E không biết sẽ ntn. E chỉ có nghe thấy tiếng người nói chuyện văng vẳng. Như kiểu mình bị bóng đè biết mọi thứ xung quanh, nhưng k tỉnh được dậy. Rồi e thấy có người gọi e, và có luồng ánh sáng chói cả mắt. E nhìn xung quanh thì thấy có nhiều đứa trẻ chạc tuổi e, đứa nào đứa ấy da trắng bệch, thịt vữa, bụng trương phềnh, và đứa nào đứa ấy đều nhìn e chăm chú. Từ đâu ra một người cao hơn e xuất hiện, e đoán chắc đây là thủ lĩnh của tụi này. Nó hỏi e Sao có mặt ở đây, e mới bảo nó k biết nhưng mở mắt ra đã thấy có mặt ở đây rồi. Nó mới bảo e, chỗ này k phải dành cho e. Nhìn về phía ánh sáng kia hãy đi ra từ lối ấy là về đến nhà. Trước khi đi nó còn dặn dò e. Đi 1 mạch, ai gọi ai thưa cũng k được quay đầu lại mà phải đi thật nhanh. Về được đến nhà, sau này còn nhớ thì quay lại đây cho chúng nó ít tiền quần áo và đồ ăn. E lúc ấy cũng chỉ biết nghe lời vâng vâng dạ dạ. Nó còn bảo nó tên T , quay lại đây thì gọi tên nó, nó xuất hiện. Rồi nó bảo e đi đi, nhanh k muộn. E mới chạy một mạch đến cuối con đường ánh sáng ấy. Thật sự ánh sáng chói quá làm e k nhìn thấy gì chỉ nghe thấy tiếng gọi phang phảng bên tai. E chợt mở mắt, thì thấy mọi người xung quanh, người nước mắt ngắn nước mắt dài. Rồi bác sĩ vào kiểm tra cho e. Bác gọi e vào phòng nói chuyện riêng, mẹ e đi theo. E nghe mọi người kể lại, lúc e rơi xuống mương mẹ e mới hô hào kêu cứu. Vì nước chảy xiết nên k ai dám nhảy xuống nên họ mới ra thuợng nguồn để tìm vớt e. Lúc ấy cả nhà e ai cũng chuẩn bị tâm lí hết rồi. Tìm cả buổi chiều chực vớt các kiểu k thấy thì cái bà mà e cho gạo lúc trước nghe tin cũng mò xuống, nghe mọi người nói bà ấy lên thầy rồi nên mới nhờ bà ấy làm lễ khấn để tìm thấy xác của e. Bà ấy lập đàn khấn một lúc giống kiểu khều vong vậy. Bà ấy khấn 1 lúc thì bảo bây giờ phải chờ, sét đánh ở đâu thì xác e ở đấy. Nhưng mọi người thắc mắc, tạnh mưa từ trưa lấy đâu ra sấm sét bây giờ. Tầm 20 sau thì mưa gió nổi Lên, bầu trời đen xám xịt, gió dít giật đùng đùng, lúc ấy bắt đầu có sấm. Mọi người mới ngửa mặt lên trời theo dõi mấy đường chớp lóe lên sáng chói cả bầu trời. Tạch... Tạch... Tạch... Đoàng..

Tiếng đánh như nổ tung 1 bầu trời. Sét đánh trúng 1 cái cây cổ phía cuối cái hủm, ngta bảo hủm ấy là hủm cô nhi, nhiều người chết hụt ở đấy nên k ai dám ra đấy. Mà lạ một điều ở chỗ ấy có một mạch nước quanh năm k bao giờ cạn. Nước từ dòng nước ấy chảy ra chia làm hai đường 1 đường trong vắt 1 đường đục ngàu. Mọi người mới hô hào thuyền bè để đi ra chỗ hủm ấy, vì k ai dám bơi trong cái thời tiết này. Khi đi qua cái hủm cô nhi tất cả cũng cúi đầu vái vài cái kiểu như xin phép người âm xin đi qua, khi đến bên bờ mọi người lục xục ở đấy thì thấy xác e. Ai cũng bảo s chết mà mặt mũi hồng hào thế này, bác e mới chạy ra bế e lên thì thấy tim vẫn đập. Bác mới hô hấp nhân tạo rồi bế e vào viện...
khi đang hỏi han e có thấy gì k thì mẹ với bác sĩ xuống, bác mới vạch mắt e kiểm tra, vừa xem vừa lắc đầu, mẹ e lo lắng. Bác bảo e bị hỏng 1 bên mắt do lúc chìm đập đầu vào đá bị đè dây thần kinh nên k nhìn thấy 1 bên. Nhưng e thấy lạ e mới bảo " sao cháu vẫn nhìn được cả 2 bên à bác sĩ" k thể nào tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại rồi mà. E thấy vậy mới bảo để cháu che 1 mắt cho bác xem nhé. E mới lấy tay che con mắt bên phải là con mắt chưa hỏng " đấy bác thấy chưa cháu vẫn nhìn được mà , cháu còn thấy nhiều người nữa cơ, kia là bác A, kia là bác B,..rồi e lại lấy tay che con mắt bên trái và nhìn con mắt bên phải. Ơ sao nhìn qua bên này lại k thấy ". Lúc ấy e mới nhìn sắc mặt mọi người, ai cũng tái mét đổ mồ hôi hột. " con vừa nhắc đến bác B hả " vâng bác đứng kia kìa" e chợt nhận ra bác B đã mất từ lâu rồi . Nhưng sao lại thế e hoảng sợ, và thử lại lần nữa, kết quả vẫn vậy. Sau này e mới hiểu, mắt trái của e đã mù nhưng bù vào e nhìn thấy được hồn ma. Và bắt đầu từ đây cuộc sống của e đã sang 1 chương mới


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương