Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
-
Chương 160: Mặt thì đáng mấy đồng
“Bà xã, cuối cùng em cũng ra rồi, nếu không anh không vào trong được này!”, Mạc Phong tỏ vẻ khó xử, than vãn.
Mọi người đều sững sờ!
Bà xã?
Tên này lại gọi người đẹp số một Giang Hải là bà xã?
Có nhầm không vậy?
Trương Tuấn vẫn đang ra sức điên cuồng tự đấu tranh, Mục Thu Nghi cũng từng là người tình trong mộng của anh ta, chỉ có điều anh ta vẫn luôn đè nén tình cảm này ở trong lòng.
Vì dù sao bình thường muốn nói một câu với người phụ nữ này đã là một sự ban ơn rồi, càng đừng nói đến chuyện muốn có được.
“Cô Mục… anh ta có thực sự là… chồng cô không?”, Trương Tuấn nói với đôi mắt ảm đạm.
Mạc Phong bước tới và ôm chầm lấy Mục Thu Nghi, đây là sự đánh dấu bản quyền của anh, để nói với những người đàn ông khác rằng cái hồ này, anh đây đã bao trọn rồi nhá!
Mặc dù Mục Thu Nghi muốn thoát khỏi tên vô liêm sỉ này, nhưng dù sao thì nhiều người ở đây muốn anh phải mất mặt như vậy, cô đành phải để mình bị mất mặt, lựa chọn việc nhẫn nhịn: “Không sai, anh ấy chính là chồng tôi, nói chính xác anh ấy là chồng sắp cưới của tôi!”
Chà …
Mọi người đều hóa đá tại chỗ.
Nữ thần thực sự đã đính hôn, một người phụ nữ tuyệt vời như cô ấy lại sắp đính hôn!
Mục Thu Nghi đã là người giàu có, nếu như có thể trở thành chồng sắp cưới của cô, chẳng phải gã đó ít nhất cũng phải là con nhà giàu rồi!
Cho dù có nói thế nào, tin tức cô đã có chồng sắp cưới không biết đã làm tổn thương trái tim của biết bao người đàn ông!
Mạc Phong ôm cô bước vào đại sảnh cười đùa nói: “Bà xã à, em nghe thấy gì chưa?”
“Nghe thấy gì?”, Mục Thu Nghi dường như đã lựa chọn thầm thừa nhận từ ‘bà xã’ này, cô đã sớm thừa nhận nó, chỉ là ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.
“Đương nhiên là âm thanh vỡ vụn của trái tim rồi. Người ta đồn thổi người đẹp số một Giang Hải đã có chồng, điều này khiến bao nhiêu trái tim của đàn ông phải vỡ vụn chứ!”
E rằng Trương Tuấn là người đầu tiên đau lòng, vừa rồi ánh mắt anh ta đã rơi vào tuyệt vọng.
Nữ thần hàng đêm nằm trêи giường mong nhớ giờ đã bị người ta chinh phục mất, có thể không tan nát trái tim hay sao?
Mục Thu Nghi khinh thường khịt mũi: “Người ta đồn đại anh đã có vợ rồi, anh không sợ vận đào hoa của mình sẽ bị chặn lại hay sao?”
“Một người đàn ông đã đính hôn thì sức quyến rũ tăng lên ít nhất là năm điểm. Có điều em yên tâm đi, vị trí vợ chính thất của em chắc chắn không thể lay chuyển được!”, Mạc Phong nháy mắt cười với vẻ đê tiện.
Nếu không phải ở đây đông đúc, tình hình không thích hợp, cô thật sự muốn dừng lại, dùng tay tát thật mạnh vào cái miệng lớn của anh.
Đến súng cũng không bắn xuyên qua được chiếc mặt dày của người đàn ông này!
Câu lạc bộ này tập hợp những người thuộc tầng lớp thượng lưu của Giang Hải, mọi xáo trộn đều có thể ảnh hưởng đến cục diện của Giang Hải.
Đương nhiên, Mục Thu Nghi sẽ không ngốc đến mức tự mình làm mất mặt mình!
Khi họ đến đại sảnh, mọi người ít nhiều cũng đều bị dung mạo xinh đẹp thoát tục của Mục Thu Nghi thu hút.
“Này? Đây không phải là người đẹp số một Giang Hải sao? Người đàn ông bên cạnh là ai?”
“Tôi không biết, bao nhiêu bữa tiệc mà tôi chưa từng thấy gã này tham gia bao giờ!”
“Nhìn họ thân mật chưa kìa, sợ rằng đó chính là người đàn ông của cô ấy?”
“Không thể nào. Không phải cô ấy nói với giới truyền thông là trước ba mươi tuổi cô ấy sẽ không nghĩ đến vấn đề cá nhân sao?”
Mọi người xì xào bàn tán.
Họ rất tò mò về danh tính của Mạc Phong.
Ít nhất những người này có thể chắc chắn rằng ở tầng lớp thượng lưu của Giang Hải nhất định không có người như vậy.
Chẳng lẽ là con cháu của thế gia ở tỉnh? Hiện giờ mọi người cũng chỉ có thể đoán như vậy.
Trong góc đại sảnh, một người đàn ông đẹp trai trong bộ com lê màu trắng cầm ly rượu vang đỏ kính cẩn chào mọi người.
Trước khi phiên đấu giá diễn ra, mọi người có thể tự do hội họp, đồ ăn rượu ngon ở đại sảnh nhiều vô số kể.
Chính vào lúc anh ta quay đầu lại liền nhìn thấy bóng hình đẹp như tiên nữ của Mục Thu Nghi xuất hiện trong đại sảnh.
Nhưng khi anh ta vừa định nở nụ cười thì liền nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Mục Thu Nghi!
Điều quan trọng nhất là cả hai vẫn đang nắm tay nhau, trông họ vô cùng thân thiết.
“Người đàn ông đó là ai?”, người đàn ông mặc bộ com lê màu trắng chỉ vào Mạc Phong đang đứng bên cạnh Mục Thu Nghi, trầm giọng nói.
Người thanh niên đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của anh ta liếc nhìn: “Cậu Châu, người đó hình như là…là chồng cô ấy…”
“Chồng? Không thể nào, người phụ nữ như Mục Thu Nghi không phải bất kỳ một gã đàn ông nào cũng cưa đổ được. Tôi theo đuổi cô ấy gần một năm rồi cũng chỉ xin được số điện thoại của cô ấy thôi. Lập tức điều tra người đàn ông đó cho tôi!”
“Vâng……”
Người thanh niên mặc bộ com lê màu trắng này chính là cậu chủ trẻ tuổi của tập đoàn Châu Thị – Châu Phi!
Họ Châu ở Giang Hải cũng được coi là một gia tộc giàu có, ảnh hưởng một phần lớn đến kinh tế của Giang Hải, có thể coi như hoàng đế bản địa ở đây.
Ngành nghề chính của gia đình họ là ngành trang sức!
Hầu như họ độc quyền toàn bộ trang sức ở Giang Hải, cho dù có người muốn lấy một phần miếng bánh, nhà họ Châu cũng phải gật đầu mới được, nếu không cửa hàng nhất định sẽ phá sản trong vòng chưa đầy ba ngày!
Nhà họ Châu ở Giang hải này chắc chắn xứng với danh gia tộc giàu có!
Nhưng cho dù như thế, Châu Phi theo đuổi Mục Thu Nghi đã gần một năm, chưa từng hẹn hò được với cô, anh ta đã sắp từ bỏ đến nơi rồi. Giờ chợt nhìn thấy bên cạnh Mục Thu Nghi xuất hiện người đàn ông khác!
Ai có thể chịu được chứ anh ta thì không!
Người phụ nữ anh ta không có được thì người khác cũng tuyệt đối không thể có được.
Lúc này ở đại sảnh.
Mạc Phong đã nhìn thấy các loại món tráng miệng và món ngon trêи bàn, còn có cả các loại hải sản, thịt bò và Lafite 1982!
Đôi mắt của anh đang phát sáng!
Quả nhiên đây là nơi tụ tập của những gia đình giàu có, thức ăn cũng khác với bình thường. Thịt bò là bò Kobe từ Đảo Quốc, còn có cả thịt bò bông tuyết. Giá bán bên ngoài lên tới bốn nghìn tệ một miếng!
“Bà xã, anh đi ăn trước đây, lát gặp lại nhé!”, Mạc Phong nhếch mép cười nói.
Anh buông tay cô ra và chạy về phía đống đồ ăn ngon.
Mục Thu Nghi hơi ngẩn ra, sau đó khẽ hét: “Anh chú ý hình tượng một chút, đừng để tôi mất mặt!”
Mặt thì đáng giá mấy đồng, no bụng được sao?
Mạc Phong đặc biệt chọn chai rượu vang đỏ mấy chục nghìn tệ để uống, một ngụm rượu và một miếng thịt bò thì quá tuyệt!
Anh ăn uống sảng kɧօáϊ, còn ánh mắt của mọi người thì đầy vẻ khinh thường.
Như thế này là đến tham gia hội nghị sao?
Sao cứ có cảm giác anh đến để ăn uống thôi vậy? Nếu không phải thấy anh đi cùng Mục Thu Nghi tới đây, e rằng có người gọi bảo vệ rồi!
“Tên này có lai lịch thế nào vậy? Ăn khỏe quá rồi đấy, một người uống hết hai chai rượu vang đã đành, lại còn ăn gần hết nguyên một tảng thịt bò lớn như vậy nữa!”
“Chắc là từ trêи núi xuống, sao Mục Thu Nghi lại tìm một người đàn ông như thế này nhỉ?”
“Mấy người biết cái gì, người ăn khỏe thì chuyện kia cũng khỏe. Đừng thấy bình thường người phụ nữ này lạnh lùng cao ngạo, thực ra không biết là…phong lưu đến cỡ nào nữa đó!”
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Mục Thu Nghi cũng thay đổi.
Cô hận một nỗi không thể kiếm một cái hố mà chui xuống. Nếu sớm biết thế này thì đã không đưa gã này theo rồi… Lúc này, Châu Phi lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, bước tới đầy vẻ phong độ: “Thu Nghi, lâu rồi không gặp…Đây là…chồng cô à?”
Mọi người đều sững sờ!
Bà xã?
Tên này lại gọi người đẹp số một Giang Hải là bà xã?
Có nhầm không vậy?
Trương Tuấn vẫn đang ra sức điên cuồng tự đấu tranh, Mục Thu Nghi cũng từng là người tình trong mộng của anh ta, chỉ có điều anh ta vẫn luôn đè nén tình cảm này ở trong lòng.
Vì dù sao bình thường muốn nói một câu với người phụ nữ này đã là một sự ban ơn rồi, càng đừng nói đến chuyện muốn có được.
“Cô Mục… anh ta có thực sự là… chồng cô không?”, Trương Tuấn nói với đôi mắt ảm đạm.
Mạc Phong bước tới và ôm chầm lấy Mục Thu Nghi, đây là sự đánh dấu bản quyền của anh, để nói với những người đàn ông khác rằng cái hồ này, anh đây đã bao trọn rồi nhá!
Mặc dù Mục Thu Nghi muốn thoát khỏi tên vô liêm sỉ này, nhưng dù sao thì nhiều người ở đây muốn anh phải mất mặt như vậy, cô đành phải để mình bị mất mặt, lựa chọn việc nhẫn nhịn: “Không sai, anh ấy chính là chồng tôi, nói chính xác anh ấy là chồng sắp cưới của tôi!”
Chà …
Mọi người đều hóa đá tại chỗ.
Nữ thần thực sự đã đính hôn, một người phụ nữ tuyệt vời như cô ấy lại sắp đính hôn!
Mục Thu Nghi đã là người giàu có, nếu như có thể trở thành chồng sắp cưới của cô, chẳng phải gã đó ít nhất cũng phải là con nhà giàu rồi!
Cho dù có nói thế nào, tin tức cô đã có chồng sắp cưới không biết đã làm tổn thương trái tim của biết bao người đàn ông!
Mạc Phong ôm cô bước vào đại sảnh cười đùa nói: “Bà xã à, em nghe thấy gì chưa?”
“Nghe thấy gì?”, Mục Thu Nghi dường như đã lựa chọn thầm thừa nhận từ ‘bà xã’ này, cô đã sớm thừa nhận nó, chỉ là ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.
“Đương nhiên là âm thanh vỡ vụn của trái tim rồi. Người ta đồn thổi người đẹp số một Giang Hải đã có chồng, điều này khiến bao nhiêu trái tim của đàn ông phải vỡ vụn chứ!”
E rằng Trương Tuấn là người đầu tiên đau lòng, vừa rồi ánh mắt anh ta đã rơi vào tuyệt vọng.
Nữ thần hàng đêm nằm trêи giường mong nhớ giờ đã bị người ta chinh phục mất, có thể không tan nát trái tim hay sao?
Mục Thu Nghi khinh thường khịt mũi: “Người ta đồn đại anh đã có vợ rồi, anh không sợ vận đào hoa của mình sẽ bị chặn lại hay sao?”
“Một người đàn ông đã đính hôn thì sức quyến rũ tăng lên ít nhất là năm điểm. Có điều em yên tâm đi, vị trí vợ chính thất của em chắc chắn không thể lay chuyển được!”, Mạc Phong nháy mắt cười với vẻ đê tiện.
Nếu không phải ở đây đông đúc, tình hình không thích hợp, cô thật sự muốn dừng lại, dùng tay tát thật mạnh vào cái miệng lớn của anh.
Đến súng cũng không bắn xuyên qua được chiếc mặt dày của người đàn ông này!
Câu lạc bộ này tập hợp những người thuộc tầng lớp thượng lưu của Giang Hải, mọi xáo trộn đều có thể ảnh hưởng đến cục diện của Giang Hải.
Đương nhiên, Mục Thu Nghi sẽ không ngốc đến mức tự mình làm mất mặt mình!
Khi họ đến đại sảnh, mọi người ít nhiều cũng đều bị dung mạo xinh đẹp thoát tục của Mục Thu Nghi thu hút.
“Này? Đây không phải là người đẹp số một Giang Hải sao? Người đàn ông bên cạnh là ai?”
“Tôi không biết, bao nhiêu bữa tiệc mà tôi chưa từng thấy gã này tham gia bao giờ!”
“Nhìn họ thân mật chưa kìa, sợ rằng đó chính là người đàn ông của cô ấy?”
“Không thể nào. Không phải cô ấy nói với giới truyền thông là trước ba mươi tuổi cô ấy sẽ không nghĩ đến vấn đề cá nhân sao?”
Mọi người xì xào bàn tán.
Họ rất tò mò về danh tính của Mạc Phong.
Ít nhất những người này có thể chắc chắn rằng ở tầng lớp thượng lưu của Giang Hải nhất định không có người như vậy.
Chẳng lẽ là con cháu của thế gia ở tỉnh? Hiện giờ mọi người cũng chỉ có thể đoán như vậy.
Trong góc đại sảnh, một người đàn ông đẹp trai trong bộ com lê màu trắng cầm ly rượu vang đỏ kính cẩn chào mọi người.
Trước khi phiên đấu giá diễn ra, mọi người có thể tự do hội họp, đồ ăn rượu ngon ở đại sảnh nhiều vô số kể.
Chính vào lúc anh ta quay đầu lại liền nhìn thấy bóng hình đẹp như tiên nữ của Mục Thu Nghi xuất hiện trong đại sảnh.
Nhưng khi anh ta vừa định nở nụ cười thì liền nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Mục Thu Nghi!
Điều quan trọng nhất là cả hai vẫn đang nắm tay nhau, trông họ vô cùng thân thiết.
“Người đàn ông đó là ai?”, người đàn ông mặc bộ com lê màu trắng chỉ vào Mạc Phong đang đứng bên cạnh Mục Thu Nghi, trầm giọng nói.
Người thanh niên đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của anh ta liếc nhìn: “Cậu Châu, người đó hình như là…là chồng cô ấy…”
“Chồng? Không thể nào, người phụ nữ như Mục Thu Nghi không phải bất kỳ một gã đàn ông nào cũng cưa đổ được. Tôi theo đuổi cô ấy gần một năm rồi cũng chỉ xin được số điện thoại của cô ấy thôi. Lập tức điều tra người đàn ông đó cho tôi!”
“Vâng……”
Người thanh niên mặc bộ com lê màu trắng này chính là cậu chủ trẻ tuổi của tập đoàn Châu Thị – Châu Phi!
Họ Châu ở Giang Hải cũng được coi là một gia tộc giàu có, ảnh hưởng một phần lớn đến kinh tế của Giang Hải, có thể coi như hoàng đế bản địa ở đây.
Ngành nghề chính của gia đình họ là ngành trang sức!
Hầu như họ độc quyền toàn bộ trang sức ở Giang Hải, cho dù có người muốn lấy một phần miếng bánh, nhà họ Châu cũng phải gật đầu mới được, nếu không cửa hàng nhất định sẽ phá sản trong vòng chưa đầy ba ngày!
Nhà họ Châu ở Giang hải này chắc chắn xứng với danh gia tộc giàu có!
Nhưng cho dù như thế, Châu Phi theo đuổi Mục Thu Nghi đã gần một năm, chưa từng hẹn hò được với cô, anh ta đã sắp từ bỏ đến nơi rồi. Giờ chợt nhìn thấy bên cạnh Mục Thu Nghi xuất hiện người đàn ông khác!
Ai có thể chịu được chứ anh ta thì không!
Người phụ nữ anh ta không có được thì người khác cũng tuyệt đối không thể có được.
Lúc này ở đại sảnh.
Mạc Phong đã nhìn thấy các loại món tráng miệng và món ngon trêи bàn, còn có cả các loại hải sản, thịt bò và Lafite 1982!
Đôi mắt của anh đang phát sáng!
Quả nhiên đây là nơi tụ tập của những gia đình giàu có, thức ăn cũng khác với bình thường. Thịt bò là bò Kobe từ Đảo Quốc, còn có cả thịt bò bông tuyết. Giá bán bên ngoài lên tới bốn nghìn tệ một miếng!
“Bà xã, anh đi ăn trước đây, lát gặp lại nhé!”, Mạc Phong nhếch mép cười nói.
Anh buông tay cô ra và chạy về phía đống đồ ăn ngon.
Mục Thu Nghi hơi ngẩn ra, sau đó khẽ hét: “Anh chú ý hình tượng một chút, đừng để tôi mất mặt!”
Mặt thì đáng giá mấy đồng, no bụng được sao?
Mạc Phong đặc biệt chọn chai rượu vang đỏ mấy chục nghìn tệ để uống, một ngụm rượu và một miếng thịt bò thì quá tuyệt!
Anh ăn uống sảng kɧօáϊ, còn ánh mắt của mọi người thì đầy vẻ khinh thường.
Như thế này là đến tham gia hội nghị sao?
Sao cứ có cảm giác anh đến để ăn uống thôi vậy? Nếu không phải thấy anh đi cùng Mục Thu Nghi tới đây, e rằng có người gọi bảo vệ rồi!
“Tên này có lai lịch thế nào vậy? Ăn khỏe quá rồi đấy, một người uống hết hai chai rượu vang đã đành, lại còn ăn gần hết nguyên một tảng thịt bò lớn như vậy nữa!”
“Chắc là từ trêи núi xuống, sao Mục Thu Nghi lại tìm một người đàn ông như thế này nhỉ?”
“Mấy người biết cái gì, người ăn khỏe thì chuyện kia cũng khỏe. Đừng thấy bình thường người phụ nữ này lạnh lùng cao ngạo, thực ra không biết là…phong lưu đến cỡ nào nữa đó!”
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Mục Thu Nghi cũng thay đổi.
Cô hận một nỗi không thể kiếm một cái hố mà chui xuống. Nếu sớm biết thế này thì đã không đưa gã này theo rồi… Lúc này, Châu Phi lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, bước tới đầy vẻ phong độ: “Thu Nghi, lâu rồi không gặp…Đây là…chồng cô à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook