Chương 547:

Mộ Tấn Dương nghiêng người dựa vào vách tường, hai tay đút trong túi quần, phong thái bất phàm không nói nên lời: “Em không có bằng lái.”

Diệp Du Nhiên lấy lại tinh thần trong “Nam sắc” của anh: “Trả bằng lái lại cho em.”

Mộ Tấn Dương mắt điếc tai ngơ, nhưng lại hứng thú chỉ vào chiếc áo khoác màu đỏ mà cô vừa loại bỏ: “Mặc màu đỏ.”

Diệp Du Nhiên cuối cùng vẫn chọn chiếc áo khác màu đỏ kia, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng.

Sau bữa trưa, cô về phòng ngủ nghỉ ngơi, hi vọng đến lúc đi thần sắc của cô có thể tốt hơn một chút.

Đúng hai giờ, cô trang điểm nhẹ nhàng, gạt mái tóc dài của mình lên, nhìn thoáng qua người trong gương, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc cô xuống lầu, đúng lúc thấy Mộ Tấn Dươngn bưng cốc nước đi tới.

Mộ Tấn Dương nghe thấy bước chân cô đi xuống, ngước mắt nhìn lên.

Diệp Du Nhiên mặc một bộ quần áo đơn giản, kiểu dáng thoải mái, nhưng trong mắt Mộ Tấn Dương thì lại có cảm giác phong tình vạn chủng.

“Bằng lái.” Diệp Du Nhiên đi đến giơ tay ra trước mặt anh.

Cô kiên quyết không thể để cho Mộ Tấn Dương tìm tài xế đưa đi, nếu không Mộ Tấn Dương sẽ biết.

Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay trắng như tuyết của cô, sau đó lập tức đưa bàn tay của mình lên, nắm chặt, dùng lực vừa đủ kéo Diệp Du Nhiên ôm vào trong ngực.

Cốc nước trong tay anh vẫn vững vàng, một giọt cũng không vẩy ra ngoài.

Mộ Tấn Dương thấy sự kinh ngạc trong mắt Diệp Du Nhiên, anh cúi người hôn lên đôi môi cô.

Kết thúc một nụ hôn, Diệp Du Nhiên đã thở hổn hển trong ngực anh, đôi môi mang theo sự ẩm ướt chậm rãi phun ra hai chữ: “Không cho.”

“Anh…!”

Diệp Du Nhiên tức giận vô cùng, đột nhiên đẩy anh ra, đưa tay hung hăng lau lau môi, hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến điều gì đó.

“Được rồi, anh đưa em đi, em đang vội.”

Trên mặt Diệp Du Nhiên mang theo sự bất đắc dĩ, giả vờ nhìn thời gian, sau đó hơi nhíu mày.

Mộ Tấn Dương tiện tay đặt cốc nước lên mặt bàn, dường như suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Được.”

Diệp Du Nhiên cười tủm tỉm nhìn nhìn anh đi vào nhà xe, ánh mắt lóe lên vì đã đạt được mục đích.

Tịch thu bằng lái của cô, cho anh mất mặt.

Diệp Du Nhiên đứng trước cửa chính biệt thự nhìn xe của Mộ Tấn Dương từ từ lái tới.

Mộ Tấn Dương lái đến bên người cô thì dừng lại, mở cửa xe: “Lên xe!”

Diệp Du Nhiên lên xe không nói lời nào.

Vừa lên xe, cô liền vặn một chai nước ra chuẩn bị uống, nhưng ô Diệp lái tiến về phía trước, vì quán tính nên cô lao người về phía trước, chai nước trong tay ‘rất vô tình’ rơi ra ngoài.

Lại “rất không khéo” ném vào trên người của Mộ Tấn Dương, nước bên trong đổ ra làm ướt quần áo của anh.

“Kít —— ”

Chiếc xe phanh gấp một cái sau đó dừng lại.

“Thật xin lỗi…” Diệp Du Nhiên trợn mắt nhìn vị trí đang bị ướt kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương