Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
-
Chương 37: Ảo hàn bích động
Nàng bước qua cửa Hàn Nguyệt điện, không có gì thay đổi, vẫn là một nơi tràn ngập hoa cỏ, vẫn là đại thụ bên con suối nhỏ, không gian yên tĩnh khiến tâm trạng nàng nhẹ nhõm không ít. Nàng ngồi dưới gốc cây ngắm trời ngắm đất, không biết từ khi nào đã chìm vào giấc mộng...
Bên tai vang lên tiếng đào đất khe khẽ, còn có tiếng thở nhàn nhạt, mồ hôi thấm ướt áo. Đột nhiên có tiếng bước chân của ai đó, bóng bạch y thấp thoáng, giọng nói của người trầm ấm đầy sủng nịnh:
-Con đang làm gì vậy?
Ngẩng đầu nhìn, một bóng hình mờ mờ ảo ảo hiện ra, nhưng trong lòng nàng lại biết rõ là người đó đang cau mày, lại có một giọng nói, rất trong trẻo, rất hồn nhiên, dường như phát ra từ miệng của nàng:
-Con đang trồng một cái cây...
Người đó khẽ mỉm cười ôn nhu:
-Chuyện đó con cứ nói với ta là được rồi, không cần tự tay làm!
-Không được, con muốn tự tay trồng, vất vả lắm con mới năn nỉ Đường ca ca và Hắc ca ca đưa con đi tìm loại cây này...
-Con nhờ hai người họ làm gì? Lại còn năn nỉ? Nói với ta, ta đưa con đi là được!
-Con muốn cho sư phụ một bất ngờ!
Người đó lại mỉm cười, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc hạnh phúc ấm áp khó gọi tên.
-Vậy con đang trồng cây gì?
-Nghe Hắc ca ca nói, nó rất hiếm, sau này sẽ thành một cây đại thụ, tên là... ừm... Ngũ... Ngũ...
-Là Ngũ niên hoa!
-A đúng đúng! Con quên mất hỏi vì sao tên nó như vậy...
-Bởi vì cây giống như tên, trong năm năm đầu tiên sẽ lớn nhanh đến bất ngờ, chăm sóc tốt có thể sánh ngang một cây cổ thụ trăm năm tuổi, sau khi ra hoa sẽ từ từ chậm lại, năm năm mới nở hoa một lần nên gọi là Ngũ niên hoa!
-Oa~~~ sư phụ thực uyên bác!
-Ở đây không phải có rất nhiều hoa rồi sao? Còn muốn nữa?
-Cây này sau này sẽ thành một cây đại thụ không phải sao? Con có thể đặt bên dưới một chiếc bàn, ban ngày ở đây đọc sách, ban đêm ở đây ngắm trăng, rất thoải mái nga~
Người vẫn mỉm cười, dịu dàng đưa tay xoa đầu nàng, bàn tay hơi lạnh nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người, cả mùi đàn hương nhàn nhạt trên y phục của người nữa...
-Con xem con, ham chơi như vậy, lại chịu ở đây đọc sách sao?
-Con không muốn làm đứa ngốc, con muốn đọc nhiều sách, để biết thật nhiều thật nhiều thứ như sư phụ và Hắc ca ca!
-Ai gọi con là đứa ngốc sao?
-Không có, con chỉ muốn trở thành người vĩ đại như sư phụ!
-Được rồi, muốn được như ta thì phải chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ luyện kiếm, có biết không?
-Con biết rồi!
-Chà, con ngoan như vậy... thưởng gì đây?
Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy nếu mình có một cái đuôi, chắc chắn nó đang ve vẩy đầy mong đợi...
-Con xem...
Người đưa bàn tay ra, trên tay người xuất hiện một thanh kiếm sáng loáng, hoa văn trên chuôi kiếm uốn lượn đầy tinh xảo, hàn khí nhàn nhạt phát ra, lưỡi kiếm sắc bén, là một hảo tiên kiếm nga~
-Ta dùng băng trên núi tuyết đặc biệt rèn cho con, dự định sinh thần mới tặng, thấy con ngoan như vậy, tặng trước cho con cũng không sao!
-Đa tạ sư phụ!
Nàng nâng niu ôm nó vào lòng, cực kì cưng chiều.
-Sư phụ, kiếm này tên là gì?
-Đó là kiếm của con, con đặt tên cho nó đi!
-Vậy... Hàn Liễu kiếm đi, kiếm của người là Hàn Băng kiếm, kiếm của con là Hàn Liễu kiếm!
-Từ nay có kiếm rồi, phải tập trung tu luyện biết không?
-Dạ!
Người lại mỉm cười dùng tay xoa đầu nàng, xúc cảm từ tay người truyền đến rất ấm áp, rất hạnh phúc!
Nàng từ trong mộng tỉnh dậy, phát hiện lệ rơi đầy mặt...
“Từ khi nào đã khóc rồi?”
Đưa tay sờ lên mặt, quả thật là nước mắt, nhưng tại sao không có dị tượng? Tại sao nàng lại khóc, rõ ràng mộng rất đẹp, rất hạnh phúc?
Nàng phủi y phục đứng dậy, nhìn lại trời đã về chiều, sư phụ vẫn chưa về? Mấy năm nay nàng chưa từng thấy người ra ngoài lâu như vậy...
Nhàn nhã tản bộ xung quanh, đôi chân lại như không tự chủ được mà tiến đến một lối đi mà trước giờ chưa từng đi qua, lại thành thạo tựa như mình rất quen thuộc với nơi này, một đường đi thẳng đến trước một hang động...
Thoáng nhìn có vẻ không khác gì một sơn động bình thường, liệu đây có phải là Ảo Hàn Bích Động mà Hắc Huyết Thương từng nhắc đến?
Chần chừ một chút, cuối cùng cũng quyết định bước vào. Thì ra nàng vừa bước qua một kết giới, mở ra trước mặt nàng là một băng động lạnh lẽo. Vách tường băng ngàn năm tỏa ra một màn ánh sáng xanh dịu nhẹ, khiến cho cả hang động sáng lên mờ mờ ảo ảo, nàng mơ hồ nhìn thấy bên trong giống như một căn phòng nho nhỏ, chỉ có một băng sàng và vài viên dạ minh châu nằm rải rác. Nàng men theo vách tường vào bên trong, tình cờ tay chạm vào một phiến đá trên tường, bức tường liền động đậy...
“Không phải kích hoạt cơ quan gì rồi chứ?”
Âm thanh “rầm rầm” nặng nề vang lên, vách tường mở ra một lối vào căn mật thất. Bên trong mật thất xem chừng còn lạnh hơn bên ngoài, chính giữa chỉ có một cột băng, bên trên có một chiếc bình ngọc rất tinh xảo, xung quanh hoàn toàn trống rỗng...
Nàng tiến đến gần, ngó nghiêng một chút, cẩn thận đưa tay chạm vào hoa văn trên bình. Chiếc bình như cảm nhận được hơi ấm của nàng mà rung lên. Hoa văn bất chợt phát ra ánh sáng tím quỷ dị, nàng hoảng loạn rụt tay về.
Từ trong bình lại tuôn ra một làn khói tím mù mịt, trong làn khói xuất hiện một thiếu nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt có vài phần giống nàng, nhìn qua rất hiền dịu, nhưng cách xuất hiện như vậy không khỏi khiến người khác sinh lòng cảnh giác.
-Người là ai?
Nàng nhíu mày hỏi, y phục trên người thiếu nữ này rất quen thuộc, một bộ bạch y trắng ngần...
-Ta là ai? Ừ nhỉ, ta là ai? Ta chỉ là một cô hồn không dám xuống âm phủ cũng không thể đầu thai chuyển kiếp?
Thiếu nữ trả lời nàng, tựa như đang nói chuyện phiếm.
-Ngươi sao lại ở trong cái bình này?
-Hưm... Không biết nữa... Tại sao nhỉ? Ngươi tên là gì?
-Hoàng Thiên Nghi
Nàng ta tuy nói chuyện rất khó hiểu, nhưng trước phải xem nàng ta rốt cuộc là cái gì, liệu có liên quan đến chuyện quái thú hay không?
-Hoàng Thiên Nghi? Chỉ có vậy?
-Băng Sương Khuynh Nhật Hoàng Thiên Nghi
-À há, hay cho cái tên Băng Sương Khuynh Nhật Hoàng Thiên Nghi...
-Ngươi... đang muốn nói gì?
-Nè nè, ngươi có muốn nghe ta kể chuyện không?
Nàng ta từ đầu đến cuối đều lảng tránh câu hỏi của nàng, cuối cùng chỉ còn cách chiều ý mà gật đầu:
-Được, mời kể!
-A ha, đa tạ nhiều nga~
Bên tai vang lên tiếng đào đất khe khẽ, còn có tiếng thở nhàn nhạt, mồ hôi thấm ướt áo. Đột nhiên có tiếng bước chân của ai đó, bóng bạch y thấp thoáng, giọng nói của người trầm ấm đầy sủng nịnh:
-Con đang làm gì vậy?
Ngẩng đầu nhìn, một bóng hình mờ mờ ảo ảo hiện ra, nhưng trong lòng nàng lại biết rõ là người đó đang cau mày, lại có một giọng nói, rất trong trẻo, rất hồn nhiên, dường như phát ra từ miệng của nàng:
-Con đang trồng một cái cây...
Người đó khẽ mỉm cười ôn nhu:
-Chuyện đó con cứ nói với ta là được rồi, không cần tự tay làm!
-Không được, con muốn tự tay trồng, vất vả lắm con mới năn nỉ Đường ca ca và Hắc ca ca đưa con đi tìm loại cây này...
-Con nhờ hai người họ làm gì? Lại còn năn nỉ? Nói với ta, ta đưa con đi là được!
-Con muốn cho sư phụ một bất ngờ!
Người đó lại mỉm cười, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm xúc hạnh phúc ấm áp khó gọi tên.
-Vậy con đang trồng cây gì?
-Nghe Hắc ca ca nói, nó rất hiếm, sau này sẽ thành một cây đại thụ, tên là... ừm... Ngũ... Ngũ...
-Là Ngũ niên hoa!
-A đúng đúng! Con quên mất hỏi vì sao tên nó như vậy...
-Bởi vì cây giống như tên, trong năm năm đầu tiên sẽ lớn nhanh đến bất ngờ, chăm sóc tốt có thể sánh ngang một cây cổ thụ trăm năm tuổi, sau khi ra hoa sẽ từ từ chậm lại, năm năm mới nở hoa một lần nên gọi là Ngũ niên hoa!
-Oa~~~ sư phụ thực uyên bác!
-Ở đây không phải có rất nhiều hoa rồi sao? Còn muốn nữa?
-Cây này sau này sẽ thành một cây đại thụ không phải sao? Con có thể đặt bên dưới một chiếc bàn, ban ngày ở đây đọc sách, ban đêm ở đây ngắm trăng, rất thoải mái nga~
Người vẫn mỉm cười, dịu dàng đưa tay xoa đầu nàng, bàn tay hơi lạnh nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người, cả mùi đàn hương nhàn nhạt trên y phục của người nữa...
-Con xem con, ham chơi như vậy, lại chịu ở đây đọc sách sao?
-Con không muốn làm đứa ngốc, con muốn đọc nhiều sách, để biết thật nhiều thật nhiều thứ như sư phụ và Hắc ca ca!
-Ai gọi con là đứa ngốc sao?
-Không có, con chỉ muốn trở thành người vĩ đại như sư phụ!
-Được rồi, muốn được như ta thì phải chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ luyện kiếm, có biết không?
-Con biết rồi!
-Chà, con ngoan như vậy... thưởng gì đây?
Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy nếu mình có một cái đuôi, chắc chắn nó đang ve vẩy đầy mong đợi...
-Con xem...
Người đưa bàn tay ra, trên tay người xuất hiện một thanh kiếm sáng loáng, hoa văn trên chuôi kiếm uốn lượn đầy tinh xảo, hàn khí nhàn nhạt phát ra, lưỡi kiếm sắc bén, là một hảo tiên kiếm nga~
-Ta dùng băng trên núi tuyết đặc biệt rèn cho con, dự định sinh thần mới tặng, thấy con ngoan như vậy, tặng trước cho con cũng không sao!
-Đa tạ sư phụ!
Nàng nâng niu ôm nó vào lòng, cực kì cưng chiều.
-Sư phụ, kiếm này tên là gì?
-Đó là kiếm của con, con đặt tên cho nó đi!
-Vậy... Hàn Liễu kiếm đi, kiếm của người là Hàn Băng kiếm, kiếm của con là Hàn Liễu kiếm!
-Từ nay có kiếm rồi, phải tập trung tu luyện biết không?
-Dạ!
Người lại mỉm cười dùng tay xoa đầu nàng, xúc cảm từ tay người truyền đến rất ấm áp, rất hạnh phúc!
Nàng từ trong mộng tỉnh dậy, phát hiện lệ rơi đầy mặt...
“Từ khi nào đã khóc rồi?”
Đưa tay sờ lên mặt, quả thật là nước mắt, nhưng tại sao không có dị tượng? Tại sao nàng lại khóc, rõ ràng mộng rất đẹp, rất hạnh phúc?
Nàng phủi y phục đứng dậy, nhìn lại trời đã về chiều, sư phụ vẫn chưa về? Mấy năm nay nàng chưa từng thấy người ra ngoài lâu như vậy...
Nhàn nhã tản bộ xung quanh, đôi chân lại như không tự chủ được mà tiến đến một lối đi mà trước giờ chưa từng đi qua, lại thành thạo tựa như mình rất quen thuộc với nơi này, một đường đi thẳng đến trước một hang động...
Thoáng nhìn có vẻ không khác gì một sơn động bình thường, liệu đây có phải là Ảo Hàn Bích Động mà Hắc Huyết Thương từng nhắc đến?
Chần chừ một chút, cuối cùng cũng quyết định bước vào. Thì ra nàng vừa bước qua một kết giới, mở ra trước mặt nàng là một băng động lạnh lẽo. Vách tường băng ngàn năm tỏa ra một màn ánh sáng xanh dịu nhẹ, khiến cho cả hang động sáng lên mờ mờ ảo ảo, nàng mơ hồ nhìn thấy bên trong giống như một căn phòng nho nhỏ, chỉ có một băng sàng và vài viên dạ minh châu nằm rải rác. Nàng men theo vách tường vào bên trong, tình cờ tay chạm vào một phiến đá trên tường, bức tường liền động đậy...
“Không phải kích hoạt cơ quan gì rồi chứ?”
Âm thanh “rầm rầm” nặng nề vang lên, vách tường mở ra một lối vào căn mật thất. Bên trong mật thất xem chừng còn lạnh hơn bên ngoài, chính giữa chỉ có một cột băng, bên trên có một chiếc bình ngọc rất tinh xảo, xung quanh hoàn toàn trống rỗng...
Nàng tiến đến gần, ngó nghiêng một chút, cẩn thận đưa tay chạm vào hoa văn trên bình. Chiếc bình như cảm nhận được hơi ấm của nàng mà rung lên. Hoa văn bất chợt phát ra ánh sáng tím quỷ dị, nàng hoảng loạn rụt tay về.
Từ trong bình lại tuôn ra một làn khói tím mù mịt, trong làn khói xuất hiện một thiếu nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt có vài phần giống nàng, nhìn qua rất hiền dịu, nhưng cách xuất hiện như vậy không khỏi khiến người khác sinh lòng cảnh giác.
-Người là ai?
Nàng nhíu mày hỏi, y phục trên người thiếu nữ này rất quen thuộc, một bộ bạch y trắng ngần...
-Ta là ai? Ừ nhỉ, ta là ai? Ta chỉ là một cô hồn không dám xuống âm phủ cũng không thể đầu thai chuyển kiếp?
Thiếu nữ trả lời nàng, tựa như đang nói chuyện phiếm.
-Ngươi sao lại ở trong cái bình này?
-Hưm... Không biết nữa... Tại sao nhỉ? Ngươi tên là gì?
-Hoàng Thiên Nghi
Nàng ta tuy nói chuyện rất khó hiểu, nhưng trước phải xem nàng ta rốt cuộc là cái gì, liệu có liên quan đến chuyện quái thú hay không?
-Hoàng Thiên Nghi? Chỉ có vậy?
-Băng Sương Khuynh Nhật Hoàng Thiên Nghi
-À há, hay cho cái tên Băng Sương Khuynh Nhật Hoàng Thiên Nghi...
-Ngươi... đang muốn nói gì?
-Nè nè, ngươi có muốn nghe ta kể chuyện không?
Nàng ta từ đầu đến cuối đều lảng tránh câu hỏi của nàng, cuối cùng chỉ còn cách chiều ý mà gật đầu:
-Được, mời kể!
-A ha, đa tạ nhiều nga~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook