Trương Phong Dương vội vàng ôm lấy Tôn Ngữ, chạy nhanh xuống cầu thang, lòng nóng như lửa đốt, vừa khóc vừa hối hận nói ; “Ca ca! Van cầu ngươi đừng xảy ra việc gì! Ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, đều là ta không tốt, ta là súc sinh, ta là  người bị mắc bệnh thần kinh, ngươi cũng biết là ta có bệnh, ngươi đừng giận ta, không nên bỏ ta lại, ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ quên tất cả, bạo lực cùng xúc phạm tới ngươi, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ca ca nếu ngươi xảy ra chuyện gì, thì ta biết làm sao bây giờ, ta thật vất vả mới tìm được ngươi, ngươi không được xảy ra chuyện gì nha…”

Tôn Ngữ vô lực nằm trong ngực Trương Phong Dương, vô lực lấy tay cầm lấy tay Trương Phong Dương, đau đến không nói ra lời, dọc theo đường đi Tôn Ngữ đều rên rỉ kêu đau, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân.

“Ca ca, nhịn một chút, sắp tới bệnh viện rồi, một chút nữa là tới nơi rồi, ngoan…” Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ ngồi lên xe, hắn ra lệnh cho lái xe liều mạng lái, vội vàng đem bọn họ đến bệnh viện.

Tôn Ngữ đã đau đến mất đi tri giác…

Trương Phong Dương không thể ngăn cản được sự hối hận cùng tuyệt vọng của mình, không có cách nào nghĩ sang chuyện khác, hiện tại hắn chỉ hy vọng cái xe chết tiệt này chạy nhanh lên, chạy nhanh một chút, chạy nhanh một chút!

Lúc này Trương Phong Dương tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ, nhìn bộ dạng lúc này của Tôn Ngữ, hắn biết là vừa rồi ẩu đả kịch liệt làm động thai, khiến cho đứa nhỏ trong bụng Tôn Ngữ bị thai khí (=động thai), cũng không biết có thể bảo vệ được chúng hay không?

Tôn Ngữ hô hấp dần dần yếu đi, Trương Phong Dương không ngừng nói với hắn, cố gắng làm cho Tôn Ngữ bảo trì sự thanh tỉnh, không để hắn rơi vào hôn mê.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ca ca, ngươi về sau không giận ta! Được không! Ca ca” Trương Phong Dương cảm thấy thật sợ hãi khi sắp sửa mất đi người quan trọng nhất, tựa như có một con dã thú hung ác đang điên cuồng cắn xé trái tim Trương Phong Dương, Trương Phong Dương thấy lòng đau…Đau quá!

Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ đã đau đến choáng váng liều mạng chạy tới bệnh viện, máu Tôn Ngữ nhuộm hết quần áo Trương Phong Dương thành một màu đỏ đến chói mắt...(thố thố:hối hận chưa?hối hận chưa tpd?)

Khi Tôn Ngữ được đưa vào phòng giải phẫu, y nằm trên giường, bị bác sỹ cởi hết quần áo, nhìn thấy cái bụng đang nổi lên cao cao của Tôn Ngữ, có thể thấy một trận lại một trận run rẩy cùng  máu tươi đang không ngừng chảy ra…

Trước hết bác sỹ để cho Trương Phong Dương ra ngoài phòng giải phẫu chờ, nhưng mà Trương Phong Dương ôm chặt lấy Tôn Ngữ, nói cái gì cũng muốn ở cạnh Tôn Ngữ lúc này, bác sỹ chỉ có thể tiêu độc toàn thân cho Trương Phong Dương sau đó mới cho hắn vào trong phòng giải phẫu.

Trương Phong Dương canh giữ ở bên cạnh giường của Tôn Ngữ, cầm lấy cái tay đã lạnh như băng của Tôn Ngữ, bác sỹ thì ở bên cạnh tiêm thuốc trợ sản vào trong thân thể  Tôn Ngữ, dùng dụng cụ khuếch trướng(=dụng cụ mở rộng sản đạo để sinh đó ạ>_<) để khuếch trướng động khẩu phía sau của Tôn Ngữ, đây là lần đầu tiên mà bác sỹ đỡ đẻ cho nam nhân, nên chân tay hơi luống cuống.

Bác sỹ bảo Trương Phong Dương giữ chặt Tôn Ngữ lại, trong khi đó bác sỹ đang  không ngừng xoa nắn bụng Tôn Ngữ để trợ giúp cho đứa nhỏ sinh ra dễ dàng hơn, bụng Tôn Ngữ bắt đầu run rẩy lên, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tiếng rên la cùng tiếng khóc cũng dần trở nên to hơn, mồ hôi đang chảy ra không ngừng.

Lúc này Trương Phong Dương cảm thấy vô cùng khẩn trương, cái tay đang cầm lấy  tay Tôn Ngữ cũng đang run run,Trương Phong Dương lo lắng nhìn Tôn Ngữ ở trên giường, hắn nổi điên quay về phía bác sỹ lớn tiếng hỏi; “Bác sỹ, tình trang thế nào? Gặp nguy hiểm sao?”

“Ngươi cũng biết mang thai cần 9 tháng 10 ngày, hắn mới mang thai hơn 8 tháng, đứa nhỏ vẫn chưa phát triển hoàn toàn, là bị va chạm mới không thể không đẻ non, đây là khó sanh, người cha cùng đứa nhỏ đều gặp nguy hiểm, chúng ta muốn hỏi, nếu thật sự là không được, ngươi muốn bảo vệ người cha, hay là đứa nhỏ!” Một vài bác sỹ đang sứt đầu mẻ trán nhìn Trương Phong Dương hỏi.

“Bảo vệ người cha! Ta không cần đứa nhỏ, ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn ca ca  của ta còn sống!” Trương Phong Dương lệ rơi đầy mặt nói.

“Không, ta muốn đứa nhỏ! Bác sỹ, ta muốn bảo vệ đứa nhỏ” ‘Tôn Ngữ suy yếu lắc đầu.

“Tốt lắm, cái gì cũng không cần nói ca ca! Còn đau không?” Trương Phong Dương đau lòng cầm lấy cái tay lạnh như băng của Tôn Ngữ, khóc.

“Đệ đệ đừng khóc, a… Đau quá!”Thân thể Tôn Ngữ bởi vì đau đớn mà không ngừng vặn vẹo, sự đau đớn trong bụng đang không ngừng tăng lên, bọn nhỏ ở trong cơ thể của mình đang không ngừng cao thấp vặn vẹo để ra, Trương Phong Dương vẫn cầm lấy tay Tôn Ngữ, hắn hận không thể chịu đau thay cho Tôn Ngữ, nhưng vẫn không có dấu hiệu sinh ra đứa nhỏ, Trương Phong Dương vẫn canh giữ ở bên cạnh Tôn Ngữ, tuy rằng không giúp được gì cho Tôn Ngữ, nhưng Trương Phong Dương cảm thấy mình có thể làm bạn với Tôn Ngữ, ít nhất không cho Tôn Ngữ chịu đựng sự đau đớn và thống khổ như trong địa ngục này một mình.

Tôn Ngữ nằm ở trên giường phẫu thuật trằn trọc, giãy giụa vặn vẹo, từng đợt từng đợt đau đớn đang không ngừng cuộn lên, vô cùng vô tận, bọn nhỏ ở trong bụng giãy dụa, lại sinh không được, Tôn Ngữ đau đến nỗi hắn cho là mình sẽ chết vì đau đớn, nghĩ rằng sinh mệnh cứ như vậy mà kết thúc.(thố thố:huhu..đại thúc cố lên bảo bảo sắp ra rồi…)

Sự đau đớn như dòng nước thủy triều từng đợt từng đợt nổi lên, đợt sau cao hơn đợt trước, càng ngày càng đau hơn, Tôn Ngữ đau đớn nắm lấy tay Trương Phong Dương,

Đứa nhỏ làm ầm ĩ vô cùng kịch liệt, giống như muốn chen chúc phá bụng Tôn Ngữ mà ra, bọn nhỏ ở trong bụng Tôn Ngữ quậy đến long trời lở đất, gây sứ ép cho Tôn Ngữ lên xuống, chính là không ra bên ngoài được.

Trương Phong Dương vẫn không ngừng ấn thắt lưng và bụng cho Tôn Ngữ để hóa giải  sự đau đớn của Tôn Ngữ, một khắc (=1 phút) cũng không nghỉ ngơi, càng lúc càng khẩn trương hơn, tay Trương Phong Dương vẫn run rẩy không ngừng.

“Bác sỹ, chúng ta không sinh! Ta không cần đứa nhỏ, hắn đau quá, ta rất là đau lòng khi thấy hắn khổ sở như vậy!” Trương Phong Dương cảm thấy mình cũng đang chết lặng.

“Như vậy không được, nếu bây giờ mà ngừng, việc chịu đựng nãy giờ chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đứa nhỏ vốn không đủ tháng chỉ có làm cho đứa nhỏ mau chóng sinh ra, mới là phương pháp giải quyết.”

Đột nhiên thân thể Tôn Ngữ run rẩy, nhất là cái bụng to kia, nó đang rung động không ngừng.

Tôn Ngữ bị trận đau đớn vô cùng vô tận này tra tấn đến sắp điên mất, cũng không biết khi nào thì mới có thể giải thoát, hắn rốt cục nhịn không được, nước mũi nước mắt tèm nhem, khóc nháo lên: “Đau quá, Phong Dương, để cho thầy thuốc giết ta đi, không nên tra tấn ta nữa, ta không muốn sinh, đau muốn chết… A… Nhanh lên làm cho ta chết đi… Không cần sinh … Ta đau quá… Đau… A…”

Trương Phong Dương cảm thấy hốc mắt ướt át, hắn quỳ xuống bên giường, ôm Tôn Ngữ vào trong ngực, hôn đôi môi tái nhợt trên mặt Tôn Ngữ, hắn thề mình sẽ không bao giờ để ca ca khổ như vậy nữa, không ngừng an ủi Tôn Ngữ: “Ca ca, cố kiên trì trong chốc lát, lập tức sẽ không đau nữa ”

“Bác sỹ có thể sinh mổ không? Nếu mổ thì có bị đau hay không?” Trương Phong Dương giống như kiến bò trên chảo nóng

“Không thể, hắn như thế này, không thể sinh mổ chỉ có thể sinh tự nhiên thôi ”

“Ta không cần hai hài tử này, ta chỉ muốn ca ca của ta, các ngươi nhất định phải giữ lấy người cha!” Trương Phong Dương thống khổ nhìn Tôn Ngữ.

Tôn Ngữ cảm thấy đau đớn càng ngày càng lớn, nhưng hắn dần dần im lặng, hắn không có sức để kêu nữa, đã nửa ngày trôi qua hắn cảm thấy mệt quá, Tôn Ngữ cảm thấy mình chống đỡ không nổi.

Trương Phong Dương nhẹ nhàng vuốt ve bụng Tôn Ngữ, nhìn Tôn Ngữ hô hấp càng ngày càng dồn dập, môi càng ngày càng trắng, Trương Phong Dương cảm thấy không tốt, Tôn Ngữ hạ thân trừ máu còn có chút chất lỏng ố vàng ào ào chảy xuôi, Trương Phong Dương biết đây là nước ối vỡ, bác sỹ cũng cho Tôn Ngữ thở oxi, tách hai chân Tôn Ngữ rộng hơn, Trương Phong Dương sợ hãi, ôm Tôn Ngữ chặt lại.

Bác sỹ rạch mặt sau của Tôn Ngữ ra, một hỗn hợp máu và chất lỏng sền sệt đang chậm rãi chảy ra, thầy thuốc thở phào nhẹ nhõm, nói với Trương Phong Dương: “Ngươi ôm chặt hắn đi, nước ối vỡ, đứa nhỏ muốn ra ngoài!”

Trương Phong Dương cảm thấy có hi vọng, ở bên tai Tôn Ngữ nhẹ giọng nói: “Ca ca, ngươi nghe thấy không? Hết thảy cũng sắp xong rồi, bọn tiểu yêu quái sắp sinh ra ”. Hai tay của bác sỹ nắm lại, không ngừng mát xa để cho Tôn Ngữ sinh hài tử được thuận lợi hơn.

Bác sỹ bảo Tôn Ngữ thở mạnh lên, mạnh lên, ý chí Tôn Ngữ đã mơ hồ căn bản không nghe được cái gì, chính là theo bản năng thống khổ hét to.

Trương Phong Dương khẽ vuốt ve mặt Tôn Ngữ nhẹ nhàng mà nói: “Ca ca, mạnh lên, hút khí, thở ra! Bọn nhỏ sẽ được sinh ra  ”

Tôn Ngữ cảm thấy thân thể không đau đớn như trước nữa, miễn cưỡng cười nói nói: “Phong Dương… Bọn tiểu yêu quái, giống như muốn, đi ra  ngoài, thật tốt quá… Còn nữa ca ca không phải không yêu ngươi, chính là không thể yêu ngươi, ta rời khỏi ngươi chính là không muốn chúng ta giống ba ba cùng thúc thúc!”

“Ta đã biết ca ca, ca ca! đệ đệ thực xin lỗi ngươi, ca ca! ta yêu ngươi ”

“A…” Phía sau máu loãng màu đỏ đang không ngừng chảy ra từ giữa hai chân của  Tôn Ngữ, hạ thân Tôn Ngữ huyệt động đã bị mở ra rất lớn, huyết không ngừng chảy ra, giống như có đầu của đứa nhỏ đang cố chui ra ngoài, Trương Phong Dương nhìn đến cảnh này, sợ hãi muốn chết, hắn hoảng sợ có chút nói năng lộn xộn: “Ca ca, ngươi nhất định không được xảy ra việc gì! Ca ca cố lên, hình như đầu của đứa nhỏ đi ra! ”

“A!!! Đệ đệ… Nếu ta không được nhất định phải giữ lấy đứa nhỏ!” đôi mắt to tròn của Tôn Ngữ lúc này vì đau đớn mà trào ra nước mắt, môi Tôn Ngữ đều bị cắn nát, hắn thật sự đau quá.

“Không! Ca ca, ta van cầu ngươi, không nên nói chuyện đó nữa ca ca” Trương Phong Dương khóc hô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương