Người Chồng Tốt
-
Chương 36
Địa điểm gặp gỡ là một khu giải trí - thư giãn ở vùng ngoại thành yên tĩnh. Tiệc rượu được bố trí xung quanh trong căn phòng thuê sang trọng, người tới dự chủ yếu đều là diễn viên và nhân viên của tổ diễn, Lâm Sâm Sâm từng tới xưởng phim, vì vậy đều đã từng gặp mặt một lần với những người đang ngồi ở đây. Rời khỏi màn ảnh công chúng, thì minh tinh cũng chỉ là một người bình thường, mọi người ngồi xuống là nói chuyện thời sự, tám chuyện nhà, nói một chút về số mệnh để giải trí. Bầu không khí rất là thoải mái, ít nhất Lâm Sâm Sâm cảm thấy họ so với những con em trong đại viện của Đồng Húc Lãng dễ ở chung hơn.
Lúc khai tiệc thì có người đột nhiên hỏi: "Sao không thấy Lê Tiểu Phỉ nhỉ? Dù sao cũng là nữ chính, sao lại không tham dự."
Có người đáp: "Tới rồi, cô ấy còn tới rất sớm mà, lúc nãy cô ấy ngồi chỗ trống này, nháy mắt đã chạy đi đâu rồi không biết nữa."
Đạo diễn nhìn về phía Lục Tuấn Huy đang nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Sâm Sâm: "Tuấn Huy có thấy Tiểu Phỉ không? Nếu không cậu gọi điện thoại cho cô ấy đi."
Lục Tuấn Huy đi gọi điện thoại, không ngờ đối phương tắt máy. Một lúc sau, đạo diễn lên tiếng: "Khai tiệc trước đi, có lẽ Tiểu Phỉ có chuyện ra ngoài."
Trong bữa tiệc, có người khen những câu chuyện Lâm Sâm Sâm viết rất đặc sắc, cô lập tức là đối tượng được mọi người chú ý đến, không thể làm gì khác hơn, cô dở khóc dở cười ứng phó. Có người hỏi đến quan hệ giữa cô và Lục Tuấn Huy, cô bình tĩnh nói rõ, chỉ là bạn bè bình thường. Mặc dù Lục Tuấn Huy biết rõ Lâm Sâm Sâm đối với anh vô tình, nhưng lúc anh nghe thấy giọng cô bình thản giải thích quan hệ của họ, trong lòng không tránh được bị đau nhói một cái.
Lại có người cố tình không biết hay là trêu ghẹo: "Mọi người làm sao lại nói Tuấn Huy và tài nữ Lâm tiểu thư liên quan đến nhau chứ, để Tiểu Phỉ biết sẽ ghen đấy."
Lục Tuấn Huy nghe thế sắc mặt trầm xuống, người bên cạnh vội vàng để ý, dùng khuỷu tay huých người nọ một cái: "Chuyện này có thể nói mò sao?"
Người nọ không phục nhỏ giọng: "Chỉ đùa một chút thôi, lúc ở xưởng phim, quan hệ của họ rất thân mật đấy, tất cả mọi người quá rõ ràng mà."
Lâm Sâm Sâm thầm liếc Lục Tuấn Huy một cái, chỉ thấy sắc mặt anh trầm tĩnh, giống như anh không thèm để ý chút nào đến lời của người khác. Ngay sau đó, cô như suy nghĩ điều gì nhìn về phía chỗ Lê Tiểu Phỉ ngồi lúc nãy, nhưng bây giờ vẫn trống không.
Ăn xong, mọi người bắt đầu tiết mục giải trí. Trong phòng chung cái gì cần có đều có, có người mở bàn chơi mạt chược, có người vây quanh màn ảnh lớn hát karaoke, còn có người chơi ném súc sắc. Lâm Sâm Sâm cùng biên kịch ngồi ở một bên trò chuyện, lơ đãng thoáng nhìn lại phát hiện Lục Tuấn Huy ngồi trong góc hút thuốc, tản ra khói mù che khắp mặt của anh, vẻ mặt nhìn không rõ lắm.
Cô cùng biên kịch lên tiếng chào hỏi, sau đó đi về phía Lục Tuấn Huy: "Không nghĩ là anh cũng hút thuốc lá đấy."
Lục Tuấn Huy thấy Lâm Sâm Sâm tới, vội vàng nhấn tắt điếu thuốc, dịch sang bên cạnh chừa một chỗ để cho cô ngồi. "Anh không nghiện lắm, thỉnh thoảng hút một điếu thôi."
Lâm Sâm Sâm chần chừ một chút, hỏi: "Tâm tình không tốt sao?"
Lục Tuấn Huy lắc đầu một cái, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào cô. Lâm Sâm Sâm mở to mắt, hướng tới anh đề nghị: "Nếu buồn thì đi hát karaoke đi, hét to lên, xả ra là sẽ tốt thôi."
Lục Tuấn Huy nghiêng đầu cười, nụ cười có vẻ dịu dàng mà xấu hổ. "Không ngờ em còn có thể đưa ra ý kiến này, vậy anh cung kính không bằng tuân lệnh." Dứt lời, đứng lên đi thẳng tới sân khấu ca hát. Lâm Sâm Sâm mang một bụng tò mò, vội vàng đi theo.
Mấy diễn viên đang hát rất vui vẻ, thấy Lục Tuấn Huy tới vội vàng đưa micro qua.
"Hiếm khi Tuấn Huy trổ tài, xin mọi người một tràng vỗ tay cổ vũ."
"Được!" Rất nhiều người đang chơi những trò chơi khác cũng tụ tập tới đây.
Lục Tuấn Huy thấy nhiều đôi mắt đều chú ý đến anh, có chút ngượng ngùng nói: "Hát không được hay lắm, mong mọi người bỏ qua."
Anh chọn một bài hát cũ “Tình yêu đặc biệt cho người đặc biệt”, âm nhạc chậm rãi vang lên, vì hồi hộp mà tay cầm micro của anh không ngừng đổ mồ hôi, anh hít sâu một hơi, hết sức ổn định nhịp tim mất khống chế, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh cất giọng hát lên:
"Không có hứa hẹn
Lại bị em giữ càng chặt hơn
Không có em
Thế giới của anh trời mưa không ngớt
Anh bỏ thời gian cả đời
Muốn quên em
Nhưng chỉ là nhớ! Rồi lại một chút nhớ
Trong lòng anh chỉ nghĩ đến em
Tình yêu đặc biệt, đặc biệt dành cho em
Anh cô đơn trốn tránh con mắt của em
Tình yêu đặc biệt, cho người đặc biệt
Em để cho anh càng ngày càng không tin mình
Anh còn nghe
Âm thanh của em
Nhẹ nhàng vây quanh lòng anh
Anh còn không thể
Tiếp nhận chia lìa
Coi như vĩnh viễn không ở đây cùng nhau . . . . . ."
Lâm Sâm Sâm đứng ở một bên lẳng lặng nghe anh ra sức biểu diễn, thể hiện tất cả tình cảm, trong lòng không thể nói ra cảm nhận, cô cấp tốc cảm giác được mình có nghĩa vụ phải nói chuyện với anh, giúp anh có thể trút hết ưu phiền.
Bình thường, mọi người bận tới nỗi đầu bù tóc rối, khó có thời gian thư giãn một chút, nên tận dụng thời cơ chơi đến mệt đuối mới thôi. Tan cuộc thì Lâm Sâm Sâm giật mình đã gần đến nửa đêm, đây là lần đầu tiên cô ở bên ngoài trễ như vậy mới về nhà, nhưng trong lòng lại thoải mái, tràn đầy vui vẻ.
Ban đêm, xe cộ thưa thớt, đường xá rất tốt, Lâm Sâm Sâm ngồi ghế lái phụ mạnh dạn tán gẫu cùng Lục Tuấn Huy đang lái xe: "Không ngờ mọi người có thể vui đùa náo nhiệt như vậy."
Lục Tuấn Huy tràn đầy cảm xúc, nói: "Có lẽ ở nơi công cộng luôn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nên buồn bực, cần xả stress."
Lâm Sâm Sâm nhìn anh hỏi: "Vậy còn anh, vẫn còn buồn sao?"
Sắc mặt Lục Tuấn Huy lập tức cứng đờ, ép ra nụ cười, nói: "Anh đang nghỉ phép thời gian dài, có cái gì mà buồn."
Mặc dù anh không được tự nhiên chỉ trong nháy mắt, Lâm Sâm Sâm cũng đã nhận ra. Không phải thời gian này trong công việc anh gặp khó khăn chứ? Cô thử trấn an nói: "Không buồn là tốt rồi, nhất định đừng tự làm khổ mình, đối với năng lực của mình phải có lòng tin."
Lục Tuấn Huy dở khóc dở cười, nói: "Thế nào anh cứ có cảm giác em đang đả thông tư tưởng cho anh vậy?"
Lâm Sâm Sâm nói: "Có thể là em lo xa, nhưng em cảm thấy anh rất không vui vẻ. Mặc dù không giúp được gì, nhưng nói ra có lẽ tương đối dễ chịu."
Lục Tuấn Huy tâm tình sa sút, nghĩ, trừ khi em rời khỏi Đồng Húc Lãng đến bên cạnh anh, nếu không nói gì đều vô dụng. Trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài miệng nói một chuyện khác. "Em đừng lo, thật sự anh không việc gì."
Lâm Sâm Sâm nhìn gò má thon gầy và nụ cười tự giễu trên miệng anh, thận trọng hỏi: "Có phải bởi vì chuyện tình cảm không?"
Mặc dù thời gian trước Lục Tuấn Huy từng bóng gió qua, nhưng Lâm Sâm Sâm cho đây chẳng qua là tình cảm nhất thời, nhưng không ngờ tình cảm anh lại sâu nặng như vậy. Lục Tuấn Huy rất giỏi che giấu tâm sự, Lâm Sâm Sâm thì lại trốn tránh, vì vậy tạo thành cục diện “tiến thoái lưỡng nan” như hôm nay. Thời cơ thổ lộ đã bỏ qua, buông bỏ lại không được. Lục Tuấn Huy thở thật dài, khiến Lâm Sâm Sâm cảm thấy không hiểu.
Khi anh liếc thấy vẻ mặt Lâm Sâm Sâm thờ ơ đối với chuyện tình cảm này nên âm thầm tức giận, chẳng lẽ cô cho là anh phiền vì Lê Tiểu Phỉ chăng? Nghĩ đến chuyện tình cảm không suôn sẻ làm anh dùng sức đạp phanh xe, bánh xe và mặt đất ma sát phát ra tiếng kêu chói tai, Lâm Sâm Sâm không đề phòng bị hất về phía trước một cái nhưng vì có dây an toàn nên lại bị kéo trở lại thành ghế.
Dáng vẻ cô đè ngực hoảng hồn khiến Lục Tuấn Huy lập tức ân hận muốn đánh cho mình một cái, trong lúc bị kích thích anh không nên làm cho người mình yêu sợ, nếu như có gì sơ xuất, anh quyết không thể tha thứ cho mình.
Tháo dây an toàn ra, anh nhanh chóng nghiêng qua quan sát khắp người cô một lượt: "Sâm Sâm, em không sao chứ?"
Lâm Sâm Sâm nhìn dáng vẻ anh lo lắng không ít, vội vàng khoát tay: "Không việc gì. Không việc gì."
Ở trong lòng cô thì cười khổ, đàn ông đúng là thích lấy xe trêu chọc người khác, Đồng Húc Lãng thì lúc tức giận đạp mạnh chân ga cho xe chạy thật nhanh, Lục Tuấn Huy thì lúc buồn bực không có dấu hiệu nào lại phanh xe gấp, hai loại đều là hành động cực đoan kinh khủng. Cô suy tính, về sau tình nguyện đi xe buýt chen chúc cũng không cần ngồi xe của họ nữa để khỏi chịu nỗi sợ này.
Lục Tuấn Huy đợi sắc mặt Lâm Sâm Sâm khôi phục như thường mới tiếp tục đi. Bởi vì hai người mới vừa có chút kích thích nên xấu hổ, dọc đường đi Lâm Sâm Sâm không dám đùa giỡn nữa, Lục Tuấn Huy muốn mở miệng giải thích gì đó, cũng không biết vì sao lại nói thế, cuối cùng vẫn trầm mặc không nói.
Lâm Sâm Sâm tự nhiên lại nghĩ tới Đồng Húc Lãng, nếu như cô hờn dỗi không nói lời nào, anh nhất định không kiên nhẫn được, sử dụng các loại thủ đoạn chọc cho cô mở miệng mới thôi. Tính toán ngày, có lẽ sáng ngày kia anh nghỉ phép rồi, nửa tháng không gặp, đúng là không chỉ nhớ nhung anh một chút thôi đấy. Cũng nhanh quên bộ dạng ăn vạ bá đạo của anh rồi, ở cửa sổ xe, một tay Lâm Sâm Sâm đỡ mặt, cười, nhẹ cắn môi dưới.
Xe từ từ dừng sát ở ngôi nhà trước chung cư, Lâm Sâm Sâm xuống xe mỉm cười, nói cảm ơn và tạm biệt với Lục Tuấn Huy, đợi xe đi xa, cô mới xoay người đi vào phía trong chung cư, vừa định bước lên cầu thang, một bàn tay từ trong không trung thò ra, nắm lấy tay cô.
Lúc khai tiệc thì có người đột nhiên hỏi: "Sao không thấy Lê Tiểu Phỉ nhỉ? Dù sao cũng là nữ chính, sao lại không tham dự."
Có người đáp: "Tới rồi, cô ấy còn tới rất sớm mà, lúc nãy cô ấy ngồi chỗ trống này, nháy mắt đã chạy đi đâu rồi không biết nữa."
Đạo diễn nhìn về phía Lục Tuấn Huy đang nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Sâm Sâm: "Tuấn Huy có thấy Tiểu Phỉ không? Nếu không cậu gọi điện thoại cho cô ấy đi."
Lục Tuấn Huy đi gọi điện thoại, không ngờ đối phương tắt máy. Một lúc sau, đạo diễn lên tiếng: "Khai tiệc trước đi, có lẽ Tiểu Phỉ có chuyện ra ngoài."
Trong bữa tiệc, có người khen những câu chuyện Lâm Sâm Sâm viết rất đặc sắc, cô lập tức là đối tượng được mọi người chú ý đến, không thể làm gì khác hơn, cô dở khóc dở cười ứng phó. Có người hỏi đến quan hệ giữa cô và Lục Tuấn Huy, cô bình tĩnh nói rõ, chỉ là bạn bè bình thường. Mặc dù Lục Tuấn Huy biết rõ Lâm Sâm Sâm đối với anh vô tình, nhưng lúc anh nghe thấy giọng cô bình thản giải thích quan hệ của họ, trong lòng không tránh được bị đau nhói một cái.
Lại có người cố tình không biết hay là trêu ghẹo: "Mọi người làm sao lại nói Tuấn Huy và tài nữ Lâm tiểu thư liên quan đến nhau chứ, để Tiểu Phỉ biết sẽ ghen đấy."
Lục Tuấn Huy nghe thế sắc mặt trầm xuống, người bên cạnh vội vàng để ý, dùng khuỷu tay huých người nọ một cái: "Chuyện này có thể nói mò sao?"
Người nọ không phục nhỏ giọng: "Chỉ đùa một chút thôi, lúc ở xưởng phim, quan hệ của họ rất thân mật đấy, tất cả mọi người quá rõ ràng mà."
Lâm Sâm Sâm thầm liếc Lục Tuấn Huy một cái, chỉ thấy sắc mặt anh trầm tĩnh, giống như anh không thèm để ý chút nào đến lời của người khác. Ngay sau đó, cô như suy nghĩ điều gì nhìn về phía chỗ Lê Tiểu Phỉ ngồi lúc nãy, nhưng bây giờ vẫn trống không.
Ăn xong, mọi người bắt đầu tiết mục giải trí. Trong phòng chung cái gì cần có đều có, có người mở bàn chơi mạt chược, có người vây quanh màn ảnh lớn hát karaoke, còn có người chơi ném súc sắc. Lâm Sâm Sâm cùng biên kịch ngồi ở một bên trò chuyện, lơ đãng thoáng nhìn lại phát hiện Lục Tuấn Huy ngồi trong góc hút thuốc, tản ra khói mù che khắp mặt của anh, vẻ mặt nhìn không rõ lắm.
Cô cùng biên kịch lên tiếng chào hỏi, sau đó đi về phía Lục Tuấn Huy: "Không nghĩ là anh cũng hút thuốc lá đấy."
Lục Tuấn Huy thấy Lâm Sâm Sâm tới, vội vàng nhấn tắt điếu thuốc, dịch sang bên cạnh chừa một chỗ để cho cô ngồi. "Anh không nghiện lắm, thỉnh thoảng hút một điếu thôi."
Lâm Sâm Sâm chần chừ một chút, hỏi: "Tâm tình không tốt sao?"
Lục Tuấn Huy lắc đầu một cái, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào cô. Lâm Sâm Sâm mở to mắt, hướng tới anh đề nghị: "Nếu buồn thì đi hát karaoke đi, hét to lên, xả ra là sẽ tốt thôi."
Lục Tuấn Huy nghiêng đầu cười, nụ cười có vẻ dịu dàng mà xấu hổ. "Không ngờ em còn có thể đưa ra ý kiến này, vậy anh cung kính không bằng tuân lệnh." Dứt lời, đứng lên đi thẳng tới sân khấu ca hát. Lâm Sâm Sâm mang một bụng tò mò, vội vàng đi theo.
Mấy diễn viên đang hát rất vui vẻ, thấy Lục Tuấn Huy tới vội vàng đưa micro qua.
"Hiếm khi Tuấn Huy trổ tài, xin mọi người một tràng vỗ tay cổ vũ."
"Được!" Rất nhiều người đang chơi những trò chơi khác cũng tụ tập tới đây.
Lục Tuấn Huy thấy nhiều đôi mắt đều chú ý đến anh, có chút ngượng ngùng nói: "Hát không được hay lắm, mong mọi người bỏ qua."
Anh chọn một bài hát cũ “Tình yêu đặc biệt cho người đặc biệt”, âm nhạc chậm rãi vang lên, vì hồi hộp mà tay cầm micro của anh không ngừng đổ mồ hôi, anh hít sâu một hơi, hết sức ổn định nhịp tim mất khống chế, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh cất giọng hát lên:
"Không có hứa hẹn
Lại bị em giữ càng chặt hơn
Không có em
Thế giới của anh trời mưa không ngớt
Anh bỏ thời gian cả đời
Muốn quên em
Nhưng chỉ là nhớ! Rồi lại một chút nhớ
Trong lòng anh chỉ nghĩ đến em
Tình yêu đặc biệt, đặc biệt dành cho em
Anh cô đơn trốn tránh con mắt của em
Tình yêu đặc biệt, cho người đặc biệt
Em để cho anh càng ngày càng không tin mình
Anh còn nghe
Âm thanh của em
Nhẹ nhàng vây quanh lòng anh
Anh còn không thể
Tiếp nhận chia lìa
Coi như vĩnh viễn không ở đây cùng nhau . . . . . ."
Lâm Sâm Sâm đứng ở một bên lẳng lặng nghe anh ra sức biểu diễn, thể hiện tất cả tình cảm, trong lòng không thể nói ra cảm nhận, cô cấp tốc cảm giác được mình có nghĩa vụ phải nói chuyện với anh, giúp anh có thể trút hết ưu phiền.
Bình thường, mọi người bận tới nỗi đầu bù tóc rối, khó có thời gian thư giãn một chút, nên tận dụng thời cơ chơi đến mệt đuối mới thôi. Tan cuộc thì Lâm Sâm Sâm giật mình đã gần đến nửa đêm, đây là lần đầu tiên cô ở bên ngoài trễ như vậy mới về nhà, nhưng trong lòng lại thoải mái, tràn đầy vui vẻ.
Ban đêm, xe cộ thưa thớt, đường xá rất tốt, Lâm Sâm Sâm ngồi ghế lái phụ mạnh dạn tán gẫu cùng Lục Tuấn Huy đang lái xe: "Không ngờ mọi người có thể vui đùa náo nhiệt như vậy."
Lục Tuấn Huy tràn đầy cảm xúc, nói: "Có lẽ ở nơi công cộng luôn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nên buồn bực, cần xả stress."
Lâm Sâm Sâm nhìn anh hỏi: "Vậy còn anh, vẫn còn buồn sao?"
Sắc mặt Lục Tuấn Huy lập tức cứng đờ, ép ra nụ cười, nói: "Anh đang nghỉ phép thời gian dài, có cái gì mà buồn."
Mặc dù anh không được tự nhiên chỉ trong nháy mắt, Lâm Sâm Sâm cũng đã nhận ra. Không phải thời gian này trong công việc anh gặp khó khăn chứ? Cô thử trấn an nói: "Không buồn là tốt rồi, nhất định đừng tự làm khổ mình, đối với năng lực của mình phải có lòng tin."
Lục Tuấn Huy dở khóc dở cười, nói: "Thế nào anh cứ có cảm giác em đang đả thông tư tưởng cho anh vậy?"
Lâm Sâm Sâm nói: "Có thể là em lo xa, nhưng em cảm thấy anh rất không vui vẻ. Mặc dù không giúp được gì, nhưng nói ra có lẽ tương đối dễ chịu."
Lục Tuấn Huy tâm tình sa sút, nghĩ, trừ khi em rời khỏi Đồng Húc Lãng đến bên cạnh anh, nếu không nói gì đều vô dụng. Trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài miệng nói một chuyện khác. "Em đừng lo, thật sự anh không việc gì."
Lâm Sâm Sâm nhìn gò má thon gầy và nụ cười tự giễu trên miệng anh, thận trọng hỏi: "Có phải bởi vì chuyện tình cảm không?"
Mặc dù thời gian trước Lục Tuấn Huy từng bóng gió qua, nhưng Lâm Sâm Sâm cho đây chẳng qua là tình cảm nhất thời, nhưng không ngờ tình cảm anh lại sâu nặng như vậy. Lục Tuấn Huy rất giỏi che giấu tâm sự, Lâm Sâm Sâm thì lại trốn tránh, vì vậy tạo thành cục diện “tiến thoái lưỡng nan” như hôm nay. Thời cơ thổ lộ đã bỏ qua, buông bỏ lại không được. Lục Tuấn Huy thở thật dài, khiến Lâm Sâm Sâm cảm thấy không hiểu.
Khi anh liếc thấy vẻ mặt Lâm Sâm Sâm thờ ơ đối với chuyện tình cảm này nên âm thầm tức giận, chẳng lẽ cô cho là anh phiền vì Lê Tiểu Phỉ chăng? Nghĩ đến chuyện tình cảm không suôn sẻ làm anh dùng sức đạp phanh xe, bánh xe và mặt đất ma sát phát ra tiếng kêu chói tai, Lâm Sâm Sâm không đề phòng bị hất về phía trước một cái nhưng vì có dây an toàn nên lại bị kéo trở lại thành ghế.
Dáng vẻ cô đè ngực hoảng hồn khiến Lục Tuấn Huy lập tức ân hận muốn đánh cho mình một cái, trong lúc bị kích thích anh không nên làm cho người mình yêu sợ, nếu như có gì sơ xuất, anh quyết không thể tha thứ cho mình.
Tháo dây an toàn ra, anh nhanh chóng nghiêng qua quan sát khắp người cô một lượt: "Sâm Sâm, em không sao chứ?"
Lâm Sâm Sâm nhìn dáng vẻ anh lo lắng không ít, vội vàng khoát tay: "Không việc gì. Không việc gì."
Ở trong lòng cô thì cười khổ, đàn ông đúng là thích lấy xe trêu chọc người khác, Đồng Húc Lãng thì lúc tức giận đạp mạnh chân ga cho xe chạy thật nhanh, Lục Tuấn Huy thì lúc buồn bực không có dấu hiệu nào lại phanh xe gấp, hai loại đều là hành động cực đoan kinh khủng. Cô suy tính, về sau tình nguyện đi xe buýt chen chúc cũng không cần ngồi xe của họ nữa để khỏi chịu nỗi sợ này.
Lục Tuấn Huy đợi sắc mặt Lâm Sâm Sâm khôi phục như thường mới tiếp tục đi. Bởi vì hai người mới vừa có chút kích thích nên xấu hổ, dọc đường đi Lâm Sâm Sâm không dám đùa giỡn nữa, Lục Tuấn Huy muốn mở miệng giải thích gì đó, cũng không biết vì sao lại nói thế, cuối cùng vẫn trầm mặc không nói.
Lâm Sâm Sâm tự nhiên lại nghĩ tới Đồng Húc Lãng, nếu như cô hờn dỗi không nói lời nào, anh nhất định không kiên nhẫn được, sử dụng các loại thủ đoạn chọc cho cô mở miệng mới thôi. Tính toán ngày, có lẽ sáng ngày kia anh nghỉ phép rồi, nửa tháng không gặp, đúng là không chỉ nhớ nhung anh một chút thôi đấy. Cũng nhanh quên bộ dạng ăn vạ bá đạo của anh rồi, ở cửa sổ xe, một tay Lâm Sâm Sâm đỡ mặt, cười, nhẹ cắn môi dưới.
Xe từ từ dừng sát ở ngôi nhà trước chung cư, Lâm Sâm Sâm xuống xe mỉm cười, nói cảm ơn và tạm biệt với Lục Tuấn Huy, đợi xe đi xa, cô mới xoay người đi vào phía trong chung cư, vừa định bước lên cầu thang, một bàn tay từ trong không trung thò ra, nắm lấy tay cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook