Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa
-
Chương 78
Địa thế đồng cỏ trong trại nuôi ngựa rất bằng phẳng, cỏ cây lớn lên tốt tươi, bên ngoài dùng hàng rào vây quanh lên, thoạt nhìn rất an toàn, Cố Hoài Du chỉ đổi ngựa, chạm rãi dắt nó đi ra ngoài trại nuôi.
Giục ngựa lao nhanh, nếu có cơ hội, ai lại không muốn.
Vó ngựa dần chậm lại, gió nổi nhẹ, lùm cổ thụ được trong rừng bị thổi rào rạt rung động, Hồng Ngọc chạy chậm theo đằng sau, khẩn trương nhìn Cố Hoài Du, sợ nàng rớt từ trên lưng ngựa xuống.
Kéo dây cương trong tay, vó ngựa ngừng lại, Cố Hoài Du nhìn thoáng hướng kinh thành, Lục Chi hẳn đã đưa đồ cho hắn, như vậy, từ nay về sau, hai người hẳn sẽ không gặp lại......
Hắn có tự tôn của hắn, nếu liên tiếp bị cự tuyệt nhiều lần, chắc chắn hắn sẽ không tiếp túc đi tìm mất mặt.
Cố Hoài Du hít thật sâu một hơi, phun toàn bộ buồn bực trong ngực ra không còn một mảnh, thế nhưng trong tim lại có chút vắng vẻ, buồn đến hoảng.
Lúc này, chỗ khuất bóng trong rừng rậm lóe lên chút ánh sáng, một mũi tên bí mật mang theo tiếng gió xé gào thét vọt về phía Cố Hoài Du, có lẽ vì khoảng cách quá xa, mũi tên đầu tiên không trúng đích ngay lập tức, sau khi người trốn sau cây bắn mũi tên đầu tiên, lập tức bắn tiếp mũi tên thứ hai
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Hồng Ngọc từ xa nhìn, mới vừa cả kinh kêu một tiếng, thì thấy mũi tên đang xé gió bay tới bỗng nhiên chuyển hướng bên cạnh, nghiêng nghiêng bắn về phía mặt cỏ, mũi tên thứ hai sau khi bay về phía Cố Hoài Du, đâm thẳng vào mông ngựa.
Con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ bỗng nhiên ăn đau, sau khi nhấc chân hí vang một tiếng, liền đá vùng vẫy đấu đá lung tung, nhảy qua hàng rào cao bằng nửa thân người, chạy về phía rừng cây.
Cố Hoài Du chấn kinh, còn chưa kịp thoát khỏi kinh hãi sau khi mũi tên xẹt qua tóc mình thì con ngựa đã điên lên chạy đi, Hồng Ngọc phía sau kêu khóc thất thanh,tim nàng đập như muốn nhảy khỏi ngực, nhưng vẫn nỗ lực duy trì trấn định.
Nếu không thể kiềm chế tốc độ của con ngựa thì chờ đón nàng chính là té gảy cổ.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, sau khi liên tiếp đánh bay hai mũi tên, Tống Thời Cẩn phóng tay tới bên môi, huýt gió một tiếng, không kịp chờ đám người lại đây, hắn liền phi thân đuổi theo Cố Hoài Du.
Con ngựa đã sợ hãi đến mức không để ý mình đang chở Cố Hoài Du, lập tức chạy về chỗ sâu trong rừng rậm, Cố Hoài Du cố gắng nhớ kỹ lời nữ sư thuần mã đã, dây cương trong tay không dám buông lỏng chút nào, nàng đè thấp thân mình xuống, dường như phủ phục trên thân ngựa, không dám ngẩng lên vì tán cây rủ thấp đang bay nhanh lướt qua đỉnh đầu.
Cố Hoài Du giữ chặt dây cương trong tay, miệng phát ra thanh âm "Hu, hu".
Nhưng mũi tên cơ hồ đã găm hoàn toàn vào thân ngựa, đau đớn kịch liệt khiến nó trở nên điên cuồng, không tài nào khống chế được nữa. Điên cuồng chạy với mũi tên cắm trong người, con ngựa đã đau càng thêm đau, tốc độ càng ngày càng kinh hãi.
Cố Hoài Du rất nhiều lần suýt bị ném xuống mặt đất, nàng không muốn chết, cũng không cam lòng chết như vậy, chỉ có thể ra sức quấn chặt dây cương vào cánh tay, gắt gao gnắm lấy bờm ngựa trên cổ, cánh tay ghìm cương bị kéo đến trầy da, nhưng nàng vẫn như cũ không dám buông tay.
Bóng cây trước mắt không ngừng xẹt qua, mỗi lần chạy qua là một lần cảm giác sắp đụng phải chúng, Cố Hoài Du chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng khẩn cầu con ngựa này có thể dừng lại.
Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến một tia ấm áp, có người đã nhẹ đáp xuống lưng ngựa, một tay ôm lấy nàng, một tay đưa ra nắm lấy sợi dây cương đã bị kéo thành thẳng tắp.
"Buông tay!" Thoáng nhìn thấy khuỷu tay nàng sưng đỏ, giọng nói Tống Thời Cẩn lạnh lùng thêm vài phần.
Cố Hoài Du sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, bên tai tất cả đều là tiếng gió thét gào thét, nàng không dám, sau khi buông tay nếu ngã xuống thì làm sao bây giờ.
Tống Thời Cẩn chỉ có thể giữ chặt người vào trong ngực, trầm giọng trấn an: "Ngoan, nàng buông tay, ta bảo đảm nàng sẽ không có việc gì."
Giọng nói của hắn quá mức quen thuộc, lưng Cố Hoài Du cứng đờ, lúc này mới phản ứng lại, nhận ra giọng nói phía sau là của ai. Không kịp tự hỏi vì sao hắn xuất hiện, nhưng trong tiềm thức nàng lại có tín nhiệm ngoài dự đoán với với hắn, sau khi nới bỏ hai vòng dây trên cổ tay, nàng mới ngoan ngoãn buông lỏng tay ra.
Tống Thời Cẩn không dám trì hoãn, một tay dùng sức kéo chặt dây cương, tay còn lại vòng bên hông nàng dùng sức nhấc lên, xoay người hướng mặt nàng đối mặt với mình, Cố Hoài Du sợ tới mức kêu sợ hãi liên tục.
"Nếu sợ thì ôm ta."
Phòng bị mới vừa xây dựng ổn thỏa trong lòng, lúc này ầm ầm sụp đổ, giữa quan niệm "nam nữ thụ thụ bất thân" và tình huống "ôm chặt hắn mới giữ được mạng nhỏ", Cố Hoài Du không chút do dự lựa chọn vế sau.
Hết thảy chờ sống sót lại nói!
Bên hông căng chặt, Tống Thời Cẩn kéo kéo khóe môi, ngựa điên cũng thật tốt!
Trong rừng có ám vệ đuổi theo, Tống Thời Cẩn giương giọng nói: "Không cần phải xen vào, hướng Tây Nam, 500 mét, ta muốn người sống."
Tiếng nói vừa dứt, mấy hắc ảnh kia lập tức xoay người hướng về phía Tây Nam.
Tống Thời Cẩn đã từng cưỡi ngựa trên chiến trường, chiến mã bị trọng thương điên cuồng gấp nhiều lần con ngựa này hắn còn chế phục được, đừng nói đến quyển dưỡng ở trại nuôi ngựa, ngựa ôn thuần hơn rất nhiều, bởi vậy, hắn cũng không sốt ruột dừng lại.
Cảnh vật phía sau cứ thế lùi lại, Cố Hoài Du chân không chạm đất, trong lòng trước sau đều không thể yên ổn, chỉ có thể gắt gao ôm lấy quần áo sau lưng hắn, dường như chưa từng có con ngựa nào điên đến lợi hại như vậy, tốc độ lao về phía trước vẫn rất nhanh như cũ.
"Cố Hoài Du." Gióng nói Tống Thời Cẩn vang lên trên đỉnh đầu.
Cố Hoài Du không đáp.
Hắn lại nói: "Vì sao đem đồ vật trả lại cho ta."
Nàng vẫn là không đáp lại.
Tống Thời Cẩn cắn chặt răng, tay khẽ kéo cương, vó ngựa liền đổi hướng, càng ngày càng chạy lên chỗ cao hơn, đường đi từ bằng phẳng bắt đầu trở nên gập ghềnh, núi rừng cũng càng lúc càng dày đặc.
Tim hắn đập thực trầm ổn, mùi hương gỗ tùng trên người hắn len lỏi vào mũi, trong lòng Cố Hoài Du lại có chút hụt hẫng.
Cuối cùng, nàng cũng thấp giọng trả lời: "Ngươi quá tốt." Nên, ta không xứng.
Giọng nói quá nỏ, gần như nỉ non, thế nhưng Tống Thời Cẩn vẫn nghe thấy, hắn nhìn địa hình phía trước càng ngày càng gần, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nàng quay đầu lại!" Giọng nói mang theo quyết liệt không cho từ chối.
Cố Hoài Du theo bản năng quay đầu lại, tay khẽ buông lỏng, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, được Tống Thời Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy.
Bóng cây lần lượt rút đi, trước mắt rộng mở thông suốt, hơn trăm mét, lòng đất giống bị xé rách, lộ ra chênh vênh vách núi chênh vênh, phía dưới khe núi sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Nhưng tốc độ con ngựa không giảm xuống chút nào, Cố Hoài Du sợ tới mức hô to: "Ngươi mau giữ chặt ngựa!"
Tống Thời Cẩn kéo kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Nó điên rồi, không kéo được."
Khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, Cố Hoài Du cắn chặt răng, run giọng nói: "Ta biết, ngươi có võ công, ngươi buông ta ra, còn có cơ hội sống."
Tống Thời Cẩn lại vòng chặt cánh tay mình thêm một chút, gác cằm qua đỉnh đầu nàng, hỏi: "Vì sao trả lại đồ cho ta."
"Đều sắp chết rồi, ngươi còn nói chuyện này!"
Tống Thời Cẩn cười cười: "Chuyện này quan trọng hơn mạng ta."
"Ngươi điên rồi!" Vách núi càng ngày càng gần, Tống Thời Cẩn vẫn không có một chút ý tứ rời khỏi đây, Cố Hoài Du hô to: "Ngươi đi đi."
Cuồng phong quấn bay tóc Tống Thời Cẩn, hắn thấp giọng nói: "Đúng, ta điên rồi."
Cố Hoài Du thở dài, "Mọi chuyện đã qua ngươi đều hiểu rõ, vì sao một hai phải phải chọn kết quả này."
"Bởi vì, không có nàng, ta sống cũng không có ý nghĩa."
Cố Hoài Du ngửa đầu, đối diện với nàng là sắc mặt vô cùng nghiêm túc của hắn, hắn nói không có sai, Cố Hoài Du vẫn luôn biết như vậy.
Vó ngựa vẫn đạp nhanh, trong đáy mắt chính là khe núi dày đặc sương mù, Cố Hoài Du tuyệt vọng nhắm mắt, không ngờ kiếp này, vẫn là không sống được hai năm đã chết.
Tống Thời Cẩn thất vọng mà thở dài một tiếng, ngay thời điểm con ngựa lao xuống là lúc, hắn ôm nàng phi thân nhảy lên, chân đạp vào yên ngựa mượn lực, lập tức nhảy về phía vách núi đối diện.
Vì sao khe núi này hình thành không một ai biết, khoảng đất ở mép núi có chút yếu, Tống Thời Cẩn vừa đáp xuống đó, cây thông đang nhoài ra vách núi liền có chiều hướng sụp đổ.
Dưới chân Cố Hoài Du lảo đảo, Tống Thời Cẩn đã mang theo nàng lăn trên mặt đất lăn, xoay vài vòng mới dừng lại, nơi bọn hắn vừa đáp xuống nháy mắt đã sụp đổ xuống vách núi.
Sống sót sau tai nạn, Cố Hoài Du thở hổn hển nhìn Tống Thời Cẩn, có vài chuyện, không giống nhau.
Tống Thời Cẩn gắt gao bảo vệ đầu nàng, mặt đối mặt, chỉ là khoảng cách chỉ bằng một bàn tay, hắn nhổm nửa người dậy, cau mày hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Cố Hoài Du lắc đầu, mồ hôi lạnh đã toát ra một tầng mỏng, "Không có việc gì."
Bốn bề vắng lặng, Tống Thời Cẩn vẫn tiếp tục ôm lấy nàng, đôi tay lót ở sau đầu nàng bắt phải nhìn chính mình, hắn rũ mắt nhìn xuống, nói: "Ta nói rồi, nếu không muốn thì ném đi."
Cố Hoài Du dời mắt đi nơi khác, nói: "Ta cho rằng ngươi đã hiểu rõ những lời ta vừa nói."
Thở dài một tiếng, Tống Thời Cẩn nói: "Vậy nàng có hiểu lời nói của ta không?"
Không có nàng, ta kể cả sống lại cũng không còn bất luận ý nghĩa gì.
Bốn mắt nhìn nhau, lá cây rào rạt bên tai, trong mắt Cố Hoài Du vẫn chất đầy do dự, còn trong mắt Tống Thời Cẩn ngập trang tình ý.
Tóc nàng đã tản ra, giữa trán mướt một lớp mồ hôi mỏng, có chút chật vật, nhưng ở trong mắt Tống Thời Cẩn, lại chỉ có diễm lệ đến cực hạn, cứ như vậy gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực, là ước mơ mà hắn vẫn luôn tha thiết.
Ngũ quan phóng đại, khoảng cách sát gần, Tống Thời Cẩn có thể ngửi được khánh hương nhà nhạt trên người nàng, hô hấp quẩn quanh, môi gần môi trong gang tấc, Cố Hoài Du đột nhiên hoàn hồn, một phen đẩy hắn ra.
Kiều diễm đột nhiên rút đi, nàng liên thanh nôn khan, Tống Thời Cẩn ảo não nhắm mắt, nói giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi."
Trả lời hắn vẫn chỉ có tiếng nôn khan như cũ.
Sau một lúc lâu, Cố Hoài Du mới áp xuống không khoẻ trong người, xấu hổ nhìn hắn.
Tống Thời Cẩn thở dài, lấy từ trong ngực ra một cái hộp, lại đưa tới tay nàng, không đợi nàng mở miệng, nói trước: "Muốn nghe quá khứ của ta một chút không?"
Kiếp trước, sau khi hai người biết nhau thì mọi chuyện gần như không ai giấu ai cả, nhưng hết thảy những gì nàng không biết từ kiếp này, Tống Thời Cẩn vẫn luôn không nói.
Cố Hoài Du cầm hộp khắc hoa, gật gật đầu.
Tống Thời Cẩn ngưỡng mặt nằm lên mặt đất, mắt khép hờ, chậm rãi nói: "Ta không có ký ước trước năm năm tuổi, cũng không biết cha mẹ là ai, nhà ở nơi nào. Năm tuổi là lúc, được sư phó nhặt về từ bãi tha ma, trên người cũng chỉ có thứ này, cùng một tờ giấy viết sinh thần bát tự." Nói, hắn chỉ chỉ chiếc hộp trong tay Cố Hoài Du.
"Sau khi sư phó cứu ta liền mất tích, ta bắt đầu học cách ăn xin, nhưng tuổi còn nhỏ, xin được tièn đồng, hay màn thầu cũng sẽ bị đoạt mất. Quá đói, ta liền lẻn vào cửa sau những quán tửu lầu, nhặt cơm bọn họ đánh rơi để, bị phát hiện sẽ phải chịu đòn roi. Thật sự không có cách khác, dù sao cũng phải sống sót, thời điểm khó khăn nhất, ta thậm chí còn giành cơm với chó hoang.
Thỉnh thoảng sẽ có vài công tử trêu chọc ta, bọn họ sẽ dẫm màn thầu dưới chân, bắt ta kêu giống chó, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin được ăn những đồ vật đã dẫm qua, phải liếm sạch sẽ cả vụn trên mặt đất, ta làm, ta phải giữ lấy cái mạng này."
Cố Hoài Du không nói gì, nàng biết, hắn nói hẳn là kiếp trước.
"Bảy tuổi năm ấy, lần đầu tiên ta giết người, đó là một tên khất cái khác tranh đồ ăn của ta, ta đánh không lại hắn, sau khi bị đánh một trận hắn còn đi tiểu lên người ta, muốn cho ta ăn, thậm chí còn muốn bẻ gãy tay chân ta. Ta nhân lúc hắn lơ là, dồn hết toàn bộ sức lực vào cục đá, đập đầu hắn.
Ta thực đáng sợ có phải không, sau khi giết người ta liền chạy thoát, ta không dám tái xuất hiện trong đám người kia, không dám cho người khác nhìn thấy mình, thẳng đến ngày sắp chết đói, ta gặp nàng."
Cố Hoài Du gắt gao bóp lấy cái hộp, góc hộp cứng rắn khiến tay nhói đau, nhưng nàng lại không cảm giác được.
"Nàng tốt đẹp như vậy, ta lại đê tiện như thế, còn mưu toan có được nàng, thực ghê tởm đúng không." Tống Thời Cẩn nhìn nàng, cười khổ nói: "Rốt cuộc là ta không xứng, cho nên chú định......"
"Không phải!"
Cố Hoài Du đánh gãy hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại vô pháp mở miệng.
Giục ngựa lao nhanh, nếu có cơ hội, ai lại không muốn.
Vó ngựa dần chậm lại, gió nổi nhẹ, lùm cổ thụ được trong rừng bị thổi rào rạt rung động, Hồng Ngọc chạy chậm theo đằng sau, khẩn trương nhìn Cố Hoài Du, sợ nàng rớt từ trên lưng ngựa xuống.
Kéo dây cương trong tay, vó ngựa ngừng lại, Cố Hoài Du nhìn thoáng hướng kinh thành, Lục Chi hẳn đã đưa đồ cho hắn, như vậy, từ nay về sau, hai người hẳn sẽ không gặp lại......
Hắn có tự tôn của hắn, nếu liên tiếp bị cự tuyệt nhiều lần, chắc chắn hắn sẽ không tiếp túc đi tìm mất mặt.
Cố Hoài Du hít thật sâu một hơi, phun toàn bộ buồn bực trong ngực ra không còn một mảnh, thế nhưng trong tim lại có chút vắng vẻ, buồn đến hoảng.
Lúc này, chỗ khuất bóng trong rừng rậm lóe lên chút ánh sáng, một mũi tên bí mật mang theo tiếng gió xé gào thét vọt về phía Cố Hoài Du, có lẽ vì khoảng cách quá xa, mũi tên đầu tiên không trúng đích ngay lập tức, sau khi người trốn sau cây bắn mũi tên đầu tiên, lập tức bắn tiếp mũi tên thứ hai
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Hồng Ngọc từ xa nhìn, mới vừa cả kinh kêu một tiếng, thì thấy mũi tên đang xé gió bay tới bỗng nhiên chuyển hướng bên cạnh, nghiêng nghiêng bắn về phía mặt cỏ, mũi tên thứ hai sau khi bay về phía Cố Hoài Du, đâm thẳng vào mông ngựa.
Con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ bỗng nhiên ăn đau, sau khi nhấc chân hí vang một tiếng, liền đá vùng vẫy đấu đá lung tung, nhảy qua hàng rào cao bằng nửa thân người, chạy về phía rừng cây.
Cố Hoài Du chấn kinh, còn chưa kịp thoát khỏi kinh hãi sau khi mũi tên xẹt qua tóc mình thì con ngựa đã điên lên chạy đi, Hồng Ngọc phía sau kêu khóc thất thanh,tim nàng đập như muốn nhảy khỏi ngực, nhưng vẫn nỗ lực duy trì trấn định.
Nếu không thể kiềm chế tốc độ của con ngựa thì chờ đón nàng chính là té gảy cổ.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, sau khi liên tiếp đánh bay hai mũi tên, Tống Thời Cẩn phóng tay tới bên môi, huýt gió một tiếng, không kịp chờ đám người lại đây, hắn liền phi thân đuổi theo Cố Hoài Du.
Con ngựa đã sợ hãi đến mức không để ý mình đang chở Cố Hoài Du, lập tức chạy về chỗ sâu trong rừng rậm, Cố Hoài Du cố gắng nhớ kỹ lời nữ sư thuần mã đã, dây cương trong tay không dám buông lỏng chút nào, nàng đè thấp thân mình xuống, dường như phủ phục trên thân ngựa, không dám ngẩng lên vì tán cây rủ thấp đang bay nhanh lướt qua đỉnh đầu.
Cố Hoài Du giữ chặt dây cương trong tay, miệng phát ra thanh âm "Hu, hu".
Nhưng mũi tên cơ hồ đã găm hoàn toàn vào thân ngựa, đau đớn kịch liệt khiến nó trở nên điên cuồng, không tài nào khống chế được nữa. Điên cuồng chạy với mũi tên cắm trong người, con ngựa đã đau càng thêm đau, tốc độ càng ngày càng kinh hãi.
Cố Hoài Du rất nhiều lần suýt bị ném xuống mặt đất, nàng không muốn chết, cũng không cam lòng chết như vậy, chỉ có thể ra sức quấn chặt dây cương vào cánh tay, gắt gao gnắm lấy bờm ngựa trên cổ, cánh tay ghìm cương bị kéo đến trầy da, nhưng nàng vẫn như cũ không dám buông tay.
Bóng cây trước mắt không ngừng xẹt qua, mỗi lần chạy qua là một lần cảm giác sắp đụng phải chúng, Cố Hoài Du chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng khẩn cầu con ngựa này có thể dừng lại.
Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến một tia ấm áp, có người đã nhẹ đáp xuống lưng ngựa, một tay ôm lấy nàng, một tay đưa ra nắm lấy sợi dây cương đã bị kéo thành thẳng tắp.
"Buông tay!" Thoáng nhìn thấy khuỷu tay nàng sưng đỏ, giọng nói Tống Thời Cẩn lạnh lùng thêm vài phần.
Cố Hoài Du sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, bên tai tất cả đều là tiếng gió thét gào thét, nàng không dám, sau khi buông tay nếu ngã xuống thì làm sao bây giờ.
Tống Thời Cẩn chỉ có thể giữ chặt người vào trong ngực, trầm giọng trấn an: "Ngoan, nàng buông tay, ta bảo đảm nàng sẽ không có việc gì."
Giọng nói của hắn quá mức quen thuộc, lưng Cố Hoài Du cứng đờ, lúc này mới phản ứng lại, nhận ra giọng nói phía sau là của ai. Không kịp tự hỏi vì sao hắn xuất hiện, nhưng trong tiềm thức nàng lại có tín nhiệm ngoài dự đoán với với hắn, sau khi nới bỏ hai vòng dây trên cổ tay, nàng mới ngoan ngoãn buông lỏng tay ra.
Tống Thời Cẩn không dám trì hoãn, một tay dùng sức kéo chặt dây cương, tay còn lại vòng bên hông nàng dùng sức nhấc lên, xoay người hướng mặt nàng đối mặt với mình, Cố Hoài Du sợ tới mức kêu sợ hãi liên tục.
"Nếu sợ thì ôm ta."
Phòng bị mới vừa xây dựng ổn thỏa trong lòng, lúc này ầm ầm sụp đổ, giữa quan niệm "nam nữ thụ thụ bất thân" và tình huống "ôm chặt hắn mới giữ được mạng nhỏ", Cố Hoài Du không chút do dự lựa chọn vế sau.
Hết thảy chờ sống sót lại nói!
Bên hông căng chặt, Tống Thời Cẩn kéo kéo khóe môi, ngựa điên cũng thật tốt!
Trong rừng có ám vệ đuổi theo, Tống Thời Cẩn giương giọng nói: "Không cần phải xen vào, hướng Tây Nam, 500 mét, ta muốn người sống."
Tiếng nói vừa dứt, mấy hắc ảnh kia lập tức xoay người hướng về phía Tây Nam.
Tống Thời Cẩn đã từng cưỡi ngựa trên chiến trường, chiến mã bị trọng thương điên cuồng gấp nhiều lần con ngựa này hắn còn chế phục được, đừng nói đến quyển dưỡng ở trại nuôi ngựa, ngựa ôn thuần hơn rất nhiều, bởi vậy, hắn cũng không sốt ruột dừng lại.
Cảnh vật phía sau cứ thế lùi lại, Cố Hoài Du chân không chạm đất, trong lòng trước sau đều không thể yên ổn, chỉ có thể gắt gao ôm lấy quần áo sau lưng hắn, dường như chưa từng có con ngựa nào điên đến lợi hại như vậy, tốc độ lao về phía trước vẫn rất nhanh như cũ.
"Cố Hoài Du." Gióng nói Tống Thời Cẩn vang lên trên đỉnh đầu.
Cố Hoài Du không đáp.
Hắn lại nói: "Vì sao đem đồ vật trả lại cho ta."
Nàng vẫn là không đáp lại.
Tống Thời Cẩn cắn chặt răng, tay khẽ kéo cương, vó ngựa liền đổi hướng, càng ngày càng chạy lên chỗ cao hơn, đường đi từ bằng phẳng bắt đầu trở nên gập ghềnh, núi rừng cũng càng lúc càng dày đặc.
Tim hắn đập thực trầm ổn, mùi hương gỗ tùng trên người hắn len lỏi vào mũi, trong lòng Cố Hoài Du lại có chút hụt hẫng.
Cuối cùng, nàng cũng thấp giọng trả lời: "Ngươi quá tốt." Nên, ta không xứng.
Giọng nói quá nỏ, gần như nỉ non, thế nhưng Tống Thời Cẩn vẫn nghe thấy, hắn nhìn địa hình phía trước càng ngày càng gần, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nàng quay đầu lại!" Giọng nói mang theo quyết liệt không cho từ chối.
Cố Hoài Du theo bản năng quay đầu lại, tay khẽ buông lỏng, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, được Tống Thời Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy.
Bóng cây lần lượt rút đi, trước mắt rộng mở thông suốt, hơn trăm mét, lòng đất giống bị xé rách, lộ ra chênh vênh vách núi chênh vênh, phía dưới khe núi sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Nhưng tốc độ con ngựa không giảm xuống chút nào, Cố Hoài Du sợ tới mức hô to: "Ngươi mau giữ chặt ngựa!"
Tống Thời Cẩn kéo kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Nó điên rồi, không kéo được."
Khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, Cố Hoài Du cắn chặt răng, run giọng nói: "Ta biết, ngươi có võ công, ngươi buông ta ra, còn có cơ hội sống."
Tống Thời Cẩn lại vòng chặt cánh tay mình thêm một chút, gác cằm qua đỉnh đầu nàng, hỏi: "Vì sao trả lại đồ cho ta."
"Đều sắp chết rồi, ngươi còn nói chuyện này!"
Tống Thời Cẩn cười cười: "Chuyện này quan trọng hơn mạng ta."
"Ngươi điên rồi!" Vách núi càng ngày càng gần, Tống Thời Cẩn vẫn không có một chút ý tứ rời khỏi đây, Cố Hoài Du hô to: "Ngươi đi đi."
Cuồng phong quấn bay tóc Tống Thời Cẩn, hắn thấp giọng nói: "Đúng, ta điên rồi."
Cố Hoài Du thở dài, "Mọi chuyện đã qua ngươi đều hiểu rõ, vì sao một hai phải phải chọn kết quả này."
"Bởi vì, không có nàng, ta sống cũng không có ý nghĩa."
Cố Hoài Du ngửa đầu, đối diện với nàng là sắc mặt vô cùng nghiêm túc của hắn, hắn nói không có sai, Cố Hoài Du vẫn luôn biết như vậy.
Vó ngựa vẫn đạp nhanh, trong đáy mắt chính là khe núi dày đặc sương mù, Cố Hoài Du tuyệt vọng nhắm mắt, không ngờ kiếp này, vẫn là không sống được hai năm đã chết.
Tống Thời Cẩn thất vọng mà thở dài một tiếng, ngay thời điểm con ngựa lao xuống là lúc, hắn ôm nàng phi thân nhảy lên, chân đạp vào yên ngựa mượn lực, lập tức nhảy về phía vách núi đối diện.
Vì sao khe núi này hình thành không một ai biết, khoảng đất ở mép núi có chút yếu, Tống Thời Cẩn vừa đáp xuống đó, cây thông đang nhoài ra vách núi liền có chiều hướng sụp đổ.
Dưới chân Cố Hoài Du lảo đảo, Tống Thời Cẩn đã mang theo nàng lăn trên mặt đất lăn, xoay vài vòng mới dừng lại, nơi bọn hắn vừa đáp xuống nháy mắt đã sụp đổ xuống vách núi.
Sống sót sau tai nạn, Cố Hoài Du thở hổn hển nhìn Tống Thời Cẩn, có vài chuyện, không giống nhau.
Tống Thời Cẩn gắt gao bảo vệ đầu nàng, mặt đối mặt, chỉ là khoảng cách chỉ bằng một bàn tay, hắn nhổm nửa người dậy, cau mày hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Cố Hoài Du lắc đầu, mồ hôi lạnh đã toát ra một tầng mỏng, "Không có việc gì."
Bốn bề vắng lặng, Tống Thời Cẩn vẫn tiếp tục ôm lấy nàng, đôi tay lót ở sau đầu nàng bắt phải nhìn chính mình, hắn rũ mắt nhìn xuống, nói: "Ta nói rồi, nếu không muốn thì ném đi."
Cố Hoài Du dời mắt đi nơi khác, nói: "Ta cho rằng ngươi đã hiểu rõ những lời ta vừa nói."
Thở dài một tiếng, Tống Thời Cẩn nói: "Vậy nàng có hiểu lời nói của ta không?"
Không có nàng, ta kể cả sống lại cũng không còn bất luận ý nghĩa gì.
Bốn mắt nhìn nhau, lá cây rào rạt bên tai, trong mắt Cố Hoài Du vẫn chất đầy do dự, còn trong mắt Tống Thời Cẩn ngập trang tình ý.
Tóc nàng đã tản ra, giữa trán mướt một lớp mồ hôi mỏng, có chút chật vật, nhưng ở trong mắt Tống Thời Cẩn, lại chỉ có diễm lệ đến cực hạn, cứ như vậy gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực, là ước mơ mà hắn vẫn luôn tha thiết.
Ngũ quan phóng đại, khoảng cách sát gần, Tống Thời Cẩn có thể ngửi được khánh hương nhà nhạt trên người nàng, hô hấp quẩn quanh, môi gần môi trong gang tấc, Cố Hoài Du đột nhiên hoàn hồn, một phen đẩy hắn ra.
Kiều diễm đột nhiên rút đi, nàng liên thanh nôn khan, Tống Thời Cẩn ảo não nhắm mắt, nói giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi."
Trả lời hắn vẫn chỉ có tiếng nôn khan như cũ.
Sau một lúc lâu, Cố Hoài Du mới áp xuống không khoẻ trong người, xấu hổ nhìn hắn.
Tống Thời Cẩn thở dài, lấy từ trong ngực ra một cái hộp, lại đưa tới tay nàng, không đợi nàng mở miệng, nói trước: "Muốn nghe quá khứ của ta một chút không?"
Kiếp trước, sau khi hai người biết nhau thì mọi chuyện gần như không ai giấu ai cả, nhưng hết thảy những gì nàng không biết từ kiếp này, Tống Thời Cẩn vẫn luôn không nói.
Cố Hoài Du cầm hộp khắc hoa, gật gật đầu.
Tống Thời Cẩn ngưỡng mặt nằm lên mặt đất, mắt khép hờ, chậm rãi nói: "Ta không có ký ước trước năm năm tuổi, cũng không biết cha mẹ là ai, nhà ở nơi nào. Năm tuổi là lúc, được sư phó nhặt về từ bãi tha ma, trên người cũng chỉ có thứ này, cùng một tờ giấy viết sinh thần bát tự." Nói, hắn chỉ chỉ chiếc hộp trong tay Cố Hoài Du.
"Sau khi sư phó cứu ta liền mất tích, ta bắt đầu học cách ăn xin, nhưng tuổi còn nhỏ, xin được tièn đồng, hay màn thầu cũng sẽ bị đoạt mất. Quá đói, ta liền lẻn vào cửa sau những quán tửu lầu, nhặt cơm bọn họ đánh rơi để, bị phát hiện sẽ phải chịu đòn roi. Thật sự không có cách khác, dù sao cũng phải sống sót, thời điểm khó khăn nhất, ta thậm chí còn giành cơm với chó hoang.
Thỉnh thoảng sẽ có vài công tử trêu chọc ta, bọn họ sẽ dẫm màn thầu dưới chân, bắt ta kêu giống chó, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin được ăn những đồ vật đã dẫm qua, phải liếm sạch sẽ cả vụn trên mặt đất, ta làm, ta phải giữ lấy cái mạng này."
Cố Hoài Du không nói gì, nàng biết, hắn nói hẳn là kiếp trước.
"Bảy tuổi năm ấy, lần đầu tiên ta giết người, đó là một tên khất cái khác tranh đồ ăn của ta, ta đánh không lại hắn, sau khi bị đánh một trận hắn còn đi tiểu lên người ta, muốn cho ta ăn, thậm chí còn muốn bẻ gãy tay chân ta. Ta nhân lúc hắn lơ là, dồn hết toàn bộ sức lực vào cục đá, đập đầu hắn.
Ta thực đáng sợ có phải không, sau khi giết người ta liền chạy thoát, ta không dám tái xuất hiện trong đám người kia, không dám cho người khác nhìn thấy mình, thẳng đến ngày sắp chết đói, ta gặp nàng."
Cố Hoài Du gắt gao bóp lấy cái hộp, góc hộp cứng rắn khiến tay nhói đau, nhưng nàng lại không cảm giác được.
"Nàng tốt đẹp như vậy, ta lại đê tiện như thế, còn mưu toan có được nàng, thực ghê tởm đúng không." Tống Thời Cẩn nhìn nàng, cười khổ nói: "Rốt cuộc là ta không xứng, cho nên chú định......"
"Không phải!"
Cố Hoài Du đánh gãy hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại vô pháp mở miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook