Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
-
Chương 3: Thần phục trước kẻ mạnh
Cô không rảnh ở đây đấu võ mồm với anh, đứng lên chuẩn bị xuống lầu luôn.
Nhưng lúc cửa thang máy sắp khép lại, một cánh tay thò vào, cửa thang máy lại mở ra. “Vợ ơi, em đợi anh theo với chứ, có chuyện gì anh sẽ giúp em giải quyết, chỉ cần em gọi anh bằng chồng thì có là sao trêи trời anh cũng sẽ hải xuống cho em!”, Mạc Phong cười xấu xa nói.
Nhưng sắc mặt Mục Thu Nghi cực kỳ lạnh lùng: “Nếu anh biết điều thì biến mau đi. Chỗ tôi đang gặp chút rắc rối, chút nữa anh gọi bừa bãi thì tôi không chắc sẽ bảo vệ được anh đâu!” *Ồ? Ai đui thế, dám chọc giận vợ anh!”
“Không được kêu vợ”
“Được, vậy thì gọi mẹ mấy đứa nhỏ!”
Ting…
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
Ánh mắt họ ngoài bị thu hút bởi nhan sắc tuyệt trần của Mục Thu Nghi ra thì còn bởi vì người người đàn ông bên cạnh cô.
Cùng với con chó hơi xấu xí kia.
Bên cạnh hoa khôi Giang Hải lại có một người đàn ông la!
Hơn nữa còn đứng gần đến thế, trông có vẻ quan hệ không tầm thường. “Mấy người lại tới làm gì? Chẳng phải lần trước đã bồi thường tiền rồi à?”, Mục Thu Nghi nhìn đám người đứng la quát sòm trước cửa. “Lại?”, Mạc Phong hơi nhưởng mày, xem ra đám người này không phải chỉ mới tới gây chuyện một, hai lần.
Rõ ràng là tới chọc ghẹo rồi.
Người phụ nữ của anh, chỉ mình anh có thể chọc ghẹo cô, những người khác chọc cô chỉ có đường chết!
Một gã trọc đầu, cổ đeo một sợi xích sắt mạ vàng đã phai màu: “Chúng tôi tới để đòi lại chính nghĩa! Sếp Mục à, có vài chuyện tiền không thể giải quyết được đâu, cô buộc phải trả lại công bằng cho mọi người”.
Nói rồi, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng ầm ĩ, nhiều người còn mang theo cả băng rôn nữa. “Mỹ phẩm của Kim Tư Nhã có độc, mọi người nhìn mặt tôi đây này, hỏng hết cả rồi!”
“Gian thương tán tận lương tâm, không biết đã cho thứ gì vào trong này, cô xem mặt của tôi cũng bị trúng độc rồi này!”
“Trả tiền, trả tiền đi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, cơ thể mềm mại của Mục Thu Nghi bất giác run lên. Cứ để đám người này tiếp tục quậy thế này thì sau này sao buôn bán được nữa?
Mạc Phong nhìn tổ hợp của đám người này rồi phì cười. Anh nhìn một bà cụ tầm hơn sáu mươi tuổi rồi nói: “Bà ơi, bà lớn tuổi rồi mà vẫn dùng mĩ phẩm à?”
“Cậu gọi ai là bà thế? Tôi mới năm chín tuổi thôi, dùng mỹ phẩm thì sao chứ? Phạm pháp à?”
“Dùng mỹ phẩm thì không phạm pháp nhưng mấy người mà ở đây gây rối thì là phạm pháp đấy!”
Gã trung niên đeo dây xích kia tức giận nói: “Thắng nhãi này, mày là ai thế? Chuyện ở đây liên quan gì đến mày? Không cút mau thì chút nữa tao tần luôn một thể đấy!”
“Mấy người ức hϊế͙p͙ vợ tôi, ông nói tôi có liên quan gì không?”, Mạc Phong cười khẩy hỏi. “Vợ mày á? Cô ấy là người phụ nữ của anh Lượng của bọn tao. Cũng phải thôi, cô gái xinh đẹp thế này cơ mà, thằng đàn ông nào mà chẳng hạm chứ? Hay là sếp Mục cùng chơi đùa với anh em bọn anh đi? Anh lập tức giải tán đám người này ngay!”, gã trung niên đeo xích sắt nhướng mày cười tởm lợm.
Tuy cách này hơi đê tiện chút nhưng có hiệu quả!
Đám người này tới quấy rối, truyền thông đưa tin thì sẽ đưa công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã đến trước bờ vực phá sản ngay. Đến lúc đó mà anh Lượng vung tiền giúp đỡ, không sợ con ả này không mắc câu!
Nhiều người có thể làm đại ca cũng có lý do của họ, gã trung niên đeo xích sắt này cũng cam lòng làm đàn em của anh Lượng!
Lúc này Mục Thu Nghi đã giận đến siết chặt nắm tay, ngực phập phồng, rõ ràng cô còn giận hơn cả lúc bị Mạc Phong trêu chọc trước đó.
Công ty này là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô lúc sinh thời, nếu cô không giữ được, sau này còn mặt mũi nào xuống gặp người mẹ đã khuất của mình! “Mỗi người hai trăm tệ, cầm tiền rồi cút đi!”, lúc này
Mạc Phong cầm một xấp tiền mặt vung ra.
Mục Thu Nghi nghe anh nói vậy thì lập tức sở túi của mình: “Họ Mạc kia, anh trộm ví tiền của tôi!”
“Vợ chồng với nhau mà trộm với không trộm gì chứ, của em là của anh mà
Máy bà bắc kia lập tức dừng việc kêu gào, tất cả nhìn nhau một cái, tới trời? Hai trăm tạm
Đàm người này cho chúng tôi có tám mươi tệ thôi, tiền để kiếm quá đi mất “Nhặt tiền đi, nói nhiều vậy làm gì!”
Bày giờ, đảm người kia đã tranh nhau lượm tiền đến sứt đầu mẻ trận, mặt đất đầy tiền, làm gì còn tâm trạng chửi bởi tập đoàn Kim Tư Nhãn nữa chứ.
Mục Thu Nghỉ ngơ ngác nhìn cảnh này.
Quả nhiên chẳng có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ là giả trả đề người ta phản bội chưa đủ thôi!
Chỉ cần đủ tiền, có thề non hẹn biển cũng tan rã. Đây cũng là kết luận trực tiếp nhất từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, ra bươn chải ngoài xã hội rút ra được.
Mục Thu Nghi bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, mình là tổng giảm đốc mà vừa nãy cũng lúng túng hoảng loạn, không ngờ tên này chỉ mới ra một chiêu đã khiến nội bộ đối phương lục đục.
Rốt cuộc anh ta là người thế nào?
Thậm chí bây giờ Mục Thu Nghi thấy hơi tò mò, tên này sẽ tung chiêu gì để chinh phục mình trong một tháng? “Thằng nhãi, mày muốn chỗ mũi vào chuyện này thật à?, gã trung niên đeo xích sắt to cộm chỉ mặt Mạc Phong quát lên.
Anh khoảy khoảy lỗ tai, nói với vẻ cạn lời: “Tôi đã nói rồi, cô ấy là vợ tôi, sao lại nói là chỗ mũi vào được?”
Lúc này, Mục Thu Nghi lại không phản bác, chỉ thầm thở dài. “Đập cho tao! Đập nát hết chỗ này đi, có anh Lượng chống lưng cho chúng ta, đừng sợ!”, gã trung niên đeo xích sắt rống lên.
Anh Lượng?
Mạc Phong không khỏi bóp tay, xem ra người để ý vợ mình không ít đâu!
Cơ thể anh chợt chuyển động, trong tích tắc đã tới trước mặt gã trung niên kia. “Xem thường tôi thật à?”, sắc mặt Mạc Phong trầm xuống, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo bức người. Ngay cả Mục Thu Nghi cũng bất giác lùi về sau. Người đàn ông này khác hẳn anh chàng mồm mép tép nhảy trước đó, hệt như hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau dung hòa lại làm một vậy.
Anh lúc này thật đáng sợ.
Cứ như ác ma trở về từ địa ngục, khiến người ta chỉ nhìn thôi mà cơ thể đã bất giác run bần bật.
Là sát khí.
Chỉ có người thường xuyên đối diện với Thần Chết mới có thể toát ra khí thế này! “Mày… Mày muốn làm gì!”, gã trung niên đeo xích kia chợt thở không ra hơi nói: “Biết anh Lượng là ai không? Là con trai của chủ tịch tập đoàn Đông Hoa đấy, mày.”
“Quỳ xuống!”, giọng nói này như sấm sét đánh xuống từ trêи trời cao.
Ngay cả Mục Thu Nghi cũng giật thót mình, vội vịn vào cạnh cửa bên cạnh.
Bich!
Gã trung niên kia lập tức quỳ thụp xuống đất.
Đây là nỗi sợ hãi, là sự thần phục trước kẻ mạnh!
Nhưng lúc cửa thang máy sắp khép lại, một cánh tay thò vào, cửa thang máy lại mở ra. “Vợ ơi, em đợi anh theo với chứ, có chuyện gì anh sẽ giúp em giải quyết, chỉ cần em gọi anh bằng chồng thì có là sao trêи trời anh cũng sẽ hải xuống cho em!”, Mạc Phong cười xấu xa nói.
Nhưng sắc mặt Mục Thu Nghi cực kỳ lạnh lùng: “Nếu anh biết điều thì biến mau đi. Chỗ tôi đang gặp chút rắc rối, chút nữa anh gọi bừa bãi thì tôi không chắc sẽ bảo vệ được anh đâu!” *Ồ? Ai đui thế, dám chọc giận vợ anh!”
“Không được kêu vợ”
“Được, vậy thì gọi mẹ mấy đứa nhỏ!”
Ting…
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
Ánh mắt họ ngoài bị thu hút bởi nhan sắc tuyệt trần của Mục Thu Nghi ra thì còn bởi vì người người đàn ông bên cạnh cô.
Cùng với con chó hơi xấu xí kia.
Bên cạnh hoa khôi Giang Hải lại có một người đàn ông la!
Hơn nữa còn đứng gần đến thế, trông có vẻ quan hệ không tầm thường. “Mấy người lại tới làm gì? Chẳng phải lần trước đã bồi thường tiền rồi à?”, Mục Thu Nghi nhìn đám người đứng la quát sòm trước cửa. “Lại?”, Mạc Phong hơi nhưởng mày, xem ra đám người này không phải chỉ mới tới gây chuyện một, hai lần.
Rõ ràng là tới chọc ghẹo rồi.
Người phụ nữ của anh, chỉ mình anh có thể chọc ghẹo cô, những người khác chọc cô chỉ có đường chết!
Một gã trọc đầu, cổ đeo một sợi xích sắt mạ vàng đã phai màu: “Chúng tôi tới để đòi lại chính nghĩa! Sếp Mục à, có vài chuyện tiền không thể giải quyết được đâu, cô buộc phải trả lại công bằng cho mọi người”.
Nói rồi, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng ầm ĩ, nhiều người còn mang theo cả băng rôn nữa. “Mỹ phẩm của Kim Tư Nhã có độc, mọi người nhìn mặt tôi đây này, hỏng hết cả rồi!”
“Gian thương tán tận lương tâm, không biết đã cho thứ gì vào trong này, cô xem mặt của tôi cũng bị trúng độc rồi này!”
“Trả tiền, trả tiền đi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, cơ thể mềm mại của Mục Thu Nghi bất giác run lên. Cứ để đám người này tiếp tục quậy thế này thì sau này sao buôn bán được nữa?
Mạc Phong nhìn tổ hợp của đám người này rồi phì cười. Anh nhìn một bà cụ tầm hơn sáu mươi tuổi rồi nói: “Bà ơi, bà lớn tuổi rồi mà vẫn dùng mĩ phẩm à?”
“Cậu gọi ai là bà thế? Tôi mới năm chín tuổi thôi, dùng mỹ phẩm thì sao chứ? Phạm pháp à?”
“Dùng mỹ phẩm thì không phạm pháp nhưng mấy người mà ở đây gây rối thì là phạm pháp đấy!”
Gã trung niên đeo dây xích kia tức giận nói: “Thắng nhãi này, mày là ai thế? Chuyện ở đây liên quan gì đến mày? Không cút mau thì chút nữa tao tần luôn một thể đấy!”
“Mấy người ức hϊế͙p͙ vợ tôi, ông nói tôi có liên quan gì không?”, Mạc Phong cười khẩy hỏi. “Vợ mày á? Cô ấy là người phụ nữ của anh Lượng của bọn tao. Cũng phải thôi, cô gái xinh đẹp thế này cơ mà, thằng đàn ông nào mà chẳng hạm chứ? Hay là sếp Mục cùng chơi đùa với anh em bọn anh đi? Anh lập tức giải tán đám người này ngay!”, gã trung niên đeo xích sắt nhướng mày cười tởm lợm.
Tuy cách này hơi đê tiện chút nhưng có hiệu quả!
Đám người này tới quấy rối, truyền thông đưa tin thì sẽ đưa công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã đến trước bờ vực phá sản ngay. Đến lúc đó mà anh Lượng vung tiền giúp đỡ, không sợ con ả này không mắc câu!
Nhiều người có thể làm đại ca cũng có lý do của họ, gã trung niên đeo xích sắt này cũng cam lòng làm đàn em của anh Lượng!
Lúc này Mục Thu Nghi đã giận đến siết chặt nắm tay, ngực phập phồng, rõ ràng cô còn giận hơn cả lúc bị Mạc Phong trêu chọc trước đó.
Công ty này là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô lúc sinh thời, nếu cô không giữ được, sau này còn mặt mũi nào xuống gặp người mẹ đã khuất của mình! “Mỗi người hai trăm tệ, cầm tiền rồi cút đi!”, lúc này
Mạc Phong cầm một xấp tiền mặt vung ra.
Mục Thu Nghi nghe anh nói vậy thì lập tức sở túi của mình: “Họ Mạc kia, anh trộm ví tiền của tôi!”
“Vợ chồng với nhau mà trộm với không trộm gì chứ, của em là của anh mà
Máy bà bắc kia lập tức dừng việc kêu gào, tất cả nhìn nhau một cái, tới trời? Hai trăm tạm
Đàm người này cho chúng tôi có tám mươi tệ thôi, tiền để kiếm quá đi mất “Nhặt tiền đi, nói nhiều vậy làm gì!”
Bày giờ, đảm người kia đã tranh nhau lượm tiền đến sứt đầu mẻ trận, mặt đất đầy tiền, làm gì còn tâm trạng chửi bởi tập đoàn Kim Tư Nhãn nữa chứ.
Mục Thu Nghỉ ngơ ngác nhìn cảnh này.
Quả nhiên chẳng có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ là giả trả đề người ta phản bội chưa đủ thôi!
Chỉ cần đủ tiền, có thề non hẹn biển cũng tan rã. Đây cũng là kết luận trực tiếp nhất từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, ra bươn chải ngoài xã hội rút ra được.
Mục Thu Nghi bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, mình là tổng giảm đốc mà vừa nãy cũng lúng túng hoảng loạn, không ngờ tên này chỉ mới ra một chiêu đã khiến nội bộ đối phương lục đục.
Rốt cuộc anh ta là người thế nào?
Thậm chí bây giờ Mục Thu Nghi thấy hơi tò mò, tên này sẽ tung chiêu gì để chinh phục mình trong một tháng? “Thằng nhãi, mày muốn chỗ mũi vào chuyện này thật à?, gã trung niên đeo xích sắt to cộm chỉ mặt Mạc Phong quát lên.
Anh khoảy khoảy lỗ tai, nói với vẻ cạn lời: “Tôi đã nói rồi, cô ấy là vợ tôi, sao lại nói là chỗ mũi vào được?”
Lúc này, Mục Thu Nghi lại không phản bác, chỉ thầm thở dài. “Đập cho tao! Đập nát hết chỗ này đi, có anh Lượng chống lưng cho chúng ta, đừng sợ!”, gã trung niên đeo xích sắt rống lên.
Anh Lượng?
Mạc Phong không khỏi bóp tay, xem ra người để ý vợ mình không ít đâu!
Cơ thể anh chợt chuyển động, trong tích tắc đã tới trước mặt gã trung niên kia. “Xem thường tôi thật à?”, sắc mặt Mạc Phong trầm xuống, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo bức người. Ngay cả Mục Thu Nghi cũng bất giác lùi về sau. Người đàn ông này khác hẳn anh chàng mồm mép tép nhảy trước đó, hệt như hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau dung hòa lại làm một vậy.
Anh lúc này thật đáng sợ.
Cứ như ác ma trở về từ địa ngục, khiến người ta chỉ nhìn thôi mà cơ thể đã bất giác run bần bật.
Là sát khí.
Chỉ có người thường xuyên đối diện với Thần Chết mới có thể toát ra khí thế này! “Mày… Mày muốn làm gì!”, gã trung niên đeo xích kia chợt thở không ra hơi nói: “Biết anh Lượng là ai không? Là con trai của chủ tịch tập đoàn Đông Hoa đấy, mày.”
“Quỳ xuống!”, giọng nói này như sấm sét đánh xuống từ trêи trời cao.
Ngay cả Mục Thu Nghi cũng giật thót mình, vội vịn vào cạnh cửa bên cạnh.
Bich!
Gã trung niên kia lập tức quỳ thụp xuống đất.
Đây là nỗi sợ hãi, là sự thần phục trước kẻ mạnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook