Người Con Gái Có "Độc"
Chương 51: Bức tranh thứ năm mươi mốt

Đêm đó, cuối cùng cô đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.

Anh buông tay bỏ hai má cô ra, xoay người một mình lên xe rời đi, để cô lại ven đường đêm đông. Việc này mất, chính là một tháng. Trong một tháng, anh không xuất hiện lại, cũng không gọi điện thoại cho cô.

Cô biết mình lỡ lời, Hạ Tầm Giản vốn không phải là người lương thiện, tính tình cực kém, tại thời điểm này nói như vậy với anh, không thể nghi ngờ là Hỏa Thượng Kiêu Du.

Nhưng sau khi Tiểu Như nghe nói chuyện này, lại nói cô làm đúng.

Nếu là quan hệ nam nữ bình đẳng, nên có cái gì thì nói cái đó.

Làm nũng đùa giỡn, đều là độc quyền của con gái, huống chi cô căn bản không cố tình gây sự, chính là do anh ta rất chuyên chế, không chấp nhận được việc cô vượt qua nửa điểm.

"Nói đến cùng, vị đại sư biến thái kia chỉ thích hợp với tiểu bạch thỏ không có cá tính không đầu óc dịu ngoan, vẫn là loại phục vụ kiêm bảo mẫu hai mươi bốn giờ bên người kia!"

An Nhan Nhiên không phản bác, "Thật sự cám ơn cậu đã hình dung mình trước kia chuẩn như vậy."

"Cậu không phải là tiểu bạch thỏ, cậu khi đó là vì cuộc sống nhân sinh mới chịu nhục!" Tiểu Như tựa trên ghế sa lon nhà cô, một bên uống cà phê một bên xem trang web tin tức.

Cô xem thấy tin tức với ảnh chụp quen thuộc lặp đi lặp lại, "Anh ta thật đáng khen ngợi, vừa cãi nhau liền biến mất, thật sự là làm khó cậu, vô duyên vô cớ thành diễn viên nữ! Vẫn bị người ta trách mắng tiểu tam – mỹ nữ thanh thuần họa sĩ lữ hành từ Pháp An Nhan Nhiên họa thủy, quyến rũ ân sư, ca sĩ thần tượng lai Yula không địch lại được thất bại -  tấm tắc! Này phóng viên giải trí này thật sự còn tôn trọng cậu!"

"Tin tức giống nhau còn xem bao nhiêu lần, cậu không phải không có gì để nói sao?" An Nhan Nhiên cởi quần áo lao động đầy thuốc màu, vừa nói vừa đi rửa tay dưới vòi trong bồn nước.

Không thể không nói, phóng viên giải trí hiện giờ thật sự là thần thông quảng đại. Đêm đó ảnh cô với Hạ Tầm Giản ở đầu đường cùng với ảnh trước đó hai người đang đi vào nhà trọ đều bị chụp được đầy đủ ánh sáng, hơn nữa Yula không phủ nhận thái độ cùng với lúc sau cô ghi hình trực tiếp ở Minh Dụ, đều tuyên cáo tin bát quái này đúng là sự thật.

Mấy ngày ngắn ngủn, cô được mạng lưới người tâm phúc, yêu mến Yula cả ngày ở trên mạng mắng cô, ngay cả Bùi Ý cũng tự mình gọi điện thoại tới dặn cô nếu không có việc gì đừng tới phòng triển lãm tranh, bởi vì mỗi ngày đều có đám đông vây quanh ngoài  phòng triển lãm, chỉ đợi cô xuất hiện.

Cũng may cô vốn cũng không phải người hiếu động, hơn nữa gần đây bận rộn vì tác phẩm dự thi mới, nên trong một tháng này trừ đi siêu thị bên cạnh mua đồ dùng cần thiết cho cuộc sống, cơ bản luôn ở trong nhà trọ không đi ra ngoài.

Vốn luôn đi với cô trà chiều ăn cơm dạo phố Tiểu Như hô to chịu không nổi, cuối cùng quá mức nhàm chán, chỉ có thể mỗi ngày chạy tới nơi này với cô.

"Đều nói giới giải trí nước sâu người khó, cô này lại có thể ở vị trí đó nói yêu đương tự do, mỗi người đều có quyền lựa chọn, còn chúc phúc cậu và Hạ Tầm Giản, đây không phải rõ ràng chèn ép người khác để tăng hình tượng chính mình sao!"

Tiểu Như ở trên ghế sa lon đánh một cái, đứng lên đi lấy đồ ăn trong ngăn tủ, "Đúng rồi, ngày hôm qua tiểu tử Tần Niệm đó rốt cục khai với tớ, quả nhiên trước đây vài lần cậu chạm mặt Hạ đại sư cũng không phải ngẫu nhiên, người ở bên trong xe chỉ luồn kim chính là anh ta! Cậu nói nếu anh ta có tâm như vậy, phí nhiều công gặp mặt cậu như vậy, sao lần này một tháng cũng không hiện thân, còn mặc kệ người đàn bà kia phá hư của hình tượng công chúng của cậu?"

Người trước bồn đóng vòi lại, lấy ra vải mềm bên cạnh nhè nhẹ lau sạch ngón tay, cố ý tránh vấn đề của bạn tốt, "Người vốn mật báo là Tần Niệm, tớ đã cảm thấy không có khả năng có trùng hợp liên tiếp, không nghĩ tới là anh ta."

"Lại nói tiếp, hai người các ngươi ở Paris rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tiểu Như tò mò, lực chú ý được đổi thành công. Xế chiều hôm nay cô ấy quấn quít lấy bạn tốt, đem tất cả mọi sự tình từ trước đến nay hỏi cho rõ ràng.

Trong lúc cô ấy biết ban đầu Tần Niệm an bài Carlo đi bên người cô làm học trò, là vì để cho anh ta theo đuổi cũng như trêu đùa An Nhan Nhiên thì thiếu chút nữa cười đến từ trên ghế salon rơi xuống, nói đây quả thực là "Đưa dê vào miệng cọp".

"Tiếp tục cám ơn cậu so sánh tớ thành “Con hổ"!"

"Tớ còn chưa nói xong đâu, cậu cho dù là con hổ, cũng là do con cừu nhỏ kia cam tâm tình nguyện chủ động đưa tới cửa. Còn có, phóng viên giải trí gần đây vẫn còn tốt với cậu, cẩn thận đừng để bọn họ chụp đến cậu và Carlo rồi viết loạn. Trình độ sùng bái của cậu ta với cậu, không chừng sẽ nói cậu ta chịu trách nhiệm với cậu… "

Trả lời Tiểu Như, là quần áo lao động An Nhan Nhiên ném bay tới.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Thành S đã chính thức tiến vào đợt rét đậm, vài ngày nữa là ăn tết, cửa hàng toàn thành phố đều được tranh trí màu sắc rực rỡ, các nơi tràn đầy không khí vui mừng ngày hội, người đang đi lại trong gió rét trên đường cũng phát ra gương mặt phấn khởi.

Tiểu Như mấy ngày trước không cam lòng phải theo cha mẹ lên máy bay đi Hải Nam, dùng lời của cô ấy mà nói, có tiền nhưu vậy lại chỉ biết chạy tới Hải Nam cho qua mùa đông, rốt cuộc xuất thân là nhà giàu mới nổi, nhiều năm lăn lộn trong xã hội thượng lưu như vậy vẫn thế! Tục! Thực tục! Chạy xa như thế tới nơi người chen chúc người, còn không bằng ở lại thành S hai người bọn cô ăn tết cũng được!

Lời tuy nói như vậy, nhưng nếu như cô ấy thật không muốn đi, ít nhất cũng có mười phương pháp trốn thoát. Cô ấy rốt cuộc cãi bướng mềm lòng, nghe không được mẹ mềm giọng dỗ dành, thỏa hiệp.

Tiểu Như vốn định mang cô cùng đi, đáng tiếc tác phẩm của cô vẫn chưa xong thành, phải cự tuyệt.

Tiểu Như thương cô một người ăn tết, trước khi đi dặn Tần Niệm để ý An Nhan Nhiên, kết quả cô ấy mới vừa bay, anh ta đã nhận được iện thoại đường dài từ Châu Âu, ngay sau đó cũng bay. Anh ta đi vô cùng vội vàng, thậm chí Carlo đều quên đem đi.

Tần Niệm đi rồi, Carlo mỗi ngày đều đến nhà cô, bình thường chờ đợi đến quá trưa, vẽ ở phòng vẽ tranh sau đó ăn cơm cùng cô.

Cha mẹ An Nhan Nhiên mất sớm, người thân duy nhất Cao Phỉ với cô quan hệ không tốt, khi ở cùng Hạ Tầm Giản, anh là người yên tĩnh, đối với ngày lễ không có hứng thú, cho nên nhiều năm như vậy cô sớm đã thành thói quen ăn tết một mình.

Có thể là thói quen, nhưng không phải là thích vậy.

Hiện tại bên người có thêm Carlo, cảm giác như là có thêm một em trai hiểu biết nghe lời, một mình cậu ta tha hương, cô tự nhiên muốn quan tâm nhiều hơn. Thừa lúc đối phương đưa ra mong muốn ăn tết hai người khi đang vẽ trên giá thì cô liền đáp ứng.

Định xuất phát vào đêm cùa ngày năm cũ, trước đó mấy ngày cô sửa sang lại đồ đạc mới nhớ tới lều cắm trại của mình túi ngủ đều để lại Pháp không mang trở về, vì thế lái ô-tô đi siêu thị mua.

Siêu thị gần nhà cô quá nhỏ, không có các đồ cắm trại dã ngoại này, cô trực tiếp đi trung tâm thương mại gần nhất để mua, nào biết vừa mới tới bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại, đã bị một người đàn ông xa lạ cầm điện thoại ngăn cản.

Trở thành tiểu tam trong chuyện tình cảm của Yula sau bị phóng viên giải trí ồn ào huyên náo, cô luôn không chính thức ra cửa, cho nên hoàn toàn, từ đầu, luôn không nhận ra  được tin bát quái này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình như thế nào.

Người đàn ông hướng máy ảnh về mặt của cô ấn loạn một trận shutter, ngay sau đó là những câu hỏi liên tiếp bén nhọn lại cay nghiệt. Không những nghi ngờ cô rắp tâm khó lường can dự vào giữa Hạ Tầm Giản và Yula, còn truy vấn cô với Hạ Tầm Giản có tồn tại giao dịch vô đạo đức hay không.

An Nhan Nhiên đột nhiên bị tình huống như vậy, sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng đối phương là phóng viên.

Cô không phải sao kim, không có kinh nghiệm gì ứng phó loại tình huống này, một phen công phu mới tìm cách tránh được đối phương. Cô dùng tốc độ nhanh nhất mua xong đồ vật, trở lại bãi đỗ xe không gặp người đàn ông vừa rồi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà đợi cô lại ôtô trở lại dưới lầu nhà trọ, lại phát hiện đối phương đã sớm ở nơi này chờ cô.

Bết bát hơn chính là, ngoại trừ người phóng viên nam kia, còn thêm mấy phóng viên khác tay cũng cầm camera cùng mấy cô gái trẻ, theo vẻ mặt của bọn họ An Nhan Nhiên cũng đoán được thân phận của đối phương - quân đoàn yêu mến Yula.

Đối phương vừa thấy cô xuống xe, lập tức la hét ầm ĩ kéo lên.

ЖЖЖЖЖЖЖ

An Nhan Nhiên nắm thời cơ, xoay người lên xe muốn chạy đi, nhưng đường xe chạy trước nhà trọ cũng không quá rộng, cô quay xe không kịp bị hai phóng viên nam chạy nhanh qua ngăn chặn đường đi.

Ngoài xe đèn loang loáng nổi lên bốn phía, các phóng viên gõ lên cửa xe liên tiếp đặt câu hỏi, mấy fan nữ hâm mộ lại chủ động kéo cửa xe cô, An Nhan Nhiên vội vàng đem cửa xe khóa chết.

Hai bên giằng co hơn nửa giờ, cho đến khi có người nghe thấy động tĩnh tìm chỗ người bảo vệ trị an, mới giải quyết được cảnh cô bị nhốt bên trong xe không thể động đậy.

Sau khi về nhà cô nhớ tới lời Tiểu Như nói, lo lắng Carlo bị liên luỵ, liền gọi điện thoại nói đối phương mấy ngày nữa không cần lại đây, tự mình ở khách sạn luyện vẽ là được, đợi cho đêm 30 cô trực tiếp lái xe đã qua đón cậu.

Carlo cũng không hỏi nguyên nhân, đáp ứng.

Sự tình có một còn có hai, cô không rõ những ký giả cùng người hâm mộ kia tại sao đột nhiên tìm tới chỗ ở của cô, nhưng từ sau ngày đó, mỗi ngày dưới nhà cô đều có phóng viên và người hâm mộ Yula xuất hiện, có mấy lần đối phương thậm chí thừa dịp có người dùng mật mã mở cửa từ chung cư đi ra liền lén vào, trực tiếp gõ cửa nhà cô.

Loại tình huống này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hằng ngày của cô, cũng may trong nhà thực phẩm đầy đủ, cô tạm thời không cần lo lắng vấn đề cạn lương thực. Chỉ đợi đêm ba mươi vừa đến, trực tiếp đeo hành lý lái xe chạy lấy người.

Mình không muốn ra cửa, với việc bị bắt không thể ra khỏi cửa là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Mở trang web ra, lại càng tùy ý có thể thấy được trên màn hình ảnh chụp thần sắc quẫn bách của cô ngày ấy trốn tránh trên xe.

"Rắp tâm bất lương", "Tiềm quy tắc thượng vị", "Không chỉ là tình cảm giữa giáo viên và học sinh " các dòng chữ cùng tin được phóng viên sôi nổi đưa lên. Mấy ngày Tiểu Như đều gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, cô thật may mắn vì Carlo không thườngg lên mạng xem cũng không hiểu tiếng Trung, nếu không với cá tính của cậu ta nhất định xông đến trước tiên, đến lúc đó bị phóng viên chụp được ảnh chụp đưa tin càng thêm thái quá khó nghe.

Sáng sớm hôm nay, cô lại bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Từ lúc phát hiện phóng viên và người hâm mộ có thể gõ cửa gây rối, cô liền tháo chuông cửa xuống – gõ cửa so với cố sức nhấn chuông, cô cảm thấy đối phương sẽ không ngu đi tiêu phí sức lực đáng kể như vậy, trong thời gian dài gõ một cái cô vĩnh viễn sẽ không mở cửa.

Cô lật người trên chiếc giường nhỏ, làm mình chôn sâu vào trong chăn.

Tiếng đập cửa kéo dài bất thường, hơn nữa càng ngày càng dồn dập, mơ màng buồn ngủ, cô bắt đầu bội phục kiên nhẫn cùng thể lực của đối phương.

Cô bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ, kéo chăn đi thẳng ra cửa, mở cửa chuẩn bị mắng chửi người, lại bị khối tức giận lạnh như băng trên người đối phương giữ lại.

"Sao giờ mới mở cửa!" người đàn ông ngọc thụ lâm phong, dung nhan tuấn lãnh. Áo trong màu trắng bên ngoài là một bộ màu ghi xám đậm to, bí mật mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông, đánh úp lên người cô.

Màu trắng quần áo trong ngoại là thâm màu xám dầy đâu to lớn y, bí mật mang theo lên mùa đông thần gian hàn ý, một cổ trí nhớ hướng cô đánh úp lại.

"Hạ Tầm Giản?" Cô ngây ngẩn cả người.

Mắt anh nhìn áo ngủ trên người cô, một bên đem cô đẩy mở cửa ra, một bên hạ túi du lịch xuống. Anh đóng cửa lại, thấy cô còn lẳng lặng đứng ở đó nhìn mình, lông mày lại nhịn không được giương lên, "Ngẩn người cái gì!"

An Nhan Nhiên có điểm mất hứng, trận này cô bị truyền thông truy kích vì anh, phiền toái một đại đội, thế nhưng anh lại cho sắc mặt như thế, "Em thích ngẩn người thì làm sao, em tự mình làm cái gì mà không thể ngẩn người!"

Anh vốn đã ngồi xuống sofa, nghe vậy liếc một cái trừng mắt nhìn lại đây, ánh mắt kia có chút đáng sợ, "Lại đây." "Không cần." Cô lời ít mà ý nhiều, mắt thấy mặt anh lại biến sắc, cô muốn tránh vào phòng, nhưng đã chậm. Chân dài của anh bước tới, tóm lấy cánh tay cô kéo trở về. Thấy cô giãy dụa, anh chợt tức giận, tay dùng thêm lực, không khoan nhượng đem cô áp đảo trên ghế sa lon.

Tầm mắt lần lượt thay đổi, hơi thở đối nhau, tư thế hai người mờ ám, không khí lại hoàn toàn không phải có chuyện như vậy.

"Anh còn chưa nói xong." Sắc mắt anh đông lạnh.

"Chưa nói xong đều không liên quan với em, Hạ Tầm Giản, dù sao anh đã đi lâu như vậy, vì sao không dứt khoát chỗ khác đi rồi hãy tới tìm em!" Cô nhìn trong đáy mắt thâm thúy của anh thấy mặt mình đang tức giận, đối với chuyện anh bỏ lại cô hơn nữa bản thân lại biến mất hơn một tháng, cô để ý hơn so với chuyện của mình.

Một tháng này cô bị truyền thông công kích nhiều, cô không tin anh hoàn toàn không biết, hôm nay anh có tài tìm đến cô! Rõ ràng là vì lúc trước cố ý đối xử lạnh lùng với cô!

Anh dừng lại trên mặt cô, nhíu mi xem kỹ, thần sắc đã từ từ dịu đi xuống, "Những tin tức kia, đến hôm qua anh mới xem được." Anh dừng một chút, lại nói, "Tháng này có một số việc, anh luôn ở bên Anh."

"Nước Anh?"

Anh chậm rãi gật đầu, cô lúc này mới phát hiện anh mang trên mặt vẻ mệt mỏi nồng đậm, giống như là một đêm không ngủ. Cô nhớ tới khi anh vào cửa mang theo túi du lịch, vội hỏi, "Anh xem tin tức xong liền từ Anh trở về?"

"Mới vừa xuống phi cơ."

Cô vốn muốn hỏi anh sao không gọi điện thoại trước cho cô, lại đột nhiên nhớ tới vì có nhiều điện thoại quấy rầy, cô không chỉ tắt di động, ngay cả dây điện thoại trong nhà cũng bị rút ra.

Cô nhìn anh, không ra tiếng. Cô không phải là không tin lời của anh, cá tính Hạ Tầm Giản cô rõ ràng nhất, anh chưa bao giờ nói dối đối với bất kỳ kẻ nào, bởi vì anh hoàn toàn không thèm để ý đối phương đáp lại cũng như cái nhìn của họ - mặc dù đã sau nhiều ngày nhu vậy anh ngay cả loại giải thích này cũng lười phải nói.

Cô chỉ có chút không thể tin được, người đàn ông trước mặt này, sẽ vì mình ngàn dặm phong trần không xa mệt mỏi từ Anh quốc trở về gấp.

Cô vốn vẫn còn rất tức giận, nhưng một phút này, cô phát hiện mình tức giận gì đều tiêu tan. Hạ Tầm Giản một khi làm gì không giống Hạ Tầm Giản, nơi nào đó trong trái tim cô liền mềm xuống, chỉ cần vừa nghĩ tới anh sau khi xem tin tức vì mình trở về gấp, cô sẽ không biện pháp tiếp tục tức giận. 

"Tại sao lại ngẩn người?" Anh dường như bất mãn với sự trầm mặc của cô, mày lại nhăn lại.

Cô nhìn anh, đôi mắt trằng đen phân biệt chớp chớp, như cũ không ra tiếng.

Anh dần dần không kiên nhẫn, đáy mắt dâng lên tức giận, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm dưới thân người, như muốn xuyên thấu qua cặp mắt đen kia, đã gặp cô trong lòng.

Bốn mắt nhìn nhau một lát, cô đột nhiên bật cười thất thanh, thấy anh nhíu mi khó hiểu, cô cười nói, "Không phải rất muốn phát hoả sao, chịu đựng im hơi lặng tiếng để làm chi, đây cũng không phải là tác phong Hạ đại sư!"

"An Nhan Nhiên, không cần luôn khiêu khích thêm một lần điểm mấu chốt của anh."

"Nếu em cứ mạn phép?" Cô rất không sợ chết tiếp tục, thậm chí còn nhìn anh giơ lên đôi mi nhỏ đen hết sức. Động tác này đã hàm xúc tràn ngập ý tứ khiêu khích, trực diện đập vào nhẫn nại của anh.

Khóe môi anh bĩu một cái, ngón tay nắm hai gò má cô, cúi thấp đầu xuống. Cô cảm giác được anh quất vào mặt mà đến hơi thở nóng rực, cô cho là anh muốn hôn mình, tim đập còn nhanh vài phần, kết quả khuôn mặt xinh đẹp khêu gợi của anh lại trực tiếp dừng trên cổ cô - lên mặt, cắn một cái, động tác lưu loát rõ ràng, không có nửa điểm do dự.

"Hạ Tầm Giản!" Cô đau kêu to, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.

"Câm miệng." Anh thản nhiên mệnh lệnh.

"Cắn em đau như vậy còn bắt em câm miệng! Anh thử xem để cho em cắn một cái, xem anh có đau hay không!" Cô che cổ, tức giận tới mức đỏ bừng.

Anh nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một chút ý cười, nhẹ nhàng khiến cô bắt không được. Ngay sau đó, môi của anh lần thứ hai rơi xuống, chuẩn xác không sai dừng ở môi cô.

Khuôn mặt lạnh mềm, hơi tiếp xúc liền nóng lên, giống như đột nhiên bị châm lửa, lấy tốc độ kinh người lan tràn, xuyên thấu qua môi của cô, thăm dò thẳng vào trong miệng cô.

"Em... còn chưa... đánh răng..." Cô mơ hồ phát ra mấy âm không rõ, lại bị khí thế của anh hôn mãnh liệt bức bách thở không được.

Xa nhau hơn một tháng, với anh mà nói mỗi một ngày đều rất dài.

Tức giận so với anh nghĩ tiêu tán đi nhanh hơn, ở Luân Đôn mưa dầm kéo dài, mỗi một ngày trong đầu đều hiện lên bóng dáng của cô. Ở cô từ sau không kiêng sợ chạm đến điểm mấu chốt của anh, sau khi anh lạnh lùng bỏ lại cô một mình rời đi, anh không nghĩ tới mình cứ nghĩ mãi về cái người kia. 

Anh không quan tâm tin thức thật giả của giới giải trí, nên căn bản không biết chuyện phát sinh trong nước.

Sau khi anh biết, phản ứng đầu tiên đó là đi đến sân bay. Bởi vì không có chuyến bay thích hợp, anh thậm chí mượn thân phận vương thất để có thể có máy bay. Qua nhiều năm như vậy, anh chưa từng vì ai mà cầu xin bất luận kẻ nào.

Anh ngoại lệ vì cô.

Một lần lại một lần.

Đơn giản là anh rõ ràng biết, đối với anh mà nói, cô chưa bao giờ là người khác.

Thật lâu thật lâu trước kia, khi anh ý thức được vấn đề này, thậm chí lâu hơn một chút – từ cái hôm xảy ra chuyện đó, anh cũng đã theo bản năng bỏ cô ở bên ngoài "người khác".

Thật ra anh sớm nên hiểu rỗ, chủ nghĩa hoàn mỹ như anh, lại luôn không hạ tâm với người con gái không hoàn mỹ này.

Khi đó cô luôn ở trước mặt anh cầu xin, tư thế cúi thấp, tính tình mềm mại, giống như không có gì khác tiếp tục vô kế khả thi.

Nhưng kỳ thật cô cũng không biết, người chân chính vô kế khả thi, cho tới bây giờ cũng không phải cô.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Một vài cảm xúc lan tràn chạy chồm ở trong lòng, anh cau chặt mày, cưỡng chế hôn lên cô, hung ác mà cường ngạnh, tư thế lãnh khốc, động tác mãnh liệt, dường như không như vậy thì không thể cảm giác được sự tồn tại của cô.

Đầu ngón tay hơi lạnh thăm dò vào dưới áo ngủ của cô, qua mềm mại trước ngực cô lại xoa lấy, tay kia thì hung hăng cởi áo ngủ của co.

Cô bị hành động tới đột nhiên của anh làm hoảng sợ. Mới sáng sớm, anh vừa mới xuống máy bay, cô còn chưa ngủ tỉnh, bọn cô rõ ràng còn đang thảo luận một việc, làm sao lại đột nhiên trình diễn hình ảnh hạn chế như vậy!

"Hạ Tầm Giản..." Cô trốn tránh khi anh hôn lên phía dưới, thở hồng hộc, tất cả lại bị anh bỏ qua.

Nếu anh không muốn thả tay, cô làm sao có thể trốn!

Đã lâu không thân mật làm khí lực của anh cường đại kinh người, thân thể người con gái nhỏ trơn sáng trong giống như đồ ngọc sứ thượng hạng, lạnh sinh ôn nhu.

Áo ba-đờ-xuy bị anh tùy ý bỏ lại, áo trong quần bởi vì tháo dây lưng mà trượt đi ra, anh mở hai chân ra cô, đem thân thể mình khảm vào, vận sức chờ phát động.

Ngực da thịt anh căng đầy gợi cảm, tràn ngập độ mạnh yếu. Đáy mắt thâm trầm nhìn cô không che dấu chút ham muốn nào, so với biểu tình khuôn mặt tuấn mỹ tươi sáng thì không chút tương đồng.

Cảm giác anh thở hổn hển tiến vào thân thể cô, gương mặt của cô trở nên đỏ hồng, cực nóng kiên cố kia độ mạnh yếu khiến cô một trận mê muội.

"Đừng nhanh quá... Hạ Tầm Giản, em không được..." Anh định giết chết cô sao!? Vừa lên đã thẳng tiến đến chỗ này giống như là điên rồi! Cô muốn hét to, lại chỉ phát ra tiếng hát khẽ.

Phản ứng như vậy căn bản không có khả năng ngăn cản anh không quan tâm tiếp tục...

Càng về sau, có thể anh ngại cô làm phiền, trực tiếp cúi đầu ngăn chặn môi của cô.

Hơi thở ở đầu lưỡi dây dưa, thân thể va chạm cũng không mảy may chậm lại, mỗi khi trong lúc cô nghĩ là đã đến cực hạn thì phía trên anh sẽ bộc phát ra thế công mới...

Theo thân thể nóng rực của cô, cùng nhíu mày ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của cô, làm cô từ thân đến tâm, không còn chỗ nữa mà tránh né.

Đây là hoàn toàn giữ lấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương