Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
-
Chương 180: Tác phẩm kinh thiên động địa
Hơn một triệu Euro tức là tương đương với gần tám triệu tệ.
Đúng là con gái hào môn, dù là Mục Thu Nghi thì cũng chưa bao giờ mặc bộ trang phục nào đắt như vậy.
Người có tiền không gọi đây là trang phục mà là nghệ thuật!
Dù sao thì đối với Mục Thu Nghi có mua được cô cũng sẽ không mua bộ đồ đắt như vậy.
“Còn cô Mục thì sao?”, Lynette quay người cười nói.
Cô chậm rãi đứng dậy và quay một vòng: “Bộ trang phục công sở đơn giản của Hoa Hạ hơn tám nghìn tệ, quần áo đối với tôi ấy mà, mặc bộ mấy triệu tệ cũng là mặc, mấy nghìn tệ cũng là mặc, đôi giày hôm nay tôi đi là mẫu mới ra có giá hai mươi nghìn tệ. Mặc dù không đắt như của cô Từ nhưng tôi khá thích dáng vẻ này của mình!”
Từ Giai Nhiên tốt nghiệp ngành thiết kế nên mở miệng ra là từ ngữ chuyên ngành, đương nhiên có điểm chung có thể trò chuyện được với Lynette, còn Mục Thu Nghi lại học về quản trị kinh doanh, khác xa nhau một trời một vực.
Lynette cười với vẻ khó xử: “Cô Mục, mặc dù tôi phải thừa nhận là trông cô hết sức xinh đẹp nhưng tôi hi vọng có thể hợp tác với một bên có thể truyền đạt được tư duy thiết kế của tôi, thật xin lỗi!”
“Không cần xin lỗi, thực ra ngài Lynette đã sớm quyết định hợp tác với cô Từ rồi, vừa rồi chẳng qua là muốn giúp mình hạ cánh an toàn thôi, dù sao thì cũng là người từng trải cả, ảnh hưởng của việc mất tín nhiệm sẽ lớn lắm!”, Mục Thu Nghi cười lạnh lùng.
Nhưng câu nói đó đã chạm đến giới hạn cuối cùng của một người nước ngoài. Lynette đứng bật dậy: “Mong cô Mục chú ý lời ăn tiếng nói! Tôi là một nhà thiết kế, mỗi một sản phẩm của tôi đều có linh hồn! Dù cô có trả nhiều tiền hơn thì tôi cũng sẽ không hợp tác với loại người chỉ biết kiếm tiền như cô.
Chỉ biết kiếm tiền sao?
Đây là đang sỉ nhục cô ngoài muốn kiếm tiền ra thì không có sự theo đuổi nào khác sao?
Khi một người đã đạt tới trình độ nhất định thì sẽ từ bỏ việc chạy theo lợi ích và đổi thành việc tu dưỡng nội hàm.
Điều đó chứng tỏ người ngoại quốc này rất xem thường Mục Thu Nghi!
“Anh…”, cô thở hổn hển vì giận, mím chặt môi không biết phải nói thế nào.
Cô không biết phải chửi người ta ra sao. Nếu có gã đó ở đây thì có lẽ có thể phun ra một tràng với tên ngoại quốc này rồi.
“Bà xã ơi, nói chuyện xong chưa?”
Lúc này một giọng nói từ phía sau vọng tới.
Cô quay lại nhìn thì thấy Mạc Phong đang vươn vai, dây giầy cũng bị tuột chẳng buồn thắt lại, anh đang đứng ngáp phía sau cô.
Hình tượng hèn nhát điển hình.
Đến cả Từ Giai Nhiên cũng phải chau mày, người đàn ông này chẳng để ý hình tượng gì cả?
Thế nhưng…
“Đây…đây là…”, Lynette như phát hiện ra điều gì đó khác thường bèn lập tức nhào về phía Mạc Phong và cứ nhằm chăm chăm vào chiếc quần sooc anh đang mặc.
“Chính xác! Là hàng Auth! Đúng là hàng Auth rồi!”
Người này vừa hô vừa sà xuống chiếc quần của Mạc Phong.
Anh đạp bay Lynette ra xa năm mét: “Thần kinh à, nhìn chăm chăm vào quần của người ta làm gì thế không biết? Tôi không có hứng thú với đàn ông đâu!”
Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên cũng cạn lời.
Nhà thiết kế quốc tế này có khi nào không bình thường ở một vài phương diện nào đó không?
Lynette bị đạp bay nhưng vẫn đứng thẳng dậy và lại nhào về phía Mạc Phong.
“Xin anh cho tôi nhìn một chút! Chỉ một chú thôi!”
Mạc Phong cảm thấy bó tay: “Anh không có thứ đó à? Muốn xem thì cũng không thể nào xem trước mặt bao nhiêu người thế này chứ!”
“Tôi nói quần của anh mà…”
Anh bèn trợn mặt tức giận nói: “Sao không nói sớm! Tôi cứ tưởng anh muốn xem thứ đó cơ đấy!”
Lynette quỳ xuống trước Mạc Phong, cẩn thận sờ quần của anh, miệng suýt xoa mãi không thôi.
Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên đần mặt.
Chuyện gì thế này?
“Dù gì anh cũng là bậc thầy quốc tế, anh làm cái gì vậy?”, Từ Giai Nhiên nhìn với vẻ chê bai.
“Có biết đây là gì không?”, Lynette chỉ vào chiếc quần của Mạc Phong và hỏi.
Cả hai cô gái đều lắc đầu.
“Nghệ thuật! Đây chính là nghệ thuật!”, Lynette kinh hãi hô lên.
Mục Thu Nghi tỏ rõ nghi ngờ: “Nghệ thuật sao? Chỉ là một chiếc quần sooc thôi mà? Họ bán đầy ngoài đường ấy, cái gì mà nghệ với thuật chứ?”
“Cô không hiểu, chiếc quần này ai tặng anh thế?", anh ta ngẩng đầu nhìn Mạc Phong, đôi mắt ánh lên vẻ cung kính.
Mạc Phong phất tay cười: “Lúc trước từng sống ở gần sông Rhine một khoảng thời gian, ở đó có một cha nội cứ muốn phải may quần áo cho tôi bằng được, đến cả quần lót của tôi cũng là do ông ta may!”
“Có thể cho tôi xem không?”, Lynette khẩn cầu.
Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên cảm thấy không chịu nổi gã này nữa, dù là bậc thầy quốc tế thì như này đúng là khiến người khác phải bó tay.
“Anh có biết người đó tên là gì không?”
Mạc Phong lắc đầu, hình như anh đã quên: “Tên là gì Sno, tôi quên rồi!”
“Thầy Jansno phải không?”, Lynette hô lên.
Anh bỗng vỗ đầu mình: “Đúng đúng đúng, Jansno, coi trí nhớ của tôi kìa, thường thì không phải nhân vật có tiếng là tôi sẽ không thể nhớ nổi!”
Mục Thu Nghi nhìn thấy biểu cảm kinh hồn của Lynette thì không khỏi tò mò hỏi Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh: “Cô Từ, rốt cuộc Jansno là ai vậy?”
“Cô không biết sao? Ông ấy được gọi là Caesar trong lĩnh vực thiết kế đấy! Đến hoàng gia châu Âu muốn nhờ thiết kế trang phục thì cũng phải xem tâm trạng của ông ấy! Một bộ trang phục thiết kế đại khái vứt ra cũng có thể gây chấn động cả thế giới!”, Từ Giai Nhiên nói với vẻ sùng bái.
Nhưng trong mắt Mục Thu nghi thì sao thấy cái quần này chẳng khác gì hàng sida bán ngoài chợ, lần trước Mạc Phong vứt đồ lung tung còn bị cô vứt đi mất mấy cái.
Từ Giai Nhiên nói tiếp: “Anh khẳng định đây là kiệt tác của thầy Jansno? Sao tôi chẳng thấy gì đặc biệt!”
Lynette đứng dậy lườm nguýt hai cô gái: “Dung tục! Một tác phẩm vĩ đại như vậy mà không nhìn ra sao? Đường chỉ này may bằng vàng, kỹ thuật may là dùng kỹ thuật chồng ba lớp của hoàng gia, ngoài thầy của tôi ra thì không một ai có thể làm được! Bên trong ống quần dùng bột ngọc trai cao cấp của châu Âu phủ lên, quy trình làm ra chiếc quần như này gồm hàng nghìn bước, hơn nữa mất nửa năm mới làm ra được một chiếc! Đây là chiếc quần mà có hàng chục triệu Euro cũng chưa chắc đã mua được!”
Mục Thu Nghi suýt mất thăng bằng.
Hàng chục triệu Euro cũng không mua được…Vậy mà cô đã vứt mất mấy chiếc rồi…
“Vậy sao? Ông già đó may cho tôi năm chiếc, nói với tôi là nếu không đủ mặc thì gọi điện cho ông ta, vừa hay quần của tôi bị vợ tôi vứt gần hết rồi, đang định nhờ ông ta may cho mấy chiếc nữa đây!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Đúng là con gái hào môn, dù là Mục Thu Nghi thì cũng chưa bao giờ mặc bộ trang phục nào đắt như vậy.
Người có tiền không gọi đây là trang phục mà là nghệ thuật!
Dù sao thì đối với Mục Thu Nghi có mua được cô cũng sẽ không mua bộ đồ đắt như vậy.
“Còn cô Mục thì sao?”, Lynette quay người cười nói.
Cô chậm rãi đứng dậy và quay một vòng: “Bộ trang phục công sở đơn giản của Hoa Hạ hơn tám nghìn tệ, quần áo đối với tôi ấy mà, mặc bộ mấy triệu tệ cũng là mặc, mấy nghìn tệ cũng là mặc, đôi giày hôm nay tôi đi là mẫu mới ra có giá hai mươi nghìn tệ. Mặc dù không đắt như của cô Từ nhưng tôi khá thích dáng vẻ này của mình!”
Từ Giai Nhiên tốt nghiệp ngành thiết kế nên mở miệng ra là từ ngữ chuyên ngành, đương nhiên có điểm chung có thể trò chuyện được với Lynette, còn Mục Thu Nghi lại học về quản trị kinh doanh, khác xa nhau một trời một vực.
Lynette cười với vẻ khó xử: “Cô Mục, mặc dù tôi phải thừa nhận là trông cô hết sức xinh đẹp nhưng tôi hi vọng có thể hợp tác với một bên có thể truyền đạt được tư duy thiết kế của tôi, thật xin lỗi!”
“Không cần xin lỗi, thực ra ngài Lynette đã sớm quyết định hợp tác với cô Từ rồi, vừa rồi chẳng qua là muốn giúp mình hạ cánh an toàn thôi, dù sao thì cũng là người từng trải cả, ảnh hưởng của việc mất tín nhiệm sẽ lớn lắm!”, Mục Thu Nghi cười lạnh lùng.
Nhưng câu nói đó đã chạm đến giới hạn cuối cùng của một người nước ngoài. Lynette đứng bật dậy: “Mong cô Mục chú ý lời ăn tiếng nói! Tôi là một nhà thiết kế, mỗi một sản phẩm của tôi đều có linh hồn! Dù cô có trả nhiều tiền hơn thì tôi cũng sẽ không hợp tác với loại người chỉ biết kiếm tiền như cô.
Chỉ biết kiếm tiền sao?
Đây là đang sỉ nhục cô ngoài muốn kiếm tiền ra thì không có sự theo đuổi nào khác sao?
Khi một người đã đạt tới trình độ nhất định thì sẽ từ bỏ việc chạy theo lợi ích và đổi thành việc tu dưỡng nội hàm.
Điều đó chứng tỏ người ngoại quốc này rất xem thường Mục Thu Nghi!
“Anh…”, cô thở hổn hển vì giận, mím chặt môi không biết phải nói thế nào.
Cô không biết phải chửi người ta ra sao. Nếu có gã đó ở đây thì có lẽ có thể phun ra một tràng với tên ngoại quốc này rồi.
“Bà xã ơi, nói chuyện xong chưa?”
Lúc này một giọng nói từ phía sau vọng tới.
Cô quay lại nhìn thì thấy Mạc Phong đang vươn vai, dây giầy cũng bị tuột chẳng buồn thắt lại, anh đang đứng ngáp phía sau cô.
Hình tượng hèn nhát điển hình.
Đến cả Từ Giai Nhiên cũng phải chau mày, người đàn ông này chẳng để ý hình tượng gì cả?
Thế nhưng…
“Đây…đây là…”, Lynette như phát hiện ra điều gì đó khác thường bèn lập tức nhào về phía Mạc Phong và cứ nhằm chăm chăm vào chiếc quần sooc anh đang mặc.
“Chính xác! Là hàng Auth! Đúng là hàng Auth rồi!”
Người này vừa hô vừa sà xuống chiếc quần của Mạc Phong.
Anh đạp bay Lynette ra xa năm mét: “Thần kinh à, nhìn chăm chăm vào quần của người ta làm gì thế không biết? Tôi không có hứng thú với đàn ông đâu!”
Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên cũng cạn lời.
Nhà thiết kế quốc tế này có khi nào không bình thường ở một vài phương diện nào đó không?
Lynette bị đạp bay nhưng vẫn đứng thẳng dậy và lại nhào về phía Mạc Phong.
“Xin anh cho tôi nhìn một chút! Chỉ một chú thôi!”
Mạc Phong cảm thấy bó tay: “Anh không có thứ đó à? Muốn xem thì cũng không thể nào xem trước mặt bao nhiêu người thế này chứ!”
“Tôi nói quần của anh mà…”
Anh bèn trợn mặt tức giận nói: “Sao không nói sớm! Tôi cứ tưởng anh muốn xem thứ đó cơ đấy!”
Lynette quỳ xuống trước Mạc Phong, cẩn thận sờ quần của anh, miệng suýt xoa mãi không thôi.
Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên đần mặt.
Chuyện gì thế này?
“Dù gì anh cũng là bậc thầy quốc tế, anh làm cái gì vậy?”, Từ Giai Nhiên nhìn với vẻ chê bai.
“Có biết đây là gì không?”, Lynette chỉ vào chiếc quần của Mạc Phong và hỏi.
Cả hai cô gái đều lắc đầu.
“Nghệ thuật! Đây chính là nghệ thuật!”, Lynette kinh hãi hô lên.
Mục Thu Nghi tỏ rõ nghi ngờ: “Nghệ thuật sao? Chỉ là một chiếc quần sooc thôi mà? Họ bán đầy ngoài đường ấy, cái gì mà nghệ với thuật chứ?”
“Cô không hiểu, chiếc quần này ai tặng anh thế?", anh ta ngẩng đầu nhìn Mạc Phong, đôi mắt ánh lên vẻ cung kính.
Mạc Phong phất tay cười: “Lúc trước từng sống ở gần sông Rhine một khoảng thời gian, ở đó có một cha nội cứ muốn phải may quần áo cho tôi bằng được, đến cả quần lót của tôi cũng là do ông ta may!”
“Có thể cho tôi xem không?”, Lynette khẩn cầu.
Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên cảm thấy không chịu nổi gã này nữa, dù là bậc thầy quốc tế thì như này đúng là khiến người khác phải bó tay.
“Anh có biết người đó tên là gì không?”
Mạc Phong lắc đầu, hình như anh đã quên: “Tên là gì Sno, tôi quên rồi!”
“Thầy Jansno phải không?”, Lynette hô lên.
Anh bỗng vỗ đầu mình: “Đúng đúng đúng, Jansno, coi trí nhớ của tôi kìa, thường thì không phải nhân vật có tiếng là tôi sẽ không thể nhớ nổi!”
Mục Thu Nghi nhìn thấy biểu cảm kinh hồn của Lynette thì không khỏi tò mò hỏi Từ Giai Nhiên đứng bên cạnh: “Cô Từ, rốt cuộc Jansno là ai vậy?”
“Cô không biết sao? Ông ấy được gọi là Caesar trong lĩnh vực thiết kế đấy! Đến hoàng gia châu Âu muốn nhờ thiết kế trang phục thì cũng phải xem tâm trạng của ông ấy! Một bộ trang phục thiết kế đại khái vứt ra cũng có thể gây chấn động cả thế giới!”, Từ Giai Nhiên nói với vẻ sùng bái.
Nhưng trong mắt Mục Thu nghi thì sao thấy cái quần này chẳng khác gì hàng sida bán ngoài chợ, lần trước Mạc Phong vứt đồ lung tung còn bị cô vứt đi mất mấy cái.
Từ Giai Nhiên nói tiếp: “Anh khẳng định đây là kiệt tác của thầy Jansno? Sao tôi chẳng thấy gì đặc biệt!”
Lynette đứng dậy lườm nguýt hai cô gái: “Dung tục! Một tác phẩm vĩ đại như vậy mà không nhìn ra sao? Đường chỉ này may bằng vàng, kỹ thuật may là dùng kỹ thuật chồng ba lớp của hoàng gia, ngoài thầy của tôi ra thì không một ai có thể làm được! Bên trong ống quần dùng bột ngọc trai cao cấp của châu Âu phủ lên, quy trình làm ra chiếc quần như này gồm hàng nghìn bước, hơn nữa mất nửa năm mới làm ra được một chiếc! Đây là chiếc quần mà có hàng chục triệu Euro cũng chưa chắc đã mua được!”
Mục Thu Nghi suýt mất thăng bằng.
Hàng chục triệu Euro cũng không mua được…Vậy mà cô đã vứt mất mấy chiếc rồi…
“Vậy sao? Ông già đó may cho tôi năm chiếc, nói với tôi là nếu không đủ mặc thì gọi điện cho ông ta, vừa hay quần của tôi bị vợ tôi vứt gần hết rồi, đang định nhờ ông ta may cho mấy chiếc nữa đây!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook