Người Chồng Yêu
Chương 45

Một tiếng hít khoa trương vang lên trong không khí khiến con người ta có cảm giác sắp tắt thở đến nơi. Úc Linh cứng đờ xoay người, tựa như thăm dò ra nhìn ra ngoài cổng sơn trang thấy phó đạo diễn Hứa mặt đầy hoảng sợ, cả thân hình mập ú đang run rẩy bẩy, nhìn vô cùng thảm thương.

“Giang, Giang, Giang tiểu thư, đó, đó là cái gì thế?” Ông ta vừa run rẩy vừa hỏi, vừa túm lấy một tay cô.

Con người khi bị hoảng sợ tột độ thì sức rất mạnh, Úc Linh bị ông tay túm chặt suýt nữa cũng run lên theo ông ta luôn. Nhưng cũng bởi thế khiến cô phục hồi tinh thần, cô không muốn tiếp nhận chuyện vị mập ú này có thể nhìn thấy thứ quỷ quái này hoặc cùng một loại sinh vật trừ phi là con người đặc biệt.

Vì vậy cái bóng trắng đang bay lên đó vốn không phải quỷ. Úc Linh lập tức bình tĩnh, nói câu “Buông ra” thì phát hiện ra ánh mắt phó đạo diễn Hứa lúc này nhìn chằm chằm, vốn chẳng nghe thấy cô nói gì cả, hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại, tung một đấm về một bên mắt của phó đạo diễn Hứa.

Phó đạo diễn Hứa kêu a một tiếng, hai tay che mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, như không rõ vì sao vị mỹ nữ tuyệt đẹp này thế mà chẳng nói câu nào đã đấm rồi, mà nắm đấm này còn vô cùng mạnh nữa.

Ôi mẹ ơi, đau chết cha tôi rồi! Quả nhiên người đẹp ai cũng đáng sợ hết!

Úc Linh chẳng thèm để ý tới ông ta, vì cái bóng trắng đang từ dưới chân núi bay lên cuối cùng cũng đi vào phạm vi tầm mắt nhìn, có thể thấy rõ đối phương thực ra dùng cách đi bộ rất nhẹ nhàng mà đi lên, đợi lúc anh ta tới gần, thậm chí còn nhìn rất rõ khuôn mặt vô cùng tuấn tú của anh ta, chẳng kém soái ca của làng giải trí chút nào, thậm chí khí chất còn nổi hơn.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Úc Linh liền nhận ra đối phương là ai ngay, tuy hai lần gặp mặt đều vào buổi tối, ngũ quan đối phương cũng khá rõ nét, cũng rất dễ khiến người ta nhớ kỹ.

Người đó đi bộ vào cổng sơn trang, lúc nhìn thấy họ cũng không có thần sắc khác thường nào cả, lạnh lùng thốt lên, “Hề Triển Vương đâu rồi?”

Úc Linh không đáp, mà lúc phó đạo diễn Hứa nhìn thấy rõ đối phương là con người mặc bộ trang phục cổ màu trắng, tóc rất dài, nhìn còn giống cao nhân bắt quỷ tróc yêu hơn cả Hề Từ bất giác cảm thấy mắt không còn đau nữa, vội kêu lên, “Vị đại sư này, ngài lên núi bắt quỷ đó sao? Thật tốt quá, nhân gian rất nguy hiểm, chỉ cần có người tốt như ngài thôi…”

Vân Tu Nhiên hơi cau mày lại, không thèm để ý tới ông ta, vẫn nhìn Úc Linh như cũ.

“Anh ấy có việc rồi” Úc Linh đáp, quét mắt nhìn anh ta một lượt, vẫn không kìm được nghi hoặc trong lòng, “Vân Thiên sư, anh đi bộ lên đó à?’ Nếu không phải anh ta đi bộ, đến dù cũng không mang, ở giữa màn mưa mêng mông đó tựa như bay lên vậy, cũng không làm cho cô hiểu lầm tới thế. Cứ như mỗi lần Vân Tu Nhiên xuất hiện, cả một thân áo trắng cũng khiến người khác bị dọa giật mình.

Vân Tu Nhiên trầm mặc, rồi nói chi tiết, “Xe tới chừng núi thì chết máy, tôi đành cuốc bộ đi lên thôi”

Úc Linh bất giác thấy vận khí của vị Thiên sư này đúng không may, rõ ràng thoạt nhìn có vẻ đáng tin, nhưng vận khí này không thể tốt bằng Mễ Thiên sư tý nào. Trong lòng ngẫm nghĩ, trên mặt vẫn lạnh tanh, hỏi, “Vân Thiên sư, Anh định làm gì bây giờ?’

Vân Tu Nhiên vốn không muốn trả lời, nhưng chợt nhớ tới bên cạnh người phụ nữ này còn có một con đại yêu, trong núi Hoa La có lệ quỷ xuất thế, góp phần gây rối loạn địa khí trong núi, chỉ sợ ngọn núi này cũng có cả yêu yêu quỷ quỷ cũng kéo theo nữa, sợ rằng cần Hề Từ ra mặt trấn áp, thật ra cũng không thể không nể mặt cô ấy được. Nên đáp ngay, “Chuyện ở đây Mễ Thiên Sư đã báo cáo tổ chức rồi, tôi ở gần đây nhất nên được phái tới đây. Sáng nay tôi đã tới, nhưng hiện giờ thời gian còn sớm, phải đợi một lúc nữa”

Úc Linh nghe xong thì dùng ánh mắt quỷ dị nhìn anh ta, tới đây từ sáng rồi, mà giờ mới tới, vậy rốt cuộc anh ta tốn bao thời gian đi đường giờ mới xuất hiện ở đây chứ? Nhưng nhìn thấy bộ dạng ướt nhẹp của anh ta, song lại không có vẻ mệt mỏi gì thì thấy rõ là đi chưa lâu, nhiều nhất cũng chỉ mới có hai ba giờ là cùng.

Cùng anh ta đi vào sơn trang, đột nhiên Úc Linh nhớ ra gì đó, lại hỏi, “Mễ Thiên Sư đâu rồi?”

“Anh ấy được phái tới đông bắc rồi, chắc không kịp quay lại đâu”

Nếu không phải Mễ Thiên sư không quay lại kịp thì Vân Tu Nhiên cũng không phải đi chuyến này. Nên biết rằng, Mễ Thiên sư là loại thiên sư khác trong nhóm thiên sư, vẫn có thể ở chung hòa bình với con đại yêu, vẫn duy trì chuyện hợp tác như thường, điều này cũng khiến rất nhiều người trong tổ Dị Văn phải phục anh ta. Vì thế so với những người khác, Mễ Thiên Sư hợp tác với Hề Từ là thành công nhất, hoàn thành nhiệm vụ cũng đạt kết quả cao nhất, tuy tu vi thật sự của anh ta không cao bằng Vân Tu Nhiên.

Người trong nhà họ Vân của Vân Tu Nhiên quan niệm, không có cảm tình gì với yêu cả, vốn cho tới giờ không muốn hợp tác với yêu. Nhưng hiện thực trước mắt, anh ta cũng không phải không biết linh hoạt, chỉ là trong lòng thấy hơi khó chịu chút.

Vân Thiên sư với gương mặt lạnh được nhân viên sơn trang dẫn dường đi xuống quầy lễ tân đăng ký nghỉ. Phó đạo diễn  Hứa cứ bám sát theo sau họ, tuy trong lời nói của Vân Tu Nhiên có vẻ xa cách, nhưng ông ta vẫn nghe chẳng hiểu rõ lắm, song ông ta có thể khẳng định vị này có thể giải quyết được vấn đề của ông ta gọn gàng.

Vì thế sau khi đợi Vân thiên Sư dọn hành lý vào phòng ở, phó đạo diễn Hứa cũng không đi làm việc hoàn toàn, mà cứ bám theo sát Vân Tu Nhiên.

Úc Linh đứng ở cửa trong hành lang nhìn ra màn mưa ngoài, vì Vân Tu Nhiên đã tới khiến trong lòng cô thấy lo lắng hơn. Cũng không phải là cô không tin Hề Từ mà là Hề Từ rốt cuộc mới chỉ là “trợ lý của Thiên sư” thôi, không phải thiên sư thực sự, đối phó với lệ quỷ vẫn nên để thiên sư ra tay mới được, chắc đây cũng là nguyên nhân tổ Dị Văn cử Vân Tu Nhiên tới đây đi.

Cô cứ cảm thấy Hề Từ có vẻ như rất am hiểu đối phó với yêu vật còn đối phó với lệ quỷ mà nói cũng không có hứng thú. Chắc là vậy đi.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy Hề Từ về, Úc Linh đành cầm dù đi về phía đoàn làm phim, ở cùng một người trong phòng thì cô hiện giờ lại nguyện được ở xen lẫn với con người, như vậy mới có cảm giác an toàn.

Đoàn làm phim cũng vừa nghỉ đủ, đạo diễn Chung cùng một số ít nhân viên đã đi tới địa điểm chụp ảnh bố trí khác trước rồi, Du Lệ và ngô Bằng Linh cũng thu dọn đồ chuẩn bị đi tới đó. Thấy Úc Linh trở lại Du Lệ vội gọi cô đi cùng. Vừa bước ra cửa thì thấy phó đạo diễn Hứa chạy hồng hộc tới.

“Hứa đạo, anh đi đâu đó?” Ngô Bằng Linh hờn dỗi hỏi một câu, đôi môi đỏ tươi mở ra đầy gợi cảm.

Hiện giờ phó đạo diễn Hứa rất sợ cô ả, nhưng lại không thể cự tuyệt, đành cười cười, “Bụng hơi khó chịu nên mới đi giải quyết chút”

Ngô Bằng Linh nghi ngờ nhìn ông ta, hỏi nhỏ, “Đã lấy thứ đó tới chưa?’

Phó đạo diến Hứa toát mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt, nói nhỏ, “Yên tâm, đã mang tới rồi”

Ngô Bằng Linh vừa lòng, môi mọng cong lên nhìn phó đạo diễn Hứa cười cười, rồi đi theo đám đông.

Úc Linh quay đầu nhìn thoáng qua, vừa rồi chạm vào ánh mắt của Ngô Bằng Linh, cô ả nhìn về phía cô với vẻ hiền lành, khiến Úc Linh khó đoán ra nổi. Theo lý thuyết thì hiện giờ cô và Du Lệ là một, nếu Ngô Bằng Linh muốn hại Du Lệ, vậy thì hẳn là hận ốc cùng chung một ổ mới đúng chứ, sao có cảm giác như cô ả có vẻ cố gắng gây thiện cảm với mình thế nhỉ?

Không rõ đối phương đã coi mình trở thành yêu loại giả dạng thành, vì không dám nên chỉ cố gắng bày tỏ thiện ý với Giang cô nương khiến cô không hiểu nổi, đợi tới khi mọi người bắt tay vào việc rồi, cô mới miễn cưỡng đi đến bên cạnh phó đạo diễn Hứa đang lau mồ hôi, hỏi, “Vân Tu Nhiên đâu rồi?”

Phó đạo diễn Hứa bất giác không rõ cô đang hỏi ai, đợi tới khi biết vị thiên sư vừa rồi có tên là Vân Tu Nhiên, ông ta đáp nhanh, “Anh ấy bảo chúng ta tới trước, cũng không thấy nói gì” Mấy ngày nay phó đạo diễn Hứa lo lắng hãi hùng, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được một người biết rõ nội tình, bất giác không quản được cái mồm, hỏi, “Giang tiểu thư, cô nói vị Vân thiên sư và Hề tiên sinh thực sự có thể giải quyết vấn đề ngọn núi này sao?”

Úc Linh thản nhiên đáp, nhìn nhìn phó đạo diễn Hứa, chỉ sợ ông ta cũng không biết Ngô Bằng Linh thật ra không những là âm thể trời sinh mà trên người có có lệ quỷ bám vào nữa, nếu mà biết thì sợ ông ta cũng không dám qua lại với Ngô Bằng Linh. Nhưng cô cũng không muốn nhắc nhở ông ta.

Buổi chiều cảnh quay chụp vẫn không thuận lợi, cố mãi đến hơn năm giờ mới chụp xong. Nguyên nhân chắc do trời mưa, sắc trời trên núi cũng tối dần, bốn phía đều là rừng cây ướt nhẹp, khiến cho người ta có cảm thấy âm trầm, may người khá đông, dương khí cũng nhiều, cũng xua tan được chút âm trầm trong núi.

Cả đám người đang thu dọn đồ chuẩn bị trở về sơn trang, đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên, rồi chợt có tiếng người kêu lên, “Tiểu Trần trượt xuống rồi, mau cứu người”

Do biến cố xảy ra bất ngờ, cả đám đều vây quanh trước một bụi cỏ rậm rạp, bên kia là sườn dốc, cây cối mọc um tùm. Mọi người cố vươn người xuống phía gọi, lát sau, có tiếng Tiểu Trần truyền đến, tuy không sao nhưng xoay chân thì vốn không thể đi nổi.

Ngọn núi này mưa vẫn rơi, đâu đâu cũng ướt át bẩn thỉu, hơn nữa đất rất trơn. Muốn đi xuống cứu người hơi khó, biết đâu còn bị thương nữa. Đạo diễn Chung thấy thế, quyết định rất nhanh bảo, “Mau đi gọi nhân viên sơn trang tới đây giúp đi, nơi này họ  quen rồi”

Úc Linh và Du Lệ được trợ lý che chở đứng vào một góc, vẻ mặt Du Lệ dầy lo lắng, Úc Linh không nhìn kỹ, mà nhìn Ngô Bằng Linh chằm chằm, từ lúc biến cố xảy ra, thì phát hiện trên mặt cô ả lóe lên cười cười, không cần đoán cũng biết đây là cô ả cố tình làm, mục đích hẳn là muốn giữ bọn họ phải ở tại chỗ này.

Còn phần ở tại đây làm gì thì thực đúng khiến người ta hoảng sợ không dám nghĩ. Nhân viên sơn trang đến rất nhanh, hơn nữa còn mang theo công cụ tới, nhanh chóng đi xuống cứu người.

KHắp nơi là dây leo, sắc trời lại tối hơn, hơn nữa cây cối che kín trên đầu, bốn phía càng trở nên tối hơn, chỉ có thể bật đèn đi trước. Mọi người vừa vùi đầu đi, chẳng ai nói chuyện, bất giác không khí trở nên đầy áp lực.

Đúng lúc này biến cố lại xảy ra, như có thứ động vật gì đó đang chạy đến khiến mọi người bị dọa sợ hãi kêu lên.

Nhân viên công tác đầy kinh nghiệm kêu lên, “Mọi người đừng hoảng, đây là động vật nhỏ ngọn núi này, bình thường không hại người, mọi người không cần để ý tới chúng, cũng đừng chạy loạn kẻo lạc đường”

Tuy nói thế những vẫn có người hoảng hốt mà bất cẩn bị tụt lại đằng sau.

Du Lệ túm tay Úc Linh rất chặt, trong lòng ngập tràn cảm giác hoảng sợ, rõ ràng mọi người đều ở cùng nhau, sẽ trở lại sơn trang, nhưng không hiểu vì sao, chỉ thấy sợ, khiến cô nàng thấy khó thở, cứ túm chặt lấy người bạn thân bên cạnh.

Mặt mũi Úc Linh trắng bệch, ánh mắt cương trực nhìn về phía đám được gọi là “động vật nhỏ” bí mật gần đó, người khác thì chắc coi chúng là động vật, nhưng cô được Mễ Thiên Sư dạy rồi, trốn trong chỗ tối nhiễu loạn con người là loại yêu vật cấp thấp, ngập tràn ác ý với họ.

Đột nhiên chân như bị thứ gì đó trơn trượt lạnh băng kéo lấy, thân thể Úc Linh nhoáng lên một cái rồi bị kéo đi.

“Úc Linh!” Du Lệ hét lên một tiếng, chạy về hướng Úc Linh bị kéo đi. Trợ lý tiểu Thanh cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ cô nàng xảy ra chuyện bất ngờ, nên theo sau.

Như chỉ một chớp mắt, thì đã không thấy người rồi, chân tay Úc Linh có cảm giác như bị thứ gì đó trói lại, bên tai truyền tới một trận hô trầm thấp, có thứ gì đó nhầy nhụa rớt từng giọt trên cổ cô khiến cả người cô nổi đầy da gà.

Bụp một cái, cô đã bị ném lên đám cỏ khô dại trên mặt đất. Bốn phía rất tối, vốn không nhìn thấy rõ gì cả, cô nhanh chóng xoay người ngồi dậy, lại có cảm giác gió nên tung một đấm tới.

“Ngao..” Thứ gì đó gầm lên giận dữ như bị đụng tới gì vậy. Úc Linh thấy không rõ lắm, nhưng không ngại quan sát trong bóng đêm, lại có trận gió tanh ập tới mặt, cô lại tiếp tục tung một đấm, theo đó bị một cỗ lực mạnh đánh bay ra ngoài, hai tay theo bản năng ôm chặt bảo vệ đầu.

“Ôi..”

Cô hét lớn một tiếng, rơi xuống hơi đau, nửa người tê rần. Vẫn không chậm chễ, lúc đó có thứ gì trắng mịn lạnh băng đã đụng tới cánh tay cô, cô thấy buồn nôn, chẳng chút nghĩ ngợi lấy tay trái đập qua, như đập lên một đống thịt bùng nhùng gì đó, vẫn không kịp phản ứng, vật đó đã phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết…

Lòng bàn tay nổi lên một cảm nhận nóng rực, cái loại mùi vị thoải mái ấy khiến cô gần như dùng sức khua tay rất mạnh. Rất nhanh cảm nhận rùng mình bắt đầu tăng lên, rồi biến thành đau đớn, khiến thân thể cô không khống chế nổi run rẩy, nghiễm nhiên quên luôn hoàn cảnh chung quanh và cả tình cảnh của mình, cảm giác đau đớn khác thường trong lòng bàn tay khiến cô chịu không nổi.

Cái cảm giác này, dường như trong lòng bàn tay như bị một thứ gì đó giống bàn là cháy sạch đỏ bừng lên, cô đau tới mức toát mồ hôi, đưa tay run rẩy ra trước mặt mơ hồ nhìn thấy chỗ trong lòng bàn tay sáng lên, nơi đó như có một ấn ký bất quy tắc màu tím vậy, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng tím nhu hòa.

Mồ hôi chảy ròng từ trên mặt xuống khiến mắt cô mờ dần, cô cảm thấy mình như đang mơ vậy, nếu không sao lòng bàn tay lại nổi lên dấu ấn màu tím chứ? Đây thật sự khó tin! Muốn nhìn kỹ lại, thì thấy nó có ánh sáng tím dịu dàng, tỏa rực trong lòng bàn tay, vốn không rõ nó là thứ gì nữa.

Tay phải dùng sức nắm lấy cổ tay trái, cố dùng sức thật mạnh để làm tan bớt cơn đau, khiến cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi vậy.

Nhưng giữa quầng sáng màu tím mông lung, cô đồng thời cũng nhìn rõ yêu vật ghê tởm bốn phía, chúng nó quả thật có hình thể giống hệt động vật nhỏ trong núi, nếu không nhìn kỹ, lại cứ tưởng là loại sóc gì đó, nhưng có ánh sáng, mới có thể nhìn thấy trên người chúng có tầng da đen ráp, có phần trắng mịn nhìn vô cùng ghê tởm.

Yêu vật này đó vây quanh cô, dùng ánh mắt thèm nhỏ rãi nhìn cô chằm chằm như hận không thể nuốt ăn cô vào bụng, lại vừa sợ ấn ký sáng lên trong lòng bàn tay cô, nên không dám tới gần..

Bộ dáng loại yêu vật thấp bé như sóc này khiến cô tỉnh táo chút, tuy đau đớn không chịu nổi, nhưng cũng chỉ cần ấn ký này không biến mất, thì tốt nhất làm đám yêu vật đó sợ mấy phần.

Song đau đớn trong lòng bàn tay giảm dần, khiến cô thấy hoảng. Rồi nhanh chóng cô phát hiện ra không phải ảo giác của cô, ấn ký trong lòng bàn tay gần như nhạt dần, ánh sáng bao quanh cũng dần mất đi, lúc nó biến mất, thì đau đớn cũng giảm hẳn, một luồng cảm giác mát rượi từ lòng bàn tay tỏa ra.

Lòng cô trầm xuống. Ngay lúc ấn ký sắp biến mất, đám yêu vật này lại bắt đầu rục rịch.

Úc Linh ấn vào lòng bàn tay, theo ánh sáng ấn ký biến mất, bốn phía trở nên tối om trở lại, hai mắt không còn nhìn thấy gì, cũng không thấy rõ đám yêu vật chung quanh nữa. Ngay lúc cô thở sâu, chuẩn bị bạo phát xông ra, cách đó không xa sáng lên một luồng sáng màu da cam, rồi nhanh chóng bay về hướng này.

Đột nhiên vừa thấy có vẻ hơi giống ma chơi, nhưng Úc Linh nhanh chóng nghĩ tới lá bùa của Mễ Thiên Sư châm lên, nhìn đám lửa vàng bay nhanh tới đây, cũng xác minh rõ suy đoán của cô, quả thật là một tờ bùa chú vàng đang bị đốt cháy.

Đám yêu vật rít lên một tiếng, ánh mắt đầy dữ tợn hung ác nhìn chằm chằm người tới. Nhưng đối phương vẫn chưa tới được đây, đám yêu vật đó lại hét rầm lên, bắt đầu nhảy trốn chung quanh, rồi bay nhanh đụng thẳng vào đám dây chằng chặn đường. Mỗi một con yêu vật đụng phải dây chằng, dây chằng chợt lóe lên ánh sáng hồng nhạt rồi yêu vật đó như bị thương nặng, ngã lăn lộn trên mặt đất thét chói tai đầy thống khổ.

Một bóng đen chạy thẳng tới phía cô, Úc Linh không thèm nghĩ vung nắm đấm tới, sau đó nắm đấm được một bàn tay đầy ấm áp nắm được.

“Úc Linh?’

Nghe thấy giọng nói đầy quen thuộc, Úc Linh sựng lại chút, cả người mệt mỏi, phản ứng chậm chạp, mãi cho tới khi cảm giác được hơi thở quen thuộc của người đó, sau đó dùng toàn bộ sức mình lao thẳng vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh, chỉ hận không thể biến thành thứ đồ trang sức dính chặt lấy anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương