Người Chưa Yêu
-
Chương 4
Vậy ra mày bị qua mặt bởi thằng nhóc hả?
Ngồi tâm tình kể khổ với nhỏ bạn, nó lại vỗ đùi đen đét rồi cười như được mùa.
- Thiệt mất mặt, quá mất mặt! Tao lại để một thằng nhỏ gọi là nhóc con, còn mình thì lại vâng dạ như đúng rồi.
- Nếu không nhìn đến bảng tên mày thì người ta chỉ nghĩ mày là một đứa học cấp 2 thôi. Mày đẹt ngoài sức tưởng tượng.
- Lùn có cái giá của lùn.
Tôi hét vào mặt nhỏ bạn rồi hất mặt quay đi. Là ba mẹ sinh ra tôi như vậy chứ tôi có muốn vậy đâu. Người thì ba mét bẻ đôi không nói rồi, đến mặt cũng bị xem như trẻ con. Suốt khoảng thời gian mài đít trên ghế nhà trường tính đến nay, tôi là đứa dán chặt với bàn đầu, ngay cả xếp hàng cũng đứng đầu nốt. Tụi con trai trong lớp cứ hay trêu tôi, tụi nó bảo mỗi lần đi bên canh tôi, người ta nhìn vào cứ nghĩ chúng nó dắt con đi chơi. Hơn nữa, còn vô vàn các điều bất lợi khác mà một đứa mét rưỡi như tôi phải gánh. Đôi khi tôi phải gào lên với ông trời, có phải ông bất công quá rồi không?
Nhỏ bạn lắc lắc cái tay.
- Thôi dẹp nó sang một bên đi, cũng không phải chung lớp, sợ cũng chẳng chung buổi nữa mà. Bỏ thằng đấy qua một bên đi, giờ mày đi với tao đi chiêu mộ mấy đàn em khối dưới!
- Thôi, tao không đi đâu.
Ra đó rồi chen lấn giữa một đống người, rồi mấy đứa lớp 10 nháo nhào lên, ồn ào chịu không được. Sau một hồi lôi lôi kéo kéo thì tôi cũng bị nhỏ bạn kéo xuống dưới đó. Tôi không thuộc bộ phận hay câu lạc bộ nào cả, cũng không có hứng tham gia mấy cái đó, nhưng là vô phước sao khi có nhỏ bạn thân năng động và nhiệt tình quá mức. Nó tham gia câu lạc bộ guitar nhưng lại chẳng biết đánh gì ráo, mục đích của nó vào đó chỉ để câu "anh đẹp trai". Vì mục tiêu cao cả ấy mà một đứa lười biếng như nó đảm nhận việc quản lí câu lạc bộ, nói oai thế thôi chứ huỵch toẹt ra là làm lao công không công đấy. Mọi nguyên nhân đều do trai đẹp mà ra.
Sân trường rộn rã ánh mặt trời. Áo trắng bay đầy trong gió. Giờ ra chơi của tuần học đầu tiên lúc nào cũng nhộn nhịp như thế, đây là thời điểm để các câu lạc bộ tuyển thêm thành viên mới, bù khoảng trống cho các anh chị đã ra trường. Người diễn trò, người lôi kéo, trông chẳng khác gì mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ.
Nhỏ bạn thân kéo tôi đến chỗ câu lạc bộ của nó, ở đó có vẻ là xôm nhất. Mọi người tập trung thành một vòng tròn xung quanh nhóm nhạc đang chơi, loáng thoáng nhìn trong đó có hai ba người gì đấy vừa đàn vừa hát. Nhỏ bạn kéo tay tôi vào trong, sau đó nhỏ hú lên nhưng giẫm phải gai. Phải rồi, anh đẹp trai của nhỏ không phải chính là trung tâm của bữa tiệc vòng tròn này sao.
Nhỏ lắc lắc tay tôi, mặt phởn thấy rõ.
Tôi nói vào tai nó:
- Rốt cuộc mày kéo tao xuống đấy chỉ để xem anh đẹp trai nhà mày hát hả?
Nhỏ nhìn anh đẹp trai của nó với ánh mắt tiếc nuối, anh đẹp trai hướng nó lơ đãng cười một cái, nó liền nhảy cẫng lên đi lấy tờ rơi. Nó chả khác gì con cún ngoan ngoãn.
Tôi nhận từ nó một nửa xấp tờ rơi. Tôi thở dài, hướng lên nhìn trời, cái nắng chiếu rát da mặt. Tại sao tôi phải đi làm cái việc này chứ, nó có phải bổn phận của tôi đâu. Lại nhìn đến nhỏ bạn vì nụ cười của anh đẹp trai mà hăng hái làm việc, tôi lại tặc lưỡi, nó nên cảm ơn ông trời đi, kiếp này đã cho nó một đứa bạn tốt như tôi.
Mấy em lớp 10 mặt tươi xanh mơn mởn, đồng phục trắng tinh bước qua bước lại, môi luôn nở nụ cười. Tôi nghĩ thầm, cứ cọ xát dần đi, để xem cuối năm còn cười được thế không. Tôi cũng cố cười phát đống tờ rơi, cũng cố ý cho người ta xem bản tên mình, chứ không có kẻ lại bảo tôi cùng tuổi hoặc không thì lỡ đi lạc vào đây.
- Câu lạc bộ guitar...
Tôi nói với tấm áo trắng xuất hiện trước mặt mình, ngước lên một chút. Sau đó, tôi bỏ chạy một đằng. Quỷ bạn chết tiệt, mày bảo cái phần trăm tao gặp được hắn ít ỏi lắm mà. Trúng vào cái phần trăm ít ỏi đó thì đúng là cũng xui quá đi.
Chạy chưa được bao lâu thì một cặp chân dài đứng trước mặt tôi, chặn luôn đường tiến của tôi.
Tôi ngước mặt hùng dũng nhìn Chân dài, đúng rồi, tôi có làm gì xấu đâu mà phải bỏ chạy. Đáng lẽ tôi nên đứng lại, hất mặt cho hắn thấy uy quyền của đàn chị.
Nghĩ thế nào tôi liền làm như thế ấy, tôi ngước mặt lên nói giọng thách thức:
- Gì?
Chân dài cúi đầu nhìn tôi, dùng nụ cười đểu vốn có của hắn chiếu lên người tôi.
- Nhóc con, em có phải hay không lỡ đi lạc vào trường này?
- Mắt cậu có bị mù hay không mà không thấy tôi đang mặc áo dài? - Tôi hếch mặt hỏi ngược lại hắn, - Còn nữa, cậu mới vào trường?
- Ừ.
Tôi nhếch miệng cười, ngẩng cao đầu dùng bộ dáng của một đàn chị giáo huấn đang em.
Tôi ưỡn ngực, khoe ra cái bảng tên đính trên áo:
- Đàn em mới vào trường không ngờ lại láo với đàn chị khối trên như vậy. Đến cả cách xưng hô cũng không biết sao? - Thực sự thì tôi vẫn bị ức cái vụ bị một thằng nhỏ tuổi hơn gọi là "nhóc con" lắm.
Chân dài cười cười nhìn tôi, hắn nhìn chăm chú vào bảng tên của tôi.
Sau đó nói một câu khiến tôi nghẹn chết:
- Nhỏ vậy sao?
- Này chú em, khi nào lớn hơn chị rồi hãy chê nhỏ nhé!
Hắn bật cười ha hả.
- Anh nghĩ mình nên đổi xưng hô lại, theo như em nói thì đàn em không nên nói chuyện láo như vậy với đàn anh lớn tuổi hơn.
- Chị mày học lớp 11.
- Nhưng anh học lớp 12.
- Nhưn...
Hai chữ "lớp 12" như thả một quả bom nguyên tử xuống đầu tôi, trong đó còn có hiệu ứng vang dội, lặp lại liên tục và phóng đại chữ "lớp 12".
Tôi lắp bắp:
- Không phải là... mới vào trường sao?
- Ừ, thì anh chuyển trường mà.
Hận thù về hai chữ "nhóc con" theo mây gió trôi đi, tôi bây giờ chỉ hận có cái lỗ nào bé bé dưới đất để tôi có thể chui xuống. Mẹ ơi, sao lúc đấy mẹ không nói luôn là tên mày học lớp 12, con gái mẹ có chết vì xấu hổ là tại mẹ đấy nhé!
- Nhỏ này, anh nào đẹp...
Tôi bịt miệng nhỏ bạn, cong đít lên chạy lấy người.
Tôi lúc đó đã tự hứa với bản thân, từ đây cho đến cuối năm, từ đây đến khi tên đó ra trường, tôi sẽ không bao giờ chừa cái mặt ra khỏi lớp, dù chỉ một bước. Cái mặt này nứt một lần đã đủ rồi, tôi không muốn nó nát luôn đâu.
Cơ mà đó chỉ là điều tôi muốn thôi, tôi còn chưa có hỏi là ông trời có đồng ý hay không. Tôi càng muốn tránh Chân dài thì hắn cứ như hồn ma không tan mà bám lấy tôi.
Nếu tôi ngồi im trong lớp, sẽ thấy hắn vô tình đi ngang qua, nở nụ cười chói lóa khiến lũ con gái lớp tôi nháo nhào. Nếu tôi an ổn ở nhà, hắn lại như khách hàng thân thuộc tìm đến nhà tôi mua hàng mỗi ngày. Nếu một ngày đẹp trời tôi không ở nhà, cũng không ngồi trên lớp, hắn sẽ như bạn bè lâu ngày gặp lại mà tay bắt mặt mừng với tôi. Đờ phắc, hắn có gắn GPS trên người tôi chắc?
Thể theo mấy bộ phim Hàn Quốc sến sẩm lừa lọc thiếu nữ, thế này thì kiểu nào thì nữ chính cũng có cảm giác với nam chính, rồi một ngày nào đó nam chính lỡ không xuất hiện, nữ chính sẽ nhận ra tình cảm của mình với nam chính, rồi tiếp đó là một màn nam nữ chính vật vã lẫn nhau. Đùa, ngoài đời có con nào thần kinh mới đi yêu một thằng biến thái suốt ngày lẽo đẽo theo mình, có khi một ngày mưa to gió lớn nào đấy không còn được gặp mẹ.
Mỗi lần gặp tôi, câu đầu tiên của Chân dài thường là:
- Nhóc con.
Nhóc nhóc cái thằng cu nhà anh.
Lại kể đến một ngày đẹp trời không mây không mưa, hắn lôi tôi như lôi xác sống ra ngoài đường, cũng không hỏi xem là tôi có đồng ý hay không. Mẹ tôi lại cười tươi bán con, "Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!".
Ngồi tâm tình kể khổ với nhỏ bạn, nó lại vỗ đùi đen đét rồi cười như được mùa.
- Thiệt mất mặt, quá mất mặt! Tao lại để một thằng nhỏ gọi là nhóc con, còn mình thì lại vâng dạ như đúng rồi.
- Nếu không nhìn đến bảng tên mày thì người ta chỉ nghĩ mày là một đứa học cấp 2 thôi. Mày đẹt ngoài sức tưởng tượng.
- Lùn có cái giá của lùn.
Tôi hét vào mặt nhỏ bạn rồi hất mặt quay đi. Là ba mẹ sinh ra tôi như vậy chứ tôi có muốn vậy đâu. Người thì ba mét bẻ đôi không nói rồi, đến mặt cũng bị xem như trẻ con. Suốt khoảng thời gian mài đít trên ghế nhà trường tính đến nay, tôi là đứa dán chặt với bàn đầu, ngay cả xếp hàng cũng đứng đầu nốt. Tụi con trai trong lớp cứ hay trêu tôi, tụi nó bảo mỗi lần đi bên canh tôi, người ta nhìn vào cứ nghĩ chúng nó dắt con đi chơi. Hơn nữa, còn vô vàn các điều bất lợi khác mà một đứa mét rưỡi như tôi phải gánh. Đôi khi tôi phải gào lên với ông trời, có phải ông bất công quá rồi không?
Nhỏ bạn lắc lắc cái tay.
- Thôi dẹp nó sang một bên đi, cũng không phải chung lớp, sợ cũng chẳng chung buổi nữa mà. Bỏ thằng đấy qua một bên đi, giờ mày đi với tao đi chiêu mộ mấy đàn em khối dưới!
- Thôi, tao không đi đâu.
Ra đó rồi chen lấn giữa một đống người, rồi mấy đứa lớp 10 nháo nhào lên, ồn ào chịu không được. Sau một hồi lôi lôi kéo kéo thì tôi cũng bị nhỏ bạn kéo xuống dưới đó. Tôi không thuộc bộ phận hay câu lạc bộ nào cả, cũng không có hứng tham gia mấy cái đó, nhưng là vô phước sao khi có nhỏ bạn thân năng động và nhiệt tình quá mức. Nó tham gia câu lạc bộ guitar nhưng lại chẳng biết đánh gì ráo, mục đích của nó vào đó chỉ để câu "anh đẹp trai". Vì mục tiêu cao cả ấy mà một đứa lười biếng như nó đảm nhận việc quản lí câu lạc bộ, nói oai thế thôi chứ huỵch toẹt ra là làm lao công không công đấy. Mọi nguyên nhân đều do trai đẹp mà ra.
Sân trường rộn rã ánh mặt trời. Áo trắng bay đầy trong gió. Giờ ra chơi của tuần học đầu tiên lúc nào cũng nhộn nhịp như thế, đây là thời điểm để các câu lạc bộ tuyển thêm thành viên mới, bù khoảng trống cho các anh chị đã ra trường. Người diễn trò, người lôi kéo, trông chẳng khác gì mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ.
Nhỏ bạn thân kéo tôi đến chỗ câu lạc bộ của nó, ở đó có vẻ là xôm nhất. Mọi người tập trung thành một vòng tròn xung quanh nhóm nhạc đang chơi, loáng thoáng nhìn trong đó có hai ba người gì đấy vừa đàn vừa hát. Nhỏ bạn kéo tay tôi vào trong, sau đó nhỏ hú lên nhưng giẫm phải gai. Phải rồi, anh đẹp trai của nhỏ không phải chính là trung tâm của bữa tiệc vòng tròn này sao.
Nhỏ lắc lắc tay tôi, mặt phởn thấy rõ.
Tôi nói vào tai nó:
- Rốt cuộc mày kéo tao xuống đấy chỉ để xem anh đẹp trai nhà mày hát hả?
Nhỏ nhìn anh đẹp trai của nó với ánh mắt tiếc nuối, anh đẹp trai hướng nó lơ đãng cười một cái, nó liền nhảy cẫng lên đi lấy tờ rơi. Nó chả khác gì con cún ngoan ngoãn.
Tôi nhận từ nó một nửa xấp tờ rơi. Tôi thở dài, hướng lên nhìn trời, cái nắng chiếu rát da mặt. Tại sao tôi phải đi làm cái việc này chứ, nó có phải bổn phận của tôi đâu. Lại nhìn đến nhỏ bạn vì nụ cười của anh đẹp trai mà hăng hái làm việc, tôi lại tặc lưỡi, nó nên cảm ơn ông trời đi, kiếp này đã cho nó một đứa bạn tốt như tôi.
Mấy em lớp 10 mặt tươi xanh mơn mởn, đồng phục trắng tinh bước qua bước lại, môi luôn nở nụ cười. Tôi nghĩ thầm, cứ cọ xát dần đi, để xem cuối năm còn cười được thế không. Tôi cũng cố cười phát đống tờ rơi, cũng cố ý cho người ta xem bản tên mình, chứ không có kẻ lại bảo tôi cùng tuổi hoặc không thì lỡ đi lạc vào đây.
- Câu lạc bộ guitar...
Tôi nói với tấm áo trắng xuất hiện trước mặt mình, ngước lên một chút. Sau đó, tôi bỏ chạy một đằng. Quỷ bạn chết tiệt, mày bảo cái phần trăm tao gặp được hắn ít ỏi lắm mà. Trúng vào cái phần trăm ít ỏi đó thì đúng là cũng xui quá đi.
Chạy chưa được bao lâu thì một cặp chân dài đứng trước mặt tôi, chặn luôn đường tiến của tôi.
Tôi ngước mặt hùng dũng nhìn Chân dài, đúng rồi, tôi có làm gì xấu đâu mà phải bỏ chạy. Đáng lẽ tôi nên đứng lại, hất mặt cho hắn thấy uy quyền của đàn chị.
Nghĩ thế nào tôi liền làm như thế ấy, tôi ngước mặt lên nói giọng thách thức:
- Gì?
Chân dài cúi đầu nhìn tôi, dùng nụ cười đểu vốn có của hắn chiếu lên người tôi.
- Nhóc con, em có phải hay không lỡ đi lạc vào trường này?
- Mắt cậu có bị mù hay không mà không thấy tôi đang mặc áo dài? - Tôi hếch mặt hỏi ngược lại hắn, - Còn nữa, cậu mới vào trường?
- Ừ.
Tôi nhếch miệng cười, ngẩng cao đầu dùng bộ dáng của một đàn chị giáo huấn đang em.
Tôi ưỡn ngực, khoe ra cái bảng tên đính trên áo:
- Đàn em mới vào trường không ngờ lại láo với đàn chị khối trên như vậy. Đến cả cách xưng hô cũng không biết sao? - Thực sự thì tôi vẫn bị ức cái vụ bị một thằng nhỏ tuổi hơn gọi là "nhóc con" lắm.
Chân dài cười cười nhìn tôi, hắn nhìn chăm chú vào bảng tên của tôi.
Sau đó nói một câu khiến tôi nghẹn chết:
- Nhỏ vậy sao?
- Này chú em, khi nào lớn hơn chị rồi hãy chê nhỏ nhé!
Hắn bật cười ha hả.
- Anh nghĩ mình nên đổi xưng hô lại, theo như em nói thì đàn em không nên nói chuyện láo như vậy với đàn anh lớn tuổi hơn.
- Chị mày học lớp 11.
- Nhưng anh học lớp 12.
- Nhưn...
Hai chữ "lớp 12" như thả một quả bom nguyên tử xuống đầu tôi, trong đó còn có hiệu ứng vang dội, lặp lại liên tục và phóng đại chữ "lớp 12".
Tôi lắp bắp:
- Không phải là... mới vào trường sao?
- Ừ, thì anh chuyển trường mà.
Hận thù về hai chữ "nhóc con" theo mây gió trôi đi, tôi bây giờ chỉ hận có cái lỗ nào bé bé dưới đất để tôi có thể chui xuống. Mẹ ơi, sao lúc đấy mẹ không nói luôn là tên mày học lớp 12, con gái mẹ có chết vì xấu hổ là tại mẹ đấy nhé!
- Nhỏ này, anh nào đẹp...
Tôi bịt miệng nhỏ bạn, cong đít lên chạy lấy người.
Tôi lúc đó đã tự hứa với bản thân, từ đây cho đến cuối năm, từ đây đến khi tên đó ra trường, tôi sẽ không bao giờ chừa cái mặt ra khỏi lớp, dù chỉ một bước. Cái mặt này nứt một lần đã đủ rồi, tôi không muốn nó nát luôn đâu.
Cơ mà đó chỉ là điều tôi muốn thôi, tôi còn chưa có hỏi là ông trời có đồng ý hay không. Tôi càng muốn tránh Chân dài thì hắn cứ như hồn ma không tan mà bám lấy tôi.
Nếu tôi ngồi im trong lớp, sẽ thấy hắn vô tình đi ngang qua, nở nụ cười chói lóa khiến lũ con gái lớp tôi nháo nhào. Nếu tôi an ổn ở nhà, hắn lại như khách hàng thân thuộc tìm đến nhà tôi mua hàng mỗi ngày. Nếu một ngày đẹp trời tôi không ở nhà, cũng không ngồi trên lớp, hắn sẽ như bạn bè lâu ngày gặp lại mà tay bắt mặt mừng với tôi. Đờ phắc, hắn có gắn GPS trên người tôi chắc?
Thể theo mấy bộ phim Hàn Quốc sến sẩm lừa lọc thiếu nữ, thế này thì kiểu nào thì nữ chính cũng có cảm giác với nam chính, rồi một ngày nào đó nam chính lỡ không xuất hiện, nữ chính sẽ nhận ra tình cảm của mình với nam chính, rồi tiếp đó là một màn nam nữ chính vật vã lẫn nhau. Đùa, ngoài đời có con nào thần kinh mới đi yêu một thằng biến thái suốt ngày lẽo đẽo theo mình, có khi một ngày mưa to gió lớn nào đấy không còn được gặp mẹ.
Mỗi lần gặp tôi, câu đầu tiên của Chân dài thường là:
- Nhóc con.
Nhóc nhóc cái thằng cu nhà anh.
Lại kể đến một ngày đẹp trời không mây không mưa, hắn lôi tôi như lôi xác sống ra ngoài đường, cũng không hỏi xem là tôi có đồng ý hay không. Mẹ tôi lại cười tươi bán con, "Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook