Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
-
Chương 255: C255: Sơ hở của vụ án xưa
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 255: Sơ hở của vụ án xưa
Lúc ra khỏi Lại bộ thì đã qua giờ Tuất, cách thời gian đóng cửa Hoàng thành chưa đến một khắc đồng hồ, muốn đến công Công bộ hiển nhiên không còn kịp nữa, Lăng Chi Nhan suy nghĩ một chút, trực tiếp ra khỏi Hoàng thành, thẳng đến phường Tiến Đức nơi Công bộ Thị lang Lư Anh Kiệt ở.
Lư Anh Kiệt chân trước vừa về đến nhà, quần áo còn chưa kịp thay thì ngoài cửa đã có người hầu đến báo, nói Đại Lý Tự Ti Trực Lăng Chi Nhan đến bái phỏng, người hầu báo tin còn đặc biệt bổ sung một câu, Lăng Tư trực tiếp xách hai rương sách bóng loáng, nhìn như là tới đưa quà chúc tết.
Ban ngày Lăng gia Lục Lang đến Ngự Sử đài tặng lễ, sự tích quang huy bị Ngự Sử đại phu Phương Phi Quang đuổi ra ngoài đã truyền khắp Hoàng thành, sau đó còn đi Lại bộ, lúc ra cửa Lại bộ thượng thư tự mình đưa tiễn, chắc là lễ chúc tết lần này của Lăng Lục Lang không tầm thường.
Lư Anh Kiệt đương nhiên là không tin, Huỳnh Dương Lăng thị keo kiệt có tổ truyền, sao đến đời này lại càng phát dương quang đại, trò giỏi hơn thầy, Lăng Lục Lang cho dù đến tặng lễ, ước chừng cũng chỉ là mấy văn tiền bánh ngọt... nếu là vượt qua hai mươi văn, hắn sẽ ăn luôn cái bàn học này.
Sau thời gian một chén trà, Lư Thị Lang đại nhân tỏ vẻ: Bàn học nhà hắn là gỗ ô kim thượng hạng, ăn vào quả thực không dễ tiêu hóa, thôi thì bỏ đi.
Quà chúc tết của Lăng Lục Lang là trà, sản phẩm của Hoa thị, giá cả bình dân, quả thực không vượt qua hai mươi văn, nhưng bình đựng trà này là sứ trắng Nội Khâu, màu men mịn màng trắng noãn, như sương như tuyết, nếu là người không biết hàng thì chỉ cảm thấy bình thường không có gì lạ, giống như mấy tục vật bên ngoài phố phường bán thôi, nhưng Lư Anh Kiệt lại là một chuyên gia, liếc mắt một cái đã nhận ra, nếu là nhớ không lầm, một lọ sứ trắng Nội Khâu to bằng tầm này có tạo hình tương tự, giá thị trường mới nhất năm trước là một trăm tám mươi quan.
Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lăng Chi Nhan, hiển nhiên là không biết giá cả thật sự của bình trà này, trà Bách Hoa lại là đặc sản của Hoa thị, Lư Anh Kiệt lúc này đã ngộ ra, món quà này nhất định là Hoa gia Tứ Lang chuẩn bị.
"Đây là Lâm nương tử nhờ Lăng mỗ mang quà chúc tết cho Lư thị lang, chỉ là đồ thô bỉ, mong Lư thị lang đừng chê." Lăng Chi Nhan cười nói.
Lư Anh Kiệt yêu thích không buông tay vuốt v e bình trà: "Thì ra là Lâm nương tử tặng, khó trách."
Lăng Chi Nhan: "Lâm nương tử gần đây gặp phải một vụ án tham ô không làm tròn trách nhiệm, điều tra được một nghi phạm, người này trước đây từng nhậm chức ở Bộ Công, cho nên mới nhờ mời Lăng mỗ tới hỏi ngài thử."
Tuy nói Ngự Sử đại phu đã trao quyền sử dụng Ám Ngự Sử Lệnh, nhưng dù sao còn chưa báo lên thánh thượng, không phù hợp trình tự quy trình, lúc trước đi Lại bộ tìm đọc giáp lịch, vì vượt cấp vượt quyền nên chỉ có thể lấy thân phận Ám Ngự Sử làm việc. Lư Anh Kiệt và Thiếu khanh Đại Lý Tự Giang Hoài có giao tình, lại đối với Lâm Tùy An... Ừm, Thiên tịnh có hứng thú, cho nên Lăng Chi Nhan vẫn nên giấu thân phận đã, dự định dùng giao tình để thương lượng trước đã.
Quả nhiên, vừa nghe là Lâm Tùy An muốn điều tra vụ án, Lư Anh Kiệt chợt thấy hăng hái: "Lâm nương tử gần đây chăm sóc Thiên tịnh thế nào rồi?"
"Lâm nương tử nói từ khi dùng cách dưỡng đao Thiên thịnh do Lư thị lang cung cấp thì Thiên tịnh định không ít, võ nghệ rất tinh tiến."
Lư Anh Kiệt rất hài lòng: "Lâm nương tử muốn hỏi ai?"
Lăng Chi Nhan: "Tư công đương nhiệm phủ An Đô, tham quân Trịnh Vĩnh Ngôn."
"Trịnh Vĩnh Ngôn..." Lư Anh Kiệt vò đầu: "Người này là người của huyện Lục An Thái Nguyên ư?"
"Chính xác."
Năm đó lúc ta ở Thủy bộ Công bộ, hắn ta làm chủ sự ở Ngu bộ sát vách, ngươi nói xem hắn liên quan đến vụ án gì?"
"Vụ án tham ô không làm tròn trách nhiệm."
"Ai u, thật đúng là người không thể nhìn bề ngoài mà, cái tên Trịnh Vĩnh Ngôn tính cách nhát gan này ngày thường giản dị là thế, không ngờ đến phủ An Đô, lại có gan đi tham ô."
Hình dung của Lư Anh Kiệt đối với Trịnh Vĩnh Ngôn cũng không khác mấy so với trong thư của Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Trịnh Vĩnh Ngôn ngày thường có bằng hữu, hoặc là đồng nghiệp có quan hệ tốt không ạ?"
Lư Anh Kiệt lắc đầu: "Người này độc lai độc vãng, rất ít tiếp xúc với người khác, phỏng chừng cũng không có bằng hữu gì, ta có ấn tượng với người này, cũng là bởi vì hắn..." Lư Anh Kiệt dừng một chút: "Hắn không giống đệ tử của Lục An Trịnh thị."
Ánh mắt Lăng Chi Nhan sáng lên: "Chẳng lẽ Lục An Trịnh thị có gì khác lạ sao?"
"Huyện Lục An, Thái Nguyên có hai gia tộc chế tạo quân khí, một là Lục An Trịnh thị, một là Lục An Từ thị, Trịnh thị am hiểu thiết kế, Từ thị am hiểu chế tạo, hai nhà hợp tác bổ sung, từng là gia tộc có kỹ thuật chế tạo quân khí cao nhất Đường quốc. Gia chủ tiền nhiệm Trịnh thị từng nắm quyền chưởng án tại Quân khí giám, phụ trách thiết kế và chế tạo tất cả quân khí của Đường quốc. Về sau Quân khí giám quy về Ngu bộ Công bộ, quyền lực bị suy yếu rất nhiều, thế lực hai nhà Trịnh Từ cũng không bằng trước, về sau đã đổi sang xây dựng thiết kế kiến trúc."
"Ta đã thấy Trịnh Vĩnh Ngôn thiết kế đồ án rất bình thường, hoàn toàn không có linh khí như Lục An Trịnh thị, nghe nói là con thứ ở bên ngoại tông, ước chừng là không có được chân truyền của bổn tông. Nếu không phải nhân mạch của bổn tông Trịnh thị điêu linh, lại dựa vào quân công tổ tiên tích góp từng tí một thì chỉ e là không làm quan được."
Lăng Chi Nhan: "Tổ tiên Trịnh thị Lục An có quân công ư?"
"Trịnh thị năm đó thiết kế chế tạo khí công số một, nhất là ba mươi năm trước đại thắng ở Dịch Thành, quân khí Trịnh thị từng lập đại công, ta còn sưu tầm không ít thiết kế bản đồ quân khí của Trịnh thị, để ta đưa cho Lăng lão đệ nhìn xem."
Lư Anh Kiệt hào hứng bừng bừng lật hai thùng bản thảo thiết kế lớn, mấy chục quyển, chủng loại phong phú, bao gồm: thang mây kiểu xe, xe công thành, xe buýt Lâm Xung Lữ (một đám xe chiến khổng lồ), móc đụng xe, Lưi đài Dạ Xoa, cự mã vật ngăn cản ngựa), lang nha bảng...
Lư Anh Kiệt bắt đầu giảng giải giới thiệu những quân khí này, mỗi thứ đều thuộc lòng: "Ví dụ như khí giới giữ thành Nanh Sói phách, làm bằng gỗ du mộc, dài năm thước, rộng bốn thước năm, dày ba tấc, đinh sắt đóng trên Nanh Sói có hơn hai ngàn hai trăm cái, đinh dài năm tấc, nặng sáu lạng, cũng đóng ở phách lên, gỗ dài ba tấc, bốn phía đều đóng lưỡi đao tần tấc rưỡi. Trước sau gắn hai vòng sắt nối với dây thừng, móc ở trên thành, kẻ địch bám vào thành như kiến cũng có thể kéo xuống. Phía sau thiết kế ròng rọc dây kéo, khống chế càng dễ dàng. Giết địch vô số, là vũ khí rất tốt. Ngươi xem bản thiết kế này, bộ phần nào cũng rất khéo léo, còn có hình minh họa sử dụng, chế tác chi tiết, hơn nữa mỗi tấm đều có thêm bút của thợ thủ công Từ thị.
Lăng Chi Nhan: "Thêm bút là gì?"
"Nói chung, bản vẽ thiết kế và chế tác thực tế luôn tồn tại sai lệch, vì vậy một phần thành phẩm quân khí phải trải qua nhiều lần giao tiếp và thảo luận giữa thợ thiết kế và thợ chế tạo mới có thể hoàn thành, trong quá trình chế tác cụ thể, thợ chế tạo sẽ căn cứ vào vấn đề gặp phải trong quy trình chế tác cụ thể để đưa ra đề xuất cải tiến, những đề xuất này cũng sẽ được đánh dấu trên bản vẽ thiết kế, gọi là thêm bút." Lư Anh Kiệt chỉ vào cột chữ ký ở góc dưới bên trái của bản vẽ thiết kế: "Chữ ký được sắp xếp dựa trên kích thước đóng góp của cá nhân cho bản vẽ thiết kế. Cột ký tên tổng cộng có bảy cột, bốn vị phía trước đều là con cháu Trịnh thị, tên là Trịnh Thanh Tước, Trịnh Thanh Hoa, Trịnh Thanh Nhạc, Trịnh Vĩnh Thuyên, ba người phía sau là con cháu Từ thị, Từ Tiền Minh, Từ Tiền Tông, Từ Bách Thủy."
Lư Anh Kiệt: "Trịnh Thanh Tước, Trịnh Thanh Hoa, Trịnh Thanh Nhạc ba người này là huynh đệ bổn tông, có kỹ thuật là tốt nhất, đáng tiếc là đều đã qua đời, Trịnh Vĩnh Thuyên là ngoại tông, danh hào chỉ có thể treo ở cuối cùng, hẳn là cùng thế hệ với Trịnh Vĩnh Ngôn."
Ánh mắt Lăng Chi Nhan chìn chằm chằm trên ba chữ "Từ Bách Thủy", ba chữ đều có nét phiệt, nét phiệt thu bút đều mang theo một cái móc nhỏ, rất giống với kiểu chữ trong bài thi của "Trịnh Vĩnh Ngôn".
"Từ Bách Thủy này là người phương nào?" Lăng Chi Nhan hỏi: "Bây giờ đang ở đâu?"
Lư Anh Kiệt trầm mặc một lát: "Ba mươi hai năm trước, tộc Từ thị Lục An đã bị diệt môn."
"Vì sao?!"
"Từ thị nhất tộc cấu kết ngoại tộc, phản quốc."
Lăng Chi Nhan hoảng sợ biến sắc: "Phản quốc?! Vì sao ta chưa từng nghe đến vụ án này?!"
"Ngươi tất nhiên là chưa từng nghe, bởi vì vụ án này liên lụy không chỉ là Lục An Từ thị, mà còn liên quan đến một tộc oai phong một cõi năm đó." Lư Anh Kiệt thở dài: "Ngươi có biết đại thắng Dịch Thành ba mươi hai năm trước không?"
"Tất nhiên!"
"Vậy ngươi có biết Dịch Thành đại thương (thương vong rất lớn) không?"
"Gì cơ?"
"Trước khi Dịch thành đại thắng một tháng, tướng quân thủ thành phản quốc nương tựa Đồ Tán quốc, dẫn Đồ Tán quân tập kích quá cảnh, quân sĩ còn sót lại giằng co với quân địch hơn một tháng, đạn tẫn lương tuyệt, tử thương vô số, cho nên gọi là Dịch Thành đại thương. Vạn thị Thanh Châu nhận lệnh lâm nguy, ngàn dặm lao tới Dịch thành, huyết chiến mười ba ngày, đánh lui vạn kỵ binh tinh nhuệ của Đồ Tán, mới có đại thắng của Dịch thành."
Trái tim Lăng Chi Nhan đập loạn: "Tướng quân thủ thành phản quốc kia là ai?"
Lư Anh Kiệt nhìn thẳng Lăng Chi Nhan: "Đệ nhất chiến thần Đường quốc, Tần thị Thái Nguyên, Tần Nam Âm."
*
Thành An Đô, Hoa thị bát trạch.
Đợi ba ngày, cuối cùng cũng đợi được hồi âm của Lăng Chi Nhan, Hoa Nhất Đường vội đọc lá đầu tiên, tất cả mọi người đều choáng váng.
Lâm Tùy An lấy bức tranh "Chiến thần nương nương" trong lòng ra, thầm nghĩ quả nhiên.
Quả nhiên sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện một đạo cụ mấu chốt như thế.
Chiến thần nương nương của Dịch Thành là Tần Nam Âm, "Thiên thu phá quân" mà Bạch Nhữ Nghi nhắc tới lúc ở Học viện Tam Hòa cũng là Tần Nam Âm, thậm chí Vân Trung Nguyệt còn đặc biệt vạch trọng điểm, nói vị Tần tướng quân này có sức chiến đấu một địch trăm, rất giống cô.
Khó trách dưới hào quang "Định luật Tứ Lang" của Hoa Nhất Đường bao phủ, thế mà hơn ba tháng bọn họ cũng không gặp phải án mạng nào, hẳn là nhịn lại để tung chiêu ở chỗ này đây!
Hoa Nhất Đường mở trang tiếp theo ra: "Lăng Lục Lang hoài nghi Trịnh Vĩnh Ngôn chính là Từ Bách Thủy, đã đưa bản vẽ quân khí và bài thi của Trịnh Vĩnh Ngôn đến Đại Lý Tự, chỉ là trên bản đồ quân khí số chữ ký và đánh dấu của Từ Bách Thủy quá ít, giám định chữ viết cần có thời gian."
Ngự sử đại phu đã trao cho Lâm Tùy An đặc quyền Ám Ngự sử lệnh khởi động điều tra, về phần lệnh bài của Công Phi Dương, nguyên chủ đã chết không còn thi thể.
Lâm Tùy An thở dài.
Cận Nhược: "Nếu liên quan đến vụ án cũ trước kia thì Đại Lý Tự chắc chắn có hồ sơ, Lăng Lão Lục vừa là Tư Trực Đại Lý Tự, vừa là Ám Ngự Sử, việt duyệt hồ sơ hẳn là không khó."
Hoa Nhất Đường lại mở trang tiếp theo, phun một tiếng: "Lục Lang tra khắp kho công văn của Đại Lý Tự, vẫn chưa tìm được hồ sơ vụ án này, sau đó lại đến kho bí mật tìm đọc, nhưng hai mươi năm trước kho bí mật từng bị cháy một lần, kho bí mật Mậu Thương bị đốt, vừa vặn thiêu hủy hồ sơ bí án từ năm Huyền Đức thứ hai mươi lăm đến năm Huyền Xương thứ nhất. Cũng chính là hồ sơ bí án năm năm trước và sau vụ án phản quốc đều bị đốt."
Phương Khắc hừ một tiếng: "Vụ án này nếu không có quỷ, thì mới gặp quỷ."
Cận Nhược hai mắt trợn tròn: "Hỏng bét hết rồi!"
Lâm Tùy An: "Còn có thể tìm được người cũ liên quan đến vụ án khác không?"
"Theo tính nghiêm trọng của vụ án này, lúc đó nhất định là Tam Tư bí mật hội thẩm." Hoa Nhất Đường nhận thư: "Tham dự vụ án này hẳn là Hình bộ thượng thư năm đó, Đại Lý tự khanh và Ngự Sử đài đại phu, cỏ trên mộ của ba người này đều đã cao hai thước. Những người còn lại biết vụ án này cũng không khác Lư thị lang nhiều lắm, chỉ nghe nói qua kết quả phán quyết, nội tình cụ thể hoàn toàn không biết. Trẻ hơn một chút thì đến cả vụ án này cũng chưa từng nghe nói đến."
Phương Khắc: "Người của Lục An Trịnh thị đâu?"
Hoa Nhất Đường: "Lục An Trịnh thị từng tham gia đại thắng Dịch Thành thế hệ trước đã chết sạch, đời sau lớn tuổi nhất chính là vị Trịnh tham quân này của chúng ta, tính theo niên đại, nếu hắn thật sự là Từ Bách Thủy thì năm đó nhiều nhất cũng chỉ có mười hai tuổi."
Lâm Tùy An nhíu mày: Một thiếu niên mười hai tuổi, có thể biết được bao nhiêu chân tướng?
"Điều phiền toái nhất bây giờ chính là hồ sơ bị đốt." Phương Khắc nói: "Chi tiết vụ án này chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, phải tiếp tục điều tra thế nào đây?"
Cận Nhược giơ tay: "Rót cho Trịnh Vĩnh Ngôn ba cân trà xông của Y Tháp, chắc chắn đến tổ tông tám đời cũng khai..."
Lâm Tùy An trở tay đánh lên trán Cận Nhược, Cận Nhược ôm đầu ngã xuống bàn.
"Ai nói không có hồ sơ thì không tra được manh mối?" Hoa Nhất Đường nói: "Vụ án lớn như vậy, trong quốc sử chắc chắn có ghi chép."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Tra quốc sử, có thể tra được chi tiết vụ án sao?"
Trong ấn tượng của cô, phong cách ghi chép sử sách đều là lời ít ý nhiều, rất nhiều chuyện lớn thường chỉ có tổng quan, phỏng chừng vụ án này ở trong quốc sử nhiều nhất cũng chỉ có một đoạn nội dung, như: ngày nào tháng nào năm nào, điều tra Khương thị Thái Nguyên Tần Nam Âm phản quốc, chứng cứ vô cùng, xác thực, đại loại thế vân vân.
Hoa Nhất Đường cười: "Quốc sử có lẽ ghi chép không đủ chi tiết, nhưng còn có thể tra thực lục, tra chú thích.
Lâm Tùy An hít sâu một hơi, chú thích sinh hoạt thường ngày không phải ghi lại lời nói và việc làm của thánh thượng sao?
Tra vụ án lại tra được chuyện ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ của hoàng đế, như thế không phải là tìm chết sao?
"Việc này.... Không hay lắm?" Lâm Tùy An nhắc nhở.
Hoa Nhất Đường vỗ tay: "À à, quả thật không thích hợp. Vậy không bằng tra nhật ký của thế gia đại tộc đi."
Cận Nhược bật dậy: "Thực lục gì? Tạp lục gì? đừng tưởng rằng ta chưa đọc sách thì nói bậy, vừa nghe thôi đã thấy không đáng tin rồi."
"Thực lục là ghi chép biên niên thể ghi lại chính vụ đại sự, dựa theo ngày tháng năm ghi lại kinh, quân, văn, tường các loại đại sự của thời đại đó, nhật tạp lục là ghi chép ngôn hành cử chỉ của thế gia đại tộc từng ngày." Hoa Nhất Đường gõ lò sưởi tay: "Căn cứ vào những chú thích, nhật tạp lục, thời chính ký, quan phủ các bộ ti ghi chép biểu chương thường ngày, cộng thêm bút ký, bia văn, thư tịch, thơ ca, nhạc phổ của dân gian vân vân, biên soạn thành thực lục, sau đó lại lấy thực lục làm cơ sở, biên soạn thành quốc sử. Nói không khoa trương, thì thiên văn ngũ hành, địa lý nhân khẩu, quan chức binh chế, nông nghiệp công thương, đại sự tiểu tình không có gì là không ở trong đó."
Cận Nhược: "Nếu những thứ này cũng bị đốt thì sao?"
"Đốt ư?" Hoa Nhất Đường bật cười: "Gia tộc nào mà chẳng có mấy bộ bản sao ghi chép thực lục? Huống chi, Đường quốc phong khí khai phá, uy danh lan xa, phàm là những sứ thần các nước Tân La, Phù Tang, Ba Tư, Cao Lệ, Đại Thực, Tây Vực khi về nước, đều sẽ đem theo bản sao thực lục về nước họ học tập tham khảo, đốt hết được sao?"
Cằm Cận Nhược rớt xuống.
Lâm Tùy An đỡ trán: "Chẳng lẽ điều tra sang tận nước ngoài?"
Hoa Nhất Đường thay đổi tư thế ngồi, cầm bút lên: "Cũng không cần. Trong ngũ tính thất tông có tộc chuyên thu thập thứ này, nhật tạp lục nhà hắn lại chu đáo, tường tận, chỉ tra nhật tạp lục nhà hắn phỏng chừng cũng đủ rồi."
Trong đầu "Đinh" Lâm Tùy An lên một tiếng: "Không phải là nhà Bạch Nhữ Nghi đó..."
Hoa Nhất Đường cười hề hề, múa bút viết hồi âm: "Bạch Nhữ Nghi bây giờ đảm nhiệm Ngự Thư tư, khoảng cách Đại Lý Tự cũng không xa, lá trà đưa cho Lăng Lục Lang ước chừng vẫn còn thừa, thuận tiện đi bái phỏng Bạch Thập Tam Lang một chút cũng không phải là không thể!"
"Cái đó..." Lâm Tùy An nói: "Ngươi nói tạp lục thế gia, ước chừng có bao nhiêu quyển vậy?"
Hoa Nhất Đường cắn bút suy nghĩ một chút: "Ước chừng mấy trăm quyển."
(đúm là bạn tốt, đúm cho nó mấy cái đi anh sáo). Đam Mỹ Cổ Đại
*
Hai ngày sau, Đông Đô thành, Ngự Thư tư.
Nhật tạp lục hai triều Lũng Tây Bạch thị cộng lại tổng cộng có ba vạn tám ngàn sáu trăm bảy mươi bảy quyển. Nhật tạp lục từ năm Huyền Đức thứ hai mươi lăm đến năm Huyền Xương thứ nhất có hai ngàn bốn trăm năm mươi bốn quyển." Bạch Nhữ Nghi đau khổ nói.
Hộp sách trong tay Lăng Chi Nhan rơi xuống đất.
Tiểu kịch trường:
Lăng Chi Nhan: Sao số tui khộ thế này!
(tập lấy lòng em vợ từ giờ được rồi đó anh, số rể nghèo thì chịu thôi, ai bẩu nhà anh ba đời làm quan thanh liêm há há)
7.12.2023
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook