Chương 498:

Đương nhiên là cô vợ nhỏ của anh sẽ không biết được chuyện này.

Diệp Du Nhiên lầm bầm một câu: “Anh cũng không phải là người không biết lý lẽ.”

“Lý lẽ?” Mộ Tấn Dương nhắc lại hai chữ này một lần, bỗng nhiên lại nở nụ cười.

Lý lẽ? Cô không biết có quyền thế cũng là một loại lý lẽ sao?

“Cười cái gì chứ, em đang hỏi anh đấy!” Diệp Du Nhiên trừng mắt liếc anh một cái.

Mộ Tấn Dương ngưng cười, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, nghĩ nghĩ nói: “Là anh ta chọc tôi trước nên tôi không nhịn được.”

“Anh ta chọc tới anh như thế nào?” Diệp Du Nhiên càng cảm thấy tò mò.

Mộ Tấn Dương bắt đầu giả câm, mặc kệ cô có hỏi thế nào thì anh vẫn không mở miệng.

Tình hình của Huỳnh Tiến Dương cũng không tốt lắm, chảy máu trong lồng ngực, gãy mất một chiếc xương sườn.

Bệnh viện mà Huỳnh Tiến Dương đang nằm điều trị kia vừa hay lại là của nhà Lục Thời Sơ mở.

Chuyện liên quan tới Huỳnh Tiến Dương cũng là do Lục Thời Sơ chủ động gọi điện thoại hỏi Diệp Du Nhiên, lúc này mới nói cho cô biết.

“Nghe qua giống như thật sự nghiêm trọng…” Diệp Du Nhiên tự lẩm bẩm.

Bên đầu kia điện thoại Lục Thời Sơ nghe thấy nói như vậy thì khẽ cười một tiếng: “Nếu như muốn làm giám định thì cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, chỉ là nghe qua có chút nghiêm trọng.”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Ừm, tôi đã biết, cảm ơn nha.”

Diệp Du Nhiên nói lời cám ơn, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng tìm Mộ Tấn Dương.

Ngày hôm qua từ lúc trở về, hai người cũng không hệ nhắc lại chuyện của Huỳnh Tiến Dương, bên kia cũng không có tin tức nào truyền đến.

Diệp Du Nhiên vốn định là hôm nay sẽ tới thăm Huỳnh Tiến Dương một chút.

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì Mộ Tấn Dương đánh người cũng là không đúng.

Cô có chút phiền lòng chính là phải làm sao mới thuyết phục được Mộ Tấn Dương cũng đi thăm Huỳnh Tiến Dương.

“Đang bận sao?” Diệp Du Nhiên gõ cửa một cái sau đó mới đẩy cửa ra đi vào.

Mộ Tấn Dương thấy cô tiến đến liền đem Laptop trước mặt khép lại: “Có chuyện gì à?”

Anh đứng lên ngồi vào một bên ghế sofa, rót hai ly nước sau đó ra hiệu cho Diệp Du Nhiên ngồi lại đây.

Diệp Du Nhiên nhu thuận đi qua ngồi xuống.

Cầm ly nước lên nhấp một ngụm nhưng vẫn không biết phải mở miệng như thế nào.

Mộ Tấn Dương thấy cô có vẻ như có lời muốn nói nhưng dáng vẻ lại giống như không dám mở miệng liền nhíu mày: “Trước đó là ai nói với tôi chúng ta phải trao đổi với nhau nhiều hơn?”

“Ách…” Diệp Du Nhiên nghẹn họng, nói là cô nói thế nhưng có đôi khi thật sự cảm thấy không có cách nào mở miệng được!

Mộ Tấn Dương thấy cô vẫn không có ý định mở miệng liền sâu kín lên tiếng nói: “Vết thương trên lưng em thế nào rồi? Hôm nay tôi đi cùng em tới bệnh viện kiểm tra lại nhé.”

“Không còn cảm giác gì, đã tốt hơn nhiều rồi không cần kiểm tra nữa đâu…” Diệp Du Nhiên lắc đầu từ chối.

“Tôi nói cần là cần.”

Mộ Tấn Dương nói xong liền đứng dậy đem áo khoác treo ở trên ghế làm việc cầm tới, kéo Diệp Du Nhiên liền ra cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương