Người Chồng Yêu
Chương 55

Đây là một khối cốt ngọc vô cùng xinh đẹp, chất ngọc đó bóng loáng, như được người ta đeo cả đời vậy, nuôi dưỡng sinh ra có linh tính, toàn thân phát ra ánh sáng lóng lánh.

Nhưng phiền một chỗ lại mơ hồ có mấy tia máu, lặng lẽ kéo dài, mờ dần ở ở phần xương sống, mặc dù nhìn hình thành rất tự nhiên nhưng lại nổi lên cảm giác tà dị, phá hỏng vẻ đẹp vốn có của khối cốt ngọc.

Mặt nam nhân trầm xuống, đập nhè nhẹ khối cốt ngọc trong tay. Tiền Côn nhìn cái khối cốt ngọc này chằm chằm, thầm nuốt nước bọt, nhưng thật ra hắn nhìn ra uy lực của cái chuôi cốt ngọc này, đến lệ quỷ đều có thể bị hồn bay phách tán khi nó được vung lên, cái đó ngập tràn sát khí, đến hắn cũng là người mà người thường không thể nhìn thấu cũng cảm giác rõ được, không rét mà run.

Nhưng thực lực kẻ này rất mạnh, lại có lợi với mình, Tiền Côn cũng không hối hận khi cùng trận tuyến với hắn.

“Thân thiên sư, lúc nào thì chúng ta ra tay?” Tiền Côn hỏi.

Thân Đào không đáp, mà trầm tư suy nghĩ, mãi cho tới khi Tiền Côn có gan hỏi câu nữa hắn mới chậm rãi nói, “Không vội”

Sao thế nào mà không vội chứ?

Trong lòng Tiền Côn hơi phát điên lên, hắn coi trọng thủ đoạn Thân Đào, mà quan trọng nhất là thủ đoạn thần quái giết người không thấy máu của gã, nói vậy cho dù có nóng ruột cũng không lo điều tra ra, có thể thấy thần kỳ tới mức nào. Đợi tới lúc đại ca hắn chết, Tiền Gia là của hắn. Nên biết ông nội họ biết người cha phong lưu vô tâm kia của họ không dùng nổi, thì tính toán sau bữa tiệc sinh nhật sẽ công khai quyền thừa kế của đại ca ra. Trước điều này, hắn nhất định phải giết chết gã ta cho bằng được!

Thân Đào liếc mắt nhìn hắn, tuy nói là hợp tác với Tiền Côn, nhưng gã cũng rất ngứa mắt với một Tiền gia nho nhỏ, nếu không phải Tiền Gia là kẻ đứng đầu ở Y thị, có một số việc cần Tiền gia che giấu thì vốn gã chẳng thể tìm Tiền Côn làm gì.

Nhưng giờ còn cần dựa dẫm vào sự che giấu của Tiền gia, nên nói ngay, “Ban ngày có nhiều con mắt, không thể ra tay được”

Ai ngờ Tiền Côn nghe xong thì cho là không đúng, “Thân thiên sư anh thần thông quảng đại, dùng chút pháp thuật mê hoặc với thôn dân này thì chẳng phải là được rồi sao? Hay là, đến lúc đó trực tiếp…. “Gã dùng tay làm ký hiệu cắt cổ.

Cũng không trách Tiền Côn nói thế, nên biết trận trước tận mắt nhìn thấy Thân Đào quả thật giết người giữa ban ngày, thậm chí thần không biết quỷ không hay đốt xác đối phương, vốn không tìm ra chút tung tích manh mối nào, cuối cùng kẻ đó cũng được liệt vào loại danh sách nhân viên mất tích, cũng không rõ còn sống hay chết nữa. Sau khi biết thủ đoạn của Thân Đào, gã lại ngập tràn tin tưởng đối với hắn, cảm thấy nếu thôn dân thôn Ô Mạc này không nghe lời thì cứ trực tiếp giết luôn, dù sao đến lúc đó cảnh sát cũng không tìm ra được chúng là kẻ giết người.

Thân Đào nghe xong, quả thật bị vị thiếu gia biến thái này nói mà nghẹn họng.

Tiền Côn này thật đúng là nghĩ đến bọn gã là những tài ba dị sỹ có thuật pháp có thể giết người bất cứ lúc nào cũng được hay sao? Giết người không những tạo thành nghiệp quả, mà còn hậu hoạn vô cùng. Giết một hai người tạo thành hiện tượng mất tích hoàn hảo, nhưng nếu còn cần phải giết nhiều hơn, không những sẽ khiến tổ Dị Văn để ý mà còn có thể để lại dấu vết nữa.

Đã có chức nghiệp thiên sư như thế, chẳng lẽ chính phủ không có đôn đốc ngành tương ứng hay sao? Cái kiểu người bị lệ thuộc vào ngành đặc thù này không dễ đối phó, nếu không bọn gã những kẻ này cũng không cần phải trốn tránh, mà giờ còn cần nhờ cậy một Tiền gia nho nhỏ che đậy giúp chuyện cho mình nữa kìa.

“Đấu pháp thiên sư, bình thường không vạ lây đến người thường’ Thân Đào đem huấn ngôn của tổ tông người thân trăm năm trước lấy ra cho có lệ, tuy gã cũng không quá tín đối với loại thế này, “Hơn nữa ban đêm dương khí yếu, âm khí thịnh, rất dễ làm việc”

Nghe gã nói thế, Tiền Côn đành bảo, “Được rồi, vậy đợi tới tối đi”

Nói một lúc, Tiền Côn đang định rời đi thì nghe thấy Thân Đào bảo, “Theo lời Từ đại sư nói, thôn này hẳn là còn có người tài ba dị sỹ, anh phải người đến nhà một người có tên là bà bà Úc đi xem sao đi”

Từ đại sư lần trước nói chính là trong nhà bà bà Úc có một con đại yêu trong tay, Thân Đào cũng lo lắng con đại yêu kia vẫn còn ở đó.

Tiền Côn cảm thấy loại chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, phất phất tay sai hai người đi qua, hơn nữa hai kẻ này vẫn là hai người một nam một nữ tháng trước đi cùng Từ đại sư tới.

Nam comle đứng ở trước hàng rào, nhìn vào hoa hồng trong sân đang nở rộ, mùi hương quế bốn mùa xộc vào mũi, trong lòng không nhịn được tán thưởng. Hóa ra, phần mộ tổ tiên trước đây của Tiền gia là ở đây, thật biết chọn chỗ thật.

Sau đó Nam comle lại lần nữa nhìn vị người đẹp thần sắc lãnh đạm đứng cạnh cây hoa hồng đó, cây hoa hồng ở sau cô nở rộ rực rỡ, lại càng tôn lên vẻ xinh đẹp của cô, cùng ở một nơi như thế này thật không hợp lắm.

“Các anh tìm ai?’

“Không, không phải…”

Nam comle còn chưa kịp nói xong thì nữ tri thức đứng cạnh hắn đã cười tủm tỉm bảo, “Vị tiểu thư Úc này, làm phiền rồi, chúng tôi chỉ là tới đây xem thôi. Chúng tôi đi theo Tiền thiếu gia tới đây, nghe nói phần mộ tổ tiên Tiền gia trước đây ở bên cạnh, Tiền thiếu gia tới đây coi, quả nhiên thôn Ô Mạc là địa linh nhân kiệt, là một nơi tốt…”

Nữ nhân tri thức rất biết chọn thời điểm nói, mở miệng ra là ca ngợi phong cảnh thôn Ô Mạc, nếu mà người dân thôn Ô Mạc ở đây nghe xong thì không những cao hứng, mà còn có ấn tượng tốt với cô ta lắm. Nhưng lúc này, mặc cô ta nói thế nào, đối phương cũng chỉ dùng cặp mắt sắc lạnh nhìn cô ta, nhìn đến mức khiến cô ta thấy trong lòng dâng lên chút khiếp sợ.

Hình như tình hình có vẻ không đúng lắm ha.

Đợi nữ tri thức nói xong, Úc Linh chậm rãi ừ một câu, sau đó nghiêng đầu, nhìn về con đường sau lưng bọn họ.

Cả hai cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên con đường uốn lượn trên núi kia, có hai người một trước một sau đang đi về hướng này.

Đợi lúc họ đến gần, rốt cuộc mới nhìn rõ mặt người đàn ông mặc bộ quần áo màu tím, dáng người cao gầy, có một dáng người mặc quần áo rất đẹp, là loại quần áo bình thường nhưng mặc trên người anh thì tự dưng toát ra một loại khí chất tự phụ rất xứng với khuôn mặt tao nhã tuấn tú lịch sự kia, nhìn tựa như hoàng tử trong tập truyện tiểu thuyết thanh xuân vườn trường vậy, cũng là một loại người sống ở một nơi như thế này không hợp tý nào.

Đằng sau là một nam nhân khá bình thường, cũng mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng trên mặt thì cươi tươi rói, dưới ánh nắng chiếu vào, trên người tỏa ra một ý vị phá lệ quyến rũ người ta, chỉ hơi không chú ý cũng khiến con người ta không kìm được mà lén nhìn nhiều lần, rồi cuối cùng muốn nhìn mãi mà không muốn ngừng.

Cả hai người rất nhanh chóng đến trước mặt, đến gần nhìn mới phát hiện ra hai nam nhân này rất cao, tuy họ thoạt nhìn như đang đi bộ vậy song nữ nhân tri thức như đã từng gặp qua người tài ba dị sỹ, trong lòng tự dưng nổi lên loại cảnh giác.

So với kẻ bên cạnh cô ta ngu xuẩn không biết gì kia, cô ta lần này lại biết Tiền Côn tới thôn Ô Mạc có có chuyện khác, không giống bên ngoài nói là tới thăm phần cổ mộ tổ tiên Tiền Gia trăm năm trước, coi mộ tổ tiên gì chứ, cho dù có coi phần mộ tổ tiên thật nhưng cũng không đơn giản như thế”

“Các người là ai?”

Cũng nói tương tự, lại phát ra từ người nam nhân có nụ tười tươi rói kia, so với nữ nhân thản nhiên lạnh lùng vừa rồi thì còn khiến người ta có cảm tình hơn nhiều.

Bỏ Mễ Thiên Sư lại với hai kẻ kia, Hề Từ vào cửa, thấy Úc Linh đang cầm bình sữa đậu nành đứng đó, thì cười hỏi, “Sữa Đậu nành hả?”

“Quan Hương vừa tới đưa, hôm nay thím Quyền làm ít sữa đậu nành lấy về” Úc Linh và anh cùng đi vào trong bếp, để sữa đậu nành vào trong bát, rót cho anh một bát nước hỏi, “Hôm nay vào núi thấy khỏe không? Không gặp phải chuyện gì chứ ạ?”

“Rất tốt” Hề Từ tự mình rửa tay, rồi cầm cả tay cô cùng rửa, nói thêm một câu, “Động vật núi này rất an phận”

Úc Linh liếc anh một cái, không phải ai cũng xui xẻo giống cô đâu, lần nào lên núi cũng chọc phải một ít động vật chạy tới gây náo loạn. Tiếp đó cô đem chuyện người đến nhà trưởng thôn nói với anh, “Tổng cộng có mười người, một người là Tiền Côn nhị thiếu, một người tên là đại sư phong thủy Thân Đào, số còn lại đều là những người hỗ trợ cùng tới”

Hề Từ ừ một câu, thấy cô im lặng nhìn mình chằm chằm không kìm được ghé tới hôn nhẹ lên mặt anh, sau đó thì đỏ mặt ngại ngùng.

Úc Linh, “…”

Nam nhân này ban ngày thì đỏ mặt đáng yêu vậy, tối thì lại như nước vỡ bờ, thật đúng là…

Mễ Thiên Sư vừa vào tới đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cảm thấy mình bị ngược thành chó, trực tiếp giật lùi lại, rồi mang nước trở lại ngay, vừa nói, “Thân Đào đến rồi, ý Tiền Gia là muốn tới chỗ này đi thăm phần mộ tổ tiên Tiền gia trăm năm trước, phần mộ đó là trở thành cỏ xanh, mãi rồi cũng không phù hộ nổi con cháu”

Tiền gia trăm năm trước là người dân ở gần ngọn núi này, thời đó còn là thời kỳ hỗn loạn, một người trẻ tuổi Tiền gia nhân duyên trùng hợp đi ra khỏi núi, trải qua nửa thế kỷ kinh doanh, cũng làm ăn được, tiếp đó mới mang theo cả người nhà họ hàng liên quan Tiền gia đi, phần mộ tổ tiên cũng trôi qua nhiều năm, nhưng vẫn còn một số ít phần mộ còn khá lâu năm.

Do Tiền gia bắt đầu phát triển ở y thị, quên đi dần tổ tiên ở lại, chỉ có một số ít người già thỉnh thoảng mới nhắc tới Tiền gia từng là một nhánh dân của ngọn núi thôn Ô Mạc này thôi.

Lúc trước Mễ Thiên Sư nói chuyện với hai kẻ kia, nhưng mấy câu đã tìm hiểu sạch hết người ta, bảo, “Theo tính toán đám người Thân Đào,chắc sẽ ra tay đêm nay”

Hề Từ ừ, phản ứng rất bình thản. Trong lòng Úc Linh thì hơi rét run, nháy mắt đề cao cảnh giác.

Ăn qua cơm chiều, sắc trời cũng hơi tối, thôn dân thừa dịp lúc này đi hết nhà này nhà khác tán chuyện rất nhàn nhã.

Úc Lĩnh nhìn Mễ Thiên Sư xen lẫn trong đám người già nói chuyện, tầm mắt không kìm được lướt nhìn ra bên ngoài, rất lo lắng biết đâu ở một góc tối nào đó có một con quỷ xông ra, chỉ là cô nhìn mãi cho tới khi đêm tối đen hoàn toàn, cả nhóm thôn dân đã về nghỉ, thế giới vẫn rất bình thản.

Hề Từ nhìn bộ dáng cảnh giác của cô, thầm nở nụ cười, kéo cô về phòng, bảo, “Hiện giờ thời gian còn sớm, họ vẫn chưa ra tay đâu”

“Vậy thì lúc nào mới ra tay?” Úc Linh có vẻ tò mò hỏi.

“Thường thì khi nào khuya mới ra tay, lúc đó âm khí trời đất mạnh lên, lúc đó mới tiện làm việc”

Trong lòng Úc Linh lại rét run, trên mặt ừ một tiếng, cứng ngắc người chuẩn bị quần áo đi tắm.

Sau khi tắm xong, Úc Linh lơ đãng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên nhìn thấy ở chỗ cửa sổ như có một bóng đen kỳ lạ dính ở đó, tay cầm khăn mặt ngưng lại, cô quay đầu nhìn cả phòng tắm, rốt cuộc xác định chung quanh không có thứ gì có thể tạo thành hình chiếu gì, lúc đó mới cầm một bánh xà phòng lên ném qua. Ầm một tiếng, cái bóng đó như bị kinh hãi, sợ tới mức co lại một đống, sau đó bay đi mất. Bóng đen bay đi mất rồi….

Úc Linh xác định đây không phải là ảo giác.

“Úc Linh!”

Phòng tắm bị người đẩy ra, Úc Linh đang đứng thẳng ở đó, ánh mắt nhìn xuống tay cầm, vào lúc này, trong lòng cô vẫn còn nghĩ, rõ ràng là cửa khóa rồi, sao sức người đàn ông này lại mạnh tới thế, thậm chí cả cửa khóa cũng đẩy ra được, vẫn không làm hỏng khóa. Đúng, hay là loại khóa này ở nông thôn chỉ tính là thứ trang trí thôi sao?

Hề Từ đẩy cửa bước vào, thấy cô đứng thẳng ở đó, dưới ánh sáng mờ ảo, da thịt trơn láng như ngọc, trước ngực có hai điểm đỏ mềm mại đứng thẳng, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài thẳng tắp, ở giữa hai chân còn có…

Mắt nhìn hơi chăm chú, mặt chậm rãi đỏ rực, mãi cho tới khi phát hiện ra vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn mình, thì vội cầm áo ngủ phủ lên người cô bảo, “Đêm hơi lạnh chút…”

Úc Linh ừ một tiếng, thuận thế cuộn tròn vào lòng anh, móng tay ôm lấy anh hít thầm một hơi nói, “Vừa rồi có một bóng đen kỳ lạ ở chỗ này”

Hề Từ nheo mắt lại, anh cũng cảm giác được hơi thở bất thường ở đây, sau đó nghe thấy động tĩnh mới xông thẳng tới. Nhìn đi nhìn lại bộ ngực sữa che che đậy đậy của người đẹp, gân xanh thái dương nổi lên giật giật, ôm lấy đầu của cô ấn vào trong ngực một cái, không để cho cô thấy bộ dạng dữ tợn đáng sợ biết rồi.

“Sao vậy, sao vậy?’ Giọng Mễ Thiên Sư vang lên ngoài cửa. Tiếp đó chỉ thấy Hề Từ ôm cả người mặc áo ngủ đi ra, bất giác não mở rộng, nghĩ đến Hề Từ vốn là một con yêu tiến hóa sống thanh sạch biến thành cầm thú, chơi gì đó cùng vợ anh ở trong phòng tắm thì thấy thẹn…

Hề Từ ôm cả Úc Linh về phòng, lúc đi qua bên anh ta, hạ giọng hỏi, ‘Hơi thở vừa rồi, anh cảm giác được chứ?’

Mễ Thiên Sư lập tức suýt ngã hỏng đầu óc, ngạc nhiên hỏi, “Tức cái gì mà tức chứ?”

Nghe nói thế, Hề Từ lười để ý đến anh ta, đưa Úc Linh vào trong phòng, đợi khi cô mặc xong quần áo, mới gọi Mễ Thiên Sư ngồi nhàm chán ngoài cửa tiến vào.

“Hề lão đại, là hơi thở gì thế?’

“Tôi cũng không rõ nữa, loại hơi thở khiến người ta thấy khó chịu, giấu rất kỹ, tôi suýt nữa không phát hiện ra” Hề Từ trầm mặc lại, chỉ cần nghĩ tới tình hình vừa rồi, có thể Úc Linh bị nhìn thấy hết, thì lòng thấy mất hứng hẳn.

Nghe nói thế, thần sắc Mễ Thiên Sư cũng trở nên nghiêm túc hẳn. Anh ta vô cùng tin phục năng lực của Hề Từ không hề nghi ngờ gì, nếu cả Hề Từ cũng khó phát hiện ra, có thể thấy pháp bảo trên tay Thân Đào kia nhất định vô cùng lợi hại, vốn còn tưởng rằng lần này tới thôn Ô Mạc, hắn chỉ cần vào lúc mấu chốt ngăn không cho Hề Từ giết chết Thân Đào thôi, nào đâu biết chuyện còn phức tạp hơn cả tưởng tượng nữa.

Mễ Thiên Sư nghĩ ngợi đáp, “Để tôi bấm một quẻ xem sao”

Lần này Hề Từ lại không cự tuyệt. Mễ Thiên Sư lấy một khối vải thô đỏ cổ xưa để trên bàn, quanh miếng vải là đường viền vàng vuông góc bốn cạnh, nhìn tựa như cái khăn voan đỏ cổ đại của tân nương vậy.

Mễ Thiên Sư đặt mấy hạt gạo nếp ở giữa tấm vải, sau đó cầm mấy đồng tiền tung lên, tiếp theo một cảnh thần kỳ xuất hiện, đồng tiền này rơi xuống trên gạo nếp, gạo nếp như có sinh mệnh vậy, cũng bắt đầu nhúc nhích đứng lên, tiếp đó huyễn hóa thành một bộ quẻ tượng.

Úc Linh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lại lần nữa cảm thấy nhóm thiên sư thật thần kỳ, thật khoa học ghê. Mễ Thiên Sư nhìn một lúc, sau đó thở dài nói, “Khó giải”

“Hả?” Úc Linh nghi hoặc nhìn anh, khó giải là ý gì?

“Khó là quẻ hung, nếu còn có ẩn tình khác thì chính là xấu đến không phải tốt, đêm nay chúng ta chú ý chút là được’

Mễ Thiên Sư bỏ lại những lời này rồi lập tức đi chuẩn bị, Úc Linh nhìn theo bóng anh, lại nhìn nhìn Hề Từ, hỏi, “Mễ Thiên Sư bói bình thường chuẩn xác tầm bao nhiêu?”

Hề Từ bị lời cô nói hóa thành sửng sốt, bất giác không kịp nghĩ ra cái gì, đáp theo bản năng, ‘Anh ấy bói khó mà ai theo kịp được, có lúc nhiều thiên sư đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đều thích tìm anh ấy bói một quẻ đó”

Úc Linh nghe trong lòng mơ hồ, yên lặng nhìn anh một lát, bảo, ‘Vậy em sẽ làm gì?”

“Không cần làm gì cả” Hề Từ xoa xoa tóc cô, nhìn cô cười cười, cho cô một cảm giác yên tâm.

Thật ra Úc Linh cũng biết mình không làm được gì cả, nhưng cứ để cô ngồi vậy, thì không thể nào ngồi nổi, nên đứng dậy đi vào trong phòng bà ngoại xem, cô xem tivi một lúc mãi cho tới khuya thì bị bà ngoại đuổi đi nghỉ.

“Vậy bà cứ nghỉ ngơi cho khỏe ạ, đêm nay gió lớn, đừng mở cửa sổ ra bà nhé” Úc Linh dặn dò.

“Biết rồi, nhanh đi ngủ đi”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kim đồng hồ sắp chỉ đến 12 giờ, toàn bộ khí trời đất bắt đầu gió nổi mây phun.

Úc Linh ngồi trước cửa sổ chơi điện thoại, nghe thấy tiếng sấm vọng từ chân trời, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thì nhìn thấy giữa bầu trời đang sáng trong xanh bỗng chốc không hiểu sao có một đám mây đen bay tới, che khuất cả khoảng trong xanh đi, toàn bộ thế giới chìm trong đen tối.

Trong lòng cô dự cảm loại mưa gió này có điềm xấu. Hề Từ đột nhiên đứng dậy. Úc Linh bỏ di động sang một bên, cầm lấy tay anh đi ra cửa.

Lúc ra cửa, một trận cuồng phong thổi tới, thổi trúng mắt đều không thể mở ra nổi, hoa cỏ cây cối trong sân bị cơn cuồng phong nghiêng ngả, trong không khí thấm đẫm một luồng âm khí lạnh, khiến con người ta cảm giác như cơn bão đột kích vậy, đèn hành lang lúc lóe lúc không, như chạm phải mạch xấu tự dưng tạo ra một bầu không khí vô cùng khủng bố.

Úc Linh lau mặt, đêm nay cô đã xem qua dự báo thời tiết đâu có thấy báo có bão đâu. Hề Từ chắn trước mặt cô, vì chặn cơn âm phong thổi thẳng tới.

Úc Linh đứng sau lưng anh, xoa xoa mắt, một lúc mới thấy thoải mái chút, đang định thăm dò, chợt nghe thấy một âm thanh sàn sạt kỳ lạ vang lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy trước cửa nhà họ, vẻ mặt Mễ Thiên Sư đang cảnh giác giằng co với một người đàn ông.

Úc Linh lắp bắp kinh hãi, người đàn ông đó ăn mặc rất cổ quái, nếu cô không nhìn nhầm thì quần áo trên người gã vốn là chiến bào của một đại tướng quân thời  cổ đại đi? Trong tay còn cầm một cây thương dài, từ xa xa nhìn lại rất uy phong nghiêm nghị, như từ trong trứng đã có.

Hề Từ hơi nheo nheo mắt lại.

Lúc này người đang giằng co với Mễ Thiên Sư quay đầu nhìn qua, gương mặt tuổi trẻ tuấn lãng đầy ấn tượng đập vào mắt. Lúc thấy rõ bộ dạng nam nhân này, sắc mặt Úc Linh cứng đờ, giật mình nhìn gã.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương