Người Ấy Không Yêu Tôi
-
Chương 5
Cuối cùng, Thạch Kha vẫn là theo Tần Thâm về nhà. Trong nhà đã chuẩn bị sẵn thuốc dạ dày cùng nước nóng, còn có giường lớn ấm áp vô cùng.
Tần Thâm đem người về nhà, sau đó ném lên giường, gom chăn gối ra phòng khách ngủ.
Thạch Kha cầm chăn, mắt nhìn Tần Thâm ra khỏi phòng, dù trong lòng rất muốn giữ người lại, mặt vẫn giữ thái độ anh thích đi đâu thì đi.
Bọn họ cãi nhau lần này cũng vì một vài chuyện nhỏ, giám đốc mới tới của công ty Tần Thâm có ý với hắn.
Hơn nửa đêm gọi điện cho Tần Thâm nói mình bị tai nạn xe, bảo người qua xem.
Thạch Kha cảm thấy, cậu có việc có thể gọi 110, 120, tìm đồng nghiệp có ích gì.
Nhưng Tần Thâm nói hạng mục giám đốc đang phụ trách là của hắn, bởi vì đi bàn công việc uống rượu mà xảy ra chuyện, về tình về lý hắn đều phải qua xem thế nào, đó là phép lịch sự.
Thạch Kha không cho đi, thế là cãi nhau.
Kỳ thực Thạch Kha cũng không phải hoàn toàn vì chuyện này mà cãi nhau, cậu còn một chuyện khác, vì lẽ đó cố tình tra xét Tần Thâm.
Bởi vì cậu phát hiện Tần Thâm cùng Cao Huân có liên lạc.
Cao Huân là bạn tốt nhất của Tần Thâm lúc học cao trung, hoặc là nói, hắn là mối tình đầu của Tần Thâm, người Tần Thâm thích nhất.
Tần Thâm bởi vì nguyên nhân công việc, thích đi xem triển lãm.
Triển lãm loại đó Thạch Kha chỉ đi một lần, cảm thấy không có gì hay ho, cậu xem thật sự không hiểu.
Tần Thâm dẫn cậu đi một lần, phát hiện cậu không có hứng thú, nên không dẫn cậu đi nữa.
Sau đó lúc giặt quần áo, Thạch Kha phát hiện trong túi Tần Thâm có hai cái cuống vé.
Nếu như chỉ đi một lần cũng chẳng có gì, khoảng thời gian đó, cậu thường phát hiện hai cái cuống vé.
Cậu nổi lòng nghi ngờ, vì vậy bèn đi tra xét.
Không tra không có gì, đi tra mới phát hiện, hóa ra là Cao Huân. Cao Huân không biết từ nước ngoài trở về khi nào, Tần Thâm với hắn có liên lạc, lại cùng đi xem triển lãm.
Kỳ thực ngày xưa quan hệ của Thạch Kha và Cao Huân cũng không tệ, thế nhưng Cao Huân về nước, căn bản không cho cậu biết.
Chỉ một mình đi gặp Tần Thâm.
Thạch Kha đem hết mấy cái cuống vé ra xem, xem đến mắt đỏ hoe, tay cũng run lên, trời sập cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cậu cùng Tần Thâm ầm ĩ một trận, cuối cùng Tần Thâm xoa xoa mi tâm, mặc áo khoác vào, không muốn cùng cậu nói nhiều, chỉ là phải đi.
Thạch Kha kéo hắn lại, lại bị người bỏ tay ra.
Tần Thâm thất vọng nhìn cậu: "Thạch Kha, em đã 28, không phải 18, không thể mãi như vậy được."
Thạch Kha lúc bị bỏ lại, quay người không cẩn thận va đầu vào cửa, đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, mạnh miệng: "Tôi làm sao? Tôi chỉ là không muốn bạn trai tôi đi gặp người anh ta thấy thú vị thôi. Tôi có lỗi sao?"
Tần Thâm nặng nề thở dài, cuối cùng chỉ để lại một câu, em cảm thấy giữa chúng ta như vậy, là đang kết giao sao, rồi rời đi.
Thạch Kha tựa vào tủ giày, cả người đều bị chấn động đến choáng váng.
Không phải kết giao, vậy là cái gì?
Mười năm nay của bọn họ, tính là cái gì?
Thạch Kha ngồi xổm xuống ôm thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cậu nhớ tới lúc cậu và Tần Thâm vừa mới bắt đầu kết giao, cậu nói quan hệ giữa bọn họ chỉ là tìm vui mà thôi, không có ý tứ gì khác.
Lúc học đại học, Tần Thâm đã từng hỏi cậu, sao cậu vẫn tìm đến hắn.
Thạch Kha trả lời hắn, cậu nói xem.
Sau đó Tần Thâm không hỏi nữa.
Ở chung, cũng vì Thạch Kha tìm đến hắn, nói mình muốn tiết kiệm tiền, cho nên ở chung.
Nhưng những thứ này đều là lý do cả, cậu cho rằng Tần Thâm hiểu. Nếu như không phải lý do, cậu sao lại một lần lại một lần đến gần, vẫn cứ mãi chờ ở bên người Tần Thâm.
Lúc mới bắt đầu, cậu chỉ là sĩ diện, lại sợ Tần Thâm từ chối, nên mới kiếm cớ như vậy.
Nhưng bọn họ đã dây dưa mười năm, khoảng thời gian lâu như vậy, tất cả chỉ là cậu đơn phương thôi sao?
Thật buồn cười.
Tần Thâm đem người về nhà, sau đó ném lên giường, gom chăn gối ra phòng khách ngủ.
Thạch Kha cầm chăn, mắt nhìn Tần Thâm ra khỏi phòng, dù trong lòng rất muốn giữ người lại, mặt vẫn giữ thái độ anh thích đi đâu thì đi.
Bọn họ cãi nhau lần này cũng vì một vài chuyện nhỏ, giám đốc mới tới của công ty Tần Thâm có ý với hắn.
Hơn nửa đêm gọi điện cho Tần Thâm nói mình bị tai nạn xe, bảo người qua xem.
Thạch Kha cảm thấy, cậu có việc có thể gọi 110, 120, tìm đồng nghiệp có ích gì.
Nhưng Tần Thâm nói hạng mục giám đốc đang phụ trách là của hắn, bởi vì đi bàn công việc uống rượu mà xảy ra chuyện, về tình về lý hắn đều phải qua xem thế nào, đó là phép lịch sự.
Thạch Kha không cho đi, thế là cãi nhau.
Kỳ thực Thạch Kha cũng không phải hoàn toàn vì chuyện này mà cãi nhau, cậu còn một chuyện khác, vì lẽ đó cố tình tra xét Tần Thâm.
Bởi vì cậu phát hiện Tần Thâm cùng Cao Huân có liên lạc.
Cao Huân là bạn tốt nhất của Tần Thâm lúc học cao trung, hoặc là nói, hắn là mối tình đầu của Tần Thâm, người Tần Thâm thích nhất.
Tần Thâm bởi vì nguyên nhân công việc, thích đi xem triển lãm.
Triển lãm loại đó Thạch Kha chỉ đi một lần, cảm thấy không có gì hay ho, cậu xem thật sự không hiểu.
Tần Thâm dẫn cậu đi một lần, phát hiện cậu không có hứng thú, nên không dẫn cậu đi nữa.
Sau đó lúc giặt quần áo, Thạch Kha phát hiện trong túi Tần Thâm có hai cái cuống vé.
Nếu như chỉ đi một lần cũng chẳng có gì, khoảng thời gian đó, cậu thường phát hiện hai cái cuống vé.
Cậu nổi lòng nghi ngờ, vì vậy bèn đi tra xét.
Không tra không có gì, đi tra mới phát hiện, hóa ra là Cao Huân. Cao Huân không biết từ nước ngoài trở về khi nào, Tần Thâm với hắn có liên lạc, lại cùng đi xem triển lãm.
Kỳ thực ngày xưa quan hệ của Thạch Kha và Cao Huân cũng không tệ, thế nhưng Cao Huân về nước, căn bản không cho cậu biết.
Chỉ một mình đi gặp Tần Thâm.
Thạch Kha đem hết mấy cái cuống vé ra xem, xem đến mắt đỏ hoe, tay cũng run lên, trời sập cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cậu cùng Tần Thâm ầm ĩ một trận, cuối cùng Tần Thâm xoa xoa mi tâm, mặc áo khoác vào, không muốn cùng cậu nói nhiều, chỉ là phải đi.
Thạch Kha kéo hắn lại, lại bị người bỏ tay ra.
Tần Thâm thất vọng nhìn cậu: "Thạch Kha, em đã 28, không phải 18, không thể mãi như vậy được."
Thạch Kha lúc bị bỏ lại, quay người không cẩn thận va đầu vào cửa, đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, mạnh miệng: "Tôi làm sao? Tôi chỉ là không muốn bạn trai tôi đi gặp người anh ta thấy thú vị thôi. Tôi có lỗi sao?"
Tần Thâm nặng nề thở dài, cuối cùng chỉ để lại một câu, em cảm thấy giữa chúng ta như vậy, là đang kết giao sao, rồi rời đi.
Thạch Kha tựa vào tủ giày, cả người đều bị chấn động đến choáng váng.
Không phải kết giao, vậy là cái gì?
Mười năm nay của bọn họ, tính là cái gì?
Thạch Kha ngồi xổm xuống ôm thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cậu nhớ tới lúc cậu và Tần Thâm vừa mới bắt đầu kết giao, cậu nói quan hệ giữa bọn họ chỉ là tìm vui mà thôi, không có ý tứ gì khác.
Lúc học đại học, Tần Thâm đã từng hỏi cậu, sao cậu vẫn tìm đến hắn.
Thạch Kha trả lời hắn, cậu nói xem.
Sau đó Tần Thâm không hỏi nữa.
Ở chung, cũng vì Thạch Kha tìm đến hắn, nói mình muốn tiết kiệm tiền, cho nên ở chung.
Nhưng những thứ này đều là lý do cả, cậu cho rằng Tần Thâm hiểu. Nếu như không phải lý do, cậu sao lại một lần lại một lần đến gần, vẫn cứ mãi chờ ở bên người Tần Thâm.
Lúc mới bắt đầu, cậu chỉ là sĩ diện, lại sợ Tần Thâm từ chối, nên mới kiếm cớ như vậy.
Nhưng bọn họ đã dây dưa mười năm, khoảng thời gian lâu như vậy, tất cả chỉ là cậu đơn phương thôi sao?
Thật buồn cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook