Lục Tuấn Huy không phách lối, ương ngạnh giống như Đồng Húc Lãng vậy, nhưng anh xuất hiện vẫn làm Thường Tân cảm nhận được có chút áp lực. Trai đẹp trước mắt khiến vô số nữ sinh đặc biệt điên cuồng, còn mình . . . . . . Thường Tân vuốt tóc, nhớ tới buổi sáng lúc rời giường mới vừa nhổ cái tóc bạc chướng mắt kia. Tự ti mặc cảm – từ này chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của anh giờ đột nhiên lại xuất hiện.

Mặc dù vậy, ở trước mặt tình địch không thể mất phong độ được, anh sửa sang lại quần áo, đứng lên bắt tay với đối phương: "Anh Lục, thật hứng thú, xin mời ngồi."

Lục Tuấn Huy đưa tay tới bắt, sau đó ngồi xuống. Anh tự nhiên quan sát điều kiện làm việc xung quanh một lượt, lọt vào mắt là một vài bức văn bằng treo trên tường. Thường Tân rất tức giận đối với ánh mắt ẩn chứa giễu cợt đó của anh, nghĩ thầm, cùng lắm thì ông cũng chỉ là kẻ đơn phương thôi, ở đây đắc chí cái gì chứ. Lục Tuấn Huy như có thần giao cách cảm, quay mặt lại, mắt nhìn thẳng. Hai người giao đấu ánh mắt một lúc, Thường Tân mở miệng cười giả tạo: "Anh Lục có gì chỉ giáo vậy?"

Lục Tuấn Huy cúi đầu trầm ngâm chốc lát, nói ra một vấn đề làm Thường Tân ứng phó không kịp. "Nghe nói anh Thường có người vợ trước vô cùng xuất sắc hả?"

Thường Tân nghe xong sắc mặt trắng bệch, đôi tay không tự chủ được đan vào nhau, cố gắng kiềm chế run rẩy. Hồi lâu, anh trả lời: "Đúng, cô ấy rất thông minh, cũng rất xinh đẹp, là một người phụ nữ hiếm có."

Lục Tuấn Huy vừa muốn nói tiếp, Thường Tân lại mở miệng trước: "Tôi biết rõ anh muốn nói gì, anh muốn hỏi, nếu cô ấy tốt như vậy, vì sao tôi lại ruồng bỏ cô ấy phải không?"

Lục Tuấn Huy thẳng thắn nói: "Không sai."

Khóe miệng Thường Tân giật giật, không lưu loát: "Bởi vì cô ấy làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi. Khi tình cảm biến thành gánh nặng, ở chung một chỗ thì chỉ có đau khổ thôi."

"Lâm Sâm Sâm thì sao?" Lục Tuấn Huy hỏi tới: "Cô ấy làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm hả?"

Thường Tân không chút do dự gật đầu: "Ít nhất không có gánh nặng, cô ấy không làm cho người ta thấy áp lực."

"Anh có nghĩ tới, anh cũng là gánh nặng của Lâm Sâm Sâm, anh cũng làm cho cô ấy cảm thấy mệt mỏi hay không?"

Thường Tân đứng lên bác bỏ: "Nói bậy, cô ấy cùng với tôi rất vui vẻ, chúng tôi còn có tiếng nói chung về mặt sự nghiệp."

Lục Tuấn Huy cũng đứng dậy theo, tỉnh táo nhắc nhở: "Đó là quá khứ rồi, vì chút vui vẻ ngắn ngủi này, cô ấy đã chịu sáu năm vô cùng đau khổ. Anh muốn để khổ sở này bám theo cô ấy cả đời sao?"

Thường Tân bị đánh trúng nhược điểm, không nhịn được lớn tiếng nguỵ biện: "Sẽ không, tôi sẽ bồi thường hạnh phúc cho cô ấy."

Lục Tuấn Huy lợi dụng tâm tình của anh dao động, nắm được thời cơ lên tiếng phê phán: "Đừng lừa mình dối người nữa, nếu như cô ấy đi cùng với anh thì vĩnh viễn không thoát ra được khỏi nỗi ám ảnh. Chẳng lẽ anh không phát hiện cô ấy vẫn tránh anh sao? Anh có biết cô ấy bị anh hại trốn không muốn gặp mọi người hay không, chỉ muốn cô độc cả đời, ngã bệnh không ai quan tâm, khổ sở không ai an ủi, bị nước sôi làm bỏng chỉ có thể tự mình bò từng chút một tới điện thoại tìm cấp cứu. Nếu như có cái ‘vạn nhất’, anh lấy đâu ra cơ hội bồi thường đây?"

Thường Tân thẫn thờ, Lục Tuấn Huy tiến sát từng bước: "Trong lòng cô ấy đã đấu tranh không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc mới mở rộng cánh cửa lòng để yêu, anh cũng không để cho cô ấy sống yên ổn, ở sau lưng liều mạng giở trò phá hư, định cướp đi hạnh phúc cô ấy không dễ gì có được, đây chính là biểu hiện anh yêu một người sao? Cái này căn bản không gọi là yêu, anh chỉ muốn đoạt lại một thứ đã từng thuộc về anh mà thôi, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, anh không chừa thủ đoạn nào, dù là cô ấy không vui cũng sẽ không tiếc."

Thường Tân tức giận: "Vậy còn anh? Anh dám nói hôm nay anh tới tìm tôi mục đích không phải là vì khuyên tôi buông tay để anh thừa lúc vắng mà nhảy vào sao, chẳng lẽ anh cũng không giở thủ đoạn, không tốn tâm tư ư? Trước tình yêu ai không ích kỷ, anh có tư cách gì mà nói đến người khác!"

Lục Tuấn Huy bình ổn tâm trạng, cặp mắt nhìn thẳng anh ta: "Tôi thừa nhận, tôi muốn cùng với cô ấy, tâm tư so với anh tạm thời không kém một phân một hào, nhưng điều kiện tiên quyết phải là cô ấy tình nguyện. Nếu như cô ấy không muốn, tôi quyết không đi làm phiền cô ấy. Sách đã nói, yêu một người ranh giới tối cao chính là thấy cô ấy hạnh phúc, sau đó chính anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi phát hiện, thật ra thì yêu cầu cũng không khó. Nếu như cô ấy không thương anh, cho dù dùng hết thủ đoạn ép cô ấy ở bên cạnh anh cũng sẽ không hạnh phúc, chi bằng lưu lại cho cô ấy một ấn tượng tốt, ít nhất còn có thể trở thành bạn bè."

Thường Tân nghe xong cũng tỉnh táo lại, anh lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, móc ra một điếu thuốc châm, hít sâu vài hơi, phun ra khói mù nồng nặc. Âm thanh trầm thấp lượn lờ trong khói thuốc truyền đến: "Lòng dạ của anh làm tôi bội phục, tài ăn nói làm tôi kinh ngạc. Trước khi anh tới tìm tôi, tôi vẫn cho rằng diễn viên là người ngu ngốc, nhìn được mà không ăn thua, tôi đã từng nghi ngờ Lâm Sâm Sâm tại sao lại qua lại với loại người vẻ bề ngoài hào nhoáng như anh vậy. Hôm nay cũng coi như thấy được, ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’. Lời của anh làm cho tôi cảm thấy, Lâm Sâm Sâm sao mà bất hạnh khi biết tôi, nhưng cô ấy lại may mắn làm sao khi biết anh."

Lục Tuấn Huy đoán không ra thái độ của anh ta, không thể làm gì khác hơn là xuất đòn sát thủ cuối cùng: "Tôi không hạ thấp ý tứ của anh, nếu như lời nói có chỗ nào không chu đáo, thì cho tôi xin lỗi. Nhưng hãy suy nghĩ vì Sâm Sâm, tôi tin tưởng anh so với tôi hiểu rõ hơn, xem ra cô ấy không hề kiên cường giống như bề ngoài vậy đâu, người lương thiện là người yếu ớt, cô ấy chẳng qua chỉ giả mạnh. Hi vọng anh không nên để bi kịch vợ trước lần nữa tái diễn."

Câu nói sau cùng làm Thường Tân như bị xiết cổ, buồn bực không thở nổi. Vì che giấu hỗn loạn, anh vội vã cúi đầu xuống mở một phần hồ sơ ra, thể hiện giọng tiễn khách: "Tôi rất bận, không rảnh tranh luận với anh, nếu không có việc gì nữa xin mời về đi."

Lục Tuấn Huy còn bắt được khủng hoảng trong mắt Thường Tân, trước khi rời đi, anh đưa quà tặng ra: "Đây là tôi mua trên đường tới, có rảnh rỗi nghe một chút đi."

Đó là một cái CD, khi đi ngang qua studio Lục Tuấn Huy ngẫu nhiên nghe được, vì vậy quyết định mua đưa cho Thường Tân. Thường Tân nhìn bìa ngoài CD, trong nháy mắt sắc mặt đột ngột thay đổi.

"Hãy cho tình yêu một con đường sống, đừng liên tiếp hồi tưởng

Đừng làm một kẻ ý đồ nhỏ nhen nữa, làm cho chúng ta trốn không thoát.

Hãy cho tình yêu một con đường sống, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa,

Mang theo sự tự do của em và lời chúc phúc của anh ra đi,

Xa cách, cũng đừng tự làm khổ mình."

Bốn giờ sáng, Thường Tân lái xe đến khu nhà của Lâm Sâm Sâm. Trong xe mở bài ‘Hãy cho tình yêu một con đường sống” là CD nhạc ngày hôm qua Lục Tuấn Huy đưa cho anh. Bất luận lời nói của Lục Tuấn Huy đó xuất phát từ chân tình hay là diễn kịch, mục đích cũng đã đạt được. Nếu không có gì ngoài ý muốn, có thể đây là một lần cuối cùng anh tới làm phiền cô. Cho tới bây giờ, anh vẫn tin tưởng là mình yêu cô như trước, quyết không phải chỉ là ham muốn của bản thân. Cho nên mặc dù đau lòng đến độ không chịu nổi, anh vẫn quyết định để cho cô một con đường sống. Anh không thể đi vào vết xe đổ nữa.

Tối hôm qua là lần đầu tiên từ khi gặp lại cô tới nay, anh tĩnh tâm nhìn thẳng vấn đề giữa anh và Lâm Sâm Sâm. Từ thái độ mỗi lần gặp mặt của Lâm Sâm Sâm, đã trải qua nhiều trốn tránh gian nan như vậy, cuối cùng cô cũng thoát ra được khỏi đoạn tình cảm này, tình yêu đối với anh cũng tan theo mây khói. Anh và Sâm Sâm không thể nào trở lại nữa, bất luận là anh dùng phương pháp nào. Cô có tính tình quật cường "Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành" anh đã phá hủy một người phụ nữ, sao có thể nào hủy thêm một người nữa đây?

Lục Tuấn Huy đã thành công đánh trúng nhược điểm của anh, có lẽ là nhân sinh Giáo hội, dưới tình huống khác biệt Lục Tuấn Huy vận dụng mánh khoé khác nhau, nhưng anh thủy chung cho là Lục Tuấn Huy là một người không đơn giản. Thật như giả mà giả như thật, nhưng anh lại không phán đoán được Lục Tuấn Huy có mấy phần thành ý. So sánh ra, thì Đồng Húc Lãng đơn giản hơn nhiều. Người đàn ông này đầu óc so với Lục Tuấn Huy lại kém sao? Không thể nào. Trong quân doanh liên tục phát triển, trừ văn võ song toàn, còn phải có năng lực bày mưu tính kế. Thế nhưng anh ta lại không đem ý định phức tạp vận dụng vào mặt tình cảm, như chàng trai lớn mà chưa thành thục, trực tiếp mà dứt khoát. Anh ta đối với Lâm Sâm Sâm viết ở trên mặt rất rõ ràng, có lẽ phương thức không đúng, nhưng tình yêu như vậy là sự tín nhiệm và tinh khiết hơn.

Thường Tân đứng ở dưới lầu nhà Lâm Sâm Sâm, nhìn lên trên, phát ra một tiếng thở dài. Bất kể là cuối cùng Lâm Sâm Sâm chọn ai, đã không liên quan với anh nữa. Sau này cuộc đời của cô, sẽ không còn có anh tham dự. Nghĩ tới đây, tim anh không thể kìm nén được đau nhói. Anh sầu não lấy thuốc lá từ túi áo ra hút.

Không biết tới điếu thứ mấy, khi thuốc trong tay đã tàn, trong chung cư dòng người dần dần bắt đầu di chuyển, người đi làm bước chân của vội vã bước qua bên cạnh anh. Anh đang lo lắng không biết có nên lên lầu không, đã thấy Lâm Sâm Sâm kéo theo hành lý từ trong hành lang đi ra.

"Sâm Sâm." Anh chào đón, gọi.

Lâm Sâm Sâm thấy anh cũng không chút nào kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đi con đường của cô. Thường Tân nhìn thấy mặt cô gầy hơn so với đợt trước, dưới mắt rõ ràng có quầng thâm, tâm tình nặng nề hơn. Anh là đầu sỏ gây nên tất cả. Không phản bác được, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh cô.

"Có chuyện gì sao?" Lâm Sâm Sâm không nhìn anh, vừa đi vừa hỏi.

"Không có việc gì, ghé thăm em một chút thôi." Thường Tân nặng nề nhìn cô: "Em gầy quá."

Lâm Sâm Sâm miễn cưỡng nở nụ cười: "Thật xin lỗi, em muốn bắt xe lửa, anh đi về đi."

Thường Tân vội nói: "Vậy anh tiễn em đi, giờ làm việc rất khó gọi được xe."

Lâm Sâm Sâm cúi đầu nhìn qua nhìn đồng hồ, không từ chối. Dọc đường đi, hai người đắm chìm trong tâm sự của mình, yên lặng không nói gì. Đến trạm xe lửa, Thường Tân xách hành lý xuống cho cô. Lâm Sâm Sâm gật đầu cảm ơn: "Em đi đây."

Thường Tân chợt thấy buồn trong lòng, không chút suy nghĩ liền giữ cô lại. Lâm Sâm Sâm cau mày quay đầu lại, trong mắt đều là không hiểu. Một lần cuối cùng, Thường Tân nghĩ như vậy, phóng túng mình không để ý đến giãy giụa của cô, kéo cô vào ngực, ôm thật chặt. Lâm Sâm Sâm dùng sức đẩy ra, Thường Tân hít sâu một cái mùi hương trên tóc cô, nói giọng khàn khàn ở bên tai cô: "Sâm Sâm, em nhất định phải hạnh phúc. Muốn yêu phải đi yêu, ngàn vạn lần đừng làm khổ mình nhé." Nói xong liền buông cô ra.

Lâm Sâm Sâm cảm thấy không hiểu: "Anh, sao vậy?"

Thường Tân lắc đầu một cái, đẩy cô: "Mau vào đi, đừng nhầm xe đấy."

Lâm Sâm Sâm không truy hỏi nữa, kéo theo hành lý rời đi. Thường Tân đưa mắt nhìn cô, trong mắt có gì ướt át tràn ra. Gặp lại sau nhé, cô gái của tôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương