Ngược Ái
-
Chương 301: Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Kiếp này vô duyên
‘Chết tiệt ai cho nàng vào.’
‘Tiểu thư nói là Vương gia phân phó nàng sửa sang lại thư phòng.’ Một thị vệ vội vàng bẩm báo, đến hắn còn tưởng rằng là Vương gia cố ý trừng phạt tiểu thư chứ.
‘Một đám phế vật, nhớ cho kỹ về sau nàng đến thư phòng hay ra bên ngoài cũng không được cho nàng tiến vào, cho người tới dọn dẹp thư phòng.’ Lý Huyền Băng nhìn thấy thư phòng một đống hỗn độn sắc mặt âm trầm.
‘Vâng, Vương gia.’ Thị vệ vội vàng lui ra ngoài.
Tâm tình Toàn Vũ rất tốt, trở lại trong phòng nhớ tới sắc mặt khó coi kia của Lý Huyền Băng nàng nhịn không được vui vẻ, chờ hắn chịu không nổi sẽ thả mình đi.
‘Tiểu thư, ngươi không phải là cố ý chứ?’ Thu Nhi đi vào trên mặt có chút mất hứng.
‘Thu Nhi, ta không phải cố ý, ta thật sự muốn làm thay đổi cảm nhận của Vương gia, làm hắn cao hứng không nghĩ tới sẽ làm cho nó loạn lên vậy.’ Vẻ mặt Toàn Vũ xin lỗi nhưng trong lòng lại cười thầm, nàng chính là cố ý, nàng cảm giác có lỗi Thu Nhi vì đã lợi dụng nàng.
Thu Nhi quả nhiên rất lương thiện vừa thấy bộ dáng áy náy của tiểu thư, vội vàng an ủi nói:
‘Tiểu thư không cần khổ sở, người là tiểu thư, về sau có chuyện gì phân phó nô tỳ làm là được rồi, không cần tự mình làm.’
‘Ừ, ta đã biết, chỉ là ta nghĩ tự mình làm sẽ có thành ý hơn.’ Toàn Vũ gật gật đầu nói.
‘Vậy về sau tiểu thư kêu nô tỳ cùng làm.’ Thu Nhi nói.
‘Tốt, về sau kêu ngươi cùng làm.’ Toàn Vũ miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, đồng ý á, đùa à, thế còn chỉnh Vương gia sao được.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở bên ngoài biệt quán đã vài ngày không biết Toàn Vũ thế nào? Lý Huyền Băng có làm nàng khó xử hay không?
‘Ty chức tham kiến Vương gia.’ Thị vệ canh cửa vội vàng hành lễ.
‘Bẩm báo Vương gia nhà ngươi nói bổn vương muốn gặp hắn.‘ Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó nói.
‘Vương gia xin chờ, ty chức lập tức đi báo.’ Thị vệ vội vàng vào phủ đi bẩm báo.
Tư Mã Tuấn Lỗi chờ ở bên ngoài một hồi chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng bước chân, khi tiếng bước chân tới gần thì thấy Lý Huyền Băng tự mình đi ra.
‘Không biết tam Vương gia đại giá quang lâm có gì sai bảo?’ giọng nói của hắn lạnh lùng đến dị thường.
Lý Vương gia, ta chỉ là tới xem Toàn Vũ một chút, cũng không có ý gì.’ Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thẳng hắn, chỉ cần thấy Toàn Vũ bình an vô sự, hắn cũng an tâm.
‘Cũng không hẳn, Vương gia nói thật dễ nghe, Chắc cũng không chỉ đơn giản tới nhìn nàng đâu? Vẫn là Vương gia sợ ta ngược đãi nàng hoặc giết nàng.’ Lý Huyền Băng nói trào phúng, nếu lo lắng cần gì nói dễ nghe vậy.
Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi cũng nổi lên một luồng tức giận, hắn đối với người này cũng không có hảo cảm, lạnh lùng cười nói:
‘Một khi đã như vậy thì để bổn vương thấy Toàn Vũ đi.’
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đem nàng đưa đến cửa biệt quán của ta sau này ngươi không có tư cách gặp lại nàng, nàng thế nào không có liên quan gì với ngươi, bây giờ ngươi hẳn là nên chỉ quan tâm có một người thôi, mời quay về thứ lỗi cho ta không nghe theo được.‘ Lý Huyền Băng nói xong vung ống tay áo xoay người bước đi
‘Lý Huyền Băng’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau giận dữ hét lên, hôm nay hắn sẽ xông vào, không nhìn thấy Toàn Vũ thì không được.
‘Vương gia.’ Thị vệ canh cửa đưa tay ngăn cản hắn, sau đó nhẹ giọng nói:
‘Vương gia xin yên tâm, tiểu thư tốt lắm, Vương gia nhà ta cũng không có làm nàng khó xử.’ Bọn họ không muốn hai vị Vương gia phát sinh xung đột dù sao chuyện này đối với ai cũng không tốt.
Tư Mã Tuấn Lỗi dừng lại nghi ngờ liếc mắt nhìn thị vệ một cái, thị vệ gật gật đầu, lúc này hắn mới giận dữ xoay người rời đi,Toàn Vũ không có việc gì là tốt rồi, hắn cũng không phải muốn cùng Lý Huyền Băng phát sinh xung đột.
Trong chòi nghỉ mát hoa viên một mình Lý Huyền Băng cầm ly rượu chậm rãi nhìn lên ánh trăng ngửa cổ cạn một chén, trước mắt chỉ hiện ra nữ tử như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ ngửa đầu uống rượu, chỉ cảm thấy chua sót ở trong lòng, hắn có hâm mộ Tư Mã Tuấn Lỗi nhưng là ghen tị nhiều hơn, thật bi ai, hắn khi nào thì đi ghen tị với người khác.
Toàn vũ nằm lăn qua lăn lại khó có thể đi gặp chu công, bèn đứng dậy xuống giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, không mặc thêm quần áo bước ra cửa.
Rất xa thấy trong chòi nghỉ mát có bóng người, đã trễ thế này là ai chứ? Toàn vũ tò mò lặng lẽ đi qua mới phát hiện là hắn đang một mình ở đó uống rượu.
Tâm tình thật sự là tốt. Toàn Vũ nói thầm không một tiếng động đi vào vài bước mới phát hiện hắn hình như có chút men say, hai tròng mắt dịu dàng mang theo một chút chua sót, mấy phần cô độc giấu ở khuôn mặt khôi ngô kia cả người tỏa ra cái loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
‘Ngữ Phong kiếp này vô duyên..’ Một tiếng thở dài nén xuống, một khắc nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, không hề có tiếng động biến mất ở trên góc áo.
Trái tim Toàn Vũ đột nhiên bị xúc động, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân chảy nước mắt, đều nói nam nhi không có lệ chẳng qua là chưa đủ thương tâm bởi vậy có thể thấy được hắn đối với Hàn Ngữ Phong yêu sâu đậm biết bao, sắc mặt ảm đạm một chút, lúc này quay lại nghĩ về bản thân, không phải mười năm hóa thành giấc mộng sao.
‘Ai….’ Một tiếng thở dài bất đắc dĩ thê lương, Tư Mã Tuấn Lỗi, kiếp này chúng ta cũng vô vọng rồi.
‘Ai.’ Nghe được giọng nói Lý Huyền Băng đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy nàng lạnh lùng nói.
‘Ta.‘ Toàn Vũ đi qua ngồi đối diện với hắn.
‘Ngươi nhìn lén?‘ Sắc mặt Lý Huyền Băng khôi phục lại vẻ lạnh như băng nhưng ưu thương không che dấu được.
‘Nhìn lén? Nhìn lén cái gì? Ngươi có sao không vậy? Ta quang minh chính đại đến xem.’ Toàn Vũ bất mãn ‘ngươi mượn rượu giải sầu, không có phát hiện ta.’
‘Về đi.’ Hình như không có cảm giác nói với nàng, Lý Huyền Băng lạnh như băng nói ra, sau đó không hề để ý tới nàng cầm ly rượu tiếp tục uống.
‘Một người uống không bằng ta uống cùng ngươi, dù sao tâm tình chúng ta cũng tệ không khác nhau mấy.‘ Toàn Vũ đoạt ly rượu trong tay hắn, uống hết một ngụm, yêu người không yêu mình là loại cảm giác đau khổ mà chỉ có bọn họ mới hiểu lẫn nhau được.
‘Tiểu thư nói là Vương gia phân phó nàng sửa sang lại thư phòng.’ Một thị vệ vội vàng bẩm báo, đến hắn còn tưởng rằng là Vương gia cố ý trừng phạt tiểu thư chứ.
‘Một đám phế vật, nhớ cho kỹ về sau nàng đến thư phòng hay ra bên ngoài cũng không được cho nàng tiến vào, cho người tới dọn dẹp thư phòng.’ Lý Huyền Băng nhìn thấy thư phòng một đống hỗn độn sắc mặt âm trầm.
‘Vâng, Vương gia.’ Thị vệ vội vàng lui ra ngoài.
Tâm tình Toàn Vũ rất tốt, trở lại trong phòng nhớ tới sắc mặt khó coi kia của Lý Huyền Băng nàng nhịn không được vui vẻ, chờ hắn chịu không nổi sẽ thả mình đi.
‘Tiểu thư, ngươi không phải là cố ý chứ?’ Thu Nhi đi vào trên mặt có chút mất hứng.
‘Thu Nhi, ta không phải cố ý, ta thật sự muốn làm thay đổi cảm nhận của Vương gia, làm hắn cao hứng không nghĩ tới sẽ làm cho nó loạn lên vậy.’ Vẻ mặt Toàn Vũ xin lỗi nhưng trong lòng lại cười thầm, nàng chính là cố ý, nàng cảm giác có lỗi Thu Nhi vì đã lợi dụng nàng.
Thu Nhi quả nhiên rất lương thiện vừa thấy bộ dáng áy náy của tiểu thư, vội vàng an ủi nói:
‘Tiểu thư không cần khổ sở, người là tiểu thư, về sau có chuyện gì phân phó nô tỳ làm là được rồi, không cần tự mình làm.’
‘Ừ, ta đã biết, chỉ là ta nghĩ tự mình làm sẽ có thành ý hơn.’ Toàn Vũ gật gật đầu nói.
‘Vậy về sau tiểu thư kêu nô tỳ cùng làm.’ Thu Nhi nói.
‘Tốt, về sau kêu ngươi cùng làm.’ Toàn Vũ miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, đồng ý á, đùa à, thế còn chỉnh Vương gia sao được.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở bên ngoài biệt quán đã vài ngày không biết Toàn Vũ thế nào? Lý Huyền Băng có làm nàng khó xử hay không?
‘Ty chức tham kiến Vương gia.’ Thị vệ canh cửa vội vàng hành lễ.
‘Bẩm báo Vương gia nhà ngươi nói bổn vương muốn gặp hắn.‘ Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó nói.
‘Vương gia xin chờ, ty chức lập tức đi báo.’ Thị vệ vội vàng vào phủ đi bẩm báo.
Tư Mã Tuấn Lỗi chờ ở bên ngoài một hồi chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng bước chân, khi tiếng bước chân tới gần thì thấy Lý Huyền Băng tự mình đi ra.
‘Không biết tam Vương gia đại giá quang lâm có gì sai bảo?’ giọng nói của hắn lạnh lùng đến dị thường.
Lý Vương gia, ta chỉ là tới xem Toàn Vũ một chút, cũng không có ý gì.’ Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thẳng hắn, chỉ cần thấy Toàn Vũ bình an vô sự, hắn cũng an tâm.
‘Cũng không hẳn, Vương gia nói thật dễ nghe, Chắc cũng không chỉ đơn giản tới nhìn nàng đâu? Vẫn là Vương gia sợ ta ngược đãi nàng hoặc giết nàng.’ Lý Huyền Băng nói trào phúng, nếu lo lắng cần gì nói dễ nghe vậy.
Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi cũng nổi lên một luồng tức giận, hắn đối với người này cũng không có hảo cảm, lạnh lùng cười nói:
‘Một khi đã như vậy thì để bổn vương thấy Toàn Vũ đi.’
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đem nàng đưa đến cửa biệt quán của ta sau này ngươi không có tư cách gặp lại nàng, nàng thế nào không có liên quan gì với ngươi, bây giờ ngươi hẳn là nên chỉ quan tâm có một người thôi, mời quay về thứ lỗi cho ta không nghe theo được.‘ Lý Huyền Băng nói xong vung ống tay áo xoay người bước đi
‘Lý Huyền Băng’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau giận dữ hét lên, hôm nay hắn sẽ xông vào, không nhìn thấy Toàn Vũ thì không được.
‘Vương gia.’ Thị vệ canh cửa đưa tay ngăn cản hắn, sau đó nhẹ giọng nói:
‘Vương gia xin yên tâm, tiểu thư tốt lắm, Vương gia nhà ta cũng không có làm nàng khó xử.’ Bọn họ không muốn hai vị Vương gia phát sinh xung đột dù sao chuyện này đối với ai cũng không tốt.
Tư Mã Tuấn Lỗi dừng lại nghi ngờ liếc mắt nhìn thị vệ một cái, thị vệ gật gật đầu, lúc này hắn mới giận dữ xoay người rời đi,Toàn Vũ không có việc gì là tốt rồi, hắn cũng không phải muốn cùng Lý Huyền Băng phát sinh xung đột.
Trong chòi nghỉ mát hoa viên một mình Lý Huyền Băng cầm ly rượu chậm rãi nhìn lên ánh trăng ngửa cổ cạn một chén, trước mắt chỉ hiện ra nữ tử như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ ngửa đầu uống rượu, chỉ cảm thấy chua sót ở trong lòng, hắn có hâm mộ Tư Mã Tuấn Lỗi nhưng là ghen tị nhiều hơn, thật bi ai, hắn khi nào thì đi ghen tị với người khác.
Toàn vũ nằm lăn qua lăn lại khó có thể đi gặp chu công, bèn đứng dậy xuống giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, không mặc thêm quần áo bước ra cửa.
Rất xa thấy trong chòi nghỉ mát có bóng người, đã trễ thế này là ai chứ? Toàn vũ tò mò lặng lẽ đi qua mới phát hiện là hắn đang một mình ở đó uống rượu.
Tâm tình thật sự là tốt. Toàn Vũ nói thầm không một tiếng động đi vào vài bước mới phát hiện hắn hình như có chút men say, hai tròng mắt dịu dàng mang theo một chút chua sót, mấy phần cô độc giấu ở khuôn mặt khôi ngô kia cả người tỏa ra cái loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
‘Ngữ Phong kiếp này vô duyên..’ Một tiếng thở dài nén xuống, một khắc nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, không hề có tiếng động biến mất ở trên góc áo.
Trái tim Toàn Vũ đột nhiên bị xúc động, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân chảy nước mắt, đều nói nam nhi không có lệ chẳng qua là chưa đủ thương tâm bởi vậy có thể thấy được hắn đối với Hàn Ngữ Phong yêu sâu đậm biết bao, sắc mặt ảm đạm một chút, lúc này quay lại nghĩ về bản thân, không phải mười năm hóa thành giấc mộng sao.
‘Ai….’ Một tiếng thở dài bất đắc dĩ thê lương, Tư Mã Tuấn Lỗi, kiếp này chúng ta cũng vô vọng rồi.
‘Ai.’ Nghe được giọng nói Lý Huyền Băng đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy nàng lạnh lùng nói.
‘Ta.‘ Toàn Vũ đi qua ngồi đối diện với hắn.
‘Ngươi nhìn lén?‘ Sắc mặt Lý Huyền Băng khôi phục lại vẻ lạnh như băng nhưng ưu thương không che dấu được.
‘Nhìn lén? Nhìn lén cái gì? Ngươi có sao không vậy? Ta quang minh chính đại đến xem.’ Toàn Vũ bất mãn ‘ngươi mượn rượu giải sầu, không có phát hiện ta.’
‘Về đi.’ Hình như không có cảm giác nói với nàng, Lý Huyền Băng lạnh như băng nói ra, sau đó không hề để ý tới nàng cầm ly rượu tiếp tục uống.
‘Một người uống không bằng ta uống cùng ngươi, dù sao tâm tình chúng ta cũng tệ không khác nhau mấy.‘ Toàn Vũ đoạt ly rượu trong tay hắn, uống hết một ngụm, yêu người không yêu mình là loại cảm giác đau khổ mà chỉ có bọn họ mới hiểu lẫn nhau được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook