Ngược Ái
Chương 331: Đại kết cục

“Ngữ Phong.” Toàn Vũ chấn động không kịp nghĩ nhiều thân mình lao xuống bảo vệ Hàn Ngữ Phong..

Lúc Lý Huyền Băng đuổi tới nhìn thấy cảnh mạo hiểm này, không kịp nghĩ nhiều nhún chân một cái dùng tay ôm lấy Hàn Ngữ Phong, ôm nàng vững vàng đứng bên cạnh hồ.

Toàn Vũ lại không đứng vững ngã xuống trong nước.

“Toàn Vũ.” Trên bờ Lý Huyền Băng thấy vậy hô lên, buông Hàn Ngữ Phong bay nhanh thi triển khinh công kéo nàng.

“Vương phi.” Giờ phút này nha hoàn cùng hạ nhân của Toàn Vũ đã đi tới, Thu Nhi lại kinh sợ hô to.

“Hoàng tẩu, người không sao chứ.”

“Toàn Vũ, ngươi không sao chứ.” Lý Huyền Tuyết cùng Hàn Ngữ Phong vội vàng hỏi.

“Ta không sao, không cần lo lắng, vừa lúc tắm rửa một cái.” Toàn Vũ nói giỡn làm cho các nàng yên tâm.

“Đều là ta không tốt.” Hàn Ngữ Phong có chút tự trách.

“Ngữ Phong, ngươi không có việc gì thì ta yên tâm rồi, sao trách ngươi được.” Toàn Vũ nói, trong bụng nàng còn có đứa nhỏ mà.

“Tuyết Nhi, muội giúp Ngữ Phong đi nghỉ ngơi một chút.” Lý Huyền Băng hướng về phía nàng nói.

“Vâng, muội biết rồi, hoàng huynh.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu.

“Mang nước ấm đến phòng để Vương phi tắm rửa.” Lý Huyền Băng vừa ôm Toàn Vũ ướt sũng trở về phòng, vừa ra lệnh.

“Vâng, Vương gia.” Thu Nhi vội vàng đi.

Trong phòng Toàn Vũ ngồi ở trong thùng đựng nước ấm phủ kín cánh hoa, Thu Nhi ở một bên giúp nàng làm sạch  tóc.

Trước mắt nàng thoáng hiện lên tình cảnh vừa rồi, nàng có thể nhìn ra, lúc Lý Huyền Băng ôm lấy Hàn Ngữ Phong đôi mắt chứa đầy lo lắng, điều đó làm trái tim nàng đau, tuy rằng nàng cố gắng thuyết phục bản thân hắn cứu Hàn Ngữ Phong trước là vì đứa nhỏ, nhưng trong lòng nàng vẫn đau, hóa ra cho dù nàng cố gắng như thế nào? Cố gắng để hắn yêu nàng nhưng vẫn không có tác dụng.

“Vương phi tắm như vậy được rồi, đứng dậy đi, nước lạnh lắm.” Thu Nhi lên tiếng kéo nàng ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn lộn.

“Ừ”. Toàn Vũ đứng dậy để Thu Nhi lau khô thân thể mặc quần áo xong thì Lý Huyền Băng tiến vào.

“Tuyết Nhi và Ngữ Phong đâu?” Toàn Vũ nhìn hắn hỏi.

“Vừa rồi Tuấn Lỗi và Tuấn Dật ghé qua, nghe nói  các nàng thiếu chút nữa ngã xuống nước sợ hãi ôm các nàng hồi phủ rồi.” Lý Huyền Băng nói.

“Ừ, đúng là rất sợ hãi.” Toàn Vũ nhìn như đang nói đùa nhưng trong lòng lại chua xót, điều đó chứng tỏ hắn vẫn rất quan tậm Hàn Ngữ Phong.

“Đúng là rất sợ hãi.” Lý Huyền Băng ôm lấy nàng nhớ đến cảnh vừa rồi thật sợ hắn không muốn các nàng xảy ra chuyện gì nhất là Hàn Ngữ Phong.

“Không có việc gì, bây giờ không phải không có việc gì sao?” Toàn Vũ cười khẽ một chút từ trong lồng ngực hắn đi ra nói: “Ta đói bụng chúng ta đi dùng bữa.”

“Được”. Lý Huyền Băng sủng ái cười cười.

Dùng xong bữa tối Toàn Vũ trở về đến phòng nằm, ở khóe môi nàng cười khổ, trả giá nhiều như vậy mà vẫn không chiếm được lòng của hắn, nàng có phải nên buông tay, nàng không phải là người hay nài ép người khác.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Lý Huyền Băng đi đến bên giường hỏi, ngay cả hắn vào cửa nàng cũng không phát hiện.

“Không có.” Toàn Vũ phục hồi tinh thần lại lắc đầu.

“Toàn Vũ nàng muốn ở đây chơi mấy ngày nay nữa hay là quay về nước?” Lý Huyền Băng cởi áo khoác đem nàng ôm vào trong ngực.

“Ta nghe lời chàng”. Toàn Vũ dụi dụi đầu vào trước ngực hắn  trong lòng nàng đã có quyết định.

“Tuyết Nhi hy vọng chúng ta ở lâu mấy ngày, vậy chúng ta ở đây chơi thêm mấy ngày nhé.” Lý Huyền Băng nói, tay bắt đầu chậm rãi di chuyển trước ngực của nàng.

“Ừ”. Toàn Vũ đáp, nàng đã cảm nhận được thân thể hắn thay đổi ôm chặt lấy nàng.

“Toàn Vũ...” Lý Huyền Băng gọi thiết tha một tiếng, môi bắt đầu chậm rãi hạ xuống  ..

Toàn Vũ nhiệt tình đáp lại hắn, để trái tim nàng phóng túng một lần nhớ kỹ hương vị  của hắn..

“Vương gia, Vương gia không tốt, Vương phi không thấy, quần áo cùng trang sức của nàng cũng không thấy.” Thu Nhi cầm trong tay  một phong thư kích động luống cuống xông vào trong thư phòng.

“Ngươi nói cái gì? Sao lại thế này?” Lý Huyền Băng cũng quá sợ hãi lập tức đoạt lấy thư trên tay nàng vội vàng mở ra.

“Lý Huyền Băng ta đã vô cùng cố gắng muốn để chàng yêu thương ta nhưng chàng hoàn toàn không thể yêu thương ta, ta biết chuyện này không trách chàng, ta không muốn quấn quít lấy chàng nếu không chiếm được thì ta chỉ có thể buông tay rời khỏi chàng, đi ra ngoài một chút từ từ suy nghĩ lại, chàng không cần lo lắng cho ta, biết đâu một ngày nào đó nghĩ thông suốt rồi ta sẽ trở về. Toàn Vũ”.

Xem xong thư để lại sắc mặt Lý Huyền Băng lập tức trở nên xanh mét nói: “Khi nào thì không thấy Vương phi?”

“Sau khi dùng đồ điểm tâm xong nô tỳ đã không thấy Vương phi”.Thu Nhi vội vàng hồi đáp.

“Người đâu.” Lý Huyền Băng hướng về phía ngoài cửa quát.

“Vương gia có gì phân phó?” Một thị vệ lập tức tiến vào.

“Lập tức dẫn người đi tìm Vương phi, nhớ kỹ nhất định phải tìm nàng trở về.” Lý Huyền Băng phân phó nói, hẳn là nàng chưa đi quá xa.

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay.” Vương phi không thấy, thị vệ sửng sốt nhưng không dám hỏi nhiều, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.

Tìm suốt một, lúc trời tối thị vệ đều trở lại vương phủ.

“Vương gia thuộc hạ vẫn chưa phát hiện hành tung Vương phi.”

“Lui xuống đi.” Lý Huyền Băng phất tay sắc mặt âm trầm, nàng cố ý trốn đi để hắn không  tìm thấy.

“Hoàng huynh, sao lại thế này? Hoàng tẩu không thấy? Rốt cuộc sao lại thế?” Lý Huyền Tuyết vừa nhìn thấy hắn liền khẩn cấp hỏi, phía sau Tư Mã Tuấn Dật, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngũ Phong cũng đi đến.

“Các ngươi tự mình xem.” Lý Huyền Băng đem thư Toàn Vũ để lại đưa cho bọn họ, nàng chẳng lẽ thật sự không cảm thấy tình cảm hắn thay đổi rồi hay sao?

Bọn họ xem xong thư, Hàn Ngũ Phong còn nhìn chằm chằm hắn hỏi:“Lý Huyền Băng, ngươi nói cho ta biết, ngươi có yêu  thương Toàn Vũ không?”

“Yêu, nhưng ta còn chưa kịp nói với nàng.” Lý Huyền Băng trả lời thực lòng.

“Yêu là tốt rồi, yên tâm, ta có biện pháp có thể để Toàn Vũ chủ động trở về.” Hàn Ngữ Phong chắc chắn nói.

“Biện pháp gì?” Mọi người đang nhìn nàng.

Hàn Ngữ Phong cười thần bí nói: “Giả bệnh ép Toàn Vũ trở về.” Sau đó lại giải thích nói: “Ba ngày sau tuyên bố Vương gia vì Vương phi mất tích đau lòng khó thở đến mức không dậy nổi, các thái y đều bó tay, các ngươi nói Toàn Vũ sẽ không trở lại sao?”

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ra, Lý Huyền Tuyết không chắc hỏi: “Vì sao ngươi khẳng định nàng nhất định sẽ trở về?”

“Nàng đương nhiên sẽ trở về, bởi vì nàng yêu Vương gia”. Hàn Ngữ Phong chắc chắc nói.

“Ừ, đúng vậy?” Mọi người nhất trí đồng ý.

Ba ngày sau ngõ nhỏ phố lớn đều truyền tin tức Vương gia bị bệnh, không ai có thể chữa khỏi.

Lại nói về Toàn Vũ, nàng vừa ra vương phủ liền phóng ngựa chạy ra khỏi kinh thành, nàng biết nếu nàng ở lại kinh thành nhất định sẽ bị tìm ra, đây chính là địa bàn của Tuấn Dật, Tuấn Lỗi nàng không có nơi để ẩn nấp, nếu rời khỏi đây nàng còn có thể trốn được.

Đi thoáng cái đã được nửa tháng, nàng dừng chân ở một thị trấn nhỏ, định khám bệnh cho mọi người để kiếm chút tiền làm lộ phí.

“Này, Vương Nhị,  ngươi mới từ kinh thành trở về nói xem kinh thành có đại sự gì không? “Trong khách điếm nhỏ, mấy nam nhân uống rượu cùng nhau, Toàn Vũ im lặng ngồi ở góc nghe.

“Không có đại sự gì” Nam tử tên Vương Nhị lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra nói:“Muốn nói đại sự thì phải là Vương gia nước láng giềng bởi vì Vương phi đột nhiên mất tích đau lòng khó thở ngã bệnh không dậy nổi, nghe nói thái y không chữa được, tính mạng đang bị đe dọa.”

“Vì một nữ nhân đáng giá sao? Vương gia này thật là si tình”. Mấy nam tử khác không cho là đúng.

Toàn Vũ ở cạnh lại cả kinh, trái tim đều vang lên câu nói, Lý Huyền Băng sinh bệnh, không e dè chạy tới nắm lấy vạt áo hắn lo lắng hỏi: “Ngươi nói thật sự là Vương gia  nước láng giềng ngã bệnh sao?

“Là thật, điều này ai cũng biết”. Người đi cùng tên Vương Nh gật gật đầu, không đợi hắn phản ứng lại bóng dáng Toàn Vũ đã biến mất.

Trên đường lớn, một bóng dáng nhỏ xinh cưỡi một tuấn mã, chạy như bay hướng về phía kinh thành mà đi.

“Ngữ Phong đã gần một tháng, hoàng tẩu còn không có trở về, biện pháp của ngươi có phải không có tác dụng hay không?” Lý Huyền Tuyết nhìn nàng, càng ngày càng hoài nghi.

Lý Huyền Băng ở một bên không nói được lời nào, một tháng nay lòng hắn tràn đầy hy vọng, rồi nó càng ngày càng nhỏ, Toàn Vũ thật sự không cần hắn  sao? Không, hắn tin tưởng nàng thương hắn.

“Sẽ không, nhất định là nàng còn chưa biết, hoặc là đang trên đường trở về, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ trở về, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi, nói không chừng nàng sắp về tới nơi rồi.” Hàn Ngữ Phong vẫn tin tưởng, chắc chắn nàng sẽ trở về.

“Ta cũng tin tưởng Toàn Vũ sẽ trở về.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy Hàn Ngữ Phong, cũng tin tưởng chắc chắn.

Cửa Vương phủ.

Toàn Vũ bay nhanh xuống ngựa, liền chạy về hướng bên trong.

“Vương phi, người đã trở lại.” Thị vệ canh cửa thấy nàng, vẻ mặt vui mừng.

Toàn Vũ gật gật đầu, trong lòng nàng lo lắng chính là Lý Huyền Băng, nàng phải chạy nhanh để nhìn thấy hắn, xem hắn có khỏe không?

“Vương phi đã trở lại, Vương phi đã trở lại.” Nha hoàn trong phủ nhìn thấy nàng, nhịn không được hô to.

Đang ở trong đại sảnh chờ, mọi người đều cả kinh sau đó lộ ra vui mừng, Toàn Vũ thật sự đã trở lại.

“Hoàng tẩu, người đã trở lại.” Lý Huyền Tuyết nhịn không được   đi ra ngoài đón.

“Tuyết Nhi, hoàng huynh ngươi đâu, ở nơi nào? Mau dẫn ta đi xem chàng.” Sắc mặt Toàn Vũ lo lắng, vừa rồi nàng đi vào phòng phát hiện hắn cũng không ở đó.

“Toàn Vũ, cuối cùng ngươi đã trở lại.” Hàn Ngữ Phong nhìn nàng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Lý Huyền Băng đứng lên, sắc mặt không mang biểu cảm gì, cả người tản ra khí lạnh, bước tới cạnh nàng mà Toàn Vũ cũng phát hiện  hắn, sửng sốt mới phản ứng lại, hóa ra là mình bị lừa, kỳ thật nàng nên biết hắn sẽ cố ý lừa mình trở về, chính là nàng quá quan tâm hắn, trong lòng lo lắng, hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều.

“Chàng không có việc gì?” Bởi vì chạy nên giọng nói của nàng có chút khàn khàn.

“Nàng hy vọng ta xảy ra chuyện?” Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng một thân phong trần, trên mặt mang theo mỏi mệt lại thêm đau lòng tức giận.

Khóe môi những người bên cạnh cong lên, lặng lẽ lui ra ngoài giữ cửa tốt.

“Nàng cư nhiên lén lút rời ta đi, nàng không tin tưởng bản thân sao? Không tin ta sẽ yêu thương nàng sao?” Lý Huyền Băng lập tức đem nàng ôm chặt vào trong ngực, vốn định giáo huấn nàng nghiêm khắc nhưng nhìn nàng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không đành lòng.

“Chàng có ý gì? Chàng nói là chàng yêu ta sao?” Toàn Vũ kinh hoàng, đôi mắt không ngừng nhíu lại, vì vui mừng mà giọng nói có chút kích động run rẩy.

“Đúng, ta yêu nàng.” Lý Huyền Băng ở trên môi của nàng nhẹ nhàng cúi  xuống vừa hôn nàng vừa nói lên tiếng lòng của mình.

“Là thật sao? Chàng không có gạt ta chứ?” Toàn Vũ lấy tay chắn ngang ngực hắn, ba chữ ‘ta yêu nàng’ này tới quá nhanh làm cho nàng chưa chuẩn bị một chút gì, cứ như là lọt vào trong sương mù, tuyệt đối không phải sự thật.

“Toàn Vũ, nàng biết không? Không biết từ khi nào thì nàng đã ở rất sâu trong  tâm trí của ta, gặp được nàng là phúc của ta, có thể có được nàng là hạnh phúc lớn nhất của ta, từ nay về sau ta sẽ yêu nàng, cả đời cả kiếp, từ đây trở về sau trong đời của ta chỉ có nàng.” Lý Huyền Băng ở bên tai của nàng dịu dàng hứa hẹn.

“Vậy vì sao chàng cứu Hàn Ngữ Phong mà không cứu ta?” Toàn Vũ không tin hỏi lại hắn, tuy rằng nàng biết bản thân cố tình gây sự nhưng nàng rất để ý.

“Hóa ra là nàng để ý chuyện này.” Lý Huyền Băng lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

“Chẳng lẽ ta không nên để ý sao?” Sắc mặt Toàn Vũ có chút ửng đỏ cũng có chút chột dạ.

“Đứa ngốc Ngữ Phong đang mang thai,  mà nàng lại là bằng hữu của chúng ta, còn cứu nàng một mạng, về tình về lý tại sao ta cứu Ngữ Phong trước trong lòng nàng phải hiểu chứ?” Hắn mỉm cười giải thích.

“Chàng nói cái gì mà hợp tình hợp lý, ta đây hỏi chàng, nếu ta cùng Hàn Ngữ Phong đồng thời gặp được chuyện nguy hiểm, mà chàng  chỉ có thể cứu một, chàng sẽ chọn ai?” Toàn Vũ không thể phản bác lại lời hắn, cho hắn một vấn đề nan giải.

“Ta sẽ cứu Ngữ Phong?” Lý Huyền Băng không hề nghĩ ngợi liền trả lời.

“Vì sao?” Nghe hắn nói không chút do dự như vậy, Toàn Vũ tuy rằng rất đau lòng nhưng vẫn nhịn hỏi.

“Nếu ta không cứu Ngữ Phong ta sẽ áy náy cả đời, tuy ta không thể cứu nàng, nhưng là ta sẽ nguyện ý cùng nàng đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết), như vậy nàng đã hiểu chưa?” Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm nàng, thâm tình nói.

Toàn Vũ hiểu được một chút, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt, bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, cuối cùng nàng cũng chờ được hạnh phúc của nàng.

“Nóng vội chạy đi. Có mệt hay không? Muốn nghỉ ngơi hay không? Nghỉ ngơi khỏe rồi ta sẽ trừng phạt nàng một mình chạy trốn.” Lý Huyền Băng cười lấy tay véo nhẹ cái mũi của nàng.

“Mệt, nhưng có người cùng ta chạy”. Khóe môi Toàn Vũ nhếch lên cười với hắn.

“Có người cùng nàng? Ai? Ta đi cám ơn hắn.” Lý Huyền Băng nghi hoặc nói.

“Tốt, vậy đợi chín tháng nữa đi.” Toàn Vũ cười, rời vòng tay ôm ấp của hắn, ngồi vào một bên cầm lấy nước trà uống.

“Chín tháng”? Lý Huyền Băng khẽ cau mày một chút, lập tức hiểu được kích động ôm lấy nàng hỏi: “Là thật sao? Nàng thật sự có?”

“Ừ, thật sự.” Toàn Vũ ngượng ngùng gật gật đầu, ở trên đường trở về nàng đã phát hiện ra.

“Toàn Vũ chạy nhanh như vậycó sao không? Nàng có thèm ăn gì không? Cần chú ý cái gì? Đúng rồi sao nàng lại chạy? Có chuyện gì không, có đau ở đâu không?” Lý Huyền Băng nhẹ nhàng đem nàng đặt ở ttrên đùi hỏi rất nhiều vấn đề.

“Xì” Toàn Vũ cười khẽ ra tiếng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn chân tay luống cuống, bộ dáng vội vàng như thế, nói: “Chàng đã quên ta chính là thầy thuốc, cái gì cần biết ta đều biết.”

”Bính” một tiếng, cửa lập tức bị mở ra, bọn họ cùng nhau đi vào nói: “Lý Huyền Băng, Toàn Vũ, chúc mừng, chúc mừng.”

“Đến đây cùng vui.” Lý Huyền Băng vội vàng nói, sau đó lại tiếp: “Không bằng buổi tối hôm nay chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút.

“Được.” Trăm miệng một lời đồng ý.

@@@Ba nam nhân anh tuấn tiêu sái đều cẩn thận ôm lấy nữ nhân của mình, vẻ mặt âu yếm, hạnh phúc như vậy vừa làm cho người ta hâm mộ lại vừa ghen tị.

———-oOo———-

(TOÀN VĂN HOÀN)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương