ít đi, số lượng tiền lại bắt đầu gia tăng, thẳng đến mười một năm trước, đối phương gửi duy nhất một số tiền đủ cho Hạ cha nửa đời sau yên tĩnh ở bệnh viện rồi không còn gửi thêm nữa. Mà tôi, năm ấy cũng nhận được một số tiền, gấp năm lần số tiền mà tôi quyên góp được cộng với số tiền tiết kiệm.
Tôi đoán, người gửi số tiền này, nếu không phải thân thích của Hạ gia, rất có thể chính là đứa bé đáng thương của Hạ gia kia. Người ở bệnh viện nói, bọn họ đến giờ cũng chưa thấy ai trừ tôi thăm nom Hạ cha, đứa bé kia hẳn luôn trách ông ta, cho nên ngay cả mặt cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng, cậu bé có thể gửi tiền, đã nói lên cậu bé có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình, mặc kệ vất vả ra sao, cuối cùng vẫn là sống sót..."
Ánh mắt Phương Tiệp dừng ở người cô gái trước mặt trên, cô còn trẻ tuổi, màu da trắng nõn, biết lễ, diện mạo thanh thuần xinh đẹp, tính tình thoạt nhìn cũng rất tốt. Bà là người từng trải, mặc dù đối phương chưa nói, nhưng theo vẻ mặt thần thái của cô bà đại khái có thể đoán ra quan hệ của đối phương và Hạ Tầm Giản.
Mấy năm nay bà học vẽ nghiệp dư, tự nhiên đã nghe qua danh "Sát Thần" giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản. Tên này rất đặc biệt, Phương Tiệp nghĩ đây chính là đứa trẻ im lặng quái gở lúc trước.
Cậu đã thành công, thật tốt.
Chỉ tiếc, cậu quá thành công. Người quá thành công, thường thường tịch mịch. Bởi vì bọn họ không có đối thủ, cũng không có mục tiêu rất cao, bọn họ nhất định cô đơn so với người bình thường, cũng càng cao ngạo. Huống chi, cậu còn có thời thơ ấu như vậy.
"Cô bé, ta không biết hôm nay vì sao con tới nơi này tìm quá khứ của đứa bé kia. Nhưng hãy tin ta, bản tính của nó cũng không xấu, ít nhất nó không phải không để ý đến sống chết của cha nó. Nhưng hành động của người cha quá phận, để cho nó trở nên mẫn cảm hơn so với người bình thường. Con phải tin tưởng nó, cần thương yêu nó, đứa bé này, thật sự đáng thương..."
Phương Tiệp thở dài nặng trĩu, mỗi một âm thanh, đều lần lượt đánh vào lòng An Nhan Nhiên.
Cô vẫn cho rằng, cha mẹ ly dị, cuộc sống coi như khó khăn hơn, nhưng có người thân ở bên cạnh chăm sóc vẫn tốt hơn.
Ít ra, tốt hơn so với cô.
Dù sao cha mẹ cô đều mất, vào cô nhi viện, từ nhỏ đến lớn, còn phải nhường nhịn người chị Cao Phỉ luôn đối chọi gay gắt và làm khó dễ.
Nhưng vốn, cô sai rồi.
Trên đời này, không phải cha mẹ nào cũng đều yêu thương con của mình. Có vài người, sẽ bởi vì tình trạng quẫn bách, mà chuyển biến tâm tính, những oán giận trong tim đều phát tiết trên người đứa con vô tội.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh năm đó, bên kia có một đứa bé so với các bạn bên cạnh đều nhỏ hơn một hai tuổi, im lặng ngồi trong góc, không tiếng động không nói gì. Bởi vì không chiếm được tình yêu sự quan tâm của cha mà trở nên quái gở, bởi vì không thấy được mẹ ruột mà phong bế nội tâm.
Thời thơ ấu của cậu bé, thời thiếu niên đều trải qua trong sự tra tấn của cha, không ai yêu thương cậu bé, cậu bé nhất định tự mình chăm sóc mình. Nếu không học nấu cơm, cậu bé có thể đói chết; nếu không học cách giặt quần áo, cậu bé phải chịu giá rét đông lạnh…
Cô dường như không thể tưởng tượng, đứa bé tứ cố vô thân lặng im quái gở kia chính là thơ ấu của Hạ Tầm Giản!
Vốn trên đời này thật không có cực đoan vô duyên vô cớ, cô vẫn cho rằng lãnh khốc vô tình biến thái chán đời là bản tính của anh, vì hắn là thần đứng ở đỉnh giới mỹ thuật, cho nên anh có thể có thái độ tùy ý ngạo mạn tài trí hơn người này.
Nhưng không phải, tất cả đều sai rồi!
Sinh ở gia đình như vậy, có một người mẹ lấy chồng ở nước khác xa xôi chẳng quan tâm gì với anh và một người cha gần ngay trong gang tấc lại vĩnh viễn chỉ có nhận lãnh ngữ quyền cước... Cả thời kỳ trẻ con của anh, hoàn toàn là một cơn ác mộng hắc ám!
Chẳng trách mười mấy năm sau, khi mẹ anh rốt cuộc đã nhớ ra người con này, muốn đưa anh đến đi nước Pháp thì lần đầu gặp anh của mình anh đã cư xử như vậy.
Một người được nuôi ở trang viện quý tộc Châu Âu, đi bên người mẹ xinh đẹp trẻ tuổi thiên chi kiêu tử, người kia, lại bị vây ở tầng cuối cùng của tuyệt vọng, từng bị người cha ác nghiệt đánh, từng bước một dựa vào bản thân cố gắng sống qua thời thiếu niên lặng lẽ ám ảnh.
Rõ ràng là anh em cùng cha cùng mẹ, lại vì cha mẹ lấy hay bỏ mà trở nên khác biệt.
Đáy mắt anh lãnh mạc, sẽ không ai biết.
Tiếp tục xin lỗi bồi thường, cũng không thể lấy lại cho anh thời thơ ấu đã mất đi. Dĩ nhiên đây là số của anh từ khi sinh ra, là những gì xảy ra trong quá khứ, không có khả năng lặp lại không có khả năng thay đổi. Bùi Tiêu Cơ cho dù dốc hết những gì bà có để bù lại, cũng không thể đổi về nửa đời trước của anh!
Cho nên, dù bà có nói gì, anh đều khó có thể tha thứ.
Cô đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, cô từng bởi tò mò hỏi qua anh, vì sao dưới ngòi bút cũng không xuất hiện phụ nữ?
Lúc ấy lấy được đáp án làm cô thật không biết nói gì, anh nói, loại sinh vật phụ nữ này, anh không có hứng thú vẽ.
Khi đó nhìn thấy anh lãnh khốc hờ hững quay mặt, trong lòng cô mắng anh vài lần. Vẫn cho rằng anh chỉ là rất ăn trên ngồi trước, cho nên kiêu ngạo đến khinh thường, nhưng giờ cô đã chậm rãi hiểu ra.
Lại như trước kia trong lúc cô hỏi chuyện nhà và mẹ của anh thì anh rất nhiều lần trả lời giống nhau "Không quan hệ".
Cự tuyệt, biểu hiện có lẽ cũng không phải lãnh mạc. Có lẽ anh chỉ không nói rõ đúng ý của mình, có lẽ anh chỉ không muốn người khác chứng kiến mặt yếu ớt của mình.
Quá khứ với khoảng thời gian hắc ám này luôn trong tâm trí, anh chưa bao giờ quên đi được. Nên sau bao nhiêu năm, làm nhân sinh quan của anh hoàn toàn chuyển nghịch, khi anh đã đứng ở đỉnh giới mỹ thuật trở thành thần được mọi người cúng bái, có nhiều thứ, như trước vẫn ẩn giấu ở nơi sâu nhất của cơ thể.
Có thể rất nhiều năm sau, anh sẽ hoàn toàn quên chuyện này, cũng có thể, tất cả chuyện này sẽ luôn theo anh đến cuối cuộc đời.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Khi Bùi Ý gọi điện thoại tới thì cô vừa mới ra khỏi xe, đang muốn đi vào cửa bệnh viện Thanh Sơn.
Giọng điệu đối phương bằng phẳng trầm ổn, nghe dường như chỉ là điện thoại thăm hỏi ân cần bình thường, nhưng An Nhan Nhiên có thể nghe ra ý đồ của anh ta. Lúc trước hỏi Bùi Ý địa chỉ nhà cũ thì cô cũng không nói gì, theo cá tính đối phương, phàm là liên quan đến ba chữ Hạ Tầm Giản, anh ta đều có hứng thú.
"Năm đó sau khi anh và mẹ anh gặp lại Hạ Tầm Giản, có hỏi cha anh đâu không?" Tuy rằng khúc chiết, nhưng cô tin tưởng chỉ cần bọn họ có đi hỏi thăm, thì không có khả năng không biết.
Bùi Ý không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi cái này, dừng một chút mới đáp, "Nghe nói đã qua đời rất sớm."
"Nhiều năm như vậy các người cũng chưa từng đi thăm mộ tế bái?"
Bùi Ý ở trong điện thoại cúi đầu cười, giống như trào phúng theo đó, "Cậu ấy không chịu nói địa chỉ mộ ở đâu."
"Cho nên, thật ra cái gì anh cũng không biết?"
"Có chuyện gì mà tôi không biết?"
An Nhan Nhiên nói đến đây thì ngừng lại, cảm giác mình không tiện can dự vào việc này, gần như cảm thấy vớ vẩn, cũng vì loại vớ vẩn này mà không muốn nói thêm một chữ nữa.
Anh ta là anh trai của anh, lần đầu gặp mặt liền tạo ra thù hận, từ đó nhiều năm sau đối chọi gay gắt, thế nhưng anh ta lại chưa bao giờ thử đi tìm nguyên nhân đằng sau tất cả chuyện này! Chỉ có quở trách, không có khoan dung; chỉ có tranh đấu, không có thông cảm. Anh trai như, người mẹ như vậy, cũng không lạ khi nhiều năm như vậy Hạ Tầm Giản ngay cả câu nói thật cũng không nguyện nói.
Cô cúp điện thoại, lắc đầu, một bước đi vào bệnh viện Thanh Sơn.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đừng nói là bệnh viện, nơi này chính xác chỉ nên gọi là trung tâm trị liệu. Cô luôn cho rằng trên đời có một ít người bất hạnh, vì cuộc sống áp lực hoặc là gien di truyền hoặc là một vài nguyên do khác mà trải qua cuộc sống khác so với người thường.
Cô đi cùng nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi trên hành lang hướng đến phòng bệnh, nhân nghe đối phương nói, mấy năm nay thân thể cha Hạ vì tuổi già mà dần dần suy nhược, số lần phát tác đã càng ngày càng ít, bình thường cơ bản đều ở trong phòng bệnh không ra ngoài, một người ngồi ở phía trước cửa sổ, ngơ ngác không biết nhìn cái gì.
Trên cửa phòng bệnh có một cửa sổ thủy tinh nhỏ, từ ngoài có thể nhìn thấy động tĩnh trong phòng.
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc hỏi cô có cần đi vào thăm hay không, An Nhan Nhiên nhìn đối phương nhẹ nhàng lắc đầu. Không phải không muốn đi vào, mà là không rõ mình vào thì không biết nên nói gì.
Người này, là cha của Hạ Tầm Giản, vì cuộc sống quẫn bách mà cho con của mình một thời thơ ấu ảm đạm.
Cô giáo Phương nói, có thể sống tốt như vậy. Một đứa bé hơn mười tuổi, không có chỗ nương tựa, năm đó làm như nào có thể thành người tốt sống trong thế giới này.
Nói, chỉ một câu, làm, không có điểm cuối ngày ngày đêm đêm.
Cô không có quyền đi trách cứ cha của Hạ Tầm Giản, nhưng không có biện pháp giống cái như người lạ không đếm xỉa chỉ dùng ánh mắt đồng tình đối xử với ông ta như vậy. Cho nên ông ta lựa chọn phương thức như thế, bất kể như thế nào, người này là cha của người cô yêu. Cô muốn nhìn ông ta một chút, cho dù cách một cánh cửa, cho dù chỉ là yên lặng bên cạnh.
Ông lão tóc hoa râm, khuôn mặt khô gầy, ánh mắt dại không ra ánh sáng.
Ông ta mặc đồng phục bệnh nhân màu xám thống nhất của bệnh viện, ngồi trên ghế dựa sắc màu ố vàng, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn không nhúc nhích.
Có chút không thể tưởng tượng, ông lão nhìn tiều tụy này, chính là cha của Hạ Tầm Giản.
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nói, hơn mười năm trước bởi vì một số tiền lớn được gửi đến, mười năm này cuộc sống của cha Hạ hạ phụ ở bệnh viện trôi qua không tệ. Phòng bệnh cá nhân rộng rãi thoải mái, ba bữa dinh dưỡng đầy đủ, mặt khác còn có người chuyên trách quan tâm.
Nhưng hiển nhiên, dù vật chất được cung cấp thoả đáng, cũng không thể làm cho một người thỏa mãn hoàn toàn. Tâm linh của ông ta thiếu hụt, nội bộ ảm đạm, mất đi tự do, nhân sinh sớm hoàn toàn thay đổi.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Khi rời phòng bệnh thì trên trời phía tây đã có sắc tối.
Trên trời vẫn còn sắc hồng, từng tảng lớn tô lên màn trời xanh, phòng bệnh có màu xanh biếc, dần dần đổi màu.
Trong lúc cô vô tình thoáng nhìn, ở trên mặt cỏ dưới bóng cây bên cạnh hương chương có một hình bóng quen thuộc, người nọ đối mặt trời chiều, bóng dáng thon dài. Sáng, phía sau anh có một cái bóng thật dài.
Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
An Nhan Nhiên kinh ngạc định dừng bước, nghi ngờ mình nhìn lầm. Cô giáo Phương Tiệp kia ngày hôm qua đã nói rõ, nhiều năm như vậy, trừ bà ngoài ra, không có người khác tới thăm.
Xem ra, rất có thể đấy không phải sự thật.
Đối phương chậm rãi đi tới bên chiếc ghế dài ngồi xuống, xem hình dạng của anh, không giống lần đầu tiên tới bệnh viện này. Đã qua mười mấy năm, anh nhất định đã tới, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng người khác cũng không biết.
Chăm chú nhìn bóng dáng thon dài anh ngồi dựa vào ghế dài, đột nhiên đáy lòng của cô tràn ngập bi thương, không biết là bởi vì thơ ấu quá mức bi thương của anh, vẫn đối xử với bản thân mình lạnh lùng như trước.
Hai chân của cô tự di chuyển, trong lúc cô ý thức được thì cô đã đi đến trước mặt anh.
Cảm thấy trước mặt có người, anh chậm rãi ngẩng đầu, dưới tóc đen là khuôn mặt cói mắt như trước, trên vầng trán lộ ra vẻ mệt mỏi sâu sắc. Có chút kinh ngạc rất nhỏ và ngắn ngủi từ đáy mắt anh xẹt qua, anh không lên tiếng, cũng không đứng lên, ngồi ở đó, dùng ánh mắt im lặng tịch liêu nhìn lại cô.
Cô nghĩ, anh nên biết rằng cô đã hiểu rõ mọi chuyện. Có thể anh sẽ bình tĩnh như thế như trước, thật sự là thiên tính cho phép sao, vẫn chỉ thuần túy là không muốn người khác nhìn thấy nên anh che dẫu yếu ớt trên mặt?
Giờ phút này, những việc cô để ý lúc trước đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Cô đã hiểu được, cả đời này cô sẽ khó có khả năng buông người đàn ông này ra!
Gió thổi qua mái tóc ngắn của cô, không khí xung quanh thong thả trôi, rất yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ trên cây diệp lạc. Cô không một tiếng động, xông lên trước ôm lấy anh.
"Hạ Tầm Giản, thật xin lỗi..." Cô ôm chặt cổ anh, hai má dán sát vào đỉnh đầu anh.
Giọng của cô mang theo nức nở, đứt quãng, cảm giác đau đớn xé rách miếng lớn lên trái tim của cô. Cô nhất định phải nói ra mới có thể, một lần quá ít, phải nhiều hơn rất nhiều rất nhiều lần."... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Cha anh không thương anh không sao, mẹ và anh trai anh không thương anh cũng không còn liên quan, thế giới này ai cũng có thể không thương anh, cô chỉ cần biết rằng mình yêu anh là được rồi.
"Không cần phải tách ra sao?" Anh ngồi ở chỗ kia, tùy ý cho cô ôm, vẫn không nhúc nhích.
"Đó là nói dối!" Cô vội hỏi.
"Không phải nói không thể nhận sao?" Anh như trước không phản ứng, chỉ thản nhiên mở miệng hỏi.
"Em chưa nói thế!" Cô cố chấp ôm cổ anh.
"Vậy là ai nói anh không lễ phép, cần mời anh rời đi?"
"Không phải em, em mới không dám mời anh rời đi!" Cô rõ ràng hoàn toàn xấu lắm.
"Kia là ai để bạn tốt ngăn anh, để cho anh ở dưới tầng nhà trọ đằng đẵng bảy tám ngày?" Giọng anh tối sầm vài phần.
"Cái gì?! Anh lại có thể đợi bảy tám ngày!" Cái tên Tiểu Như kia, cô chỉ bảo cô ấy giả vờ cô còn ở đó, để anh đợi một hai ngày thôi mà! Cô ấy lại tự tiện làm chủ!
"Thừa nhận rồi sao?"
"Hạ Tầm Giản..." Giọng của cô lại mềm nhũn lại, như mèo con vẫn thường nỉ non bên tai anh, "Hạ Tầm Giản, thật xin lỗi... Em yêu anh, cho dù anh làm hay không làm, đã làm những gì, em vẫn yêu anh, rất yêu rất yêu anh…"
Thân thể anh cứng đờ, tay chậm rãi chuyển lên trên, giữ chặt eo của cô, mỗi chút chặt thêm, vô thanh vô tức, như muốn đem cô khảm nhập vào thân thể của mình.
"Anh biết." Anh mở miệng, tiếng nói trầm thấp như trước, lại mềm mại xuống dưới như kỳ tích, "Sau này, không được chạy tới nơi anh nhìn không thấy nữa."
Anh thở dài trầm thấp, không thể tức giận đối với cô, ở thành H phát hiện cô lại trốn chạy anh có chút xúc động nếu anh tìm được cô sẽ hung hăng giáo huấn một trận, giờ phút này nghe cô mềm giọng, ngày cả một tia tức giận cũng không thấy.
Có lẽ anh đã dung túng cô, sớm đến mức mình cũng không tưởng tượng nổi.
Anh có thể mất đi toàn bộ, chỉ không thể mất đi cô.
Không thể thiếu được, anh nghĩ cuối cùng anh đã hiểu rõ ý nghĩa bốn chữ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook