Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu
-
Chương 8: Tìm tới tận cửa rồi!
Lucy đi vào phòng in, thấy Vương Đặc cũng ở đây, chợt đối với Đinh Tiểu Nhu nói, “Ta giao nhiệm vụ cho ngươi trước khi đi công tác đâu rồi? Vì sao không gửi mail?”
Đinh Tiểu Nhu nói, “Ta đi gửi liền đây.”
Lucy cười lạnh, “Người giống như ngươi, đi chỗ nào cũng không làm nên chuyện.”
Vương Đặc lại đây, kéo Lucy một chút, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Lucy……”
Lucy trừng mắt nhìn hắn một cái, Vương Đặc liền im lặng.
Lucy tiếp tục, “Đinh Tiểu Nhu, ngươi muốn rời đi sự quản lý của ta cứ việc nói thẳng, không cần phải lén lút tìm Trịnh tổng. Ta cũng không sợ nói cho ngươi, người phụ trách mặt tiền của mấy cửa hàng kia là do ta giới thiệu qua đấy!”
Quả nhiên là Lucy…… Nàng sáng sớm liền nghĩ đến việc Đinh Tiểu Nhu muốn đi nơi khác, vì thế trước tiên chặt đứt đường lui, cưỡng bách Đinh Tiểu Nhu lưu lại nơi này làm việc cùng mình, sau đó chậm rãi “Sửa chữa”, mục đích cuối cùng chính là buộc Đinh Tiểu Nhu chủ động từ chức chạy lấy người.
Đinh Tiểu Nhu cảm thấy thật nhục nhã, nàng càng hận chính mình, liền dũng khí nói câu “ Bà đây muốn thôi việc” đều không có. Nàng hèn mọn giống như một con kiến, bắt chặt lấy một phần tiền lương tuy nhỏ bé nhưng mang đến ổn định này.
Lucy ôm lấy cánh tay Vương Đặc, hướng nàng biểu thị chủ quyền.
“Ta đây cũng không sợ người khác nói ra nói vào cái gì, không bị người bàn tán mới thật đáng buồn. Nhưng ngươi không cần cảm thấy là ta đoạt người của ngươi, người một khi trở nên mạnh mẽ rồi, sẽ có lực thu hút, đàn ông nghe thấy mùi vị sẽ chạy lại đây.” Lucy nhìn gương mặt quẫn bách của Đinh Tiểu Nhu, “Giống ngươi như vậy, sẽ có người thích mới là lạ.”
Các đồng nghiệp đều yên lặng quan sát động tĩnh trong phòng in. Có người bàng quan chuyện không liên quan đến mình, có người vui sướng khi người gặp họa.
Đinh Tiểu Nhu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nàng thật muốn lúc này có một người anh hùng xông vào đem nàng mang đi, hoặc là bắn chết Lucy cũng được.
Di động của Đinh Tiểu Nhu vang lên.
Là một dãy số lạ.
Bất chấp tất cả, Đinh Tiểu Nhu vội vàng bắt máy, “Alo?”
Trì Tín mới từ trên xe xuống dưới, một chân hướng bên này đi một bên gọi điện thoại, “Chào ngài, ta là chủ xe 3377, nửa tháng trước ngài học lái đụng phải xe của ta.”
Đinh Tiểu Nhu cao giọng cất lên, “Anh yêu, anh tới rồi sao?”
Đầu dây bên kia, Trì Tín ngơ ngác, “Alo?
Trong phòng in, Lucy cùng Vương Đặc cũng đờ người, đôi mắt Lucy nhấp nháy liên tục, nghi ngờ chính mình nghe lầm.
Đinh Tiểu Nhu tiếp tục, “Cái gì? Ngươi liền ở dưới lầu, muốn tới đón ta?”
Trì Tín ngốc vòng, “Ta là ở dưới lầu……”
Đinh Tiểu Nhu, “Đáng ghét, ngươi nhớ ta lắm phải không? Được rồi, ta đây liền xuống ngay, moah moah!”
Cúp điện thoại, Đinh Tiểu Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu căng ngạo mạn lướt qua đã Lucy sắp hóa đá cùng Vương Đặc, bỏ qua những người đồng nghiệp dựa vào bát quái để tô điểm thêm cho cuộc sống, đi xuống lầu.
Đinh Tiểu Nhu ra khỏi thang máy, cùng với hoàn cảnh xấu hổ vừa rồi của bản thân còn không bằng đi gặp chủ nợ của mình.
Khi đã xuống tới đại sảnh, Đinh Tiểu Nhu liền đối mặt Trì Tín. Nháy mắt khi ánh mắt hai người đụng phải nhau, Đinh Tiểu Nhu có loại dự cảm xấu: Không phải là hắn đi? Buồn cười, nào có khéo như vậy?
Cũng thật sự liền có như vậy khéo.
Trì Tín bình tĩnh nhìn nàng, vừa thấy chính là là cũng đã trải qua cùng suy nghĩ, chỉ thấy hắn cầm lấy di động, gọi điện thoại kiểm tra.
Di động Đinh Tiểu Nhu liền vang lên.
Đinh Tiểu Nhu giả lả cười hai tiếng, “Hi, là ngươi a.”
Trì Tín mặt vô biểu tình đáp lại nàng, “Đúng vậy, ta chính là cái kia “anh yêu moah moah.”
Đinh Tiểu Nhu hận không thể tìm cái khe đất chui vào, lại tự lấy xi măng lấp kín mình.
Phía sau đèn thang máy lại sáng, Lucy cùng mấy người chị em thân thiết đi ra, một đám giả vờ nói chuyện phiếm, Lucy lấy hộp trang diểm, làm bộ dặm phấn.
Đinh Tiểu Nhu biết phía sau có người nhìn, mình tuyệt đối không thể bị vạch mặt được.
Nàng nhìn Trì Tín, ánh mắt đột nhiên thay đổi hương vị.
Biến hóa bất thình lình, làm Trì Tín giật mình, chính lúc đang tính toán xem đối phương định làm gì, lại nghe một tiếng “Anh yêu” ngọt lịm, Đinh Tiểu Nhu nhào lên, ra sức nhảy dựng, hai chân kẹp chặt, cả người bổ nhào vào trên người Trì Tín.
Nàng ôm lấy Trì Tín, thì thầm vào lỗ tai hắn, “Cầu ngươi, giúp ta với!”
Trì Tín cảm thấy, hoặc là kỹ thuật diễn của Đinh Tiểu Nhu thật tốt quá, hoặc là nàng thật sự yêu cầu được một sự che chở, hắn từ thanh âm kia nghe ra được sự bất lực cùng với khủng hoảng vì bị cô lập, tóm lại, hắn mềm lòng.
Vì thế, trong ánh mắt trừng trừng của mọi người, Trì Tín vẫn duy trì động tác vừa rồi, xoay người nâng hai cái đùi của Đinh Tiểu Nhu, đi ra đại sảnh mà không thèm quay đầu lại.
Lucy ngây người một lúc lâu, mới phát ra một tiếng, “Cmn.”
Đinh Tiểu Nhu cũng ngoan ngoãn duy trì tư thế, tùy ý để Trì Tín “Nâng”, một đường đi tới quảng trường nhỏ.
Trì Tín một tay kéo cửa, sau đó đem Đinh Tiểu Nhu ném vào trong xe.
Đinh Tiểu Nhu nói, “Ngươi đem ta ném trong xe làm gì vậy?”
“Không đem ngươi ném cốp xe là đã tốt lắm rồi.”
“Ta dựa vào cái gì đi theo ngươi?” Đinh Tiểu Nhu muốn xuống xe.
Trì Tín cũng không ngăn cản nàng, “Mấy bà cô kia giống như còn đi theo.”
Đinh Tiểu Nhu ngồi trở lại, nhanh chóng tự tay đem cửa xe đóng lại, lại cột kỹ dây an toàn.
Trì Tín vòng sang bên kia lên xe, nổ máy.
Trên đường, Đinh Tiểu Nhu đứt quãng đem lý do mình vì cái gì muốn làm bộ có bạn trai nói cho Trì Tín. Trì Tín không chú ý tới mấy chuyện đó, trong công tác hàng ngày của hắn tùy tiện xách ra một đoạn cảm tình đều quanh co phức tạp hơn chuyện của Đinh Tiểu Nhu nhiều.
Hắn từ trước xe lấy ra biên lai, đưa cho Đinh Tiểu Nhu, “Đây là phí sửa xe, tổng cộng 3400 tệ, ngươi trả một nửa đi.”
“Được.” Đinh Tiểu Nhu nói.
“Đừng nói suông, trả ngay giờ đi, Alipay hay là WeChat?” Trì Tín hỏi.
Đinh Tiểu Nhu lắc đầu.
“Tiền mặt cũng được.”
Đinh Tiểu Nhu như cũ lắc đầu.
Trì Tín nói, “Ngươi có ý gì đây? Muốn quỵt nợ sao?”
“Anh hai à, ngươi xem là như thế này, ngày đó ta không chỉ đụng phải một chiếc xe của ngươi nha, còn cọ xước vài chiếc, cũng đâm hỏng đầu xe tập lái rồi, ta đều phải đền hết đó.” Đinh Tiểu Nhu thực thành khẩn mà nói.
“Kêu ai là anh đấy, ta vẫn luôn chịu đựng không kêu ngươi là “dì” đây, đền tiền là được rồi, đây là hợp tình hợp lý.” Trì Tín nói.
“Chính là ta thật không có nhiều tiền như vậy, cuối tuần liền có tiền lương rồi, đến lúc đó ta trả lại ngươi được không?” Đinh Tiểu Nhu hỏi.
Trì Tín cười lạnh, “Khoảng 200 mét phía trước liền có cây ATM, lại đi phía trước 100 mét rồi rẽ trái, chính là đồn công an, ngươi nghĩ kỹ rồi nói cho ta đi chỗ nào.”
Đinh Tiểu Nhu giải thích, “Ta không phải không đền, là tạm thời không có tiền! “
Đinh Tiểu Nhu cũng cảm thấy lời này có điểm vô lại, lại là sự thật. Trì Tín không để ý nàng, một lát sau bình tĩnh mà nói cho nàng, “Đi qua cây ATM rồi.”
Sau đó xe đột nhiên rẽ vào ngay chỗ cua phía trước rồi đột nhiên tăng tốc.
...................................................................................
P/S: Trì Tín cùng Tiểu Nhu đã lại gặp mặt rồi!! ^^ sau chap này mới càng nhiều chuyện hài hước xảy ra đây > v <!!
Đinh Tiểu Nhu nói, “Ta đi gửi liền đây.”
Lucy cười lạnh, “Người giống như ngươi, đi chỗ nào cũng không làm nên chuyện.”
Vương Đặc lại đây, kéo Lucy một chút, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Lucy……”
Lucy trừng mắt nhìn hắn một cái, Vương Đặc liền im lặng.
Lucy tiếp tục, “Đinh Tiểu Nhu, ngươi muốn rời đi sự quản lý của ta cứ việc nói thẳng, không cần phải lén lút tìm Trịnh tổng. Ta cũng không sợ nói cho ngươi, người phụ trách mặt tiền của mấy cửa hàng kia là do ta giới thiệu qua đấy!”
Quả nhiên là Lucy…… Nàng sáng sớm liền nghĩ đến việc Đinh Tiểu Nhu muốn đi nơi khác, vì thế trước tiên chặt đứt đường lui, cưỡng bách Đinh Tiểu Nhu lưu lại nơi này làm việc cùng mình, sau đó chậm rãi “Sửa chữa”, mục đích cuối cùng chính là buộc Đinh Tiểu Nhu chủ động từ chức chạy lấy người.
Đinh Tiểu Nhu cảm thấy thật nhục nhã, nàng càng hận chính mình, liền dũng khí nói câu “ Bà đây muốn thôi việc” đều không có. Nàng hèn mọn giống như một con kiến, bắt chặt lấy một phần tiền lương tuy nhỏ bé nhưng mang đến ổn định này.
Lucy ôm lấy cánh tay Vương Đặc, hướng nàng biểu thị chủ quyền.
“Ta đây cũng không sợ người khác nói ra nói vào cái gì, không bị người bàn tán mới thật đáng buồn. Nhưng ngươi không cần cảm thấy là ta đoạt người của ngươi, người một khi trở nên mạnh mẽ rồi, sẽ có lực thu hút, đàn ông nghe thấy mùi vị sẽ chạy lại đây.” Lucy nhìn gương mặt quẫn bách của Đinh Tiểu Nhu, “Giống ngươi như vậy, sẽ có người thích mới là lạ.”
Các đồng nghiệp đều yên lặng quan sát động tĩnh trong phòng in. Có người bàng quan chuyện không liên quan đến mình, có người vui sướng khi người gặp họa.
Đinh Tiểu Nhu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nàng thật muốn lúc này có một người anh hùng xông vào đem nàng mang đi, hoặc là bắn chết Lucy cũng được.
Di động của Đinh Tiểu Nhu vang lên.
Là một dãy số lạ.
Bất chấp tất cả, Đinh Tiểu Nhu vội vàng bắt máy, “Alo?”
Trì Tín mới từ trên xe xuống dưới, một chân hướng bên này đi một bên gọi điện thoại, “Chào ngài, ta là chủ xe 3377, nửa tháng trước ngài học lái đụng phải xe của ta.”
Đinh Tiểu Nhu cao giọng cất lên, “Anh yêu, anh tới rồi sao?”
Đầu dây bên kia, Trì Tín ngơ ngác, “Alo?
Trong phòng in, Lucy cùng Vương Đặc cũng đờ người, đôi mắt Lucy nhấp nháy liên tục, nghi ngờ chính mình nghe lầm.
Đinh Tiểu Nhu tiếp tục, “Cái gì? Ngươi liền ở dưới lầu, muốn tới đón ta?”
Trì Tín ngốc vòng, “Ta là ở dưới lầu……”
Đinh Tiểu Nhu, “Đáng ghét, ngươi nhớ ta lắm phải không? Được rồi, ta đây liền xuống ngay, moah moah!”
Cúp điện thoại, Đinh Tiểu Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu căng ngạo mạn lướt qua đã Lucy sắp hóa đá cùng Vương Đặc, bỏ qua những người đồng nghiệp dựa vào bát quái để tô điểm thêm cho cuộc sống, đi xuống lầu.
Đinh Tiểu Nhu ra khỏi thang máy, cùng với hoàn cảnh xấu hổ vừa rồi của bản thân còn không bằng đi gặp chủ nợ của mình.
Khi đã xuống tới đại sảnh, Đinh Tiểu Nhu liền đối mặt Trì Tín. Nháy mắt khi ánh mắt hai người đụng phải nhau, Đinh Tiểu Nhu có loại dự cảm xấu: Không phải là hắn đi? Buồn cười, nào có khéo như vậy?
Cũng thật sự liền có như vậy khéo.
Trì Tín bình tĩnh nhìn nàng, vừa thấy chính là là cũng đã trải qua cùng suy nghĩ, chỉ thấy hắn cầm lấy di động, gọi điện thoại kiểm tra.
Di động Đinh Tiểu Nhu liền vang lên.
Đinh Tiểu Nhu giả lả cười hai tiếng, “Hi, là ngươi a.”
Trì Tín mặt vô biểu tình đáp lại nàng, “Đúng vậy, ta chính là cái kia “anh yêu moah moah.”
Đinh Tiểu Nhu hận không thể tìm cái khe đất chui vào, lại tự lấy xi măng lấp kín mình.
Phía sau đèn thang máy lại sáng, Lucy cùng mấy người chị em thân thiết đi ra, một đám giả vờ nói chuyện phiếm, Lucy lấy hộp trang diểm, làm bộ dặm phấn.
Đinh Tiểu Nhu biết phía sau có người nhìn, mình tuyệt đối không thể bị vạch mặt được.
Nàng nhìn Trì Tín, ánh mắt đột nhiên thay đổi hương vị.
Biến hóa bất thình lình, làm Trì Tín giật mình, chính lúc đang tính toán xem đối phương định làm gì, lại nghe một tiếng “Anh yêu” ngọt lịm, Đinh Tiểu Nhu nhào lên, ra sức nhảy dựng, hai chân kẹp chặt, cả người bổ nhào vào trên người Trì Tín.
Nàng ôm lấy Trì Tín, thì thầm vào lỗ tai hắn, “Cầu ngươi, giúp ta với!”
Trì Tín cảm thấy, hoặc là kỹ thuật diễn của Đinh Tiểu Nhu thật tốt quá, hoặc là nàng thật sự yêu cầu được một sự che chở, hắn từ thanh âm kia nghe ra được sự bất lực cùng với khủng hoảng vì bị cô lập, tóm lại, hắn mềm lòng.
Vì thế, trong ánh mắt trừng trừng của mọi người, Trì Tín vẫn duy trì động tác vừa rồi, xoay người nâng hai cái đùi của Đinh Tiểu Nhu, đi ra đại sảnh mà không thèm quay đầu lại.
Lucy ngây người một lúc lâu, mới phát ra một tiếng, “Cmn.”
Đinh Tiểu Nhu cũng ngoan ngoãn duy trì tư thế, tùy ý để Trì Tín “Nâng”, một đường đi tới quảng trường nhỏ.
Trì Tín một tay kéo cửa, sau đó đem Đinh Tiểu Nhu ném vào trong xe.
Đinh Tiểu Nhu nói, “Ngươi đem ta ném trong xe làm gì vậy?”
“Không đem ngươi ném cốp xe là đã tốt lắm rồi.”
“Ta dựa vào cái gì đi theo ngươi?” Đinh Tiểu Nhu muốn xuống xe.
Trì Tín cũng không ngăn cản nàng, “Mấy bà cô kia giống như còn đi theo.”
Đinh Tiểu Nhu ngồi trở lại, nhanh chóng tự tay đem cửa xe đóng lại, lại cột kỹ dây an toàn.
Trì Tín vòng sang bên kia lên xe, nổ máy.
Trên đường, Đinh Tiểu Nhu đứt quãng đem lý do mình vì cái gì muốn làm bộ có bạn trai nói cho Trì Tín. Trì Tín không chú ý tới mấy chuyện đó, trong công tác hàng ngày của hắn tùy tiện xách ra một đoạn cảm tình đều quanh co phức tạp hơn chuyện của Đinh Tiểu Nhu nhiều.
Hắn từ trước xe lấy ra biên lai, đưa cho Đinh Tiểu Nhu, “Đây là phí sửa xe, tổng cộng 3400 tệ, ngươi trả một nửa đi.”
“Được.” Đinh Tiểu Nhu nói.
“Đừng nói suông, trả ngay giờ đi, Alipay hay là WeChat?” Trì Tín hỏi.
Đinh Tiểu Nhu lắc đầu.
“Tiền mặt cũng được.”
Đinh Tiểu Nhu như cũ lắc đầu.
Trì Tín nói, “Ngươi có ý gì đây? Muốn quỵt nợ sao?”
“Anh hai à, ngươi xem là như thế này, ngày đó ta không chỉ đụng phải một chiếc xe của ngươi nha, còn cọ xước vài chiếc, cũng đâm hỏng đầu xe tập lái rồi, ta đều phải đền hết đó.” Đinh Tiểu Nhu thực thành khẩn mà nói.
“Kêu ai là anh đấy, ta vẫn luôn chịu đựng không kêu ngươi là “dì” đây, đền tiền là được rồi, đây là hợp tình hợp lý.” Trì Tín nói.
“Chính là ta thật không có nhiều tiền như vậy, cuối tuần liền có tiền lương rồi, đến lúc đó ta trả lại ngươi được không?” Đinh Tiểu Nhu hỏi.
Trì Tín cười lạnh, “Khoảng 200 mét phía trước liền có cây ATM, lại đi phía trước 100 mét rồi rẽ trái, chính là đồn công an, ngươi nghĩ kỹ rồi nói cho ta đi chỗ nào.”
Đinh Tiểu Nhu giải thích, “Ta không phải không đền, là tạm thời không có tiền! “
Đinh Tiểu Nhu cũng cảm thấy lời này có điểm vô lại, lại là sự thật. Trì Tín không để ý nàng, một lát sau bình tĩnh mà nói cho nàng, “Đi qua cây ATM rồi.”
Sau đó xe đột nhiên rẽ vào ngay chỗ cua phía trước rồi đột nhiên tăng tốc.
...................................................................................
P/S: Trì Tín cùng Tiểu Nhu đã lại gặp mặt rồi!! ^^ sau chap này mới càng nhiều chuyện hài hước xảy ra đây > v <!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook