Người Chồng Tốt
-
Chương 19
Lục Tuấn Huy thấy Đồng Húc Lãng đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó sắc mặt cứng ngắc trả lời: "Chỉ bị thương một chút, không có gì đáng ngại."
Đồng Húc Lãng không chút khách khí ngồi xuống bên giường nhìn tay bị thương của anh ta chép miệng: "Anh cũng quá không cẩn thận, làm sao lại thành ra như vậy?"
Vẻ mặt Lục Tuấn Huy bất đắc dĩ nói: "Không cẩn thận bị ngã."
Lâm Sâm Sâm chợt xen vào nói: "Sao em nghe nói là vì cứu người?"
Đồng Húc Lãng cảm thấy hứng thú hỏi: "Thật? Ha, tôi kinh nể nhất anh hùng, nói sự tích quang vinh của anh cho chúng tôi nghe xem."
Lục Tuấn Huy cau mày nhỏ giọng nói: "Không có gì có thể nói, không phải là chuyện gì ghê gớm."
Đồng Húc Lãng cười sang sảng tán dương: "Không tệ, không tệ, làm chuyện tốt không khoe khoang, tinh thần có thể khen."
Lâm Sâm Sâm hí mắt khinh miệt nói: "Anh cho rằng mỗi người đều phách lối giống như anh sao?"
Mặt Đồng Húc Lãng mang uy hiếp đến gần Lâm Sâm Sâm: "Anh phách lối thế nào? Dầu gì anh cũng cứu em một mạng, em báo đáp anh như vậy sao, thấy người liền chê anh?"
Lâm Sâm Sâm xoay mặt đi bĩu môi nói: "Còn không thừa nhận, ngày ngày giắt cứu người ngoài miệng, học Tuấn Huy nhiều một chút đi."
Lục Tuấn Huy nhìn chằm chằm bộ dáng hờn dỗi xinh đẹp của Lâm Sâm Sâm nhất thời mất hồn, anh gặp qua nhiều diện mạo khác nhau của cô, có lạnh nhạt, xa cách , điềm tĩnh, thân thiết, nhu hòa, anh cho là như này đã là toàn bộ diện mạo của cô, không ngờ vẫn bỏ sót một mặt nghịch ngợm khiêu khích. Vẫn cho là đối với người nào đối với chuyện gì cô đều lạnh lùng dửng dưng không có ngoại lệ, ai ngờ cô cũng sẽ cãi nhau gây hấn với người khác, hơn nữa còn thích thú. Anh không phải người ngốc, coi như lừa mình dối người nữa cũng không thể phủ nhận diện mạo này cô sẽ chỉ bày ra trước mặt Đồng Húc Lãng. Đồng Húc Lãng đích thật là vật sáng trời sinh, bất kể đi tới đâu đều có bản lĩnh khiến người khác tự ti mặc cảm. Anh bi ai ý thức được, chỉ cần có Đồng Húc Lãng ở đây, anh nhất định phải chịu lép vế, nhận thức này làm anh đau tận xương tủy lại vô lực thay đổi.
"Tuấn Huy, anh làm sao vậy, có phải tay lại đau rồi không?"
Lâm Sâm Sâm ân cần hỏi, lời nói kéo Lục Tuấn Huy từ trong suy nghĩ nặng nề về, anh lắc đầu cười khẽ: "Không phải, em đừng lo lắng."
Anh có chuyện gì luôn tự mình gánh vác, cũng không kêu khổ kêu mệt, dù là khó chịu hơn nữa cũng chỉ sẽ đặt ở trong lòng không biểu lộ ra ngoài. Nhìn đôi mày rậm của anh nhăn chặt như vậy, từ bộ dáng vẻ mặt tựa như rất khổ sở liền có thể đoán được anh lại đang cậy mạnh. Lâm Sâm Sâm tràn ngập thương tiếc nhìn anh: "Tuấn Huy, không thoải mái thì phải nói ra, ở trước mặt bạn bè không cần khách khí như vậy. Em gọt táo cho anh ăn nhá."
Lục Tuấn Huy còn chưa bày tỏ gì, Đồng Húc Lãng đã lên tiếng trước: "Bị bệnh thật là tốt mà, có người phục vụ."
Lâm Sâm Sâm bất mãn trừng anh: "Anh đỏ mắt cái gì, chẳng lẽ lúc anh bị bệnh không ai chăm sóc sao?"
Đồng Húc Lãng cố ý bới móc tựa như nguỵ biện: "Nhưng không ai gọt táo cho anh ăn." Tại sao Lục Tuấn Huy ăn táo còn anh thì phải ăn lê, phân lê - chia lìa, cô cố ý đúng không?
Lâm Sâm Sâm không biết anh lại suy nghĩ không đúng, dứt khoát không để ý tới anh. Cô cẩn thận gọt xong một quả táo lại dùng nước nóng nghiêm túc rửa qua mới đưa cho Lục Tuấn Huy. Hai tay Đồng Húc Lãng ôm ngực tức giận nói: "Anh cũng muốn ăn, em gọt một quả nữa đi."
Lâm Sâm Sâm đưa dao gọt trái cây cho anh: "Anh không đau không bệnh, tự mình làm lấy."
Đồng Húc Lãng ném dao gọt trái cây về trên mặt bàn: "Anh ốm vẫn chưa khỏi hoàn toàn."
Lâm Sâm Sâm buồn cười nhìn giữa một con quả táo bị dao ghim ngay giữa tâm trên bàn trêu chọc nói: "Có thể phi dao chuẩn như vậy chứng tỏ anh còn khỏe mạnh hơn người bình thường, giả bộ cái gì."
Đồng Húc Lãng nghiêng đầu nhìn quả táo bị Lục Tuấn Huy cắn kêu rôm rốp, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Lâm Sâm Sâm chợt muốn đi toilet, cô đứng lên nói với Lục Tuấn Huy: "Em đi ra ngoài một lúc." Sau đó lại chuyển hướng tới Đồng Húc Lãng hỏi: "Anh không phải đi?"
Đồng Húc Lãng nhàn nhã lắc chân đáp: "Anh ngồi một chút nữa, đợi lát nữa cùng đi với em."
Lâm Sâm Sâm ném cho anh một ánh mắt "tùy anh" liền ra khỏi phòng bệnh.
Đồng Húc Lãng cùng Lục Tuấn Huy mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu, Đồng Húc Lãng phát hiện mỗi lần mở miệng trước đều là mình, người kia thật khó chịu. Anh hắng giọng một cái không chuyện nói nhảm nói: "Anh bị thương tiến độ quay phim liền giảm đi nhỉ? Về sau để tâm một chút."
Mặt Lục Tuấn Huy không thay đổi đáp: "Cám ơn đã quan tâm, tôi luyện võ từ nhỏ, vết thương nhỏ bệnh nhỏ sớm coi như không có gì, hai ngày nữa là có thể xuất viện."
Ha, không nhìn ra thằng nhóc này còn cãi lại, chỉ sợ người khác coi anh ta như mèo bệnh. Đồng Húc Lãng khiêu khích cười nói: "Thì ra là người luyện võ, thật đúng là tôi có mắt như mù. Kỹ thuật tán đả của tôi miễn cưỡng được xếp hàng thượng đẳng trong quân doanh, nếu như anh không ngại, hôm nào hai ta đánh mấy chiêu, thế nào?"
Sắc mặt Lục Tuấn Huy không đổi tiếp chiêu: "Vui lòng theo cùng!"
Đồng Húc Lãng gật đầu khen: "Được, thật sảng khoái! Có một vấn đề tôi rất tò mò, anh và Lâm Sâm Sâm quen nhau như thế nào?"
Nhắc tới Lâm Sâm Sâm, mặt Lục Tuấn Huy không khỏi lộ vẻ ôn nhu, anh cười khẽ: "Tôi là diễn viên chính trong một bộ phim cải biên từ một tác phẩm của cô ấy."
"Bộ nào?" Đồng Húc Lãng hỏi.
" Lam Thủy Tinh dưới ánh mặt trời ."
Đồng Húc Lãng nghiêng đầu suy tư: "A, tôi có ấn tượng với cái này, là hai chị em song sinh đánh tráo việc giết người. Mỗi tác phẩm của cô ấy cũng rất thành công."
Lục Tuấn Huy nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, khó trách anh cảm giác Đồng Húc Lãng quen mặt, thì ra chính là sĩ quan bá đạo cướp đi quyển cuối cùng đó hại anh không thể mua hết toàn bộ. Trong lòng anh khó chịu hỏi ngược lại: "Thế hai người quen nhau như thế nào?"
Đồng Húc Lãng vui rạo rực đáp: "Chính là xem mắt làm quen." Thật là không thể không cảm thán chỗ ảo diệu của duyên phận, tính ra, anh đối với Lâm Sâm Sâm còn là vừa thấy đã yêu đấy.
Lục Tuấn Huy cảm thấy ánh mắt của anh rất chói mắt, quay đầu giọng buồn bực hỏi: "Có ý gì?"
Đồng Húc Lãng đắc ý nói: "Nói ra không có ý nghĩa, tự anh nghĩ đi." Anh nhớ lại tình cảnh mới quen một lần lại hỏi tiếp: "Hai người trở thành bạn bè như thế nào?"
Lục Tuấn Huy vừa nhớ lại vừa nói: "Mới bắt đầu là tôi gọi điện thoại hẹn cô ấy ra ngoài thảo luận kịch bản, sau đó tán gẫu mấy lần liền quen thuộc."
Đồng Húc Lãng liếc mắt nhìn anh: "Thằng nhóc cậu dụng tâm không tốt chứ gì?"
Lục Tuấn Huy nhíu mày châm chọc: "Vậy thì sao, anh dám nói anh không có ý nghĩ không an phận?"
Đồng Húc Lãng chỉ vào anh gật đầu một cái: "Được, có dũng khí! Chúng ta bằng bản lĩnh của mình xem ai cười đến cuối cùng."
Lục Tuấn Huy vẫn câu nói kia: "Vui lòng theo cùng, tôi sẽ không bỏ qua."
Đồng Húc Lãng tự tin ngẩng đầu lên: "Anh xem cho kỹ, sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi."
"Cô ấy là ai, các anh đang nói gì đấy?" Đang lúc ấy Lâm Sâm Sâm thì đi vào.
Đồng Húc Lãng và Lục Tuấn Huy đồng thanh nói: "Không có gì." Sau đó bọn họ nhìn nhau một cái, trong mắt cũng viết: "Chờ xem."
Đồng Húc Lãng không chút khách khí ngồi xuống bên giường nhìn tay bị thương của anh ta chép miệng: "Anh cũng quá không cẩn thận, làm sao lại thành ra như vậy?"
Vẻ mặt Lục Tuấn Huy bất đắc dĩ nói: "Không cẩn thận bị ngã."
Lâm Sâm Sâm chợt xen vào nói: "Sao em nghe nói là vì cứu người?"
Đồng Húc Lãng cảm thấy hứng thú hỏi: "Thật? Ha, tôi kinh nể nhất anh hùng, nói sự tích quang vinh của anh cho chúng tôi nghe xem."
Lục Tuấn Huy cau mày nhỏ giọng nói: "Không có gì có thể nói, không phải là chuyện gì ghê gớm."
Đồng Húc Lãng cười sang sảng tán dương: "Không tệ, không tệ, làm chuyện tốt không khoe khoang, tinh thần có thể khen."
Lâm Sâm Sâm hí mắt khinh miệt nói: "Anh cho rằng mỗi người đều phách lối giống như anh sao?"
Mặt Đồng Húc Lãng mang uy hiếp đến gần Lâm Sâm Sâm: "Anh phách lối thế nào? Dầu gì anh cũng cứu em một mạng, em báo đáp anh như vậy sao, thấy người liền chê anh?"
Lâm Sâm Sâm xoay mặt đi bĩu môi nói: "Còn không thừa nhận, ngày ngày giắt cứu người ngoài miệng, học Tuấn Huy nhiều một chút đi."
Lục Tuấn Huy nhìn chằm chằm bộ dáng hờn dỗi xinh đẹp của Lâm Sâm Sâm nhất thời mất hồn, anh gặp qua nhiều diện mạo khác nhau của cô, có lạnh nhạt, xa cách , điềm tĩnh, thân thiết, nhu hòa, anh cho là như này đã là toàn bộ diện mạo của cô, không ngờ vẫn bỏ sót một mặt nghịch ngợm khiêu khích. Vẫn cho là đối với người nào đối với chuyện gì cô đều lạnh lùng dửng dưng không có ngoại lệ, ai ngờ cô cũng sẽ cãi nhau gây hấn với người khác, hơn nữa còn thích thú. Anh không phải người ngốc, coi như lừa mình dối người nữa cũng không thể phủ nhận diện mạo này cô sẽ chỉ bày ra trước mặt Đồng Húc Lãng. Đồng Húc Lãng đích thật là vật sáng trời sinh, bất kể đi tới đâu đều có bản lĩnh khiến người khác tự ti mặc cảm. Anh bi ai ý thức được, chỉ cần có Đồng Húc Lãng ở đây, anh nhất định phải chịu lép vế, nhận thức này làm anh đau tận xương tủy lại vô lực thay đổi.
"Tuấn Huy, anh làm sao vậy, có phải tay lại đau rồi không?"
Lâm Sâm Sâm ân cần hỏi, lời nói kéo Lục Tuấn Huy từ trong suy nghĩ nặng nề về, anh lắc đầu cười khẽ: "Không phải, em đừng lo lắng."
Anh có chuyện gì luôn tự mình gánh vác, cũng không kêu khổ kêu mệt, dù là khó chịu hơn nữa cũng chỉ sẽ đặt ở trong lòng không biểu lộ ra ngoài. Nhìn đôi mày rậm của anh nhăn chặt như vậy, từ bộ dáng vẻ mặt tựa như rất khổ sở liền có thể đoán được anh lại đang cậy mạnh. Lâm Sâm Sâm tràn ngập thương tiếc nhìn anh: "Tuấn Huy, không thoải mái thì phải nói ra, ở trước mặt bạn bè không cần khách khí như vậy. Em gọt táo cho anh ăn nhá."
Lục Tuấn Huy còn chưa bày tỏ gì, Đồng Húc Lãng đã lên tiếng trước: "Bị bệnh thật là tốt mà, có người phục vụ."
Lâm Sâm Sâm bất mãn trừng anh: "Anh đỏ mắt cái gì, chẳng lẽ lúc anh bị bệnh không ai chăm sóc sao?"
Đồng Húc Lãng cố ý bới móc tựa như nguỵ biện: "Nhưng không ai gọt táo cho anh ăn." Tại sao Lục Tuấn Huy ăn táo còn anh thì phải ăn lê, phân lê - chia lìa, cô cố ý đúng không?
Lâm Sâm Sâm không biết anh lại suy nghĩ không đúng, dứt khoát không để ý tới anh. Cô cẩn thận gọt xong một quả táo lại dùng nước nóng nghiêm túc rửa qua mới đưa cho Lục Tuấn Huy. Hai tay Đồng Húc Lãng ôm ngực tức giận nói: "Anh cũng muốn ăn, em gọt một quả nữa đi."
Lâm Sâm Sâm đưa dao gọt trái cây cho anh: "Anh không đau không bệnh, tự mình làm lấy."
Đồng Húc Lãng ném dao gọt trái cây về trên mặt bàn: "Anh ốm vẫn chưa khỏi hoàn toàn."
Lâm Sâm Sâm buồn cười nhìn giữa một con quả táo bị dao ghim ngay giữa tâm trên bàn trêu chọc nói: "Có thể phi dao chuẩn như vậy chứng tỏ anh còn khỏe mạnh hơn người bình thường, giả bộ cái gì."
Đồng Húc Lãng nghiêng đầu nhìn quả táo bị Lục Tuấn Huy cắn kêu rôm rốp, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Lâm Sâm Sâm chợt muốn đi toilet, cô đứng lên nói với Lục Tuấn Huy: "Em đi ra ngoài một lúc." Sau đó lại chuyển hướng tới Đồng Húc Lãng hỏi: "Anh không phải đi?"
Đồng Húc Lãng nhàn nhã lắc chân đáp: "Anh ngồi một chút nữa, đợi lát nữa cùng đi với em."
Lâm Sâm Sâm ném cho anh một ánh mắt "tùy anh" liền ra khỏi phòng bệnh.
Đồng Húc Lãng cùng Lục Tuấn Huy mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu, Đồng Húc Lãng phát hiện mỗi lần mở miệng trước đều là mình, người kia thật khó chịu. Anh hắng giọng một cái không chuyện nói nhảm nói: "Anh bị thương tiến độ quay phim liền giảm đi nhỉ? Về sau để tâm một chút."
Mặt Lục Tuấn Huy không thay đổi đáp: "Cám ơn đã quan tâm, tôi luyện võ từ nhỏ, vết thương nhỏ bệnh nhỏ sớm coi như không có gì, hai ngày nữa là có thể xuất viện."
Ha, không nhìn ra thằng nhóc này còn cãi lại, chỉ sợ người khác coi anh ta như mèo bệnh. Đồng Húc Lãng khiêu khích cười nói: "Thì ra là người luyện võ, thật đúng là tôi có mắt như mù. Kỹ thuật tán đả của tôi miễn cưỡng được xếp hàng thượng đẳng trong quân doanh, nếu như anh không ngại, hôm nào hai ta đánh mấy chiêu, thế nào?"
Sắc mặt Lục Tuấn Huy không đổi tiếp chiêu: "Vui lòng theo cùng!"
Đồng Húc Lãng gật đầu khen: "Được, thật sảng khoái! Có một vấn đề tôi rất tò mò, anh và Lâm Sâm Sâm quen nhau như thế nào?"
Nhắc tới Lâm Sâm Sâm, mặt Lục Tuấn Huy không khỏi lộ vẻ ôn nhu, anh cười khẽ: "Tôi là diễn viên chính trong một bộ phim cải biên từ một tác phẩm của cô ấy."
"Bộ nào?" Đồng Húc Lãng hỏi.
" Lam Thủy Tinh dưới ánh mặt trời ."
Đồng Húc Lãng nghiêng đầu suy tư: "A, tôi có ấn tượng với cái này, là hai chị em song sinh đánh tráo việc giết người. Mỗi tác phẩm của cô ấy cũng rất thành công."
Lục Tuấn Huy nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, khó trách anh cảm giác Đồng Húc Lãng quen mặt, thì ra chính là sĩ quan bá đạo cướp đi quyển cuối cùng đó hại anh không thể mua hết toàn bộ. Trong lòng anh khó chịu hỏi ngược lại: "Thế hai người quen nhau như thế nào?"
Đồng Húc Lãng vui rạo rực đáp: "Chính là xem mắt làm quen." Thật là không thể không cảm thán chỗ ảo diệu của duyên phận, tính ra, anh đối với Lâm Sâm Sâm còn là vừa thấy đã yêu đấy.
Lục Tuấn Huy cảm thấy ánh mắt của anh rất chói mắt, quay đầu giọng buồn bực hỏi: "Có ý gì?"
Đồng Húc Lãng đắc ý nói: "Nói ra không có ý nghĩa, tự anh nghĩ đi." Anh nhớ lại tình cảnh mới quen một lần lại hỏi tiếp: "Hai người trở thành bạn bè như thế nào?"
Lục Tuấn Huy vừa nhớ lại vừa nói: "Mới bắt đầu là tôi gọi điện thoại hẹn cô ấy ra ngoài thảo luận kịch bản, sau đó tán gẫu mấy lần liền quen thuộc."
Đồng Húc Lãng liếc mắt nhìn anh: "Thằng nhóc cậu dụng tâm không tốt chứ gì?"
Lục Tuấn Huy nhíu mày châm chọc: "Vậy thì sao, anh dám nói anh không có ý nghĩ không an phận?"
Đồng Húc Lãng chỉ vào anh gật đầu một cái: "Được, có dũng khí! Chúng ta bằng bản lĩnh của mình xem ai cười đến cuối cùng."
Lục Tuấn Huy vẫn câu nói kia: "Vui lòng theo cùng, tôi sẽ không bỏ qua."
Đồng Húc Lãng tự tin ngẩng đầu lên: "Anh xem cho kỹ, sớm muộn gì cô ấy cũng là của tôi."
"Cô ấy là ai, các anh đang nói gì đấy?" Đang lúc ấy Lâm Sâm Sâm thì đi vào.
Đồng Húc Lãng và Lục Tuấn Huy đồng thanh nói: "Không có gì." Sau đó bọn họ nhìn nhau một cái, trong mắt cũng viết: "Chờ xem."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook