Nào ngờ Trương Thất Dạ vừa nghe tới danh hiệu đó, vẻ mặt lập tức biến đổi.

“Thần Hỏa Tôn Giả?”.

“Ông biết Thần Hỏa Tôn Giả đúng không?”, Lâm Chính thấy Trương Thất Dạ phản ứng như vậy, lập tức hỏi.

“Sao có thể không biết? Đó là một kẻ bạo quân”.


Trương Thất Dạ nói: “Ông ta tự phong Tôn Giả trên đảo Thần Hỏa, một hòn đảo độc lập ở biên giới Long Quốc, dưới trướng thống lĩnh ba nghìn Hỏa sứ, thực lực cao cường, vô cùng khủng khiếp. Không những vậy, đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả còn phân bố khắp đất nước, thế lực rất lớn. Đương nhiên những thứ đó chỉ là thứ yếu, còn bản thân Thần Hỏa Tôn Giả thì có người đồn rằng, thực lực ông ta đã sánh với thần tiên, thông thiên triệt địa, không gì là không thể.

“Mười ba năm trước, Thần Hỏa Tôn Giả bắt đầu bế quan tu luyện, nghe nói là muốn đột phá lên cảnh giới tối cao vô thượng. Có người đồn rằng, nếu Thần Hỏa Tôn Giả có thể đột phá cảnh giới đó thì có thể chân chính mọc cánh thành tiên, trường sinh bất tử. Nào ngờ ông ta thất bại, thế là bảy năm trước ông ta lại thử đột phá lần nữa, cũng vẫn thất bại. Năm ngoái là lần thứ ba ông ta thử đột phá lên cảnh giới cao nhất, đến nay lại không có tin tức. Mọi sự vụ lớn nhỏ ở đảo Thần Hỏa đều do Thánh Nữ đảo Thần Hỏa phụ trách… Cậu Lâm, bức thư tạ tội này rốt cuộc là Thần Hỏa Tôn Giả hay là Thần Hỏa Thánh Nữ gửi cho cậu? Nếu là Thần Hỏa Tôn Giả… e rằng sẽ rất phiền phức…”.

Nghe đến đó, Lâm Chính kinh hãi.

Nhân vật đột phá đến cảnh giới cao nhất, giống như thần tiên…

Đó phải là người đáng sợ đến thế nào?

“Thần Hỏa Tôn Giả thật sự đáng sợ vậy sao? Có khi nào là thổi phồng lên không? Ông có gặp ông ta lần nào chưa?”, Lâm Chính do dự một lúc, thận trọng hỏi.


“Đương nhiên tôi chưa gặp ông ta, vì bình thường Thần Hỏa Tôn Giả không hoạt động ở phạm vi thế tục. Thế nhưng, ai dám chọc giận ông ta thì chắc chắn sẽ bị diệt tộc! Người này cực kỳ tàn nhẫn, năm xưa từng có ba cao thủ siêu cấp vang danh bốn phương muốn khiêu chiến ông ta, kết quả bị ông giết hết. Cái giá của việc khiêu chiến thất bại là Thần Hỏa Tôn Giả đích thân tới nhà, thiêu rụi toàn bộ người nhà và thân thích bạn bè của những cao thủ đó, không chừa một ai.

“Trong ba cao thủ siêu cấp đó có một người tên là Khổ Đao Tôn, thực lực ông ta tương đương với tôi, tôi từng đại chiến với ông ta một ngày bất phân thắng bại. Bên cạnh cậu cũng có một người biết về Khổ Đao Tôn, đó là Đao Thần Chiêm Nhất Đao! Có lẽ Chiêm Nhất Đao không nói với cậu, thời trẻ ông ta từng chiến đấu với Khổ Đao Tôn một lần, kết quả thất bại thảm hại. Ha ha, nếu bây giờ Khổ Đao Tôn còn sống, danh hiệu Đao Thần chưa tới lượt Chiêm Nhất Đao”, Trương Thất Dạ khẽ cười nói.

Lâm Chính rơi vào trầm mặc.

Thần Hỏa Tôn Giả có thể dễ dàng đánh bại Khổ Đao Tôn mạnh hơn Chiêm Nhất Đao, nói vậy ông ta muốn giết Trương Thất Dạ cũng dễ như trở bàn tay.


Từ đó có thể thấy thực lực người này rất cao cường, thậm chí còn mạnh hơn cốc chủ Hồng Nhan Cốc thời kỳ đỉnh cao không chỉ một cấp bậc.

Nếu một nhân vật như vậy đối địch với mình thì đúng là rất rắc rối!

“Thần Hỏa Tôn Giả không hề nương tay với kẻ địch, đối đãi với người của mình cũng cực kỳ tàn ác. Đệ tử ông ta hễ có ai làm sai hoặc không nghe lời cũng sẽ bị ông ta diệt tộc. Ông ta tin vào một nguyên tắc, giết thì phải giết triệt để, không để lại hậu họa. Do đó, ai cũng sợ Thần Hỏa Tôn Giả. Cậu Lâm, tôi khuyên cậu vẫn nên đi đến đảo Thần Hỏa một chuyến, tạ tội với Thần Hỏa Tôn Giả, nếu vậy có lẽ sẽ còn một con đường sống. Nếu cậu không đi, ngày sau chắc chắn ông ta sẽ đến Giang Thành giết sạch người ở đây, máu chảy thành sông”, Trương Thất Dạ khuyên.

Lâm Chính khẽ gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ đi một chuyến, đi gặp xem Thần Hỏa Tôn Giả này như thế nào!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương