Trở về quán trọ, Giang Trừng vẫn còn ngẩn ngơ ngắm lại hình dáng của nương mình, từng giọt từng giọt nước mắt không tự ý thức mà rơi xuống gò má của hắn, Lam Hi Thần thấy vậy mới tiến lại gần ôm từ phía sau thật chặt.
- Vãn Ngâm .
- Lam Hoán , ngươi nói xem, nương ta thật sự rất đẹp.
- Chắc chắn rồi, Dù không được gặp nhiều nhưng thật sự ta vẫn còn nhớ rõ.
- Nếu nương biết được cha yêu thương người như vậy chắc hẳn sẽ rất vui.
Lam Hi Thần mỉm cười xiết chặt cánh tay hơn, cách gọi của Giang Trừng đối với cha của mình cũng đã thay đổi, một tiếng phụ thân tuy rằng trang trọng nhưng cũng thật xa cách, Giang Trừng trước đây đối với cha mình chính là vậy, rõ ràng là phụ tử nhưng lại phải luôn tạo ra một khoảng cách để từ đó muốn hướng tới nhưng chẳng thể tới. Không hiểu sao y có chút đau lòng. Ái nhân cùa y suốt những năm tháng tuổi thơ, suốt những năm gồng gánh Giang gia, rốt cuộc là phải chôn chặt trong lòng bao nhiêu đau đớn? bao nhiêu mong ước không thành, bao nhiêu mềm yếu, bao nhiêu cô độc đây?
- Vãn Ngâm.
- Ừ.
Vồn định nói thật dài thật dài, trước đây không ở bên ngươi những lúc kho khăn sau này sẽ bên ngươi bồi ngươi suốt cả cuộc đời, nhưng cuối cùng y chỉ thì thầm nói.
- Ta yêu ngươi.
===============================================
Bọn họ vậy mà đão ở lại đây được hơn một tuần, trong thời gian đó cố gắng đi tìm thông tin về Liên Hoa Thành.
Liên Hoa Thành và Liên NGọc quyết bọn họ vốn là anh em sinh đôi tuy nhiên về ngoại hình cũng là không giống nhau cho lắm.
Cách đây 10 năm khi còn là thiếu niên cũng bởi hai người là đoạn tụ liền bị người dân đàm tiếu, gia đình xua đuổi thậm trí đánh đập.
Sau đó không ai nhìn thấy huynh đệ bọn họ nữa. Liên gia cũng vì xấu hổ bỏ xứ đi mất. Cách đây khoảng 7 8 năm , Liên Ngọc Quyết trở về một mình, mang theo người cùng tiền bạc mở một gia trang rộng lớn giàu có bậc nhất kinh đô. Không biết hắn có mị lực gì chỉ biết từ đó có nhiều người nam anh tuần gái mỹ nhân một lòng một dạ theo hắn, cũng không ai dám dị nghị , bởi dám động đến hắn thì phải trả một cái giá rất đắt .
Cho đên khi Liên Ngọc Quyết không biết vì lý do gì bị người ta giết chết ( Là do Giang Trừng giết), ca ca hắn Liên Hoa Thành cũng trở về hắn khác đệ đệ chẳng bao lâu trở thành trụ cột triều đình được lòng bệ hạ đương triều, việc hắn sẽ trở thành phò mã thừa kế hoàng vị cũng đã liền được thông cáo thiên hạ.
Giang Trừng thở dài.
- Rõ ràng hắn là đoạn tụ nói xem tại sao lại muốn kết duyên cùng công chúa?
Lam Hi Thần thở dài, nhắc vấn đề về Liên Hoa Thành đoạn tụ y liền không có chút vui vẻ.
- Đoạn tụ cũng không hẳn là không thể cùng nữ nhân kết hợp, tuy nhiên hắn đúng là có ý đồ xấu.
Hồng Hoa khẽ rót trà mời hai vị tông chủ rồi trở về chỗ ngồi nói.
- Trạch Vu Quân ngươi nói xem hắn có ý xấu gì?
- Đạo Liên Hoa Thành học chính là lấy đi ý thức của người khác điều khiển như một con rối phục vụ mình. Mà dòng máu Hoàng tộc nơi có một khả năng đặc biệt này chính là tăng cường sức mạnh cho hắn, không cần tu luyện chỉ cần ... khụ ....
Y đỏ mặt khó có thể nói thẳng ra liền chốt một câu.
- Tu vi có thể tăng lên đến mười lần.
Xuân Hương thở dài
- Ý của Trạch Vu Quân là muốn nói, hắn muốn thành thân cùng công chúa là để tăng cường sức mạnh, sau đó dùng sức mạnh của mình biến toàn bộ người dân trở thành nô lệ , thành một cỗ máy không cảm xúc phục vụ hắn.
- Có thể là như vậy.
- Thật đáng ghê tờm - Giang Trừng cảm thán.
- Chúng ta cứ chờ đợi như này cũng không phải là cách hay.
Hồng Hoa ngồi thở dài ngao ngán.
- Phải có cách nào để dụ hắn ra chứ.
Oải Hương bỗng lên tiếng.
- Cũng không phải không có cách, mục đích của hắn chẳng phải là công chúa sao? nếu như chúng ta giả như để công chúa thành thân với người khác không phải là có khả năng hắn sẽ mò ra sao?
Ý kiến của Oải Hương thật sự không tệ, chỉ là để diễn màn kịch này thì chỉ có hai nam nhân Lam Hi Thần hoặc Giang Trừng phải làm, mà bọn họ bây giờ chỉ e là mới xưng tên đã bị triều đình bắt giữ.
Oải Hương lại cười tinh nghịch, gãi mũi.
- Cũng không có gì là khó cả, hai người các vị dẫu sao cũng là người đứng đầu tu chân giới, tu vi gia thế nhan sắc cũng là đứng đầu, truy lã các ngươi ư? chẳng qua chỉ có được cái tên Giang Trừng, Lam Hi Thần thôi mà, hai người đổi tên khác chẳng phải là được sao?
Giang Trừng lại thắc mắc.
- Chẳng phải việc hắn làm phò mã đã thông cáo thiên hạ rồi sao? không lý nào hoàng đế nơi này lại dễ dàng đồng ý gả con gái mình cho người khác.
- Cái này cũng không quá khó khăn , nếu như gạo nấu thành cơm thì thế nào.
Cả Lam Hi Thần và Giang Trừng để phản bác.
- Điều này là không thể được.
Oải Hương nhún vai.
- Hai vị tông chủ à, ta là nói giả như, ta đương nhiên có cách làm cho công chúa giả có thai, cộng thêm sự xuất hiện của một nam nhân hoàn mỹ như các ngươi thử hỏi xem hoàng đế bệ hạ gì đó có muốn chối từ cũng khó.
Hồng Hoa gật gù cảm thấy rất đúng liền nhìn sang phía Giang Trừng nói.
- Vãn Ngâm ca ca này cực khổ ngươi một chuyến rồi.
Giang Trừng cùng Lam Hi Thần giật mình.
- Tại sao là ta?
- Ta không đồng ý!
Hồng Hoa chớp mắt.
- Không lẽ là ta? ta là nữ nhân a, chẳng phải biểu hiện của công chua rất thích \Vãn Ngâm ca ca sao? có như vậy mới có thể tin được.
Lam Hi Thần sắc mặt đã bảy phần tức giận.
- Ta nói là không đồng ý!
- Lam tông chủ, Trạch Vu Quân chỉ cần Vãn Ngâm ca ca đồng ý ngươi lấy tư cách gì phải đối?
Lam Hi Thần lập tức kéo tay Giang Trừng nắm chặt.
- Ta đã nói hắn là ta đạo lữ , ta không đồng ý là không đồng ý!
Hồng Hoa, Oải Hương, Xuân Hương đều nhìn nhau cười, chỉ có Giang tông chủ không hiểu là xấu hổ hay là tức giận mặt đỏ, trừng Lam tông chủ. Hồng Hoa mới lên tiếng.
- Cũng là giả vờ thôi mà, Trạch Vu Quân không cần lo lắng như thế.
================================================
Không biết bằng cách nào cuối cùng hai vị tông chủ cũng phải đồng ý trước những lý lẽ thuyết phục của ba nàng thiếu nữ, đêm hôm đó Hồng Hoa một lần nữa sử dụng khả năng của mình cùng với Oải Hương đột nhập vào nhà lao.
- Công chúa!
vừa nghe thấy giọng nói của Hồng Hoa và Oải Hương công chúa liền vui mừng.
- Hồng Hoa tỷ, Oải Hương tỷ hai người đến cứu ta sao?
Hồng Hoa lắc đầu
- Ta là đến lợi dụng cô a.
Oải Hương nín cười, xem ra Hồng Hoa học tập thói xấu khẩu nghiệp của Giang tông chủ rồi.
Còn Công chúa nhỏ thì thở dài thất vọng, ôm gối ngồi nhìn đất.
- Nói đi, muốn ta làm gỉ?
Hồng Hoa liền ghé vào tai công chúa thì thầm, nghe xong nàng liền đỏ mặt.
- Sao có thể như thế được, làm như thế chẳng phải sau này ta chẳng có thể có phò mã sao?
- Hừ , ngươi coi trọng thanh danh của mình đến vậy hơn cả sự an toàn của bách tính muôn dân sao? chưa kể nếu không làm thế ngươi cam lòng bị gả cho Liên Hoa Thành làm công cụ cho hắn sao?
- Không không đời nào.
- Vậy được, Oải Hương.
Được nhắc đến tên Oải Hương liền đưa dược cho công chúa uống dặn dò tỷ mỉ rồi cả hai lại cùng rời đi.
Đúng như dự đoán của Hồng Hoa, do Liên Hoa Thành không ở đó tác đụng làm u mê của hắn cũng bị giảm đi, bọn họ dễ dàng thực hiện kế hoạch, thông cáo thiên hạ về hôn lẽ của Công chua cùng một vị tiên môn thế gia cứ vậy mà lan rộng.
Liên Hoa Thành nghe thấy thì tức giận lắm, vốn định lui ẩn một thời gian đợi cho bọn người kia đi thì tiếp tục thực hiện kế hoạch, nhưng bọn họ là nhất định phá đám hắn sao? nếu bọn họ đã muốn chết đến vậy hắn cũng chiều lòng.
Lam Hi Thần đứng ở bên ngoài chờ đợi Giang Trừng thay đổi y hỷ phục trong lòng có chút khó chịu , y là suy nghĩ hỷ phục Giang Trừng mặc phải là trong lễ thành thân của y mới đúng, tại sao lại là như này. Y cứ thế đứng đó càng chờ càng tức tối liệt băng nắm trên tay nếu có thể đã thật sự kêu đau.
Ấy vậy mà khi Giang Trừng bước ra khỏi phòng vị tông chủ thế gia nào đó lại đứng ngay như phỗng đôi mắt si mê nhìn người không chớp.
- Vãn Ngâm ...
Tim y đập mạnh, mới tiến lại gần liền bị Hồng Hoa ngăn lại.
- Khụ Trạch Vu Quân, cũng không phải ngươi đến đón tân lang a.
Ho khan một tiếng nhưng vẫn không thể nhịn được nhìn về phía người kia.
Giang Trừng hơi cười, cũng không phải lần đầu mặc hỷ phục, lần đầu chính là áo tân nương bị tên Hoa Ngọc Quyết cướng ép và trở thành người của Lam Hi Thần, lần hai vốn là hy sự của chính hắn và y nhưng tiếc là xảy ra sự cố, lần ba thay thế Hồng Hoa đóng giả tân nương cùng Lam Hi Thần kết bái, lần này ... thôi bỏ đi hăn không suy nghĩ nữa.
- Mau thay ra đi.
Bỗng nhiên Lam Hi Thần nói.
- Sao cơ? đồng thanh bốn người cả Giang Trừng cùng ba vị cô nương đều nên tiếng.
- Bỏ đi chúng ta tìm cách khác.
Lam Hi Thần nhăn mày, vẻ đẹp của Vãn Ngâm sao có thể làm mồi nhử được, huống chi tên Liên Hoa Thành mấy lần đều muốn chiếm lấy Vãn Ngâm của y, nếu để hắn nhìn thấy bộ dạng của Vãn Ngâm như này chỉ sợ đôi mắt ham muốn của hắn sẽ dán lên người Vãn Ngâm của y mất.
- Không được , mau thay đi.
Mơi nghĩ đến đây Trạch Vu Quân đã nhịn không nổi dứt khoát như ra lệnh có chút dữ dằn , Giang Trừng nhăn mặt nói nhỏ " Lam Hi Thần , không nghĩ ngươi lại là người hành động lỗ mãng như vậy!"
Lời còn chưa nói dứt đã nghe tiếng gió thổi mịt mù , tiếng cười khùng khục vang lên.
- Thế nào Giang tông chủ, là quá nhớ ta nên phải mặc Hỷ phục chờ ta đón về sao?
Liên Hoa Thành cũng trong y phục màu đỏ của tân lang đứng trên nóc nhà đối diện cười nói, Lam Hi Thần liền đẩy Giang Trừng ra phía sau như là bảo vệ cũng như giữ chặt quyết không để cho người bị cướp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook