Người Chơi Mời Vào Chỗ
-
Chương 148: Thành phố tuyệt mệnh (33 End)
Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng là trong cơn giận dữ, nhưng nàng cưỡng chế tức giận, ổn định cục diện, mở miệng nói: "Tô Cẩn, mặt nạ còn mười tám phút, không cần lo lắng, cho dù hệ thống vô liêm sỉ cỡ nào cũng chỉ có thể xóa điểm lúc cô phóng đại, nếu nó dám làm càn, tôi đây sẽ lần nữa xin trọng tài."
Tô Cẩn hiện tại không có biện pháp, tranh thủ đoạn thời gian cuối cùng, cô quét sạch tất cả tang thi dưới chân, "Được rồi, mọi người lùi lại, điểm phía trước vẫn còn, dù sao cũng được thêm không ít." Quan trọng nhất không phải kiếm điểm mà là bảo đảm an toàn, nếu đại quân tang thi dồn hết lại đây, các nàng sớm muộn sẽ bị chúng nó đồ sát.
Thẩm Thanh Thu làm người rất có chừng mực, nàng hô lớn: "Tiểu Tả, Trần Giai Kiệt, rút lui."
Có Tô Cẩn chống đỡ, cả đội nhanh chóng lui về gần nhà xưởng. Chỉ là thẻ bài mặt nạ sắp hết hiệu lực, Thẩm Thanh Thu vội liên hệ Tô Cẩn qua chat nhóm, "Tô Cẩn, mau bỏ đi, trở về cùng cả đội họp mặt."
"Vâng, phó đội." Tô Cẩn đã từ người khổng lồ khôi phục trạng thái bình thường, một bên chém bay tang thi, một bên rút lui.
"Phó đội, chúng nó vẫn còn đuổi theo chị, ngàn vạn cẩn thận."
Tô Cẩn tránh khỏi đại quân tang thi, tình huống như cũ thực khẩn cấp, đàn tang thi đã bị Thẩm Thanh Thu chọc giận, hoàn toàn bỏ mặc việc công thành, toàn bộ vây giết đi qua.
"Mụ nội nó, đội Tiêu Mộ Vũ điên rồi, còn làm liên lụy chúng ta, thật là đáng chết!" Tưởng Hàn vốn dĩ liền hận Tiêu Mộ Vũ thấu xương, vừa định nhảy vào vòng chiến nhặt của hời, kết quả gặp phải cục diện hỏng bét.
Mà trong căn cứ, nam nhân cầm đầu đội quân tác chiến nâng kính viễn vọng, đầy mặt kinh ngạc, "Những người đó là ai mà lợi hại như vậy? Còn tang thi khổng lồ kia chạy đi đâu rồi?
"Tổng chỉ huy, đàn tang thi kia đều phân tứ tán, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Phó tư lệnh vội vàng hỏi.
"Thừa dịp tang thi ngoài cổng không nhiều lắm, tiêu diệt hết chúng nó đi. Phía trước quá mức bị động, lần này không thể lại co đầu rút cổ, chủ động xuất kích!" Nói xong hắn phất tay, đoàn quân cầm vũ khí lập tức tràn ra bên ngoài.
Lâm Kiến không có theo lời Thẩm Thanh Thu trở lại nhà xưởng, nhìn đến thế cục trước mắt, hắn ngược lại lén lút đến gần căn cứ. Cho nên khi quân đội bắt đầu phản kích, Lâm Kiến lập tức ôm theo ba ống thuốc lẻn vào bên trong.
Bên kia Thẩm Thanh Thu tuy rằng mở đường dẫn cả đội chạy thoát, nhưng vẫn còn một số tang thi biến dị đuổi theo không bỏ.
Tốc độ con người không thể so với tang thi biến dị, Thẩm Thanh Thu căn bản không có biện pháp ném rớt chúng nó.
Thẩm Thanh Thu nhìn mặt sau liên tiếp bảy con tang thi biến dị đuổi kịp, sắc mặt hơi trầm xuống, "Tô Cẩn, cô ở đâu?"
"Phó đội, tôi ở đây." Tô Cẩn từ trên tòa nhà gần đó nhảy xuống, cô vung đao, cặp mắt trắng dã nhìn chằm chằm phía trước, bộ dáng vẫn có chút dọa người.
Tả Điềm Điềm vẻ mặt đau lòng mà nhìn Tô Cẩn, "Hệ thống thật là đồ tồi, chị hy sinh lớn như vậy, thẻ bài cũng bằng thực lực rút được, nó vậy mà xóa đi toàn bộ điểm của chị, chẳng lẽ giả thuyết trò chơi cho phép hệ thống ngang ngược sao?"
Tô Cẩn nhìn điểm chính mình, nhanh chóng nói: "May là điểm phía trước vẫn còn, vừa rồi đội chúng ta kiếm thêm được 64 điểm, phó đội thì sao?"
"Điểm của chị vẫn còn? Thật tốt quá, em cũng được thêm 36 điểm." Tả Điềm Điềm hưng phấn nói.
"Tôi 43." Trần Giai Kiệt trận địa sẵn sàng đón quân địch, vừa nói xong một con tang thi biến dị liền nhào tới.
Thẩm Thanh Thu quét ngang gậy sắt trong tay, đẩy ra Trần Giai Kiệt, lạnh lùng nói: "Tôi có 56, còn thiếu hơn 60 điểm, nếu dùng đạo cụ càng khó, hôm nay chỉ sợ không thể nào kiếm đủ. Mau vào nhà, dùng đồ vật trong công xưởng chặn chúng nó, nhanh lên!"
Nàng dùng gậy sắt khống chế tang thi, quân đao đâm tới cắt đứt móng vuốt của nó, gậy sắt lập tức đảo chiều thọc mạnh, đánh văng một tang thi biến dị khác.
Mấy người Trần Giai Kiệt chạy vào cổng rào, liền có hai con tang thi biến dị vọt theo tới, cách hắn không đến hai mét. May mắn sau khi ba người Trần Giai Kiệt vào cổng liền đẩy ngã khung thép đè lên hai con tang thi, nhất thời cầm chân chúng nó.
"Phó đội, chị cẩn thận, mau tiến vào!" Vừa nói mọi người vừa nhanh chóng vọt vào trong nhà.
Tuy tốc độ con người không bằng tang thi, nhưng tư duy cùng trí tuệ hơn hẳn, không thể dùng lực liền dùng trí. Thẩm Thanh Thu minh bạch ý tứ bọn họ, sau khi đánh bật mấy con tang thi vây công, nàng nắm khung thép tung người nhảy lên cao, theo hệ thống thông gió mà trèo vào trong xưởng, tư thái quyết đoán xinh đẹp.
Hai con tang thi vùng vẫy thoát được khung thép, điên cuồng mà đâm vào cửa, trong đó một con nhảy lên ống thông gió chui vào nhà, chỉ là nó mới chui được nửa người, thân thể liền tê liệt không còn động đậy.
Thẩm Thanh Thu rút ra quân đao từ cổ nó, hừ lạnh một tiếng: "Học theo ta có ích gì không?"
Đàn tang thi nhanh chóng đâm thủng cửa nhảy tiến vào, Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn ba người hợp lực giết được một con.
Thẩm Thanh Thu thấy thế bắt lấy cái kệ phóng đi lên, ba con tang thi lập tức đuổi tới, những chiếc kệ vốn đã xiêu vẹo lại một lần lung lay sắp đổ.
Lũ tang thi này liên tục bám sát Thẩm Thanh Thu, ngay khi một con tang thi há miệng cắn tới, nàng nhanh chóng chộp lấy xà ngang, xoay người tung cước vào bụng nó, nàng ra tay tàn nhẫn vô cùng, đem tang thi cùng cái kệ bên cạnh đều đạp xuống, phía dưới ba người Trần Giai Kiệt đã đợi sẵn, ba đao cùng chém, lại kết liễu một con.
Những tang thi còn lại tức giận vô cùng, vây quanh cái kệ liều mạng đong đưa, Thẩm Thanh Thu còn không kịp từ xà ngang đáp xuống, cái kệ dưới chân đã bị chúng nó xô ngã.
"Trần Giai Kiệt, mau đến bên cửa sổ, đừng để bị bao vây."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn tình huống phía dưới, trong lòng có chút trầm, từ độ cao này không thể trực tiếp nhảy xuống. Mà cây xà ngang mục nát chịu không nổi sức nặng, nàng không cách nào tiếp tục bám lấy.
Trần Giai Kiệt bị buộc lui đến cửa sổ, gấp đến độ hoang mang lo sợ: "Phó đội, cô, cô nhanh nhảy xuống, chúng tôi tiếp cô."
Thẩm Thanh Thu nhìn dưới chân đã ùa vào một đám tang thi, mà nàng cách Trần Giai Kiệt một khoảng xa, ở giữa còn nhét đầy tang thi, không có biện pháp nhảy qua.
"Các bạn chạy đi, tôi tự có cách!" Bọn họ lại không đi, cơ bản liền sẽ bị tang thi cắn nuốt.
Vừa dứt lời, xà ngang liền đổ sụp, Thẩm Thanh Thu nhảy xuống, ở không trung liền chạm mặt một con tang thi biến dị nhảy lên, Thẩm Thanh Thu nương lực đạo rơi quyết đoán ra tay trảm rớt đầu nó, nhưng nàng tránh không khỏi ngã vào đàn tang thi bên dưới.
Trước khi xà ngang đổ sụp, Trần Giai Kiệt đã nhanh chóng kích hoạt Đèn cảnh báo, đội lên đầu liều mạng chạy về phía Thẩm Thanh Thu, giống như ngọc châu rẽ nước, đàn tang thi vốn chen chúc bên nhau toàn bộ tách ra.
Trần Giai Kiệt giang tay nhắm mắt liều mạng đỡ Thẩm Thanh Thu, bởi vì giữa không trung chém rớt một cái tang thi, Thẩm Thanh Thu vô pháp mượn lực cho nên thẳng tắp rơi xuống, bên dưới đều là mảnh vụn sắt thép rất nguy hiểm.
Chỉ thấy một trận gió thổi đến, Trần Giai Kiệt đỡ vào khoảng không, hắn giật mình mở mắt ra, lại nghe tiếng hét vừa mừng vừa sợ của Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn: "Tiêu đội!"
Thẩm Thanh Thu giờ phút này đã được Tiêu Mộ Vũ vững vàng tiếp lấy, nằm gọn trong ngực nàng ấy, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vẫn còn đỏ đậm, ôm chặt Thẩm Thanh Thu vội vàng đánh giá.
Thẩm Thanh Thu cả người phát ngốc, nàng cũng bất chấp tình huống xung quanh, duỗi tay sờ sờ mặt Tiêu Mộ Vũ, "Mộ Vũ, sao em lại tới đây?"
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, thanh âm có chút khàn khàn, "Không tới, là đợi chị bị tang thi cắn nuốt, hay là nhìn chị rơi vào trong lòng người khác?"
Đôi mắt Thẩm Thanh Thu đều sáng, vòng tay ôm cổ Tiêu Mộ Vũ, "Mộ Vũ, em đã khỏe? Em nhận thức chị?"
"Em khi nào không quen biết chị." Tiêu Mộ Vũ lòng còn sợ hãi, tên hỗn đản nhà nàng luôn hồ đồ, nàng tỉnh lại nhìn không thấy nàng ấy liền biết không ổn rồi. May mắn thị lực cùng khứu giác của nàng đều lợi hại, ngửi hương vị tìm lại đây.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt lên men, "Trước đó em không phải như vậy, em không chịu nói chuyện cùng chị."
Tiêu Mộ Vũ có chút bất đắc dĩ: "Còn muốn em ôm đi đường sao? Chị cứ thế này liền uy phong mất hết."
Thẩm Thanh Thu vội vàng rời khỏi ngực nàng, Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Giai Kiệt, nhịn không được nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Trần Giai Kiệt, mở đường, chúng ta trực tiếp đến căn cứ Nặc Như."
Đèn cảnh báo trên đầu Trần Giai Kiệt vẫn còn réo vang, hắn nhận lệnh lên xe mở đường đưa cả đội phóng thẳng về đại bản doanh cuối cùng.
"Mộ Vũ, em đã khôi phục thần trí, nhưng đôi mắt của em?" Thẩm Thanh Thu trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Không có việc gì, đại khái là di chứng cảm nhiễm virus. Em bây giờ rất khỏe, ôm chị chạy cũng không vấn đề." Tiêu Mộ Vũ sợ nàng lo lắng, mấy ngày nay đều dọa tới Thẩm Thanh Thu, bởi vậy loại thời điểm này chính mình cũng không hề kiêu ngạo, thậm chí tư thái có chút lấy lòng đối phương.
"Nếu không phải đang ở trên xe, em muốn ôm chị lúc nào cũng được." Cảm xúc của Thẩm Thanh Thu rõ ràng tốt lên, miệng lưỡi cùng bắt đầu ba hoa.
"Vậy đội trưởng đã hoàn toàn khôi phục?" Tô Cẩn trông mong hỏi.
"Ừ, hơn nữa tốc độ cùng giác quan đều nhanh nhạy." Tiêu Mộ Vũ nhìn hiện trường phía trước, bởi vì năm người các nàng chạy tới đây, kéo theo đàn tang thi lại một lần công đến, làm đám người Nặc Như thập phần hoảng loạn, không ngừng lui vào bên trong.
Thấy thế Tiêu Mộ Vũ thấp giọng nói: "Dừng xe ở đây đợi tôi một chút."
Tiêu Mộ Vũ tốc độ so Thẩm Thanh Thu còn nhanh, nương ánh đèn xe, trong chớp mắt nàng liền trèo lên dãy thùng hàng chất cao bên đường, hướng về phía căn cứ Nặc Như lớn tiếng nói: "Tôn Khải Ngũ, nếu ông ở bên trong liền nghe tôi nói. Tôi chính là Tiêu Mộ Vũ mà các ông đang tìm, hiện giờ tình huống nguy cấp, các ông chỉ có thể hợp tác với chúng tôi, bởi vì một khi tang thi vây thành, các ông chạy đến nơi nào đều không ý nghĩa. Nếu ông đáp ứng, hãy bày tỏ thiện ý đi!"
Tiêu Mộ Vũ giọng nói xa xa truyền tới, Tôn Khải Ngũ nghe được tức khắc ngây ngẩn cả người, hắn vội vàng hô: "Mọi người chú ý, đừng loạn nổ súng!"
Hắn đã sớm hối hận vì phát minh ra loại virus này, ban đầu mạo hiểm làm nghiên cứu bởi vì hắn quá hồ đồ. Sau khi phát hiện thuốc thử xảy ra vấn đề, hắn lập tức đề nghị dừng lại, nhưng lãnh đạo công ty có kẻ lạm quyền, hai bên ý kiến đối nghịch liền đi đến ngõ cụt.
Hắn vốn dĩ muốn mang mẫu virus đi nước ngoài tìm thầy của mình, nhưng lại bị người của công ty phát hiện, trên đường trốn tránh bởi vì tốc độ quá nhanh đụng trúng Tiêu Mộ Vũ, hắn hoảng loạn phanh gấp, làm rương đựng virus bay ra ngoài qua kính chắn gió vỡ nát, virus rò rỉ khiến Tiêu Mộ Vũ bị cảm nhiễm.
Lúc ấy hắn căn bản không phát hiện Tiêu Mộ Vũ nhiễm bệnh, cho rằng không thể cứu được nàng rồi, nhìn virus bị đổ ra bên ngoài, hắn gấp đến độ hoang mang lo sợ, vội vàng xử lý cái rương và rời khỏi hiện trường.
Loại virus này lây truyền qua đường máu, cho dù rò rỉ chỉ cần không có miệng vết thương sẽ không cảm nhiễm, nhưng hắn đã xem nhẹ vấn đề dẫn tới sai lầm, vài ngày sau Tiêu Mộ Vũ xuất hiện bệnh trạng.
Mà bởi vì phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, đám người kia đã không vận hành theo tiêu chuẩn khi xử lý, làm virus rò rỉ ra bên ngoài khiến cho dịch bệnh bùng phát. Hắn mua chuộc hộ sĩ Điền Giai để cô ta tiêm thuốc thử Z vào người Tiêu Mộ Vũ, thật không ngờ nàng cư nhiên khỏe lại.
"Nếu các anh còn muốn sống, liền bằng mọi giá bảo vệ cô gái kia, kháng thể trên người cô ấy là hy vọng của toàn nhân loại." Tôn Khải Ngũ nhìn đám người bên cạnh, kích động nói.
Thẩm Thanh Thu đang đợi ở một bên có chút lo lắng, khẩn trương nói với Tiêu Mộ Vũ: "Vạn nhất bọn họ muốn bắt em thí nghiệm, vậy làm sao bây giờ?"
Tiêu Mộ Vũ nhấp môi cười, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, vài cái liền nhảy xuống tới, hướng về đàn tang thi đen nghìn nghịt phía sau gầm nhẹ một tiếng. Tức khắc chúng nó đều sững sờ ở tại chỗ nhìn Tiêu Mộ Vũ, vẻ mặt mờ mịt lại có chút sợ hãi, vài con đều nhịn không được quỳ mọp xuống.
"Em......" Thẩm Thanh Thu ngây ngẩn cả người, "Đây không phải......" Nàng muốn nói Tiêu Mộ Vũ phải chăng chính là tang thi vương, nhưng xét thấy hệ thống quá cẩu, nàng cũng không tiện nói ra.
Nhưng thực hiển nhiên điều đang diễn ra trước mắt là chuyện cực kỳ tốt.
Đám người Kỳ Hồng Nguyệt tìm được đường sống từ trong chỗ chết, nhìn mênh mông một đám tang thi xếp hàng trước mặt Tiêu Mộ Vũ, cũng là ngây ngẩn cả người, Tiêu Mộ Vũ thật đúng là trời ban ưu ái.
"Giáo sư tôn, cho tôi cái đáp lại!" Nàng xoay người nhìn về phía cổng lớn Nặc Như, từ bên trong đưa ra lá cờ đỏ, biểu hiện Tôn Khải Ngũ đồng ý hợp tác.
Cùng lúc đó, trước cổng một người lung lay đứng lên, trên người hắn đều là bùn đất, mặt xám mày tro lảo đảo đi về phía bên này, đúng là Lâm Kiến.
Ngay khi Tiêu Mộ Vũ xoay người, một con tang thi biến dị nhìn chằm chằm nàng nãy giờ bất thình lình nhào tới, há mồm lộ ra một ngụm răng sắc nhọn, nhắm thẳng cổ Tiêu Mộ Vũ.
"Mộ Vũ!"
Lần này quá đột nhiên, Thẩm Thanh Thu tiếng nói đều phá, quân đao trong tay trong nháy mắt bắn tới.
Tiêu Mộ Vũ lại rất bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng lui về sau, tốc độ nhanh đến đáng sợ. Trước khi Thẩm Thanh Thu xông tới, nàng đã một tay bóp lấy cổ tang thi, hung hăng nện nó xuống mặt đất, răng rắc một tiếng, xương cổ liền vỡ vụn.
Vài con tang thi biến dị khác đang nóng lòng muốn thử, thấy thế lập tức toàn bộ rụt trở về.
Tiêu Mộ Vũ ra tay không chỉ làm bầy tang thi kinh sợ, càng làm đám người Nặc Như hoàn toàn mất đi tâm tư khác.
Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ như vậy, hoàn toàn không khống chế được biểu tình, cười đến như tắm mình trong gió xuân, đôi mắt xám cơ hồ dính trên người Tiêu Mộ Vũ.
Khi Tiêu Mộ Vũ quay đầu lại, Thẩm Thanh Thu còn chớp chớp mắt phải, khiến Tiêu Mộ Vũ vừa muốn cười vừa nhộn nhạo trong lòng, thầm nghĩ trở về nhất định thu thập hồ ly tinh này.
Rất nhanh Tôn Khải Ngũ dẫn người đi ra trước cổng, hắn đầu tóc hoa râm, cả người già nua, trận mạt thế này đã rút hết sinh lực của hắn. Bên cạnh hắn còn có hai cô gái, trong đó một người chính là Tôn Hi.
"Cô... cô thật sự khỏe lại." Tôn Khải Ngũ nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, giống như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật.
"Không cần dùng ánh mắt đó xem nàng, bằng không tôi trực tiếp xẻo đôi mắt ông." Thẩm Thanh Thu xoay quân đao, lạnh lùng cảnh cáo.
Tôn Khải Ngũ run rẩy, vội vàng xin lỗi: "Tôi chỉ là quá kích động, không có ý gì khác. Nếu Tiêu tiểu thư có kháng thể, vậy mời cô đến phòng thí nghiệm một chuyến...."
Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, nàng cùng Tiêu Mộ Vũ liếc nhau, hai người một trái một phải nhào tới, nhanh đến mức khiến đám người bên Tôn Khải Ngũ không kịp phản ứng, súng đã bị đánh bay.
Thẩm Thanh Thu gác quân đao lên cổ Tôn Khải Ngũ, đạm nhạt cười: "Tôi cảm thấy ông tới chỗ chúng tôi sẽ càng tốt, rốt cuộc các ông có tiền sử bất chính, tôi không tin các ông. Hơn nữa tôi không phải thương lượng, là mệnh lệnh. Tôi không phải người tốt, nếu các ông có thể xem nhẹ mạng sống dân chúng toàn thành, thì đối với tôi mạng các ông cũng chỉ là rác rưởi."
"Người bên các ông qua chỗ tôi, chúng tôi sẽ đảm bảo các ông được an toàn, nếu tìm được kháng thể đối hai bên đều là chuyện tốt, đúng không?" Tiêu Mộ Vũ đứng trước mặt Tôn Khải Ngũ, đôi mắt đỏ đậm nhìn hắn, làm hai chân hắn đều phát run.
Tôn Hi sắc mặt tái nhợt, cầu xin nói: "Xin các chị đừng giết ba em, ông không có ý xấu, ông chỉ là quá đam mê nghiên cứu. Ba, ba đã sai một lần rồi, các chị thật sự không phải người xấu, ba nghe lời các chị đi, đừng tiến hành thực nghiệm trên cơ thể con người nữa, nhà chúng ta đã lọt vào báo ứng." Nói xong cô bụm mặt đau khóc thành tiếng.
Tôn Khải Ngũ nhìn hai cô con gái còn lại của mình, trong lòng hối hận tột cùng, sau một lúc lâu hắn gật đầu: "Được......Được ."
Hắn không có lựa chọn, hơn nữa hắn cũng một lòng muốn tạo ra
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook