Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương
-
Chương 99: Dáng Vẻ Này Của Nàng Khiến Hắn Phát Điên
Trước đó khi Lâm Phi Lộc tham gia đại hôn của Lâm Khuynh và Tư Diệu cô từng cảm thán nghi thức này nhìn qua thật sự phức tạp cũng rất mệt mỏi.
Không ngờ lần này đến lượt bản thân nghi thức còn mệt mỏi, phức tạp hơn.
Cô cảm giác phượng bào cô đang mặc nặng gần 2.5kg, mặc dù Tống Kinh Lan dặn dò trước nên cung nhân của cục chế phục cũng đã tận lục rút gọn đi, nhưng dù sao cũng là phượng bào mặc trong ngày đại hôn, bọn họ cũng phải may theo quy chế của Hoàng hậu.
Đó là còn chưa nói đến mũ phượng, đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng mẹ ơi nặng chết đi mất, thật đúng với câu mọi người thường nói đừng cúi đầu vương miện sẽ rơi vì nó sẽ rơi thật.
Trời còn chưa sáng cô đã phải thức dậy rời giường bắt đầu rửa mặt trang điểm, giờ lành vừa đến, tân nương xuất giá, kiệu long phượng thiên mã tám người khiêng đã chờ sẵn ở cửa chính, đưa cô đến quảng trường trước chính điện.
Quan văn võ đã đứng đầy quảng trường, hàng ngũ chỉnh tề theo cấp bậc từ trên xuống dưới.
Trước chính điện có cầu thang dài một trăm mét được lát bằng ngọc.
Lúc này trên bậc thang ngọc có hai hàng thị vệ đứng thẳng tắp, cô phải bước lên bậc thềm ngọc mới lên được nơi hành lễ, Tống Kinh Lan đã đứng ở trên chỗ cao nhất chờ cô.
Mặt trời buổi sáng đã rất chói mắt, Lâm Phi Lộc hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú của triều thần, cô khoanh hai tay đoan trang đặt trước người, lưng thẳng tắp, cằm khẽ nâng, sau đó từng bước từng bước đi lên bậc thang.
Tà váy phượng bào màu đỏ uốn lượn thật dài trên thềm bậc thang, trên váy phượng bay được thêu vô cùng sống động, chim trắng vờn xung quanh chiêm ngưỡng, mặt trời ló dạng chiếu lên sợi chỉ vàng khiến nó phản chiếu lấp lánh.
Đợi đến khi cô bước lên bậc thang cuối cùng, đối diện với khuôn mặt đang mỉm cười của Tống Kinh Lan, Lâm Phi Lộc cảm thấy eo của cô sắp gãy đến nơi rồi.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó là lễ bái trời, cúng tổ tiên, Đế Hậu nhận lễ của bách quan, chế quan tuyên đọc sắc lệnh, sau khi sắc phong Hoàng hậu, hôn lễ bắt đầu.
Mùa hạ vốn đã rất nóng, làm xong nghi thức, đầu óc Lâm Phi Lộc bắt đầu thấy choáng váng, cô cảm giác bắt đầu hít thở không nổi nữa.
Nhưng quan viên vẫn ở bên dưới chăm chú nhìn cô, cô không thể để mất mặt Hoàng hậu được, vẫn cố gắng ưỡn ngực hóp bụng khẽ nâng cằm, mỉm cười đoan trang, thật là muốn mạng của cô mà.
Khi bước xuống đài tế trời, bước chân của cô bắt đầu không vững và suýt ngã xuống bậc thang.
Cũng may Tống Kinh Lan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cánh tay cô, thấp giọng hỏi: Nàng còn có thể đi không?
Trước mặt bao nhiêu người Lâm Phi Lộc không muốn làm nũng với chàng, chỉ đành cố giữ nụ cười đoan trang của Hoàng hậu, giọng nói tràn qua kẽ răng và môi như sắp khóc mà không dám khóc: Mệt quá, chân đau nữa...
Cô vừa nói xong, Tống Kinh Lan ở bên cạnh hơi cúi người xuống, bế cô lên.
Lâm Phi Lộc kinh hô một tiếng, vô thức đưa tay đè lại mũ phượng lung lay sắp rơi.
Bốn phía bắt đầu nhao nhao lên vì hành động này của Tống Kinh Lan, mặt cô đỏ lên đến tận mang tai, hơi sốt ruột nói: Chàng làm gì thế, mau buông ta xuống.
Tống Kinh Lan mặt không đổi sắc, vững vàng ôm cô đi xuống.
Lâm Phi Lộc vùng vẫy hai lần không có tác dụng, dứt khoát bỏ cuộc ngoan ngoãn để chàng ôm, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: Phượng bào và mũ phượng rất nặng.
Chàng mím môi cười, một nụ cười rất nhạt nhưng chỉ có người trong ngực chàng mới có thể nhìn thấy.
Lúc đi xuống đài tế trời, toàn bộ quan viên phụ trách đã đứng đợi ở hai bên, thấy bệ hạ ôm Hoàng hậu mới sắc phong đi về phía chính điện, không hề có ý định thả Hoàng hậu xuống, quan viên lấy hết dũng khí tiến lên một bước, nói: Bệ hạ, chuyện này không hợp quy củ...
Tống Kinh Lan hơi nghiêng đầu, đuôi mắt hẹp dài: Quy củ?
Xung quanh nhất thời im bặt.
Quan viên im lặng lui xuống, triều thần trơ mắt nhìn bệ hạ ôm Hoàng hậu suốt quá trình nghi thức còn lại.
Sau đó Lâm Phi Lộc được đưa về điện Lâm An.
Thật ra theo quy chế cô phải được đưa về tẩm điện của Hoàng hậu, chờ đến buổi tối Hoàng đế đến sủng hạnh mới đúng, nhưng cô thích mùi hương ở điện Lâm An, một tháng này gần như ngày nào cô cũng ở trong tẩm điện lăn qua lăn lại trên long sàng, nên Tống Kinh Lan liền bảo trang trí phòng Hỷ ở trong điện Lâm An luôn.
Điện Lâm An ngày thường luôn trang nghiêm hôm nay nhìn qua phá lệ mang sắc vẻ tươi vui hơn, xung quanh tất cả đều là màu đỏ.
Trong nội điện trải thảm dày, xung quanh đặt bốn bức bình phong, đôi ngọn nến cao nửa người lặng lẽ cháy.
Lâm Phi Lộc đi vào bên trong lập tức cởi mũ phượng đang đè nặng trên cổ cô xuống, rồi lại nhanh tay cởi phượng bào mấy lớp trên người xuống, rồi ngã xuống long sàng, cô mới cảm giác như được sống lại.
Hai người Xuân Hạ biết bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến thế nào nên cũng không ngăn cản, nghe theo cô phân phó đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn.
Sau khi Lâm Phi Lộc ăn xong liền nằm ra giường ngủ thiếp đi.
Buổi tối còn có nghi thức động phòng, Lâm Phi Lộc ngủ một lúc, hai người Xuân Hạ kéo cô từ trên giường dậy.
Lâm Phi Lộc tắm rửa xong rồi lại trang điểm lần nữa, mặc phượng bào đội mũ phương, quy củ ngồi trên giường.
Lúc chạng vạng tối có quan viên bưng đồ ăn lên.
Lâm Phi Lộc vừa mới tỉnh ngủ, đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhìn thấy Tống Kinh Lan từ bên ngoài đi vào, cô ngáp một cái.
Hai người dưới sự chủ trì của quan viên tổ chức lễ hai người cúi đầu làm lễ, rồi lại uống rượu giao bôi.
Sau khi các lễ nghi hoàn tất, cung nhân và quan viên đều lui xuống chỉ còn lại hai người Đế Hậu.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
Lâm Phi Lộc lần nữa cởi mũ phượng xuống, quăng lên trên bàn sau đó cả người nhào lên giường, dang tay dang chân hình chữ đại nằm trên giường lớn.
Tống Kinh Lan đi rửa mặt rồi quay lại phát hiện người trên giường đã ngủ thiếp đi.
Phượng bào cũng không cởi, bị cô nằm đè lên nhăn nhúm trải rộng từ trên giường xuống dưới đất.
Phượng bào rực rỡ, chất lụa mịn màng, dưới ánh nến có như có tầng tầng lớp lớp sóng nước gợn lên, cô nằm nghiêng trên lớp lụa đỏ nhưng lại dường như đang nằm trên một làn nước màu đỏ, tóc đen dài xõa ra sau lưng, tạo lên một loại phong tình mê hoặc lòng người.
Tống Kinh Lan đứng bên cạnh giường cụp mắt nhìn cô một lúc rất lâu.
Một lúc sau chàng mới im lặng nở nụ cười, sau đó cúi người cởi đai lưng của cô.
Lâm Phi Lộc đang ngủ mê man khẽ đạp chân một cái, giọng nói mềm nhũn: Buồn ngủ...
Chàng ôm cô lên, cởi phượng bào phức tạp ra, lại gỡ trâm hoa và bông tai của cô xuống.
Lâm Phi Lộc giống như không có xương cuộn mình nằm trong ngực chàng, đôi mắt khép hờ, mặc chàng loay hoay.
Thật ra Lâm Phi Lộc đã tỉnh nhưng cô mệt đến độ không muốn nói chuyện, sau khi nằm xuống hai mắt khép hờ nhìn Tống Kinh Lan.
Cô nhìn thấy chàng cởi áo ngoài của mình, buông rèm giường xuống, ngăn cách bọn họ với với ánh nến lay động bên ngoài.
Bóng tối phủ xuống, chàng đứng ngược sáng, so với cô chàng còn quyến rũ hơn.
Rèm giường buông xuống, Tống Kinh Lan nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Nội tâm Lâm Phi Lộc có chút rung động, cố gắng giả bộ bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi.
Kết quả là cô đợi rồi đợi mãi, đợi đến khi cô ngủ gật rồi tỉnh lại, Tống Kinh lan vẫn chỉ dịu dàng ôm cô, hô hấp vẫn đều đều, giống như đã ngủ thiếp đi.
Lâm Phi Lộc im lặng trong chốc lát, nhịn không được hỏi: Chàng ngủ rồi à?
Một lúc sau, trên đỉnh đầu cô mới truyền đến giọng nói lười biếng của Tông Kinh Lan: Ừm?
Cô sắp tức chết rồi, hơi tránh khỏi vòng ôm của chàng nâng người dậy, hung dữ nhìn chàng: Ừm cái gì mà ừm! Đêm động phòng hoa chúc, chàng cứ như vậy sao? Chỉ thế này?
Tống Kinh Lan nằm ngửa, nhìn cô cười: Không phải mệt mỏi sao?
Lâm Phi Lộc: Còn chưa bắt đầu mà chàng đã mệt rồi? Thể lực của bệ hạ không được sao.
Tống Kinh Lan:...
Nụ cười của chàng nhạt đi, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
Lâm Phi Lộc lập tức sợ hãi: Là ta mệt mỏi, là ta không được!
Tống Kinh Lan híp mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Lâm Phi Lộc chợt cảm thấy không ổn, tay chân vùng dậy muốn chạy, cô vừa bò chưa được hai bước, mắt cá chân bị một bàn tay kéo lại.
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của chàng cất lên: Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng hậu muốn đi đâu?
Trên mắt cá chân nhỏ nhắn còn đang đeo phượng hoàng khấu của chàng đeo lên cho cô.
Vòng chân màu đỏ máu trên làn da trắng muốt, thật khiến cho người ta suy nghĩ.
Lâm Phi Lộc giãy hai cái, muốn hất tay chàng ra, nhưng bàn tay khớp xương rõ ràng kia lại nắm càng chặt, một lúc sau đầu ngón tay của chàng khẽ lướt qua lòng bàn chân cô.
Cô sợ nhột, cả người không có chút sức lực nào, hét lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống giường.
Người sau lưng cười một tiếng, cuối cùng chàng cũng buông tay ra, Lâm Phi Lộc vừa trở mình, chàng đã lấn người tới đè lên người cô.
Ánh nến mập mờ xuyên qua rèm chiếu vào bên trong, ánh sáng mông lung mơ hồ lại theo sự chuyển động rèm giường cũng lay động theo.
Đôi mắt chàng sâu thẳm, ngón tay gạt vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, khẽ cười hỏi: Còn mệt không?
Lâm Phi Lộc không còn dám khiêu khích chàng, ngoan ngoãn trả lời: Không mệt.
Ý cười trong mắt càng sâu, đầu ngón tay chàng nhẹ nhàng từng chút từng chút xẹt qua tai cô, không nhanh không chậm trượt xuống dọc theo cần cổ, giống như đang mô phỏng lại đường cong của cô, từ trên xuống dưới, mỗi một tấc thịt đều không buông tha.
Mỗi một nơi ngón tay Tống Kinh Lan đi qua cả người cô đều run lên, rõ ràng còn cách một lớp quần áo nhưng cảm giác nhẹ nhàng mịn màng đã lan tỏa khắp toàn thân cô.
Khóe môi cô cong lên, hai tay không tự chủ được vòng lên ôm lấy cổ chàng.
Tống Kinh Lan thuận theo động tác của cô, cúi đầu xuống chặn môi cô lại.
Nụ hôn của chàng cũng giống như động tác, vừa dịu dàng lại kiên nhẫn.
Dường như chàng không hề sốt ruột, nhìn dáng vẻ nhắm mắt động tình của cô, chàng rất thoả mãn cũng rất hài lòng.
Váy lụa mỏng trải trên giường, chàng chống tay nâng người dậy, tóc đen rủ xuống hòa cùng mái tóc dài của cô.
Trong mắt rõ ràng đã toàn lửa nóng của dục vọng nhưng vẫn còn cố nhẫn nại thấp giọng: Công chúa, thích ta không?
Lâm Phi Lộc ừ một tiếng.
Chàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô: Nói ra.
Ngón chân cô cuộn lại, giọng nói phát ra dường như không còn là của cô nữa: Thích ~
Chàng cười, bờ môi di chuyển lên khẽ hôn lên vành tai cô, giọng trầm thấp đầy mê hoặc: Thích ai?
Nụ hôn chuyển từ bên tai dần sang cổ cô, di chuyển lên xuống khiến cả người cô giống như bị điện giật.
Bàn tay cô ôm chặt vai chàng, cơ thể lại không nhịn được trốn về phía sau: Thích chàng ——
Bàn tay chàng nắm chặt eo cô, kéo cô trở về, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: Ta là ai?
Cả người cô căng cứng, khóe mắt đầy hơi nước, giọng nói đứt quãng lại giống như không kìm lòng được: Bệ hạ...!Phu quân...
Chàng rất thích trò chơi này, cứ quấn lấy cô hỏi đi hỏi lại câu này, mỗi một lần phải nghe được cô trả lời mới thôi.
Chàng nghe thấy cô gọi phu quân, nghe tiếng khóc hỗn loạn của cô, tất cả khiến cho sự thanh tỉnh của chàng cùng trầm luân với cô, thưởng thức dáng vẻ tình mê ý loạn của cô nằm dưới người mình.
Dáng vẻ này của cô khiến chàng phát điên.
Sau đó, chàng lấp đầy cơ thể của cô.
Lâm Phi Lộc cảm giác bản thân đang trôi nổi thì nghe thấy tiếng cười khàn khàn của chàng: Kiếp này, kiếp sau, mỗi một kiếp, nàng cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta mà thôi.
Cô không nói gì, chỉ càng ôm chặt lấy chàng, nghênh hợp tất cả của chàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook