“Đúng… đúng vậy…. Có… có vấn đề gì sao?”, Tô Nhu cảm thấy hơi thiếu tự tin.

“Tôi còn tưởng cô đến từ đại gia tộc nào đó chứ! Vậy mà một thương nhân cũng dám tới đây để nói chuyện với tôi! Gan của cô cũng thật lớn!”, Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Cô tưởng tôi sẽ để mắt tới cái hợp đồng chết tiệt đó của cô à? Cô coi thường Cùng Châu Phái chúng tôi phải không?”

“Hả? Tôi… Tôi tuyệt đối không có ý đó…” Tô Nhu hoảng sợ, vội vàng xua tay.

“Ôi, Đại trưởng lão, ông nói như vậy chẳng phải sẽ dọa người ta sợ à? Một cô gái yếu ớt từ Giang Thành tới đây để nói chuyện với ông, ông như vậy chẳng phải sẽ hạ thấp phong độ của Cùng Châu Phái sao?”, lúc này, người thanh niên bên cạnh cười nói.

“Cậu Trình, cậu có ý gì?”, Đại trưởng lão hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là tôi thấy ông nên cho cô gái này một cơ hội”, người thanh niên được tên là cậu Trình cười nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhu.

Còn Lâm Chính đã sớm bị những người này phớt lờ.

“Cơ hội ư? Được rồi, cô Tô, nói thật cho cô biết, Cùng Châu Phái chúng tôi đúng là có ý định bán mảnh đất Thanh Lam Hoa này, không biết cô có thể ra giá bao nhiêu?”, Đại trưởng lão liếc nhìn Tô Nhu.

Tô Nhu nghe thấy vậy, nhìn thoáng qua hợp đồng, lập tức giơ tay lên rồi đưa ra ba ngón tay.


“Tôi sẽ trả ba mươi triệu!”

“Ba mươi triệu?”

“Giá cả có thể thương lượng, có thể thương lượng, nếu như quá ít, chúng ta có thể bàn lại!”

Tô Nhu lập tức nói.

Trên thực tế, ba mươi triệu không phải là quá nhiều, nhưng đây là hạn mức tối đa mà Tô Nhu có thể xuất ra, nếu tăng thêm, cô chỉ có thể bán nhà hoặc bán xe, thậm chí còn phải thế chấp cả công ty.

Nhưng khi quyết định đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, dù có phải bán nó đi, cô cũng sẽ không do dự.

Suy cho cùng, đây là một cơ hội trở mình!

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa dứt lời, cả đại sảnh đã phá lên cười ầm ĩ.

“Ha ha ha ha…”


Tiếng cười không dứt, đầy mỉa mai và giễu cợt.

Tô Nhu hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn mọi người.

Cô không hiểu có gì đáng cười đâu chứ!

Phải mất một lúc tiếng cười mới dừng lại.

Đại trưởng lão cười tủm tỉm nhìn Tô Nhu: “Cô gái, cô định đưa cho tôi ba mươi triệu tiền gì cơ?”

“Ba mươi triệu nhân dân tệ… Có… Có vấn đề gì sao?”, Tô Nhu tò mò hỏi.

“Tiền hả? Cô nói xem, Cùng Châu Phái chúng tôi giống thiếu tiền sao?”

Đại trưởng lão cười khẽ, ánh mắt khinh thường nói: “Đừng nói ba mươi triệu tệ, cho dù là ba tỷ, ba mươi tỷ, đối với Cùng Châu Phái chúng tôi cũng chẳng khác gì hạt cát trên sa mạc!”

“Hả?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu trắng bệch, há hốc miệng không biết phải nói gì.

“Cô Tô! Hình như cô có hiểu nhầm gì ở đây rồi, đối với một thế lực lớn như Cùng Châu Phái mà nói, tiền bạc chẳng là gì trong mắt bọn họ từ lâu rồi! Muốn giao dịch với bọn họ, nhất định phải lấy ra một ít bảo bối quý hiếm mới được, ví dụ như ngọc bích có thể sưởi ấm nuôi dưỡng máu thịt con người, hoặc là thảo dược ngàn năm khó gặp! Như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của Đại trưởng lão!”, cậu Trình bên cạnh cười nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương