Người Cầm Quyền
-
Chương 1: Lễ vật của ông trời
Hàn Đông đứng bên cạnh cửa sổ, hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu:
- Ý trời sao? Để cho mình quay lại một lần.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chim chóc ríu rít cất tiếng trong những lùm cây um tùm.
Tất cả đều chân thật và tuyệt đẹp.
Nhưng một tiếng súng vang lên làm cho Hàn Đông giống như giật mình trong một cơn mộng, coi như từ mười lăm năm sau quay về thời điểm hiện tại.
Nếu dựa theo quỹ tích thời gian, hai ngày hôm nay chính là thời điểm phát sinh những bước ngoặt cực lớn của Hàn Đông.
Gia đình trước đó không thương lượng mà làm sẵn thủ tục cho Hàn Đông, sắp xếp hắn tham chính, vì thế mà hắn tức giận khôn xuống địa phương báo danh, đi trên một con đường khác, chìm nổi hơn mười năm, nhưng cuối cùng chỉ rơi vào một kết cục thê lương.
May mà trời già thương tình cho Hàn Đông một cơ hội.
- Mình nên lựa chọn thế nào?
Hàn Đông rơi vào trong trầm tư, điếu thuốc cháy đến ngón tay mà còn chưa phát hiện ra.
Nếu tất cả phát triển như trước, mười năm sau Hàn gia vẫn không thể phát triển, mà Hàn Đông cũng bị đối thủ cho một phát súng. Chỉ là không biết khi đó ông trời còn cho hắn cơ hội chọn lựa nữa không.
- Cốc, cốc, cốc.
Những tiếng đập cửa vang lên.
Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ Hàn Đông là Dư Ngọc Trân:
- Đông Đông, đã thức dậy chưa? Mẹ đã làm bữa sáng, con mau xuống dùng cơm, có món chè hạt sen mà con rất thích.
Hàn Đông chợt bừng tỉnh, đầu ngón tay nóng như lửa, hắn cuống quýt vứt bỏ tàn thuốc, sau đó lớn tiếng nói:
- Mẹ, con sẽ ra ngay.
Khoảnh khắc này Hàn Đông đã hạ quyết tâm, dù là thế nào thì vì gia tộc, vì mẹ, hắn nhất định phải tiến thân trên nghiệp quan trường.
Ký ức nói cho Hàn Đông biết, dù hắn có trốn tránh thế nào cũng khó thoát khỏi thân phận là con cháu của Hàn gia, cũng khó thoát khỏi vòng nước xoáy quan trường.
Đây là số mệnh của một người thuộc gia tộc, tổ chim bị phá sẽ chẳng còn trứng lành, nếu gia tộc bị lật úp, như vậy tất cả xung đột với các gia tộc tương quan sẽ bùng phát. Vì vậy chỉ có thể nắm quyền lực lớn mới có thể bảo vệ cho mình, cho người bên cạnh.
Hàn Đông đứng lên, hắn mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt, khi thấy bữa sáng đã dọn sẵn thì chợt cảm động. Trong nhà có bảo mẫu chuyên trách nhưng chỉ cần có mặt hắn ở nhà, mẹ là Dư Ngọc Trân sẽ đích thân xuống bếp làm bữa sáng, sau đó mỉm cười nhìn hắn ăn xong.
- Cám ơn mẹ.
Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh bàn cơm, hắn cầm lấy đũa rồi nói.
Dư Ngọc Trân khẽ sững sờ, nàng chợt cười:
- Khách khí với mẹ làm gì, ăn nhiều vào là được.
Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó vùi đầu vào ăn uống, không tiếp tục lên tiếng.
Hàn Đông có cảm giác khó thể chờ đợi được, hắn như đã hạ quyết tâm, nhất định phải lợi dụng cơ hội ông trời cho lần này để chém giết một phen trong quan trường.
Trong đầu là những ký ức mười năm tới, ông trời ban cho Hàn Đông lễ vật quý giá, hắn có thể tìm được sát khí mạnh mẽ trên quan trường, sẽ khó thể nào thất lạc phương hướng trên con đường làm quan vào sau này.
Sau khi ăn bữa sáng xong, mất hơn mười phút, Hàn Đông đi về phía đông viện.
Đông viện thưc chất là một căn tứ hợp viện độc lập, mái ngói màu xanh, bốn phía là ruộng, ông nội ngày thường hay dùng để trồng đủ mọi loại rau và cây cỏ.
Ông nội của Hàn Đông là một trong những nhà cách mạng lão thành của thế hệ trước, ngoài những công việc trọng đại, hai năm qua ông lão đều không tham gia vào cao tầng chính trị, mỗi ngày đều chỉ trồng hoa nuôi cỏ, nhìn thì có vẻ rảnh rỗi nhưng thực chất có lực ảnh hưởng rất lớn trong quan trường.
Hộ sĩ đặc biệt của ông cụ là chị Trương đi từ trong phòng ra, nàng khẽ nói:
- Đồng chí Hàn Đông, thủ trưởng đang xem báo trong phòng làm việc.
Hàn Đông khẽ gật đầu, hắn đi vào phòng, ông lão đang đeo kính, đoan chính ngồi trước bàn làm việc, trong tay là một tờ báo, thấy Hàn Đông chào hỏi thì không ngẩng đầu mà khẽ nói:
- Ngồi đi.
- Vâng!
Hàn Đông ngồi xuống chiếc ghế gỗ chắc nịch trước bàn gỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào ông nội, hắn thấy gương mặt ông gầy guộc, tinh thần quắc thước, cặp mắt sáng ngời có thần, ánh mắt lóe lên hào quang cơ trí.
Ông lão buông báo dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Đông:
- Nghe nói tâm tình của cháu không tốt, buồn bực sao?
Hàn Đông chợt cảm thấy có chút đè nén, hắn khẽ nói:
- Dạ không.
- Ông biết cháu muốn ở lại trường.
Ông cụ cầm lấy ly trà lên nhấp một ngụm:
- Cháu có ý kiến gì với sắp xếp trong nhà không? Nói cho ông nghe thử.
Hàn Đông lắc đầu:
- Cháu không có gì để nói, cháu muốn biết sẽ đến chỗ nào.
Ông lão đặt ly trà xuống và không nói gì, khẽ dựa người ra phía sau, cặp mắt cơ trí và sáng ngời nhìn Hàn Đông từ trên xuống dưới.
Hàn Đông chợt cảm thấy tâm tình xiết chặt, không khỏi xiết chặt hai nắm đấm, hắn thật ra đã biết ông lão sẽ cho ra đáp án thế nào, chỉ là muốn xác nhận mà thôi.
- Tây Xuyên, Vinh Châu.
Ông lão lên tiếng giống như một cây búa gõ vào trong lòng Hàn Đông, không có gì thay đổi, tất cả rất chân thật, tuy trong lòng có chuẩn bị nhưng Hàn Đông vẫn có chút khiếp sợ.
Ông lão thấy được sự chấn động nhỏ trên mặt Hàn Đông, vì thế mới hỏi:
- Có gì không ổn sao?
Hàn Đông lấy lại bình tĩnh, hắn ngồi thẳng người nói:
- Không có vấn đề, Tây Bộ chính là hơi duy trì hiện thực rất tốt.
Ông lão gật đầu thỏa mãn:
- Cháu nghĩ vậy cũng tốt, cây không rễ sẽ khó phát triển thành đại thụ, càng khổ nhọc ở cơ sở thì càng có bước tiến xa hơn trong tương lai. Sau này xuống dưới cần phải an tâm công tác, không cần quá nôn nóng, cũng không nên sợ chịu khổ. Còn nữa, không cần giương lá cờ của nhà mình mà làm việc, tất cả đều phải xem xét ở sự cố gắng của bản thân.
- Ông yên tâm, cháu sẽ làm tốt.
- À, ông tặng cháu tám chữ trên con đường làm quan, "Có cương có nhu, phát triển có mức độ", hy vọng cháu không làm ông thất vọng.
Hàn Đông từ trong khu nhà tứ hợp viện đi ra, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên, đó chính là trạm thứ nhất trên con đường làm quan của Hàn Đông.
Lúc này Hàn Đông tràn đầy tin tưởng đối với chính mình.
Quay lại phòng, Hàn Đông đốt một điếu thuốc, nhìn lịch treo tường, bây giờ là ngày mười bảy tháng mười hai năm một chín chín mốt.
Trên ti vi đang thông báo thế cục rung chuyển ở phía bắc, Hàn Đông cũng biết rõ, năm nay một nước lớn sẽ giải tán, mà sự kiện này cũng làm cho trong nước sinh ra biện luận, theo đó là sự biến đổi về thể chế chính trị. Trong quá trình này Hàn gia trở thành đại biểu phái bảo thủ, đây cũng chính là tai họa ngầm để Hàn gia ầm ầm suy sụp sau này, mà Hàn Đông sau khi thất thế cũng bị một đám con cháu gia tộc khác thuê người xử lý.
- Tất cả sẽ không phát sinh lần nữa.
Hàn Đông kiên định nói.
Ngay sau đó Hàn Đông tỉnh táo lại, dù hắn đã biết có chuyện gì xảy ra nhưng nói ra thì có ai tin tưởng? Huống hồ ông nội là một nhà cách mạng lão thành, sao có thể tin tưởng một tên thanh niên chưa đủ lông tóc như mình? Đừng nói là ông cụ không tin, dù là người khác cũng không tin tưởng hắn, thậm chí sẽ cho rằng thần kinh của hắn có vấn đề.
- Xem ra chỉ có thể chậm rãi nghĩ biện pháp.
Hàn Đông khẽ hít vào một hơi, yên lặng lên kế hoạch cho mình.
- Ý trời sao? Để cho mình quay lại một lần.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chim chóc ríu rít cất tiếng trong những lùm cây um tùm.
Tất cả đều chân thật và tuyệt đẹp.
Nhưng một tiếng súng vang lên làm cho Hàn Đông giống như giật mình trong một cơn mộng, coi như từ mười lăm năm sau quay về thời điểm hiện tại.
Nếu dựa theo quỹ tích thời gian, hai ngày hôm nay chính là thời điểm phát sinh những bước ngoặt cực lớn của Hàn Đông.
Gia đình trước đó không thương lượng mà làm sẵn thủ tục cho Hàn Đông, sắp xếp hắn tham chính, vì thế mà hắn tức giận khôn xuống địa phương báo danh, đi trên một con đường khác, chìm nổi hơn mười năm, nhưng cuối cùng chỉ rơi vào một kết cục thê lương.
May mà trời già thương tình cho Hàn Đông một cơ hội.
- Mình nên lựa chọn thế nào?
Hàn Đông rơi vào trong trầm tư, điếu thuốc cháy đến ngón tay mà còn chưa phát hiện ra.
Nếu tất cả phát triển như trước, mười năm sau Hàn gia vẫn không thể phát triển, mà Hàn Đông cũng bị đối thủ cho một phát súng. Chỉ là không biết khi đó ông trời còn cho hắn cơ hội chọn lựa nữa không.
- Cốc, cốc, cốc.
Những tiếng đập cửa vang lên.
Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ Hàn Đông là Dư Ngọc Trân:
- Đông Đông, đã thức dậy chưa? Mẹ đã làm bữa sáng, con mau xuống dùng cơm, có món chè hạt sen mà con rất thích.
Hàn Đông chợt bừng tỉnh, đầu ngón tay nóng như lửa, hắn cuống quýt vứt bỏ tàn thuốc, sau đó lớn tiếng nói:
- Mẹ, con sẽ ra ngay.
Khoảnh khắc này Hàn Đông đã hạ quyết tâm, dù là thế nào thì vì gia tộc, vì mẹ, hắn nhất định phải tiến thân trên nghiệp quan trường.
Ký ức nói cho Hàn Đông biết, dù hắn có trốn tránh thế nào cũng khó thoát khỏi thân phận là con cháu của Hàn gia, cũng khó thoát khỏi vòng nước xoáy quan trường.
Đây là số mệnh của một người thuộc gia tộc, tổ chim bị phá sẽ chẳng còn trứng lành, nếu gia tộc bị lật úp, như vậy tất cả xung đột với các gia tộc tương quan sẽ bùng phát. Vì vậy chỉ có thể nắm quyền lực lớn mới có thể bảo vệ cho mình, cho người bên cạnh.
Hàn Đông đứng lên, hắn mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt, khi thấy bữa sáng đã dọn sẵn thì chợt cảm động. Trong nhà có bảo mẫu chuyên trách nhưng chỉ cần có mặt hắn ở nhà, mẹ là Dư Ngọc Trân sẽ đích thân xuống bếp làm bữa sáng, sau đó mỉm cười nhìn hắn ăn xong.
- Cám ơn mẹ.
Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh bàn cơm, hắn cầm lấy đũa rồi nói.
Dư Ngọc Trân khẽ sững sờ, nàng chợt cười:
- Khách khí với mẹ làm gì, ăn nhiều vào là được.
Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó vùi đầu vào ăn uống, không tiếp tục lên tiếng.
Hàn Đông có cảm giác khó thể chờ đợi được, hắn như đã hạ quyết tâm, nhất định phải lợi dụng cơ hội ông trời cho lần này để chém giết một phen trong quan trường.
Trong đầu là những ký ức mười năm tới, ông trời ban cho Hàn Đông lễ vật quý giá, hắn có thể tìm được sát khí mạnh mẽ trên quan trường, sẽ khó thể nào thất lạc phương hướng trên con đường làm quan vào sau này.
Sau khi ăn bữa sáng xong, mất hơn mười phút, Hàn Đông đi về phía đông viện.
Đông viện thưc chất là một căn tứ hợp viện độc lập, mái ngói màu xanh, bốn phía là ruộng, ông nội ngày thường hay dùng để trồng đủ mọi loại rau và cây cỏ.
Ông nội của Hàn Đông là một trong những nhà cách mạng lão thành của thế hệ trước, ngoài những công việc trọng đại, hai năm qua ông lão đều không tham gia vào cao tầng chính trị, mỗi ngày đều chỉ trồng hoa nuôi cỏ, nhìn thì có vẻ rảnh rỗi nhưng thực chất có lực ảnh hưởng rất lớn trong quan trường.
Hộ sĩ đặc biệt của ông cụ là chị Trương đi từ trong phòng ra, nàng khẽ nói:
- Đồng chí Hàn Đông, thủ trưởng đang xem báo trong phòng làm việc.
Hàn Đông khẽ gật đầu, hắn đi vào phòng, ông lão đang đeo kính, đoan chính ngồi trước bàn làm việc, trong tay là một tờ báo, thấy Hàn Đông chào hỏi thì không ngẩng đầu mà khẽ nói:
- Ngồi đi.
- Vâng!
Hàn Đông ngồi xuống chiếc ghế gỗ chắc nịch trước bàn gỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào ông nội, hắn thấy gương mặt ông gầy guộc, tinh thần quắc thước, cặp mắt sáng ngời có thần, ánh mắt lóe lên hào quang cơ trí.
Ông lão buông báo dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Đông:
- Nghe nói tâm tình của cháu không tốt, buồn bực sao?
Hàn Đông chợt cảm thấy có chút đè nén, hắn khẽ nói:
- Dạ không.
- Ông biết cháu muốn ở lại trường.
Ông cụ cầm lấy ly trà lên nhấp một ngụm:
- Cháu có ý kiến gì với sắp xếp trong nhà không? Nói cho ông nghe thử.
Hàn Đông lắc đầu:
- Cháu không có gì để nói, cháu muốn biết sẽ đến chỗ nào.
Ông lão đặt ly trà xuống và không nói gì, khẽ dựa người ra phía sau, cặp mắt cơ trí và sáng ngời nhìn Hàn Đông từ trên xuống dưới.
Hàn Đông chợt cảm thấy tâm tình xiết chặt, không khỏi xiết chặt hai nắm đấm, hắn thật ra đã biết ông lão sẽ cho ra đáp án thế nào, chỉ là muốn xác nhận mà thôi.
- Tây Xuyên, Vinh Châu.
Ông lão lên tiếng giống như một cây búa gõ vào trong lòng Hàn Đông, không có gì thay đổi, tất cả rất chân thật, tuy trong lòng có chuẩn bị nhưng Hàn Đông vẫn có chút khiếp sợ.
Ông lão thấy được sự chấn động nhỏ trên mặt Hàn Đông, vì thế mới hỏi:
- Có gì không ổn sao?
Hàn Đông lấy lại bình tĩnh, hắn ngồi thẳng người nói:
- Không có vấn đề, Tây Bộ chính là hơi duy trì hiện thực rất tốt.
Ông lão gật đầu thỏa mãn:
- Cháu nghĩ vậy cũng tốt, cây không rễ sẽ khó phát triển thành đại thụ, càng khổ nhọc ở cơ sở thì càng có bước tiến xa hơn trong tương lai. Sau này xuống dưới cần phải an tâm công tác, không cần quá nôn nóng, cũng không nên sợ chịu khổ. Còn nữa, không cần giương lá cờ của nhà mình mà làm việc, tất cả đều phải xem xét ở sự cố gắng của bản thân.
- Ông yên tâm, cháu sẽ làm tốt.
- À, ông tặng cháu tám chữ trên con đường làm quan, "Có cương có nhu, phát triển có mức độ", hy vọng cháu không làm ông thất vọng.
Hàn Đông từ trong khu nhà tứ hợp viện đi ra, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên, đó chính là trạm thứ nhất trên con đường làm quan của Hàn Đông.
Lúc này Hàn Đông tràn đầy tin tưởng đối với chính mình.
Quay lại phòng, Hàn Đông đốt một điếu thuốc, nhìn lịch treo tường, bây giờ là ngày mười bảy tháng mười hai năm một chín chín mốt.
Trên ti vi đang thông báo thế cục rung chuyển ở phía bắc, Hàn Đông cũng biết rõ, năm nay một nước lớn sẽ giải tán, mà sự kiện này cũng làm cho trong nước sinh ra biện luận, theo đó là sự biến đổi về thể chế chính trị. Trong quá trình này Hàn gia trở thành đại biểu phái bảo thủ, đây cũng chính là tai họa ngầm để Hàn gia ầm ầm suy sụp sau này, mà Hàn Đông sau khi thất thế cũng bị một đám con cháu gia tộc khác thuê người xử lý.
- Tất cả sẽ không phát sinh lần nữa.
Hàn Đông kiên định nói.
Ngay sau đó Hàn Đông tỉnh táo lại, dù hắn đã biết có chuyện gì xảy ra nhưng nói ra thì có ai tin tưởng? Huống hồ ông nội là một nhà cách mạng lão thành, sao có thể tin tưởng một tên thanh niên chưa đủ lông tóc như mình? Đừng nói là ông cụ không tin, dù là người khác cũng không tin tưởng hắn, thậm chí sẽ cho rằng thần kinh của hắn có vấn đề.
- Xem ra chỉ có thể chậm rãi nghĩ biện pháp.
Hàn Đông khẽ hít vào một hơi, yên lặng lên kế hoạch cho mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook