Ánh mắt Lạc Thanh Phong u lãnh nhìn lại Lạc Ngôn.

Tuyết Tiêu nói: "Đừng để anh ta đụng tới, anh ta có thể vô hiệu hoá dị năng."

Vừa mới dứt lời, Lạc Ngôn dí tay mạnh hơn, lưỡi dao khiến da bị trầy chảy máu, Tuyết Tiêu bị đau nên nhíu mày.

"Rất có mắt nhìn đấy." Lạc Ngôn cười lạnh, nhìn Tuyết Tiêu, bỗng nhiên nhướng mày, "Từ từ, trước đó anh gặp qua cô em rồi phải không?"

Tuyết Tiêu không nói chuyện.

Lạc Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, sắc mặt trào phúng nhìn về phía Lạc Thanh Phong nói: "Anh đây luôn nhớ người đẹp rất lâu, thằng nhãi mày hồi trước đến rạp chiếu phim đi cùng với con nhóc này, đúng không? Không nghĩ tới luôn, Lạc Thanh Phong, hai đứa mày ở mạt thế vậy mà vẫn còn ở bên nhau, các vận khí này của mày, tốt quá khiến người ta đố kỵ."

Mắt Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn gã nói: "Thả người ra, tao thả mày đi."

"Thả chứ, đương nhiên phải thả, em dâu tương lai của tao mà, sao nỡ lòng làm con bé bị thương được." Lạc Ngôn uy hiếp nói, "Nhưng mày phải ném khẩu súng lại đây, còn phải dò đường cho tao, bảo đảm không có zombie đuổi theo mới được."

Lạc Thanh Phong rất dứt khoát ném khẩu súng qua.

Lạc Ngôn liếc mắt nhìn khẩu súng trên mặt đất, ha ha cười nói: "Mày thật đúng là không chút do dự!"

"Dựa theo hướng tao nói, mày đi đầu, xác định an toàn rồi tao lập tức thả người." Lạc Ngôn cười như không cười nhìn Lạc Thanh Phong.

Ánh mắt Lạc Thanh Phong nặng nề nhìn về phía Tuyết Tiêu, đối diện với đôi mắt đen bóng của người con gái, trong trẻo mỹ lệ.

Hắn không tiếng động làm theo.

Lạc Ngôn kiêu căng ngạo mạn sai sử Lạc Thanh Phong, thái độ ác liệt.

Tuyết Tiêu nhìn không nổi, đang muốn sử dụng dị năng khác giải vây, lại nghe Lạc ngôn tấm tắc thở dài: "Anh nói em dâu này, em xinh đẹp như vậy, nhưng sao ánh mắt lại kém như thế, coi trọng một cái hàng giả."

Cái gì hàng giả?

Bước chân Lạc Thanh Phong hơi khựng, rồi dừng hẳn lại.

"Dừng làm gì, đi tiếp đi!" Lạc Ngôn cười như không cười, lời nói tràn đầy trêu đùa, "Em coi trọng thằng nhãi này, có phải bởi vì nó nói mình sau khi thành niên là có thể thừa kế tiền tài và công ty của cha mẹ nó đúng không, trở thành cậu chủ của tập đoàn?"

Lạc Thanh Phong chưa từng nói qua là đằng khác!

Tuyết Tiêu chửi thầm trong lòng, thật ra nàng còn ước gì Lạc Thanh Phong kể về chuyện cha mẹ hắn với mình nhiều hơn, nhưng hắn trước nay không bao giờ kể.

"Khẳng định là nó oán giận rất nhiều lần với em gái, cho rằng ba anh đây đoạt tiền tài thuộc về nó, ây da, thật là có ngẫm kĩ lại thế nào thì vẫn thấy buồn cười, cười đến rụng răng!"

Tuyết Tiêu nghe mà trong lòng nổi lửa, người này nói mỗi một câu đều chọc vào tử huyệt của Lạc Thanh Phong.

"Em gái, anh khuyên em một câu, đi theo hắn không ngon đâu, một cắc cũng không vớt được, thật đó." Lạc Ngôn nói cười bừa bãi, "Nó không bị đuổi ra khỏi nhà họ Lạc đã xem như ba anh đại phát từ bi, muốn biết vì sao không?"

Gã cố ý hỏi Tuyết Tiêu, nhưng đôi mắt lại nhìn Lạc Thanh Phong đi ở phía trước.

Lạc Thanh Phong cõng Tiêu Ngũ, không ngừng bước chân, có vẻ không bị ảnh hưởng.

Lạc Ngôn nói lớn hơn nữa: "Bởi vì nó được mẹ nó sinh ra sau khi yêu đương vụng trộm với người khác! Không phải con cháu nhà họ Lạc bọn anh, có cái rắm quyền kế thừa!"

Tuyết Tiêu dừng bước chân, không chịu đi tới trước nữa.

Lạc Ngôn vui sướng khi người gặp họa nhìn Lạc Thanh Phong đứng đằng trước, tuy rằng hắn dừng lại, nhưng không quay đầu lại.

Tuyết Tiêu hối hận.

Hối hận không sớm một chút khiến người này câm miệng.

Dây leo màu xanh lục bỗng nhiên điên cuồng cuốn lấy tay chân Lạc Ngôn, Lạc Ngôn không kịp kinh hoảng, đã bị Tuyết Tiêu trở tay đoạt lấy con dao cắt đứt yết hầu.

Tuyết Tiêu né đầu, tránh đi phần nhiều máu vẩy ra, nhưng vẫn bị dính phải một ít.

Lạc Thanh Phong nghe thấy động tĩnh phía sau lập tức xoay người lại, chỉ thấy Lạc Ngôn ngã xuống, mà Tuyết Tiêu thì đang cầm con dao trong tay, lưỡi dao còn đang nhiễu máu.

Tuyết Tiêu xoay người lại, ánh mắt lấp lánh.

Cô giơ tay chùi vết máu trên mặt, thấp giọng nói: "Thằng này nói sai rồi, mắt nhìn của em rất cao."

Sắc mặt Lạc Thanh Phong tái nhợt, tay run rẩy nắm chặt thành quyền khó có thể thả lỏng.

Hắn tránh đi ánh mắt của Tuyết Tiêu, khi rũ mắt lông mi run rẩy, phủ xuống một bóng râm.

Lạc Thanh Phong đi tới trước được đúng hai bước, đột nhiên té xỉu.

Tuyết Tiêu vội vàng đi lên xem xét, lúc này mới phát hiện miệng vết thương trên bả vai của Lạc Thanh Phong bắt đầu hư thối.

Hắn lại bị zombie cắn.

-

Hai người được Mai Nhất Xuyên đuổi theo tìm được.

Mai Nhất Xuyên nhìn thấy Lạc Ngôn đã chết, lại nhìn qua thấy Tuyết Tiêu bị dính máu trên mặt, bật ngón cái với cô: "Cậu lại cày được độ yêu thích nữa rồi."

Tuyết Tiêu không để ý đến lời nói vui đùa của cậu, chỉ vào Lạc Thanh Phong nói: "Cõng anh ấy về thôi."

Mai Nhất Xuyên đi tới hỗ trợ.

Tuyết Tiêu đỡ Tiêu Ngũ, cùng Mai Nhất Xuyên đi tới bờ biển.

Trên đường, Mai Nhất Xuyên hỏi: "Sao Tiêu Ngũ cũng bị thương thành như vậy?"

"Chắc là bị Lạc ngôn phong ấn dị năng," Tuyết Tiêu nói, "Sau khi bị thằng đó đụng vào, tôi không dùng được dị năng."

Nhưng lúc ấy cô chỉ dùng một loại dị năng, cho nên cho dù bị phong ấn, vẫn có thể sử dụng cái khác.

"Thế này có hơi trâu bò đó, khó trách trước đó có vài người che chở thằng đó chạy." Mai Nhất Xuyên kinh ngạc cảm thán, "Mệnh của anh em tôi thật không tốt, tôi nhớ rõ thằng anh này từ nhỏ đã biết châm chọc mỉa mai, còn cùng ba gã chiếm đoạt gia sản của Thanh Phong, rõ ràng cậu ấy mới là người thừa kế ——"

Lời còn chưa nói xong đã bị Tuyết Tiêu đánh gãy: "Nếu cậu còn muốn làm anh em tốt với anh ấy, về sau đừng đề cập về người nhà họ Lạc dù chỉ nửa chữ."

Mai Nhất Xuyên sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện Tuyết Tiêu nghiêm túc, vì thế gật gật đầu.

Cậu chỉ đơn thuần tưởng Lạc Thanh Phong chán ghét mà thôi.

Tuyết Tiêu cũng không nói vì sao.

Những lời Lạc Ngôn nói, nàng không tính cho bất kì một ai khác ở thế giới này biết.

Cho dù là Mai Nhất Xuyên.

Mất vài người Bách Hằng lái xe chạy thoát, còn lại tất cả đều bị trói ở bờ biển. Sau khi zombie người nhái chết, Trần nhị ca dẫn người thu thập tinh hạch.

Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên đưa người bị thương về trước.

Sau khi Địch lão đại biết Lạc Thanh Phong bị thương, lập tức phái bác sĩ tới hỗ trợ, nhưng bị Tuyết Tiêu xin miễn.

"Giang Nghị đã xem qua rồi, cũng không phải quá nghiêm trọng, Địch lão đại cứ yên tâm."

Địch lão đại lại hỏi: "Có muốn ăn mấy viên tinh hạch bồi bổ không?"

Tuyết Tiêu: "......"

Người này vậy mà thật sự để ý Lạc Thanh Phong.

-

Giang Nghị ở trong phòng Lạc Thanh Phong mắt to trừng mắt nhỏ với Tuyết Tiêu.

Tuyết Tiêu chỉ vào miệng vết thương hư thối ở bả vai Lạc Thanh Phong nói: "Cái này, nếu anh dám tiết lộ nửa chữ với người khác, tôi lập tức giết anh."

Giang Nghị: "......"

"Tuy rằng tôi nhìn ra được đây là dấu cắn......" Anh còn chưa nói xong, liền thấy Tuyết Tiêu đá mắt lạnh nhìn lại đây, vì thế cầm lấy dụng cụ yên lặng ra tay cắt bỏ thịt thối.

Tuyết Tiêu đặt dụng cụ y tế và thuốc cần thiết bên cạnh anh.

Giang Nghị cảm thán: "Cô quả thật là Doraemon."

Tuyết Tiêu: "Lần sau nếu còn nghe thấy lời này, tôi sẽ quy ra là anh đang mắng tôi béo."

Giang Nghị câm miệng.

Lần này Lạc Thanh Phong chỉ bị cắn một nhát, không giống lần trước dưới nước, trên người bị cắn vài chỗ, hơn nữa phạm vi thịt thối khuếch tán còn rất lớn, xử lý rất phiền toái.

Động tác xuống tay của Giang Nghị vừa nhanh vừa chuyên nghiệp, làm Tuyết Tiêu nhìn thấy an tâm.

Anh ngay từ đầu đã dùng dị năng thử qua, nhưng vô dụng.

"Cậu ấy bị sốt nhẹ, không biết có bị cảm nhiễm không nữa." Giang Nghị sờ sờ trán Lạc Thanh Phong nói.

"Thuốc hạ sốt có tác dụng không?" Tuyết Tiêu hỏi.

Giang Nghị kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô: "Cô có hả?"

Tuyết Tiêu: "Có tác dụng thì có."

Giang Nghị: "Cô quả thật là Do...... Có dụng."

Tuyết Tiêu lấy ra vài loại, hỏi hắn: "Nên uống cái nào?"

Giang Nghị trầm tư nói: "Nếu được, cô có thể mở cho tôi một cái bệnh viện không?"

Ánh mắt Tuyết Tiêu sâu kín nhìn anh: "Làm người không thể quá tham, sẽ chết."

Giang Nghị có chút xíu tiếc nuối.

Xử lý xong vết thương cho Lạc Thanh Phong, Giang Nghị mới ngáp một cái rời đi.

Mai Nhất Xuyên vừa lúc tới nhìn.

Cậu nói: "Địch lão đại chuẩn bị về căn cứ bây giờ, bởi vì bị zombie người nhái uy hiếp cũng như hiện giờ không đủ nhân lực, nên quyết định về trước, sau này lại tính sổ với Bách Hằng tiếp."

Tuyết Tiêu ừ một tiếng.

Mai Nhất Xuyên chỉ vào Lạc Thanh Phong nói: "Cậu ấy bị thương thế nào, tôi thấy dáng vẻ cậu rất lo lắng."

"Tôi hả?" Tuyết Tiêu chớp chớp mắt, "Không có đâu, Giang Nghị đã xử lý tốt, chờ anh ấy tỉnh là được."

Mai Nhất Xuyên như có suy tư nhìn cô, "Nếu cậu thật sự thích cậu ấy, thật ra mình không có ý kiến, thậm chí còn rất tán thành, chỉ không biết sau khi nhiệm vụ thất bại bị giam trong ngục 1800 năm thì cậu có chịu nổi không thôi."

Tuyết Tiêu: "......"

Mai Nhất Xuyên bổ sung: "Còn có tiền phạt kếch xù."

"Nếu tôi làm nhiệm vụ thất bại, nhiều lắm bị nhốt 200 năm thôi, sao tới miệng cậu lại thành 1800 năm?" Tuyết Tiêu giương mắt trừng cậu.

Mai Nhất Xuyên lại chỉ Lạc Thanh Phong nói: "Tính cẩn thận lại đi, cậu thích nam chính, có thể chịu đựng được về sau cậu ấy chàng chàng thiếp thiếp với nữ chính không? Đáng lẽ cậu không được đoạt nam chính với nữ chính, so với nhiệm vụ thất bại thì nghiêm trọng hơn nhiều, cho nên tính 1800 năm không sai chứ?"

Tuyết Tiêu: "......"

Có chút đạo lý.

Thấy Tuyết Tiêu chìm vào tự bế, Mai Nhất Xuyên giơ tay vỗ vỗ bả vai cô, an ủi nói: "Không sao cả, không phải chỉ 1800 năm thôi à? Chớp chớp mắt liền trôi qua, xét tới tình cách mạng hữu nghị của hai ta thì lúc nào mình rảnh thì có thể đi thăm tù, giúp cậu nộp một hai phần tiền bảo lãnh cũng không phải không được."

Mặt Tuyết Tiêu vô cảm nói: "Mình nghĩ thông suốt rồi, trực tiếp giết anh em tốt của anh ấy thật sự sẽ nhanh hơn một ít."

Mai Nhất Xuyên quay đầu bỏ chạy.

-

Tàu thủy chạy trên mặt nước, ánh trăng trải dài thân thuyền, mang theo chút quạnh quẽ.

Tuyết Tiêu lúc đầu ngồi ở mép giường trông Lạc Thanh Phong, sau đó cảm thấy nhàm chán, lòng vòng trong phòng hắn, tìm thử dấu vết sinh hoạt của hắn.

Cuối cùng phát hiện ra trong ngăn kéo có rất nhiều sách.

Nghĩ thấy đang lúc nhàm chán nên lấy đọc để giết thời gian.

Tuyết Tiêu cầm vài cuốn ngồi vào mép giường đọc.

Lúc đầu lật lật rất nhàm chán, nhưng đọc riết, vậy mà nghiêm túc hẳn lên.

Tuyết Tiêu đọc mệt rồi, liền ngả vào mép giường ngủ mất, một tay đè trên trang sách đang mở ra.

Trong phòng được thắp sáng nhờ một cái đèn sáng mờ, cùng với bóng tối trầm mặc.

Chờ nàng hoảng hốt tỉnh lại, phát hiện người trên giường không biết đã tỉnh dậy lúc nào, đang ngồi dựa nửa người, cúi đầu đọc sách trong tay.

Tuyết Tiêu duỗi tay xoa xoa đôi mắt, trong tầm mắt, hình dáng người đàn ông rõ ràng, đón ánh đèn nên có vẻ có vài phần nhu hòa.

Hai người không ai nói gì.

Lạc Thanh Phong đọc sách, Tuyết Tiêu nhìn hắn.

Cho đến khi Lạc Thanh Phong lật tới một trang cuối cùng, Tuyết Tiêu mới hỏi: "Hay không?"

Tầm mắt Lạc Thanh Phong dừng lại ở một hàng chữ trên trang sách cuối cùng, hồi lâu, mới mang theo chút giọng mũi ừm một tiếng đáp lại.

Tuyết Tiêu chỉ vào quyển sách trong tay hắn nói: "Trước đó có phải anh đã từng đọc qua đúng không, em thấy có thẻ kẹp sách."

Lạc Thanh Phong ghé mắt nhìn lại.

Tuyết Tiêu mỉm cười với hắn, "Rất kinh điển, khúc dạo đầu đã rất kích thích."

Lạc Thanh Phong: "Em nói như vậy thành ra nó rất tục tằng."

"Khúc dạo đầu đã cho nữ chính phản bội người chồng yêu đương vụng trộm với người khác ở nhà, vốn dĩ đã rất kích thích." Tuyết Tiêu có chút vô tội nhìn hắn.

Lạc Thanh Phong mím môi.

"Một nữ chính ngu xuẩn, ích kỷ, ác độc như thế, nhưng lại khiến một người đàn ông trầm ổn, nội liễm, thông minh lại còn cố chấp yêu muốn chết, hèn mọn đến giống hạt bụi." Tuyết Tiêu nói, "Anh có nhớ rõ đoạn anh ta ngả bài với nữ chính không?"

Tuyết Tiêu giơ tay khua tay múa chân nói: "Lời kịch cực kỳ kinh điển, nhưng cẩn thận ngẫm lại, có vẻ như từ lúc bọn họ kết hôn tới giờ, lần đầu tiên chân thật đối đãi với đối phương."

Lạc Thanh Phong nghe nàng nói, không tự giác lật tới mấy trang sách trước, lật tới trang nàng nói đến.

"Nói thật, em cho rằng về sau, cô ấy sẽ yêu chồng, nhưng có vẻ đến tận khi người kia chết, trong lòng cô ấy có cũng chỉ là áy náy và thương hại."

Tuyết Tiêu bày ra vài phần cà lơ phất phơ nói: "Em cảm thấy nếu ngay từ đầu anh ta đã bày ra trí tuệ của bản thân và sự kiêu ngạo để chinh phục đối phương, nói không chừng đã có một kết cục khác."

Giọng Lạc Thanh Phong lãnh đạm nói: "Anh ta biết người con gái đó sẽ tiếp nhận người như thế nào, nên mới nỗ lực biểu hiện ra dáng vẻ đó."

"Cho nên cô ấy mới không hiểu một chút gì về người chồng của mình cả." Tuyết Tiêu nói, "Bởi vì cô ấy chỉ nhìn thấy một người mà cô ấy muốn thấy, giống y lời anh nói."

Lạc Thanh Phong sửng sốt, không thể lý giải đề tài vì sao bỗng nhiên chuyển tới trên người mình.

Tuyết Tiêu hất hất cằm với hắn, mang theo chút thở dài hỏi: "Anh có biết lúc quen anh, em ghét nhất ở anh là cái gì không?"

Lạc Thanh Phong níu trang sách, bất giác kéo căng đầu óc.

Đôi mắt màu đen xinh đẹp yên lặng nhìn cô, chờ đợi đáp án.

"Chỉ biết nói chuyện tốt với em." Tuyết Tiêu đứng lên, tầm mắt Lạc Thanh Phong cũng hướng lên trên, lắng nghe chất giọng mềm nhẹ của cô, "Chuyện không tốt thì tự mình nghẹn, bị thương thì một mình trốn tránh, chờ lành rồi thì trở ra tìm em, vậy anh có bạn gái làm gì?"

"Anh có biết mỗi lần nhìn thấy anh tự bế còn không nói nguyên nhân, còn phải thật cẩn thận dỗ dành anh vui vẻ có bao nhiêu mệt không?"

"Anh chính là loại hình yêu đương siêu mệt."

Lạc Thanh Phong từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị người khác nói như vậy, còn bị chính người con gái mình thích xác nhận ngại mệt khi yêu đương người như mình.

Ánh mắt hắn hơi trầm xuống nhìn Tuyết Tiêu, ánh đèn mờ chiếu rọi bóng dáng hắn, lúc này bỗng nhiên có vài phần nghèo túng và chật vật.

Tuyết Tiêu đón tầm mắt của hắn, nhìn ra trong ánh mắt của Lạc Thanh Phong không biết làm sao, không thể nhịn nổi nữa, bật cười ra tiếng.

"Em luôn có thể dỗ anh, nhưng lâu lâu anh cũng có thể nói với em những chuyện không tốt xảy ra với anh."

-

Tuyết Tiêu đóng cửa lại, đứng ở hành lang khẽ than thở.

1800 năm, ai chịu nổi chứ.

-

Lạc Thanh Phong cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.

Thẻ kẹp sách được kẹp ngay vào trang nam nữ chính ngả bài với nhau.

Lần đầu tiên thấy câu nói này, hắn liền nghĩ tới Thịnh Tuyết Tiêu.

-

"Tôi biết ý đồ của em, lý tưởng của em, em tuy rằng thực dụng, tục tằng, nhưng mà tôi yêu em."

——《 Khăn che mặt 》_ Mao Mỗ

Lòng bàn tay Lạc Thanh Phong nhẹ nhàng vuốt ve trang sách, bên tai tựa như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Tôi biết em không có khả năng yêu tôi, nhưng mà tôi yêu em.

_______________

"Chương trước chán phèo 😪 thấy chương này hay hay nên edit ngay cho các tình yêu đọc cho nóng nhưng 🙂 con mẹ nó, edit ko canh pin xong cái nó sập nguồn 🙃 thế là phải edit lần 2. Tính ra là edit tận 6k mấy từ 🤔 Cầu sao cho sự siêng năng này 💪🏼💛✨"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương