Chương 522:

Diệp Du Nhiên không nói chuyện, cô quay sang nhìn Mộ Tấn Dương, cô thật sự không biết Mộ Tấn Dương tại sao muốn đến gặp Diệp Thành.

“Ông cụ Diệp cũng đã chủ động gọi điện cho tôi rồi, chúng ta đương nhiên không thể không nể mặt ông cụ, vậy nên đến gặp thôi.”

Mộ Tấn Dương ngước lên nhìn Diệp Thành, ngữ khí nghe rất ôn hòa.

Mà sắc mặt của Diệp Thành sau khi nghe thấy anh nói như vậy thì hơi thay đổi.

“Ngồi đi.”

Diệp Thành tâm ý nói với hai người họ: “Ta gọi hai đứa về đây cũng là vì tốt cho hai đứa, đều là người một nhà, ta không hy vọng mọi người làm quá khó coi.”

Diệp Du Nhiên nghe thế, trên mặt xuất hiện sự mỉa mai.

Ông ta còn biết là người một nhà?

“Cho nên… ý của ông cụ Diệp là?” Mộ Tấn Dương nghiêm túc hỏi Diệp Thành, hình như thật sự đang suy nghĩ lời ông ta nói.

Diệp Thành thấy thế, mặt mày cũng tỏ vẻ khá hài lòng.

“Đối với dự án phát triển khu phía Tây, cháu hãy nói với cấp trên mở đường trước, dự án này, ta muốn, cháu nếu như ra tòa, ta giúp cháu làm rõ, thấy thế nào?”

Diệp Thành rất khôn ngoan, ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Tấn Dương.

Người này, thật sự càng nhìn càng thấy không có gì ưu tú cả, từ lần đầu gặp anh, đến lần trước một cú điện thoại của anh đã hủy đi cơ hội dành được dự án mà ông ta vất vả kiếm về…

Cho đến bây giờ, ông ta cũng không nhìn ra được tiềm năng gì ở Mộ Tấn Dương.

Rốt cuộc là che giấu quá sâu, hay là anh không có bối cảnh gì cả, tất cả chỉ là do vận may?

Mộ Tấn Dương vẻ tỏ băn khoăn, hình như có chút khó xử: “Chuyện này… cháu sẽ suy nghĩ.”

Diệp Thành thu lại biểu cảm của Mộ Tấn Dương vào mắt, hơi híp mắt lại: “Vậy đừng suy nghĩ quá lâu, người của nhà họ Huỳnh đều rất nôn nóng.”

Trong lời nói của ông ta có ẩn giấu sự uy hiếp, ngay cả Diệp Du Nhiên cũng nghe hiểu.

Mộ Tấn Dương nghiêm túc gật đầu, sau đó lại nói: “Cháu muốn đi lên giúp Du Nhiên lấy chút đồ, ông Diệp có chuyện thì cứ làm đi.”

“Ừm, đi đi.” Ngữ khí của Diệp Thành mặc dù rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại rất nham hiểm.

Vừa dứt lời, Mộ Tấn Dương liền dẫn Diệp Du Nhiên đi lên lầu.

Diệp Thành hình theo bóng dáng của hai người, lông mày khẽ cau lại!

Bộ dạng cứ bình bình như này của Mộ Tấn Dương, ngược lại khiến ông ta càng nhìn càng thấy hoài nghi.

Ông ta căn bản cũng chỉ là thăm dò một chút, nếu như Mộ Tấn Dương thật sự có bối cảnh hùng hậu, căn bản sẽ không đến đây.

Nhưng anh không những đến, còn nghe nói muốn suy nghĩ.

Diệp Thành thấy từ những lời mà Mộ Tấn Dương thì đã đồng ý rồi.

Mộ Tấn Dương trực tiếp dẫn Diệp Du Nhiên đến phòng của cô.

Vừa vào xong, Diệp Du Nhiên vội vàng buông tay của anh ra, hỏi anh: “Chuyện gì đang xảy ra?”

“Là sao?”

Mộ Tấn Dương vừa nghe vừa nhìn quanh căn phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương