Chương 544:

Diệp Du Nhiên cuối cùng cũng lười quanh co với anh, cười lạnh một tiếng: “Anh đi cùng Cố Hàm Yên hai ngày tính thế nào?”

Anh không đề cập đến ông ngoại, cô cũng sẽ không nhắc đến.

Coi như cô không thấy, nên sẽ không đề cập đến, cô phải để anh chủ động nói.

Cho dù cô tức giận đến mức muốn cắn chết tên khốn kiếp Mộ Tấn Dương này.

“Chính xác mà nói, là hai cái ban ngày.” Mộ Tấn Dương nhíu mày: “Dù sao buổi tối tôi đều ở trên giường của em.”

Diệp Du Nhiên không hề nhượng bộ chút nào: “Đó thật sự là vinh dự cho tôi, mỗi tối đều nhận được sự sủng hạnh của anh.”

Nói xong, còn ném cho anh một cái nhìn khiêu khích.

Mộ Tấn Dương hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng.

Cuối cùng, vẫn là Mộ Tấn Dương lùi bước: “Bữa tối ăn cái gì?”

“Đều ở đây.” Diệp Du Nhiên đưa tay chỉ vào đống đồ ăn vặt đang nằm trên bàn.

Mộ Tấn Dương buông cô ra, một lần nữa đặt điều khiển từ xa vào trong tay cô: “Chờ chút!”

Nhìn Mộ Tấn Dương biến mất sau cánh cửa phòng bếp, sắc mặt Diệp Du Nhiên mới thu lại, mở TV ra nhưng lại không có tâm trạng xem.

Chờ đến khi Mộ Tấn Dương đi ra lần nữa, những túi đồ ăn vặt trên bàn đã hoàn toàn biến mất, rõ ràng là được thu dọn lại.

Vốn cơn tức giận của Mộ Tấn Dương đã lắng xuống thì bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

Anh thật sự cảm thấy mình đang nuôi một cô con gái nhỏ, luôn không biết vâng lời, nhưng ngẫu nhiên ngoan ngoãn một chút lại khiến cho anh hận không thể yêu thương cưng chiều nhiều hơn.

Đúng vào lúc này, Diệp Du Nhiên từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút mệt mỏi.

Mộ Tấn Dương cho là cô vẫn đang còn tức giận nên cũng không hỏi nhiều.

“Có thể ăn cơm.”

“Nha.”

Diệp Du Nhiên đi theo Mộ Tấn Dương đến phòng ăn.

Các món ăn của Mộ Tấn Dương làm luôn luôn thanh đạm, trước đó cũng vì chiều theo sở thích của cô, mới cho thêm một chút ớt.

Bây giờ anh không cho phép cô ăn ớt nữa, nên đồ ăn lại càng nhạt hơn.

Mấy ngày nay dạ dày của cô chính xác là hơi khó chịu, ăn thanh đạm một chút cũng tốt, tránh để cho dạ dày không chịu nổi.

Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn đang nghĩ về một vấn đề khác.

Gần đây cô cảm thấy mình dường như đang bị rối loạn nội tiết, thời kỳ kinh nguyệt thường ra rất ít, một chút liền không có nữa!

Nhưng vấn đề như vậy cô cũng không thể hỏi Mộ Tấn Dương, càng không thể để anh đưa mình đi khám phụ khoa, chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Mộ Tấn Dương nhìn tốc độ ăn chậm chạp của Diệp Du Nhiên, tuy nhiên lại ăn không ít, sắc mặt cũng thả lỏng hơn.

Suốt đêm, hai người đều không nhắc lại chuyện Cố Hàm Yên và chuyện ông ngoại của Mộ Tấn Dương.

Hai người nằm trên một cái giường.

Diệp Du Nhiên đưa lưng về phía Mộ Tấn Dương, lúc sắp ngủ say lại cảm giác được Mộ Tấn Dương đang nhích lại gần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương