Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế
-
Chương 73: [Kết thúc]
Lạc Thanh Phong bị Tuyết Tiêu thuyết phục, sau khi quay về để cho cô thử xâm lấn vào tiềm thức của mình để tìm vua zombie.
Tuyết Tiêu sử dụng lực tinh thần tiến vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong thành công.
Thế giới hắc ám vô tận, vô số tàn lửa rơi xuống không ngừng phủ kín bầu trời, vệt sáng sáng quắc, Tuyết Tiêu muốn tìm một ngọn lửa là bản thể của vua zombie ở một nơi có muôn vàn tàn lửa rất khó khăn.
Tuyết Tiêu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cẩn thận cảm nhận.
Nhưng cô vẫn không thể tìm thấy.
Tuyết Tiêu trở lại hiện thực, đối diện với cái nhìn của Lạc Thanh Phong ủ rũ bĩu môi.
Lạc Thanh Phong duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, cằm gác trên đầu vai cô, thân mật dụi dụi mặt cô: "Đừng nóng nảy."
Tuyết Tiêu nói: "Lần nữa đi!"
Sau lần đầu cô có thể xâm nhập không được bao lâu, lần lượt thử nghiệm, thời gian tuy rằng kéo lâu hơn, nhưng vẫn không thể tìm được bản thể như trước.
Tuyết Tiêu dùng hệ thủy công kích những đốm lửa đó, nhìn chúng nó tắt mất một đám, nhưng bỗng có vô số tàn lửa khác từ trên trời giáng xuống bốc cháy như thường.
"Nó sẽ không để cho em tìm được dễ dàng đâu." Lạc Thanh Phong nói, "Một ngọn lửa mưu mô và thông minh."
Đêm đã khuya, sao sáng đầy trời.
Tuyết Tiêu hao phí nhiều lực tinh thần nên thấy hơi mệt, Lạc Thanh Phong để cô dựa vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn môi cô một cái, "Nghỉ ngơi đi, anh trông cho em."
Cô dựa vào vòm ngực ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập của Lạc Thanh Phong, rầm rì nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ đuổi nó đi được."
"Biết rõ nó không xa lắm nhưng cứ như ở rất xa, tức chết em mà."
Hiếm khi thấy cô bộc phát tính tình trẻ con, Lạc Thanh Phong thấp giọng dỗ.
Nghe cô oán niệm một hồi rồi an tĩnh lại, lúc Lạc Thanh Phong cho rằng cô đã ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Tuyết Tiêu nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh nhiều."
"Sao vậy?"
"Xin lỗi anh nhiều." Tuyết Tiêu siết chặt cánh tay hắn đang ôm eo mình, vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, buồn tủi nói, "Năm đó nếu như em không......"
Lời còn chưa nói xong đã bị Lạc Thanh Phong cúi đầu xuống hôn.
Lạc Thanh Phong ôm cô nằm xuống, thấp giọng nói: "Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi, chuyện quá khứ đã qua, anh không oán không hối hận."
Không oán không hối hận.
Tuyết Tiêu nắm chặt cổ áo hắn, trái tim quặn lại, khó chịu đến mức không thở nổi.
Những ngày kế tiếp, Tuyết Tiêu bắt đầu đi ra ngoài săn rương tích vật phẩm, muốn thu hoạch một liều thuốc vạn năng, tuy rằng ngày nào cũng có thể thấy một hai cái rương bảo vật quý hiếm, nhưng thứ có được không phải thứ cô muốn.
Thời gian Lạc Thanh Phong tỉnh đã ngang hàng, ban ngày ngủ, buổi tối tỉnh.
Tuyết Tiêu xâm lấn vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong, rất nhiều lần cảm nhận được hơi thở của vua zombie, nhưng lại không tìm thấy vị trí chính xác của nó.
Sau năm lần bảy lượt, cô thậm chí cảm thấy ngọn lửa này cố ý kéo mình chơi đùa.
"Trên đời này thứ có thể giết nó không phải không có." Lạc Thanh Phong đang xắt rau, không nhanh không chậm nói, "Thủy khắc hỏa là điều không thể tránh khỏi, luận theo lực lượng, Tô Nga khắc chết nó."
Tuyết Tiêu đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, một tay chống cằm ngắm hắn bận rộn, nghe xong lời này thì như điều suy tư nói: "Nếu để Tô Nga tới, cô ấy nhất định có thể đánh với vua zombie hệ hỏa, đến lúc đó em dùng lực tinh thần tách nó ra ——"
"Trên lý luận phải vậy, đó cũng là biện pháp có xác xuất thành công cao nhất." Lạc Thanh Phong nói.
"Nhưng em vẫn chưa tìm được thuốc vạn năng, chờ em tìm được thuốc vạn năng rồi, sẽ truyền tin tức cho Tô Nga ngay, bảo cô ấy đến đây." Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn hắn, "Có thuốc vạn năng rồi thì em mới có thể yên tâm để anh lấy thân đánh cuộc, nếu không thì không được."
Lạc Thanh Phong cười một cái, cũng không so đo cô tìm tài nguyên đâu ra.
Theo như lời hắn nói, chỉ cần Tuyết Tiêu ở bên cạnh hắn, những chuyện khác không thành vấn đề.
Mỗi ngày Tuyết Tiêu kiếm vật phẩm luôn cầu nguyện kiếm được thuốc vạn năng, ước chừng mười ngày sau, cuối cùng mới có được.
Cô vui vẻ nhảy nhảy tại chỗ hai cái, không ngừng vội vàng trở về du thuyền, hôn lên mặt Lạc Thanh Phong một cái trong lúc hắn vẫn đang hôn mê.
Tuyết Tiêu dựa theo kế hoạch trước đó, kiếm được thuốc vạn năng xong, lập tức lợi dụng lực tinh thần ra lệnh cho động vật xung quanh, bảo chúng nó đi tìm Tô Nga và Mai Nhất Xuyên, đưa người tới nơi này.
Chắc Tô Nga vẫn đang truy tìm tin tức của hai người khắp thế giới.
Phận làm nữ chính, nhưng nam chính bỏ trốn cùng nữ phụ, nàng phải gánh vác hầu hết cốt truyện, vừa phải kiến tạo lại thế giới vừa phải đuổi giết zombie, vừa mệt vừa tức.
Tin tức truyền đi cần thời gian, sau khi Tô Nga nhận được tin tức, chạy tới đây cũng cần thời gian.
Tuyết Tiêu kiên nhẫn chờ, chờ đến kết cuộc của ngày hôm nay.
Thế giới bên ngoài đã ra sao Tuyết Tiêu không rõ ràng lắm, nhưng cô biết, chỉ cần vua zombie vẫn chưa chết, thì cốt truyện theo nguyên tác vẫn chưa thể kết thúc.
Có lẽ là tình huống có cải thiện, Tuyết Tiêu hiếm khi dư tâm tư quan tâm tới chuyện của người khác.
"Lúc ấy Tiểu Hồng và anh cùng hoá zombie, Tô Nga không bắt được anh, không biết có bắt được Tiểu Hồng không nữa." Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong ở ngoài du thuyền đốt lửa trại nướng thịt ăn, một bên lật xiên thịt một bên hỏi, "Quan hệ giữa Tiểu Hồng và Mai Nhất Xuyên tốt như thế, cậu ấy có vẻ như không xuống tay được đâu."
"Cô nhóc rất thông minh, không dễ bị người ta bắt đâu." Lạc Thanh Phong đang tước thịt nướng ra khỏi que xiên, "Tuy rằng rất thích Nhất Xuyên, nhưng Nhất Xuyên không nhất định sẽ thủ hạ lưu tình với cô nhóc."
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn hắn: "Có phải anh đã sớm biết Tiểu Hồng là vua zombie không?"
Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc ừ một tiếng.
"Từ khi nào?!"
"Cỡ hai năm trước." Lạc Thanh Phong nói, "Vì anh càng ngày càng mẫn cảm với zombie, cũng biết được trong cơ thể mình có một con quái vật."
Tuyết Tiêu: "Em nhớ rõ vua zombie nào cũng có khuyết tật, Tiểu Hồng là người câm, còn hệ hỏa thì...... Haha, chỉ là một ngọn lửa, ngay cả cơ thể cũng không có, tính ra khuyết tật quá lớn."
Lạc Thanh Phong: "Cô nhóc thật ra có thể nói, nhưng chỉ có zombie mới có thể nghe thấy."
Tuyết Tiêu mở to mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Phong hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm sâu.
"Cô nhóc ngày thường nói khá nhiều."
Tuyết Tiêu nhớ tới dáng vẻ ngây thơ ngơ ngác của Tiểu Hồng, một cô nhóc luôn tỏ vẻ mặt bình tĩnh còn ánh mắt thì mờ mịt nhìn người khác, ngoan ngoãn chọc lòng người ta nao nao, chỉ muốn duỗi tay sờ sờ đầu cô nhóc —— giống y như bé mèo đáng yêu.
"Bởi vì là một người câm, cho nên rất nhiều người khi nói chuyện không kiêng dè Tiểu Hồng, lâu lâu em lấy cô nhóc làm niềm vui, cô nhóc tuy ngơ ngác nhìn em không biết làm sao, thật ra đã mắng em vài câu dữ dằn lắm."
Tuyết Tiêu: "......"
"Nhất Xuyên thích xoa đầu cô nhóc, Tiểu Hồng lần nào cũng không kiên nhẫn quát cậu ấy cút đi."
Tuyết Tiêu á một tiếng, cảm giác có hình ảnh.
Cô nói không sai mà.
Tiểu Hồng là một con mèo.
Nhìn như ngây thơ kêu meo meo với người nọ, nhưng thật ra nó nói với người nọ là đồ ngốc cút đi.
Tuyết Tiêu sâu kín nói: "Khó trách Tiểu Hồng muốn giết anh, muốn diệt khẩu đó."
Lạc Thanh Phong lười nhác cười một cái, lại nghe Tuyết Tiêu hỏi: "Vì sao anh chọn giữ bí mật cho Tiểu Hồng, không vạch trần thân phận của cô nhóc?"
Câu này hỏi đúng điểm chết.
Lạc Thanh Phong im hai giây mới đáp: "Lúc ấy vẫn còn do dự, bởi vì có thể vào một ngày nào đó, anh cũng sẽ biến thành đồng loại và tồn tại giống như cô nhóc."
Tuyết Tiêu nghe mà chua xót.
"Anh không biết cô nhóc muốn làm gì, cho nên trong tâm muốn giữ cô nhóc ở lại bên cạnh để giám thị." Lạc Thanh Phong hờ hẫng nói, "Mấy năm gần đây, con nhóc vẫn rất quy củ, hoàn toàn không nhìn ra ý định muốn biến toàn bộ nhân loại thành zombie."
Những khi ở bên hắn và Mai Nhất Xuyên, Tiểu Hồng là một cá thể.
Nhưng cô nhóc chung quy không phải là một con người chân chính.
"Không biết hiện tại cô nhóc thế nào, không biết có còn sống không." Tuyết Tiêu có chút phiền muộn.
Cô không có ác cảm với Tiểu Hồng, nhưng cô cần phải giết vua zombie.
Nhưng nếu đã chết rồi thì vẫn thấy hơi tiếc nuối.
Chưa chết lại càng thêm phiền toái.
"Tuy rằng đầu óc Tô Nga có vấn đề, nhưng rất mạnh, Tiểu Hồng không có khả năng chạy thoát đâu." Lạc Thanh Phong nói, "Nhất Xuyên cũng ở đó, hơn phân nửa là bị bắt."
Tuyết Tiêu gật gật đầu: "Đầu óc Tô Nga có vấn đề thật."
Lạc Thanh Phong nhìn cô một cái, Tuyết Tiêu quơ quơ xiên thịt trong tay với hắn, cười nói: "Trước đó vẫn luôn muốn tám chuyện này với anh, nhưng không có dịp."
Lạc Thanh Phong không chút để ý nói: "Anh không có hứng thú với đầu óc của cô ta."
"Nè nha! Cô ấy bị mất trí nhớ đó, em thấy Tô Nga của trước kia không phải như vậy." Tuyết Tiêu nói, "Còn nữa, anh có biết vợ của Trần Tái là ai không, mẹ của Cổn Cổn là ai không?"
Lạc Thanh Phong: "Ai?"
Tuyết Tiêu cười ha ha.
Lạc Thanh Phong nhướng mày, biểu cảm có vài phần vi diệu: "Tô Nga?"
Tuyết Tiêu gật đầu.
Chuyện này khiến Lạc Thanh Phong thấy hơi hứng thú, hỏi cô sao lại thế.
"Bị mất trí nhớ đấy, lúc mất trí nhớ gặp được Trần Tái, chung sống với anh ta, thoáng cái đã có em bé, nhưng bất hạnh là sau khi cô ấy khôi phục ký ức, lại quên mất Trần Tái."
Tuyết Tiêu kể gút mắt của hai người họ cho Lạc Thanh Phong nghe, sau khi hắn nghe xong tỏ vẻ càng thêm vi diệu: "Tô Nga vậy mà không nhớ gì cả?"
Tuyết Tiêu gật gật đầu.
Lạc Thanh Phong nói: "Đó là con trai của cô ấy mà, Trần Tái không nói cho cô ấy hay sao?"
"Cô ấy không nhớ được...... Nguyên nhân thì phức tạp, chờ thế giới hoà bình lại rồi thử xem sao, nói không chừng có thể nhớ lại." Tuyết Tiêu không thể giải thích đó là giả thiết trong nguyên tác của tác giả, nên chỉ có thể nói mơ hồ như thế.
Lạc Thanh Phong nhướng mày, cầm lấy xiên thịt trở thịt, "Sao ngay cả con trai mình mà cũng quên được."
Thấy trọng điểm của hắn toàn đặt trên người Trần Cổn Cổn, Tuyết Tiêu không khỏi híp mắt, liếc mắt nghía hắn rồi hỏi: "Tính ra, trước đó anh rất để ý thằng bé, sao nào, lúc trước cho rằng đó là con trai em đúng không?"
Lạc Thanh Phong: "......"
Mặt hắn không đổi sắc nói: "Không."
Tuyết Tiêu nhìn hắn tỏ vẻ mạnh mồm, ý cười trong mắt càng đậm.
Ánh lửa rạng rỡ, xua tan lạnh lẽo đêm hè, vừa ngẩng đầu, là có thể thấy tinh tú đầy trời.
Tuyết Tiêu duỗi tay kéo ống tay áo của Lạc Thanh Phong, lúc hắn nhìn qua thì hỏi: "Anh muốn không?"
Lạc Thanh Phong sửng sốt, nghe cô nói bổ sung: "Bé con á."
Tuyết Tiêu nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng sáng ngời, chứa ý cười nhàn nhạt.
"Em muốn có thêm một người nữa ở cùng anh." Cô nói, "Muốn anh không bao giờ phải cô đơn một mình nữa, trên thế giới này, sẽ có một đứa bé thừa hưởng dòng máu của anh."
Gió đêm hè thổi sướt qua khóe mắt, đỏ hết cả đuôi mắt, Lạc Thanh Phong khẽ nhúc nhích yết hầu, đáy lòng mềm thành một hồ nước.
Hắn lật tay nắm lấy bàn tay Tuyết Tiêu đang níu ống tay áo của mình, ôm người vào trong lòng ngực chặt cứng, dùng lực mạnh, tựa như muốn khảm cô vào thân thể mình, không cần thiết không chia lìa.
Hai người đợi gần mười ngày, rốt cuộc chờ được Tô Nga tới.
Lúc đến vừa vặn là buổi tối, Lạc Thanh Phong đang ở trạng thái tỉnh táo, Tô Nga cực kỳ tức giận, trong nháy mắt thấy hai người là mắng ngay: "Bắt tôi trèo đèo lội suối tìm lâu như vậy, đồ ác ôn!"
Sau đó lập tức đánh với Lạc Thanh Phong.
Tô Nga thở phì phì trừng mắt nhìn hắn dẹp đường: "Anh Thanh Phong...... Lạc Thanh Phong! Anh vậy mà là vua zombie gây nguy hại cho thế gian, lừa tôi lâu như vậy, thật không thể tha thứ!"
Không có tình yêu nam nữ chính, xuống tay không hề nể nang, vừa ra tay toàn là chiêu trí mạng.
Lạc Thanh Phong dẫn Tô Nga đi ra chỗ lưng núi, cách du thuyền xa một chút, miễn cho gây ra tổn thất.
Tô Nga bám theo rất sát, sau đó chạy từ dưới chân núi lên trên đỉnh, mãi mới thấy Mai Nhất Xuyên mệt như chó thở phì phò.
Cậu thấy rồng lửa va chạm với tường nước trên đỉnh núi, hít sâu một hơi hô: "Lạc Thanh Phong, con mẹ nó cậu bắt ông đây tìm mãi!"
Tối nay tiếng gió ào ào, lũ dã thú vốn hay đi săn đêm bởi vì có con người đến liên tục nên trốn đi rất xa.
Tuyết Tiêu vẫy tay với Mai Nhất Xuyên, "Ê!"
Mai Nhất Xuyên nhìn thấy cô càng thêm giận sôi máu, một bên đi qua một bên mắng: "Trước đó không nói một tiếng đã chạy, còn con mẹ nó chạy xa như vậy! Có biết mấy tháng nay tớ luôn tìm hai người cậu không hả!"
"Thuốc vạn năng đưa cho cậu! Chờ tớ bắt được đồ chó từ trong cơ thể Thanh Phong ra ngoài rồi thì cậu tiêm ngay cho anh ấy đó!" Tuyết Tiêu nói.
Mai Nhất Xuyên cuống quít tiếp thuốc vạn năng cô ném cho, "Hai người nghĩ xong biện pháp rồi?!"
"Nghĩ rồi, chỉ là rất nguy hiểm, nên cậu phải nhanh tay lên." Tuyết Tiêu nói với cậu vài lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bên Lạc Thanh Phong, "Chậm một cái thì có thể không kịp nữa."
Cô phải đối phó với vua zombie hệ hỏa, sợ không kịp tiêm thuốc vạn năng cho Lạc Thanh Phong, chỉ có thể giao cho Mai Nhất Xuyên.
Sau khi Mai Nhất Xuyên nghe rõ ràng, lần nữa nghiến răng nghiến lợi một trận: "Tớ đúng là đời trước thiếu nợ hai cậu!"
Tuyết Tiêu cười một cái, lúc này mới quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: "Tiểu Hồng thế nào?"
"Đã chết, Tô Nga giết." Mai Nhất Xuyên trả lời rất nhanh, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Phong ở trên cao, "Hiện tại chỉ còn lại một người cuối cùng, cậu chuyên tâm một chút, có thể kết thúc ngay lập tức rồi."
Tuyết Tiêu thấy có hơi ngoài ý muốn với sự bình tĩnh của cậu, vốn định hỏi thêm hai ba câu chi tiết, nhưng bị cuộc chiến của Tô Nga và Lạc Thanh Phong hấp dẫn.
Tô Nga giải phóng toàn bộ công suất, áp chế lực lượng hệ hỏa của Lạc Thanh Phong, nhưng hắn không dùng hệ dị năng khác, có thể nói là bị Tô Nga hành hung một đường.
Ngay khi một trụ băng rất nhỏ đột ngột vọt lên từ dưới mặt đất sắp xuyên thấu tim Lạc Thanh Phong, Tuyết Tiêu xông tới trong nháy mắt, chắn trước người Lạc Thanh Phong rồi quay ra đỡ lấy hắn, cản lại một chiêu trí mạng của Tô Nga.
"Tô Nga, dừng tay lại!" Mai Nhất Xuyên la lên một tiếng, đuổi tới bên cạnh Lạc Thanh Phong, tùy lúc chuẩn bị tiêm thuốc vạn năng trong tay cho hắn.
Tô Nga bị hai người ngăn lại, ngừng công kích, nhíu mày nói: "Các người làm gì vậy? Đó là vua zombie đó!"
Tuyết Tiêu đối mắt với Lạc Thanh Phong, hắn đã rất suy yếu, máu trước ngực nhiễu đầy đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn mỉm cười với cô rồi mới nhắm mắt lại.
Lần này nhất định có thể tìm được đồ khốn đó!
Tuyết Tiêu tiến vào tiềm thức của hắn.
Thế giới vẫn hắc ám vô tận như trước, áp suất khiến hít thở không thông, tàn lửa rơi xuống nhiều không đếm xuể.
Nó trốn ở trong đó.
Tuyết Tiêu chưa bao giờ bình tĩnh như thế.
Cô tập trung điều động lực lượng mình sở hữu, đối phương bị thương nặng, cô quét ngang tiềm thức, nắm đầu nó lôi ra ngoài!
Một bầu trời tàn lửa tắt ngúm trong phút chốc, chỉ còn lại có một đốm lửa duy nhất!
"Cút đi!" Tuyết Tiêu nhìn chằm chằm đốm lửa đó, duỗi tay bắt lấy nó.
Khi Mai Nhất Xuyên thấy trong tay Tuyết Tiêu xuất hiện một ngọn lửa, không chút do dự tiêm thuốc vạn năng cho Lạc Thanh Phong.
Tuyết Tiêu mở mắt ra, ném ngọn lửa trong tay cho Tô Nga.
Tô Nga phản ứng cũng nhanh, giơ tay giải quyết, rồng nước vẫn luôn chờ sẵn ở bên rít gào táp vào ngọn lửa.
Đùng một tiếng cực lớn, tựa như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Tuyết Tiêu thấy một cánh đồng hoang vu không có cuối, phía sau là màn sao trời trải rộng không có biên giới y vậy; ánh lửa bốc cháy từ lưng núi lan đến trên đỉnh rồi nổ tung, vô số tàn lửa tựa như mưa phùn bao trùm nhân gian; thành phố tĩnh mịch tàn lụi như ngọn đèn dầu được thắp sáng, tựa như một con rồng lớn rít gào chiếm cứ mỗi một chỗ trên thế gian.
Tàn lửa còn chưa kịp rơi xuống đất đã tắt, vua zombie cuối cùng ở thế giới này đã chết ở đây.
Khi Tô Nga và Mai Nhất Xuyên kinh ngạc đắm chìm vào cảnh tượng tàn lửa chiếm đầy trời, Tuyết Tiêu thì chỉ nhìn Lạc Thanh Phong vẫn đang hôn mê, duỗi tay sờ lên lồng ngực hắn, cảm giác được nhịp đập xuất hiện, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuyết Tiêu thay hắn chùi vết máu bên khoé môi đi, nói nhỏ bên tai hắn: "Chúng ta thành công rồi."
Mọi chuyện đã định.
Sau này mỗi một ngày ——
Đêm tối, trăng sáng, gió mát, mãi bên anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
__________________________
Cảm ơn vì đã theo chân mình đến tận đây.
Cảm ơn vì đã gửi gắm tình cảm cho mình.
Cảm ơn vì đã luôn động viên và ở bên cạnh.
Chúng ta: #staytogether forever 💜
———————————————————
🍬 Niềm vui cho các tình yêu của tui:
Năm chương ngoại truyện hứa hẹn là quả ngọt to bự khủng lồ bù đắp cho sự tiếc nuối của chính văn ^^
Những gì các bạn yêu muốn, ngoại truyện đáp ứng hết 👏🏻👏🏻👏🏻
Tuyết Tiêu sử dụng lực tinh thần tiến vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong thành công.
Thế giới hắc ám vô tận, vô số tàn lửa rơi xuống không ngừng phủ kín bầu trời, vệt sáng sáng quắc, Tuyết Tiêu muốn tìm một ngọn lửa là bản thể của vua zombie ở một nơi có muôn vàn tàn lửa rất khó khăn.
Tuyết Tiêu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cẩn thận cảm nhận.
Nhưng cô vẫn không thể tìm thấy.
Tuyết Tiêu trở lại hiện thực, đối diện với cái nhìn của Lạc Thanh Phong ủ rũ bĩu môi.
Lạc Thanh Phong duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, cằm gác trên đầu vai cô, thân mật dụi dụi mặt cô: "Đừng nóng nảy."
Tuyết Tiêu nói: "Lần nữa đi!"
Sau lần đầu cô có thể xâm nhập không được bao lâu, lần lượt thử nghiệm, thời gian tuy rằng kéo lâu hơn, nhưng vẫn không thể tìm được bản thể như trước.
Tuyết Tiêu dùng hệ thủy công kích những đốm lửa đó, nhìn chúng nó tắt mất một đám, nhưng bỗng có vô số tàn lửa khác từ trên trời giáng xuống bốc cháy như thường.
"Nó sẽ không để cho em tìm được dễ dàng đâu." Lạc Thanh Phong nói, "Một ngọn lửa mưu mô và thông minh."
Đêm đã khuya, sao sáng đầy trời.
Tuyết Tiêu hao phí nhiều lực tinh thần nên thấy hơi mệt, Lạc Thanh Phong để cô dựa vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn môi cô một cái, "Nghỉ ngơi đi, anh trông cho em."
Cô dựa vào vòm ngực ấm áp, lắng nghe tiếng tim đập của Lạc Thanh Phong, rầm rì nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ đuổi nó đi được."
"Biết rõ nó không xa lắm nhưng cứ như ở rất xa, tức chết em mà."
Hiếm khi thấy cô bộc phát tính tình trẻ con, Lạc Thanh Phong thấp giọng dỗ.
Nghe cô oán niệm một hồi rồi an tĩnh lại, lúc Lạc Thanh Phong cho rằng cô đã ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Tuyết Tiêu nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh nhiều."
"Sao vậy?"
"Xin lỗi anh nhiều." Tuyết Tiêu siết chặt cánh tay hắn đang ôm eo mình, vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, buồn tủi nói, "Năm đó nếu như em không......"
Lời còn chưa nói xong đã bị Lạc Thanh Phong cúi đầu xuống hôn.
Lạc Thanh Phong ôm cô nằm xuống, thấp giọng nói: "Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi, chuyện quá khứ đã qua, anh không oán không hối hận."
Không oán không hối hận.
Tuyết Tiêu nắm chặt cổ áo hắn, trái tim quặn lại, khó chịu đến mức không thở nổi.
Những ngày kế tiếp, Tuyết Tiêu bắt đầu đi ra ngoài săn rương tích vật phẩm, muốn thu hoạch một liều thuốc vạn năng, tuy rằng ngày nào cũng có thể thấy một hai cái rương bảo vật quý hiếm, nhưng thứ có được không phải thứ cô muốn.
Thời gian Lạc Thanh Phong tỉnh đã ngang hàng, ban ngày ngủ, buổi tối tỉnh.
Tuyết Tiêu xâm lấn vào tiềm thức của Lạc Thanh Phong, rất nhiều lần cảm nhận được hơi thở của vua zombie, nhưng lại không tìm thấy vị trí chính xác của nó.
Sau năm lần bảy lượt, cô thậm chí cảm thấy ngọn lửa này cố ý kéo mình chơi đùa.
"Trên đời này thứ có thể giết nó không phải không có." Lạc Thanh Phong đang xắt rau, không nhanh không chậm nói, "Thủy khắc hỏa là điều không thể tránh khỏi, luận theo lực lượng, Tô Nga khắc chết nó."
Tuyết Tiêu đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, một tay chống cằm ngắm hắn bận rộn, nghe xong lời này thì như điều suy tư nói: "Nếu để Tô Nga tới, cô ấy nhất định có thể đánh với vua zombie hệ hỏa, đến lúc đó em dùng lực tinh thần tách nó ra ——"
"Trên lý luận phải vậy, đó cũng là biện pháp có xác xuất thành công cao nhất." Lạc Thanh Phong nói.
"Nhưng em vẫn chưa tìm được thuốc vạn năng, chờ em tìm được thuốc vạn năng rồi, sẽ truyền tin tức cho Tô Nga ngay, bảo cô ấy đến đây." Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn hắn, "Có thuốc vạn năng rồi thì em mới có thể yên tâm để anh lấy thân đánh cuộc, nếu không thì không được."
Lạc Thanh Phong cười một cái, cũng không so đo cô tìm tài nguyên đâu ra.
Theo như lời hắn nói, chỉ cần Tuyết Tiêu ở bên cạnh hắn, những chuyện khác không thành vấn đề.
Mỗi ngày Tuyết Tiêu kiếm vật phẩm luôn cầu nguyện kiếm được thuốc vạn năng, ước chừng mười ngày sau, cuối cùng mới có được.
Cô vui vẻ nhảy nhảy tại chỗ hai cái, không ngừng vội vàng trở về du thuyền, hôn lên mặt Lạc Thanh Phong một cái trong lúc hắn vẫn đang hôn mê.
Tuyết Tiêu dựa theo kế hoạch trước đó, kiếm được thuốc vạn năng xong, lập tức lợi dụng lực tinh thần ra lệnh cho động vật xung quanh, bảo chúng nó đi tìm Tô Nga và Mai Nhất Xuyên, đưa người tới nơi này.
Chắc Tô Nga vẫn đang truy tìm tin tức của hai người khắp thế giới.
Phận làm nữ chính, nhưng nam chính bỏ trốn cùng nữ phụ, nàng phải gánh vác hầu hết cốt truyện, vừa phải kiến tạo lại thế giới vừa phải đuổi giết zombie, vừa mệt vừa tức.
Tin tức truyền đi cần thời gian, sau khi Tô Nga nhận được tin tức, chạy tới đây cũng cần thời gian.
Tuyết Tiêu kiên nhẫn chờ, chờ đến kết cuộc của ngày hôm nay.
Thế giới bên ngoài đã ra sao Tuyết Tiêu không rõ ràng lắm, nhưng cô biết, chỉ cần vua zombie vẫn chưa chết, thì cốt truyện theo nguyên tác vẫn chưa thể kết thúc.
Có lẽ là tình huống có cải thiện, Tuyết Tiêu hiếm khi dư tâm tư quan tâm tới chuyện của người khác.
"Lúc ấy Tiểu Hồng và anh cùng hoá zombie, Tô Nga không bắt được anh, không biết có bắt được Tiểu Hồng không nữa." Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong ở ngoài du thuyền đốt lửa trại nướng thịt ăn, một bên lật xiên thịt một bên hỏi, "Quan hệ giữa Tiểu Hồng và Mai Nhất Xuyên tốt như thế, cậu ấy có vẻ như không xuống tay được đâu."
"Cô nhóc rất thông minh, không dễ bị người ta bắt đâu." Lạc Thanh Phong đang tước thịt nướng ra khỏi que xiên, "Tuy rằng rất thích Nhất Xuyên, nhưng Nhất Xuyên không nhất định sẽ thủ hạ lưu tình với cô nhóc."
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn hắn: "Có phải anh đã sớm biết Tiểu Hồng là vua zombie không?"
Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc ừ một tiếng.
"Từ khi nào?!"
"Cỡ hai năm trước." Lạc Thanh Phong nói, "Vì anh càng ngày càng mẫn cảm với zombie, cũng biết được trong cơ thể mình có một con quái vật."
Tuyết Tiêu: "Em nhớ rõ vua zombie nào cũng có khuyết tật, Tiểu Hồng là người câm, còn hệ hỏa thì...... Haha, chỉ là một ngọn lửa, ngay cả cơ thể cũng không có, tính ra khuyết tật quá lớn."
Lạc Thanh Phong: "Cô nhóc thật ra có thể nói, nhưng chỉ có zombie mới có thể nghe thấy."
Tuyết Tiêu mở to mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Phong hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm sâu.
"Cô nhóc ngày thường nói khá nhiều."
Tuyết Tiêu nhớ tới dáng vẻ ngây thơ ngơ ngác của Tiểu Hồng, một cô nhóc luôn tỏ vẻ mặt bình tĩnh còn ánh mắt thì mờ mịt nhìn người khác, ngoan ngoãn chọc lòng người ta nao nao, chỉ muốn duỗi tay sờ sờ đầu cô nhóc —— giống y như bé mèo đáng yêu.
"Bởi vì là một người câm, cho nên rất nhiều người khi nói chuyện không kiêng dè Tiểu Hồng, lâu lâu em lấy cô nhóc làm niềm vui, cô nhóc tuy ngơ ngác nhìn em không biết làm sao, thật ra đã mắng em vài câu dữ dằn lắm."
Tuyết Tiêu: "......"
"Nhất Xuyên thích xoa đầu cô nhóc, Tiểu Hồng lần nào cũng không kiên nhẫn quát cậu ấy cút đi."
Tuyết Tiêu á một tiếng, cảm giác có hình ảnh.
Cô nói không sai mà.
Tiểu Hồng là một con mèo.
Nhìn như ngây thơ kêu meo meo với người nọ, nhưng thật ra nó nói với người nọ là đồ ngốc cút đi.
Tuyết Tiêu sâu kín nói: "Khó trách Tiểu Hồng muốn giết anh, muốn diệt khẩu đó."
Lạc Thanh Phong lười nhác cười một cái, lại nghe Tuyết Tiêu hỏi: "Vì sao anh chọn giữ bí mật cho Tiểu Hồng, không vạch trần thân phận của cô nhóc?"
Câu này hỏi đúng điểm chết.
Lạc Thanh Phong im hai giây mới đáp: "Lúc ấy vẫn còn do dự, bởi vì có thể vào một ngày nào đó, anh cũng sẽ biến thành đồng loại và tồn tại giống như cô nhóc."
Tuyết Tiêu nghe mà chua xót.
"Anh không biết cô nhóc muốn làm gì, cho nên trong tâm muốn giữ cô nhóc ở lại bên cạnh để giám thị." Lạc Thanh Phong hờ hẫng nói, "Mấy năm gần đây, con nhóc vẫn rất quy củ, hoàn toàn không nhìn ra ý định muốn biến toàn bộ nhân loại thành zombie."
Những khi ở bên hắn và Mai Nhất Xuyên, Tiểu Hồng là một cá thể.
Nhưng cô nhóc chung quy không phải là một con người chân chính.
"Không biết hiện tại cô nhóc thế nào, không biết có còn sống không." Tuyết Tiêu có chút phiền muộn.
Cô không có ác cảm với Tiểu Hồng, nhưng cô cần phải giết vua zombie.
Nhưng nếu đã chết rồi thì vẫn thấy hơi tiếc nuối.
Chưa chết lại càng thêm phiền toái.
"Tuy rằng đầu óc Tô Nga có vấn đề, nhưng rất mạnh, Tiểu Hồng không có khả năng chạy thoát đâu." Lạc Thanh Phong nói, "Nhất Xuyên cũng ở đó, hơn phân nửa là bị bắt."
Tuyết Tiêu gật gật đầu: "Đầu óc Tô Nga có vấn đề thật."
Lạc Thanh Phong nhìn cô một cái, Tuyết Tiêu quơ quơ xiên thịt trong tay với hắn, cười nói: "Trước đó vẫn luôn muốn tám chuyện này với anh, nhưng không có dịp."
Lạc Thanh Phong không chút để ý nói: "Anh không có hứng thú với đầu óc của cô ta."
"Nè nha! Cô ấy bị mất trí nhớ đó, em thấy Tô Nga của trước kia không phải như vậy." Tuyết Tiêu nói, "Còn nữa, anh có biết vợ của Trần Tái là ai không, mẹ của Cổn Cổn là ai không?"
Lạc Thanh Phong: "Ai?"
Tuyết Tiêu cười ha ha.
Lạc Thanh Phong nhướng mày, biểu cảm có vài phần vi diệu: "Tô Nga?"
Tuyết Tiêu gật đầu.
Chuyện này khiến Lạc Thanh Phong thấy hơi hứng thú, hỏi cô sao lại thế.
"Bị mất trí nhớ đấy, lúc mất trí nhớ gặp được Trần Tái, chung sống với anh ta, thoáng cái đã có em bé, nhưng bất hạnh là sau khi cô ấy khôi phục ký ức, lại quên mất Trần Tái."
Tuyết Tiêu kể gút mắt của hai người họ cho Lạc Thanh Phong nghe, sau khi hắn nghe xong tỏ vẻ càng thêm vi diệu: "Tô Nga vậy mà không nhớ gì cả?"
Tuyết Tiêu gật gật đầu.
Lạc Thanh Phong nói: "Đó là con trai của cô ấy mà, Trần Tái không nói cho cô ấy hay sao?"
"Cô ấy không nhớ được...... Nguyên nhân thì phức tạp, chờ thế giới hoà bình lại rồi thử xem sao, nói không chừng có thể nhớ lại." Tuyết Tiêu không thể giải thích đó là giả thiết trong nguyên tác của tác giả, nên chỉ có thể nói mơ hồ như thế.
Lạc Thanh Phong nhướng mày, cầm lấy xiên thịt trở thịt, "Sao ngay cả con trai mình mà cũng quên được."
Thấy trọng điểm của hắn toàn đặt trên người Trần Cổn Cổn, Tuyết Tiêu không khỏi híp mắt, liếc mắt nghía hắn rồi hỏi: "Tính ra, trước đó anh rất để ý thằng bé, sao nào, lúc trước cho rằng đó là con trai em đúng không?"
Lạc Thanh Phong: "......"
Mặt hắn không đổi sắc nói: "Không."
Tuyết Tiêu nhìn hắn tỏ vẻ mạnh mồm, ý cười trong mắt càng đậm.
Ánh lửa rạng rỡ, xua tan lạnh lẽo đêm hè, vừa ngẩng đầu, là có thể thấy tinh tú đầy trời.
Tuyết Tiêu duỗi tay kéo ống tay áo của Lạc Thanh Phong, lúc hắn nhìn qua thì hỏi: "Anh muốn không?"
Lạc Thanh Phong sửng sốt, nghe cô nói bổ sung: "Bé con á."
Tuyết Tiêu nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng sáng ngời, chứa ý cười nhàn nhạt.
"Em muốn có thêm một người nữa ở cùng anh." Cô nói, "Muốn anh không bao giờ phải cô đơn một mình nữa, trên thế giới này, sẽ có một đứa bé thừa hưởng dòng máu của anh."
Gió đêm hè thổi sướt qua khóe mắt, đỏ hết cả đuôi mắt, Lạc Thanh Phong khẽ nhúc nhích yết hầu, đáy lòng mềm thành một hồ nước.
Hắn lật tay nắm lấy bàn tay Tuyết Tiêu đang níu ống tay áo của mình, ôm người vào trong lòng ngực chặt cứng, dùng lực mạnh, tựa như muốn khảm cô vào thân thể mình, không cần thiết không chia lìa.
Hai người đợi gần mười ngày, rốt cuộc chờ được Tô Nga tới.
Lúc đến vừa vặn là buổi tối, Lạc Thanh Phong đang ở trạng thái tỉnh táo, Tô Nga cực kỳ tức giận, trong nháy mắt thấy hai người là mắng ngay: "Bắt tôi trèo đèo lội suối tìm lâu như vậy, đồ ác ôn!"
Sau đó lập tức đánh với Lạc Thanh Phong.
Tô Nga thở phì phì trừng mắt nhìn hắn dẹp đường: "Anh Thanh Phong...... Lạc Thanh Phong! Anh vậy mà là vua zombie gây nguy hại cho thế gian, lừa tôi lâu như vậy, thật không thể tha thứ!"
Không có tình yêu nam nữ chính, xuống tay không hề nể nang, vừa ra tay toàn là chiêu trí mạng.
Lạc Thanh Phong dẫn Tô Nga đi ra chỗ lưng núi, cách du thuyền xa một chút, miễn cho gây ra tổn thất.
Tô Nga bám theo rất sát, sau đó chạy từ dưới chân núi lên trên đỉnh, mãi mới thấy Mai Nhất Xuyên mệt như chó thở phì phò.
Cậu thấy rồng lửa va chạm với tường nước trên đỉnh núi, hít sâu một hơi hô: "Lạc Thanh Phong, con mẹ nó cậu bắt ông đây tìm mãi!"
Tối nay tiếng gió ào ào, lũ dã thú vốn hay đi săn đêm bởi vì có con người đến liên tục nên trốn đi rất xa.
Tuyết Tiêu vẫy tay với Mai Nhất Xuyên, "Ê!"
Mai Nhất Xuyên nhìn thấy cô càng thêm giận sôi máu, một bên đi qua một bên mắng: "Trước đó không nói một tiếng đã chạy, còn con mẹ nó chạy xa như vậy! Có biết mấy tháng nay tớ luôn tìm hai người cậu không hả!"
"Thuốc vạn năng đưa cho cậu! Chờ tớ bắt được đồ chó từ trong cơ thể Thanh Phong ra ngoài rồi thì cậu tiêm ngay cho anh ấy đó!" Tuyết Tiêu nói.
Mai Nhất Xuyên cuống quít tiếp thuốc vạn năng cô ném cho, "Hai người nghĩ xong biện pháp rồi?!"
"Nghĩ rồi, chỉ là rất nguy hiểm, nên cậu phải nhanh tay lên." Tuyết Tiêu nói với cậu vài lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bên Lạc Thanh Phong, "Chậm một cái thì có thể không kịp nữa."
Cô phải đối phó với vua zombie hệ hỏa, sợ không kịp tiêm thuốc vạn năng cho Lạc Thanh Phong, chỉ có thể giao cho Mai Nhất Xuyên.
Sau khi Mai Nhất Xuyên nghe rõ ràng, lần nữa nghiến răng nghiến lợi một trận: "Tớ đúng là đời trước thiếu nợ hai cậu!"
Tuyết Tiêu cười một cái, lúc này mới quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: "Tiểu Hồng thế nào?"
"Đã chết, Tô Nga giết." Mai Nhất Xuyên trả lời rất nhanh, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Phong ở trên cao, "Hiện tại chỉ còn lại một người cuối cùng, cậu chuyên tâm một chút, có thể kết thúc ngay lập tức rồi."
Tuyết Tiêu thấy có hơi ngoài ý muốn với sự bình tĩnh của cậu, vốn định hỏi thêm hai ba câu chi tiết, nhưng bị cuộc chiến của Tô Nga và Lạc Thanh Phong hấp dẫn.
Tô Nga giải phóng toàn bộ công suất, áp chế lực lượng hệ hỏa của Lạc Thanh Phong, nhưng hắn không dùng hệ dị năng khác, có thể nói là bị Tô Nga hành hung một đường.
Ngay khi một trụ băng rất nhỏ đột ngột vọt lên từ dưới mặt đất sắp xuyên thấu tim Lạc Thanh Phong, Tuyết Tiêu xông tới trong nháy mắt, chắn trước người Lạc Thanh Phong rồi quay ra đỡ lấy hắn, cản lại một chiêu trí mạng của Tô Nga.
"Tô Nga, dừng tay lại!" Mai Nhất Xuyên la lên một tiếng, đuổi tới bên cạnh Lạc Thanh Phong, tùy lúc chuẩn bị tiêm thuốc vạn năng trong tay cho hắn.
Tô Nga bị hai người ngăn lại, ngừng công kích, nhíu mày nói: "Các người làm gì vậy? Đó là vua zombie đó!"
Tuyết Tiêu đối mắt với Lạc Thanh Phong, hắn đã rất suy yếu, máu trước ngực nhiễu đầy đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn mỉm cười với cô rồi mới nhắm mắt lại.
Lần này nhất định có thể tìm được đồ khốn đó!
Tuyết Tiêu tiến vào tiềm thức của hắn.
Thế giới vẫn hắc ám vô tận như trước, áp suất khiến hít thở không thông, tàn lửa rơi xuống nhiều không đếm xuể.
Nó trốn ở trong đó.
Tuyết Tiêu chưa bao giờ bình tĩnh như thế.
Cô tập trung điều động lực lượng mình sở hữu, đối phương bị thương nặng, cô quét ngang tiềm thức, nắm đầu nó lôi ra ngoài!
Một bầu trời tàn lửa tắt ngúm trong phút chốc, chỉ còn lại có một đốm lửa duy nhất!
"Cút đi!" Tuyết Tiêu nhìn chằm chằm đốm lửa đó, duỗi tay bắt lấy nó.
Khi Mai Nhất Xuyên thấy trong tay Tuyết Tiêu xuất hiện một ngọn lửa, không chút do dự tiêm thuốc vạn năng cho Lạc Thanh Phong.
Tuyết Tiêu mở mắt ra, ném ngọn lửa trong tay cho Tô Nga.
Tô Nga phản ứng cũng nhanh, giơ tay giải quyết, rồng nước vẫn luôn chờ sẵn ở bên rít gào táp vào ngọn lửa.
Đùng một tiếng cực lớn, tựa như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Tuyết Tiêu thấy một cánh đồng hoang vu không có cuối, phía sau là màn sao trời trải rộng không có biên giới y vậy; ánh lửa bốc cháy từ lưng núi lan đến trên đỉnh rồi nổ tung, vô số tàn lửa tựa như mưa phùn bao trùm nhân gian; thành phố tĩnh mịch tàn lụi như ngọn đèn dầu được thắp sáng, tựa như một con rồng lớn rít gào chiếm cứ mỗi một chỗ trên thế gian.
Tàn lửa còn chưa kịp rơi xuống đất đã tắt, vua zombie cuối cùng ở thế giới này đã chết ở đây.
Khi Tô Nga và Mai Nhất Xuyên kinh ngạc đắm chìm vào cảnh tượng tàn lửa chiếm đầy trời, Tuyết Tiêu thì chỉ nhìn Lạc Thanh Phong vẫn đang hôn mê, duỗi tay sờ lên lồng ngực hắn, cảm giác được nhịp đập xuất hiện, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuyết Tiêu thay hắn chùi vết máu bên khoé môi đi, nói nhỏ bên tai hắn: "Chúng ta thành công rồi."
Mọi chuyện đã định.
Sau này mỗi một ngày ——
Đêm tối, trăng sáng, gió mát, mãi bên anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
__________________________
Cảm ơn vì đã theo chân mình đến tận đây.
Cảm ơn vì đã gửi gắm tình cảm cho mình.
Cảm ơn vì đã luôn động viên và ở bên cạnh.
Chúng ta: #staytogether forever 💜
———————————————————
🍬 Niềm vui cho các tình yêu của tui:
Năm chương ngoại truyện hứa hẹn là quả ngọt to bự khủng lồ bù đắp cho sự tiếc nuối của chính văn ^^
Những gì các bạn yêu muốn, ngoại truyện đáp ứng hết 👏🏻👏🏻👏🏻
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook