“Giương cánh hùng ưng” - một bộ phim sắp khởi quay, Lục Tuấn Huy và mấy diễn viên chủ yếu trong phim tuân theo căn dặn của tổ làm phim tính chuẩn bị đến học viện không quân huấn luyện một khoảng thời gian. Sâu Lâm Sâm Sâm biết được chuyện này nhờ Đồng Húc Lãng chăm sóc hộ. Đồng Húc Lãng vô cùng sảng khoái đồng ý, anh cũng rất muốn thăm dò một chút người đàn ông mà Lâm Sâm Sâm đặc biệt nhờ trông nom đến tột cùng là nhân vật như thế nào.

Đạo diễn tổ làm phim đã sớm đề nghị với lãnh đạo học viện không quân, vì phản ảnh tình trạng thật công việc học tập và cuộc sống của không quân, nhà trường đồng ý để cho mấy vị diễn viên ở trong học viện ở tạm một tháng cùng huấn luyện lên lớp với học viên sơ đẳng, điều kiện là không được tiết lộ ra ngoài tất cả tình huống phải bảo mật.

Trước khi đi, Lục Tuấn Huy theo thường lệ đến thăm Lâm Sâm Sâm." Lại 1 tháng không gặp nhau được." Anh cười khổ nói với cô, cảm giác mất mát trong mắt hết sức rõ ràng.

Thật ra thì cơ hội bọn họ gặp mặt vốn là có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần nhiều là dựa vào điện thoại liên lạc, nhưng lúc này trong giọng nói của anh là không nỡ cũng khó tránh khỏi khiến Lâm Sâm Sâm cảm thấy lòng chua xót. Cô quan tâm an ủi: "Không có việc gì, diễn phim tốt mới là quan trọng nhất. Tinh thần chuyên nghiệp của bọn anh thục sự làm cho người ta bội phục, em tin tưởng nhất định anh có thể tạo ra thành tích tốt. Chỉ là huấn luyện trong doanh trại sẽ tương đối cực khổ, anh phải chăm sóc thân thể tốt hơn."

Lục Tuấn Huy cảm động gật đầu: "Ừ, anh hiểu rồi. Em cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt."

Lục Tuấn Huy mang theo hành lý đơn giản tiến vào học viện không bắt đầu cuộc sống trong doanh trại. Từ nhỏ anh lớn lên ở nông thôn, vốn cũng không sợ chịu khổ, vì vậy coi như chịu đựng được. Nhưng mấy diễn viên khác lại không như thế, bọn họ đều là người được nuông chiều trong thành phố, chưa từng trải qua cuộc sống lăn lê bò toài như bây giờ, làm sao tiếp nhận khảo nghiệm nghiêm trọng như thế ? Sau khi mấy người này tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc một ngày, buổi tối tất cả đều ngã xuống giường đấm vai bóp eo kêu gào thấu trời.

"Anh nói huấn luyện viên này không phải là nhìn chúng ta không vừa mắt sao, biết rõ chúng ta chỉ tới làm quen hoàn cảnh trong doanh trại một chút, phải hành hạ như thế ư, quyết làm cho giống."

"Đúng đó, còn tăng cường trọng điểm huấn luyện thể năng và huấn luyện kỷ luật, tôi lớn như vậy cũng chưa từng khổ sở như vậy."

"Ôi, thật hận không được nháy mắt là thời gian đã trôi qua, ở đây một ngày cũng khó khăn hơn một năm ở bên ngoài."

"Ah, Tuấn Huy, anh nói một câu đi, phát tiết một chút, cũng đừng buồn bực mà hỏng người." Mấy đôi mắt đều nhìn Lục Tuấn Huy.

Trên thực tế lâu không luyện võ, đột nhiên tiếp nhận cường độ huấn luyện cao như vậy, Lục Tuấn Huy cũng bị làm cho vai đau chân đau, nhưng dù sao anh cũng là một thân nam tử hán đại trượng phu kiên cường, khổ sở hơn nữa anh cũng sẽ cắn răng chịu đựng quyết không lên tiếng. Vì vậy, anh chỉ cười an ủi đồng nghiệp: "Không phải một tháng sao, nhịn một chút là trôi qua rồi, nói không chừng lúc kết thúc mọi người sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được."

Mấy người khác dùng ánh mắt y hệt nhìn quái vật nhìn anh cũng nhất trí phản đối: "Còn thu hoạch nữa, có thể lưu lại một cái mạng nhỏ coi như là không tệ rồi."

Lục Tuấn Huy không đồng ý cười cười, người khác có thể làm được, nhất định anh cũng có thể làm được. Nhất là có áp lực Đồng Húc Lãng ở đây, anh quyết không thể hèn nhát. Có cơ hội thật đúng là muốn lĩnh giáo thực lực Đồng Húc Lãng một chút, nhìn anh ta tuổi còn trẻ liền được bổ nhiệm làm sư trưởng, nhất định tài cán không hề nhỏ. Nếu có thể gặp anh ta thì tốt, Lục Tuấn Huy xoa tay nghĩ.

Lục Tuấn Huy không đợi quá lâu, sau một tuần học thể năng, Đồng Húc Lãng xuất hiện đúng như anh mong muốn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt chào hỏi, sau đó lập tức tiến vào trạng thái huấn luyện chặt chẽ. Lục Tuấn Huy cũng không biết Đồng Húc Lãng là có tình hay là tính tình anh ta vốn như thế, nếu như nói phương thức huấn luyện của huấn luyện viên trước là nghiêm khắc, thì phương thức huấn luyện của anh ta quả thật chính là tàn khốc.

"Chạy 5000m làm nóng người trước." Đồng Húc Lãng chắp hai tay sau lưng ra hiệu lệnh.

Trong đám người lập tức có người phát ra tiếng hít khí, học viên ở đây nhất là mấy diễn viên kia sắc mặt tất cả đều tái xanh."Chúng tôi làm nóng người luôn chạy 3000 m." Một diễn viên lấy can đảm tranh thủ lợi ích.

"3000 m? Cũng có thể." Đồng Húc Lãng gật đầu một cái, giống như thật sự tán thành đề nghị này: "Vậy thì mang nặng chạy, mỗi người trên người thêm mười kg vật nặng. Mọi người xác định, là chạy 5000m hay là đeo vật nặng chạy 3000 m?"

Trong đám người lập tức có người thức thời hô to: "Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi chạy 5000m."

Đồng Húc Lãng hất cằm về phía bên trái, ý bảo mọi người lập tức hành động. Các học viên chấp nhận bước chân ra, Đồng Húc Lãng cố ý liếc Lục Tuấn Huy một cái, chỉ thấy mặt anh ta không vẻ gì đi theo. Đồng Húc Lãng nhướng mắt, sau đó cúi đầu buộc vật nặng. Lục Tuấn Huy chạy, khóe mắt chợt liếc về bóng một người, nghiêng đầu vừa nhìn chỉ thấy Đồng Húc Lãng đang lướt qua anh chạy về phía trước. Vì vậy anh lên mười hai phần tinh thần không dám lười biếng, quyết không thể để Đồng Húc Lãng coi thường anh. Đến lúc chạy xong toàn bộ hành trình, Lục Tuấn Huy mới chợt phát hiện Đồng Húc Lãng đeo vật nặng chạy, nhìn ra được, vật nặng này ít nhất cũng phải hai mươi cân.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Lục Tuấn Huy, Đồng Húc Lãng làm ra vẻ đắc ý thoáng nhìn anh, ánh mắt kia tựa như nói cho anh biết kịch hay vẫn còn ở phía sau. Đợi mọi người thở được, Đồng Húc Lãng mới lên tiếng lần nữa: "Hôm nay bởi vì không biết thực lực của mọi người như thế nào, cho nên trước tiến hành một chút mô hình khảo sát thể năng nhỏ. Ngày mai bắt đầu luyện tập nóng người đổi thành đeo nặng 10 kg chạy 2000m, mấy ngày nữa sẽ tăng thành 3000m, cứ thế mà suy ra. Cái khác còn có thể căn cứ giới hạn thân thể của mọi người sắp xếp một số hành quân việt dã huấn luyện cùng người sắt hạng ba. Hi vọng học viên có thể chất theo không kịp sau khi tan lớp về có thể tập trung vào nhược điểm của mình mà luyện tập nhiều hơn, nhanh chóng bổ sung thiếu sót. Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ khảo nghiệm hạng thứ nhất: hít đất, mỗi người hai trăm cái, thời gian mười phút, quá giờ phải tăng thêm."

Anh cầm đồng hồ hô: "Bắt đầu tính giờ."

Sắc mặt các học viên đều nặng nề cúi đầu nắm bắt thời gian vùi đầu khổ luyện, mấy diễn viên vừa mới bắt đầu động tác vẫn còn tương đối mau lẹ, sau khi hơn ba mươi cái thì dần cảm thấy khó khăn, tốn nhiều thời gian cũng không chống lến được. Mười phút trôi qua rất nhanh, biểu hiện của hơn phân nửa học viên chính quy rất tốt, mấy diễn viên trừ Lục Tuấn Huy ra tất cả đều không làm được một trăm. Bởi vì từ nhỏ Lục Tuấn Huy luyện võ nên nền tảng khá mạnh, cuối cùng trong thời gian quy định đã hoàn thành nhiệm vụ. Đồng Húc Lãng bất ngờ nhíu mày, gật đầu với anh một cái, xem như tán thưởng anh thật sự có tài.

"Tất cả ngồi dậy, nhìn tôi làm! Cậu giúp tôi tính giờ." Đồng Húc Lãng nhét đồng hồ vào tay một học viên, tự ý nằm xuống hít đất. Động tác của anh rất mạnh mà tiêu chuẩn, vả lại một hai tay luân phiên tiến hành, các học viên đều phải nhìn với cặp mắt sững sờ. Trong nháy mắt hai trăm đã hoàn thành, anh nhanh nhẹn đứng dậy, cầm đồng hồ trong tay học viên báo thời gian: "Năm phút ba mươi giây." Toàn bộ người có mặt xôn xao.

Đồng Húc Lãng lãnh nhạt ra chỉ thị: "Từ buổi học hôm sau học viên không qua khảo nghiệm phải làm thêm hai trăm cái, do lớp trưởng làm giám thị. Chúng ta tiếp tục mục khảo nghiệm tiếp theo."

Tiếp đó, bọn họ lại khảo nghiệm gập bụng, trồng cây chuối và chạy. Qua một bài giảng, người duy nhất còn có thể mạnh như rồng như hổ không ai khác ngoài huấn luyện viên Đồng. Tất cả học viên đều nằm trên đất làm lên hình dạng một bãi bùn lầy, ngay cả Lục Tuấn Huy cũng không chịu được, huấn luyện kiểu ma quỷ của anh làm cho ngã xuống đất không dậy nổi.

Trước khi đi, Đồng Húc Lãng đặc biệt đi tới trước mặt Lục Tuấn Huy, ngồi xổm xuống mắt nhìn xuống anh cười nói: "Đúng rồi, anh tên là Lục Tuấn Huy đúng không? Sâm Sâm bảo tôi quan tâm anh nhiều hơn, tôi thấy tình trạng của anh rất tốt, không kém hơn học viên ở đây của chúng tôi, sau lớp học này chúng ta thấy rồi."

Lục Tuấn Huy vô lực đưa mắt nhìn bóng lưng Đồng Húc Lãng rời đi, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, đây chính là cái anh ta gọi là quan tâm đặc biệt? Mình thật đúng là vô phúc hưởng thụ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương