Ánh mắt này ngay lập tức khiến đám người cậu Trình run sợ, tất cả đều hốt hoảng lùi lại.

“Anh… anh là thần y Lâm sao? Không thể nào… tông chủ, trưởng lão, các người không nhầm lẫn gì chứ?”, cậu Trình không thể tin được, giọng điệu run run.

Nhưng những người này hoàn toàn phớt lờ cậu Trình.

Bây giờ họ chỉ hy vọng rằng mình không liên quan gì đến người nhà họ Trình!

Bởi vì cậu Trình này dám bày trò mưu hại phu nhân của thần y Lâm…

Với tính tình của thần y Lâm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đám người này được chứ?

Tuy nhiên, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ mắng mỏ: “Các người bị mù thật rồi! Lẽ nào các người chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm như thế nào sao? Người này hoàn toàn không giống với thần y Lâm, sao anh ta có thể là thần y Lâm được chứ?”

“Vậy phải trông như thế nào? Như thế này à?”, Lâm Chính lấy ra một cây châm bạc đâm vào cổ, khôi phục lại diện mạo vốn có, bình tĩnh nói.

Lúc này, cậu Trình hoàn toàn chết lặng.


Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng hắn vừa mới di chuyển.

Vút!

Trời đất đột ngột xoay tròn, hắn như thể đang bay.

Khi tỉnh táo lại, cơ thể của hắn bất ngờ xuất hiện không xa, hơn nữa cơ thể đó… không có đầu.

Mọi người vừa liếc nhìn đã thấy thần y Lâm lấy đầu của cậu Trình…

“A!”

Những người còn lại trong nhà họ Trình hét lên đầy kinh hoàng, bỏ chạy tứ phía.


Lâm Chính ném đầu xuống đất, bình tĩnh nói: “Tông chủ, phần còn lại giao cho Cùng Châu Phái các người! Không được bỏ sót dù chỉ một người, có thể hoàn thành được không?”

“Thần y Lâm, hãy đợi xem chúng tôi làm đây!”

Tông chủ Cùng Châu Phái lập tức siết chặt nắm đấm, sau đó vung tay lên, tất cả các cao thủ của Cùng Châu Phái đều hành động, thuần thục giết sạch đám người đang chạy trốn…

Xử lý xong người nhà họ Trình, Lâm Chính cũng chẳng buồn tính toán với đám người Cùng Châu Phái. Anh ôm Tô Nhu đã hôn mê, lấy một chiếc xe rồi lái đi, rời khỏi núi Cùng Châu.

Nhìn hai người Lâm Chính rời đi, tông chủ Cùng Châu Phái thở hắt ra, sau gáy ướt đẫm mồ hôi.

“May quá, may quá, vị sát thần này đi rồi, Cùng Châu Phái chúng ta coi như an toàn rồi”, tông chủ Cùng Châu Phái quay sang nói với Đại trưởng lão: “Ông hãy đến ngay kho tông chọn 10 loại thảo dược thượng hạng, 100 món chí bảo, rồi đích thân đến Giang Thành dâng cho thần y Lâm, rõ chưa?”.

“Vâng… vâng…”, Đại trưởng lão vội vàng đáp, lúc này ông ta cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, dường như mới lượn một vòng ở quỷ môn quan.

“Về đi”.

“Vâng… Nhưng tông chủ, phía nhà họ Trình… thì ăn nói sao đây?”,

Đại trưởng lão chần chừ một lát rồi dè dặt hỏi. Tông chủ Cùng Châu Phái suy nghĩ chút rồi hừ mũi đáp: “Gọi điện thoại bảo bọn họ đến nhận xác, xem đứa con trai ngoan của bọn họ suýt nữa thì hại Cùng Châu Phái chúng ta”.

“Nhưng tông chủ, nếu làm vậy thì liệu chúng ta có trở mặt thành thù với nhà họ Trình không? Dù sao… con trai bọn họ cũng chết ở địa bàn của chúng ta…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương