Chương 502:

Thế nhưng khi trông thấy Huỳnh Tiến Dương còn có thể nói có thể cười, đáy lòng của anh lại khó tránh khỏi có chút bất mãn, vẫn là ra tay quá nhẹ rồi.

Về phần Diệp Du Nhiên mình cũng không cần nhắc tới.

Anh chán ghét ánh mắt của Huỳnh Tiến Dương khi nhìn vào cô.

Mộ Tấn Dương quay người đang định đi ra ngoài.

Lúc ánh mắt của anh nhìn về phía cửa đột nhiên nheo lại, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Ngoài cửa sau khi Diệp Du Nhiên đối đầu với ánh mắt của Mộ Tấn Dương liền bị dọa cho lập tức nhảy dựng lên.

Anh đột nhiên quay đầu lại, hù chết cô rồi.

Bởi vì thân hình cao lớn của Mộ Tấn Dương chặn ánh mắt cho nên Huỳnh Tiến Dương cũng không hề nhìn thấy Diệp Du Nhiên.

Anh ta thấy Mộ Tấn Dương muốn đi thì không nhịn được ngữ khí châm chọc hỏi một câu: “Vì sao Du Nhiên lại không đến? Không phải là anh không cho cô ấy tới đây đấy chứ?”

Mộ Tấn Dương nghe thấy vậy quay đầu nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương: “Không cần khiêu khích tôi, chuyện này đối với anh không có chỗ tốt.”

Nói xong, anh nhanh chân đi ra cửa.

Huỳnh Tiến Dương cười nhạo một tiếng, nói ra: “Khiêu khích anh? Có cần phải như vậy sao? Anh biết cô ấy thích tôi bao nhiêu năm không? Biết cái gì gọi là thanh mai trúc mã khắc cốt khó quên không?”

Lúc anh ta cười nhạo thì Mộ Tấn Dương đã mở cửa phòng bệnh ra.

Diệp Du Nhiên trước đó bị dọa đến mức nhảy ra nhưng cũng biết mình chạy không thoát nổi liền dứt khoát tựa ở trên vách tường cạnh cửa chờ Mộ Tấn Dương.

Kết quả lúc cửa phòng bệnh mở ra cô còn chưa cảm nhận được cơn giận giức đến từ trên người Mộ Tấn Dương thì đã nghe thấy đoạn văn này của Huỳnh Tiến Dương trước rồi.

Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà! Thanh mai trúc mã khắc cốt khó quên?

Tại sao anh ta không đi làm biên kịch luôn đi?

Nói gần nói xa để lộ ra ưu việt của mình lại là xảy ra chuyện gì vậy?

Đáy lòng Diệp Du Nhiên cười lạnh một tiếng, sắc mặt quả nhiên là sẽ lây truyền mà.

Cô trực tiếp vòng qua người Mộ Tấn Dương vọt vào trong phòng bệnh: “Anh vừa mới nói cái gì? Tôi không nghe rõ, phiền anh lặp lại lần nữa đi.”

Huỳnh Tiến Dương nhìn Diệp Du Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trong phòng bệnh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

“Ánh… Du Nhiên? Sao em lại tới đây?”

Huỳnh Tiến Dương hơi biến sắc mặt, đáy mắt hiện lên một tia chột dạ.

Diệp Du Nhiên lạnh lùng như băng nhìn Huỳnh Tiến Dương, trong cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia ngưng sương lạnh.

“Nếu như bởi vì trước kia mắt của tôi bị mù nên mới động lòng đối với anh khiến cho anh hiểu lầm như bây giờ thì tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng mà…”

Diệp Du Nhiên đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi cô vội vã xông tới lý luận nên không chú ý tới biểu tình của Mộ Tấn Dương là như thế nào.

Có lẽ là… Tức giận rồi?

Diệp Du Nhiên nghĩ như vậy, toàn thân liền giật mình một cái.

Nhưng khi nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương ánh mắt lại lạnh lùng như cũ, tiếp tục nói ra: “Bây giờ mắt của tôi đã không còn mù nữa, mắt mù cũng là một căn bệnh, tôi đã chữa khỏi rồi nên anh yên tâm, sau này tôi cũng không bao giờ động lòng với anh nữa đâu, cũng hi vọng anh đừng tiếp tục hiểu lầm thêm nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương