Ngừng Yêu
-
Chương 87: Mẫn Linh
Ba tiếng sung vang lên bất ngờ khiến cho Lạc Vũ Anh sững sờ những cũng may cô ấy không phải thuộc dạng yếu đuối nếu không chắc chắn sẽ bị dọa tới động thai. Người khiến cô bất ngờ nhất là Tiểu Lãnh, thằng bé gương mặt hoàn toàn không biến sắc mà nhìn chằm chằm về phía người vừa bắn ba phát súng đó. Khiến người làm mẹ nhưng còn mang chút run sợ như cô phải sững ra, thằng bé này có thật sự là con trai của cô. Nó có thực sự là một đứa bé chứ?
Kỳ Tuyết không phủ nhận rằng việc Tiểu Lãnh trưởng thành trước tuổi, tư duy cũng nhưng trí thông minh hơn những đứa trẻ khác. Nhưng đâu thể bất ngờ xuất hiện ba tiếng súng vang lên mà gương mặt nó hoàn toàn không biến sắc. Cô không thể đoán được ngoài những lúc ở cạnh cô thì còn lại nó đã gặp phải những chuyện gì.
Vì ba tiếng súng đó cả căn phòng càng yên tĩnh hơn, tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua tán lá. Ai lấy đều chờ xem hành động tiếp theo của Niên Dật Hà vì chẳng ai đoán được tên điên này sẽ làm gì. Tất cả bọn cô đều trong thế bị động phải phụ thuộc vào hắn ta.
Niên Dật Hà cong khóe môi tạo ra một nụ cười gian xảo. Gương mặt lạnh đạm kia toát ra một vẻ mặt chết chóc khiến người ta phải rùng mình. Bàn tay hắn vuốt ve cây súng trong tay hắn. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Trác Nghiên mang theo phần kiêu ngạo."Khẩu súng này vừa được chế tạo chưa được bán ra bên ngoài. Ba phát sung vừa rồi là thử trên vật nhưng tôi lại có hứng thú thử trên người hơn. Vũ Tổng thấy sao?"
Con ngươi đen nháy của Vũ Trác Nghiên càng tối lại. Hai bàn tay nắm chặt cố giữ bản thân bình tĩnh."Không làm hại tới họ. Tôi để anh dùng tôi để thử súng. So với một đứa trẻ và một người phụ nữ mang thai còn tốt hơn."
Hắn ta cong môi đối với lời trao đổi của Vũ Trác Nghiên hoàn toàn không hứng thú."Chỉ tiếc tôi lại không hứng thú dùng Vũ Tổng để thử súng. Nếu muốn cứu họ cũng được thôi. Còn nhớ năm đó bọn bắt cóc cho Vũ Tổng chỉ được chọn một trong hai không. Vậy hiện tại cũng như vậy. Một là cứu thằng nhóc này hai là cứu Vũ phu nhân."
Những người còn loại liền vì yêu cầu của Niên Dật Hà mà quay ra nhìn nhau. Phải chọn một trong hai. Nếu không chọn với tính cách nãy giờ của hắn ta chắc chắn sẽ nổ súng giết cả hai nhưng nếu chọn vậy nên chọn ai.
Kỳ Tuyết đứng giữa hai người. Một bên là con trai bảo bối của cô, một bên là bạn thân đã vậy còn đang mang thai. Cô thực sự không biết khuyên Vũ Trác Nghiên nên chọn ai. Nhưng quả thực đáy lòng cô có chút nghiêng về con trai mình, cô biết vậy là ác độc nhưng nó là con trai cô. Là đứa trẻ cô dùng mạng mình đổi lấy sao cô có thể không nghiêng về nó. Tuy vậy cuối cùng cô vẫn chọn im lặng và không can thiệp vào quyết định của Vũ Trác Nghiên. Cô không muốn vì sự tác động của cô mà anh phải hối hận.
Cô tiến lên một bước. Gương mặt điềm tĩnh nhìn về phía Niên Dật Hà."Đổi mạng tôi thay hai người họ được chứ?"
Hành động của cô như đã làm trong dự đoán của hắn ta nên vẻ mặt hắn hoàn toàn không có chút giao động mà bật cười lớn."Nha đầu, em tuy mất trí nhớ vấn không thay đổi. Rất thích hi sinh. Nhưng rất tiếc là Vũ Tổng từng dùng mặng người khác để bảo vệ em chắc chắn không để em làm điều này. Và tôi cũng sẽ không đồng ý. Vì tôi muốn em phải sống."
Niên Dật Hà bỗng nhìn cô, nhiều năm rồi mà cô vẫn không thay đổi chỉ có cao hơn một chút và nhìn trưởng thành hơn. Cô không còn cười nhiều như trước nữa, không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên ấy nữa. Cũng đúng, họ đều bước ra đời sao còn có thể mang theo sự hồn nhiên, ngây ngô, vô lo, vô nghĩ ấy được. Hắn muốn cô sống, hắn muốn người con gái tên Kỳ Tuyết phải sống. Sống để ân hận. Sống thay phần của Linh Nhi...
Vẻ mặt xuất hiện bất ngờ của Niên Dật Hà khiến cô giật mình. Không còn cao ngạo, lạnh nhạt mà có gì đó dịu dàng rất quen thuộc. Cô dương như đã thấy nó rồi thì phải. Hình như cô nhớ ra gì đó rồi. Là hình ảnh của một nam nhân mặc đồng phục mỉm cười tiến về phía cô. Tay anh ta còn khoác vai của Vũ Trác Nghiên. Gương mặt người đó vì ánh nắng mà nhìn không rõ lắm, cô bước mấy bước để nhìn rõ hơn thì...
Bỗng nhiên cơn đau đầu ập tới với cô. Đầu cô trong phút chốc như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Cơn đau đầu như hành hạ Kỳ Tuyết.
"Á...á..." Cô hét lên như muốn bùng nổ. Hai tay bóp chặt lấy đầu mình, cô tuy giỏi chịu đau những cũng phải nhíu chặt mày lại.
"Mẹ!" Tiểu Lãnh hét lên. Cậu muốn chạy tới bên cạnh cô thì bị hai tên áo đen giữ chặt lại không cho cậu nhúc nhích.
Phản ứng bất ngờ của cô cùng tiếng hét của Tiểu Lãnh khiến cho Niên Dật Hà sững sờ thoát khỏi suy nghĩ của mình mà quay lại vẻ lạnh nhạt ban đầu. Hắn ta nhìn vẻ đau đơn của cô ánh mắt có chút sao động nhưng rồi lại bình tĩnh lại.
Những người còn lại cũng rất nhanh phản ứng nhưng Lục Hàn và Thiên Dực gần cô hơn lên rất nhanh đã đỡ được cô. Nhìn vẻ đau đỡ của cô hai người họ không nhịn được mà dùng ánh mắt đầy sát khi liếc về phía Niên Dật Hà. Sau đó Vũ Trác Nghiên cùng Kỳ Nghiên cũng nhanh đi tới xem Kỳ Tuyết. Nhưng có vẻ họ không lo lắng nhiều như Lục Hàn và Thiên Dực.
Vũ Trác Nghiên lấy trong túi áo ra một lọ thuốc. Bên trong chỉ còn đúng một viên duy nhất. Anh đắn đo nhìn cô rồi quay sang nhìn Kỳ Nghiên xin ý kiến. Kỳ Nghiên nhìn em gái mình, bàn tay anh ta nắm chặt lại. Cuối cùng khi Vũ Trác Nghiên định cho Kỳ Tuyết uống viên thuộc thì Kỳ Nghiên lại cướp lấy nó ném ra bên ngoài trước sự ngỡ ngàng của Vũ Trác Nghiên."Cậu điên sao Kỳ Nghiên?"
"Chúng ta giấu nó, giấy Niên Dật Hà đủ lâu rồi. Hơn mười năm rồi, cũng chẳng cần tiếp tục đâu. Loại thuốc này chúng ta có thể dùng tiền đổi lấy nó, giúp A Tuyết cả đời không nhớ lại nhưng đó không phải sự lựa chọn tốt. Con bé cần nhớ lại, cần tự vượt qua không phải mãi mãi quên đi."
Kỳ Nghiên cười khẽ, anh đỡ lấy Kỳ Tuyết từ người của Lục Hàn đứng dậy. Anh ôm đứa em gái của mình vào lòng nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói đầy yêu thương."A Tuyế ngoan. Anh hai tin em chắc chắn sẽ làm được. Đó là phần kí ức của em. Phải tự lấy nó về."
" Trác Nghiên, cậu nói cho cậu ta biết chuyện năm đó đi. Tên điên này hành hạ bản thân nhiều năm rồi nên để hắn biết rõ chuyện năm đó là như thế nào." Kỳ Nghiên vừa động viên em gái mình cũng không quên ra lệnh cho Vũ Trác Nghiên. Mấy năm qua hai bọn anh giấu cô cùng Niên Dật Hà cũng đủ lâu rồi. Không có bí mật nào là mãi mãi cuối cùng cũng phải biết thì nhân hôm nay nói rõ tất cả.
"Hai người còn chuyện gì chưa nói rõ?" Niên Dật Hà cười lạnh. Anh với họ từ lâu đã chẳng còn lòng tin nhưng vẫn muốn nghe thử xem lại là một câu chuyện nói dối nào nữa họ muốn viết nên.
"A Tuyết là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Năm đó bọn bắt cóc muốn bắt cóc nó không phải chỉ vì muốn tống tiền mà còn nhận lệnh của kẻ sai khiến muốn để con bé biết được sự thật này. Biết được thân phận thực sự của nó không phải tiểu thư của Kỳ Gia mà là nữ nhi của Vũ Gia. Nhưng Mẫn Linh lại ở cạnh A Tuyết nên cũng bị bọn họ bắt cóc theo. Lúc tôi cùng Kỳ Nghiên đuổi tới vừa hay bọn chúng đã nói cho nha đầu biết chuyện nó là con gái của cha tôi. Con bé khi đó không hiểu tại sao lại nổi điên, hai tay ôm đầu miệng không ngừng la hét. Cảnh tượng hệt như vừa rồi khiến cho tất cả bọn bắt cóc phải hoảng sợ. Còn Mẫn Linh, con bé..." Vũ Trác Nghiên bỗng im lặng lại.
"Linh Nhi làm sao?"Điều này lại càng khiến cho Niên Dật Hà muốn nghe tiếp hơn. Anh khi đó lúc chạy tới chỉ thấy bọn bắt cóc đang bị bắt đi, Mẫn Linh đang nằm trong một vũng máu còn Kỳ Tuyết đã ngất đi đang được Vũ Trác Nghiên bế lên. Lúc hắn ta chạy tới hỏi Kỳ Nghiên thì biết được lúc họ mang tiền tới giao bọn bắt cóc giở trò nói chỉ được cứu một người nên đòi họ chọn. Vừa nghe tới đó Niên Dật Hà đã nổi điên nên chẳng còn nghe tiếp đoạn phía sau mà tức giận chạy tới ôm thi thể của Mẫn Linh nhưng bị cảnh sát kéo ra rồi nhìn xác của cô bị bác sĩ mang đi. Ngày hôm sau liền nhận được tin xác của Mẫn Linh trong đêm đó đã được đốt. Lễ tang cũng diễn ra nhỏ với những người thân.
Cũng chính vì lý do này mà Niên Dật Hà mới chắc chắn là Kỳ Gia cùng Vũ Gia vì muốn che đi chuyện Vũ Trác Nghiên cùng Kỳ Nghiên chọn cứu Kỳ Tuyết hại chết Mẫn Linh của hắn ta nên mới hành xử vậy. Cũng từ đó Niên Dật Hà xin nghỉ học quyết tâm ra nước ngoài gia nhập vào một bang phái. Cùng với thế lực ngầm vốn có của Niên Gia mà rất nhanh trở thành lão đại. Anh nhẫn nhịn bao năm theo dõi Kỳ Gia cùng Vũ Gia. Và cuối cùng cũng chờ tới ngày bọn họ đều hội ngộ ở thành phố A này. Anh muốn để họ phải nếm trải sự đau khổ khi mất đi người thân yêu nhất.
Vũ Trác Nghiên cười khổ. Liền chậm rãi kể lại chi tiết những chuyên hôm đó. Thật ra mọi chuyện không có một điểm nào giống với lời nói giỏi của Kỳ Nghiên cả. Thật khi bọn anh tới nơi liền chứng kiến được một cảnh tượng mà cả đời cũng chẳng thể nào quên. Kỳ Tuyết đang bị một đám đàn ông bao vậy, con bé như đang hóa điên mà hét lên, nước mắt chảy xuống. Xung quanh nó là những lời thô tục, lời nhục mạ ngữ khí mang theo sự giễu cợt. Còn Mẫn Linh đang nằm bên cạnh, con bé không một mảnh vải che thân. Nhìn qua dấu vết trên người cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Những giọt lệ lăn dài trên má nó như những nhét dao chém vào anh cùng Kỳ Nghiên. Vì họ cũng đoán được con bé vì A Tuyết mà hi sinh thân mình để rồi bị vấy bẩn bởi đám chó má kia.
___ Lời tác giả ___
Ai cho Au tinh thần nào? Ai cho Au một nam chính đích thực đi nào.
Kỳ Tuyết không phủ nhận rằng việc Tiểu Lãnh trưởng thành trước tuổi, tư duy cũng nhưng trí thông minh hơn những đứa trẻ khác. Nhưng đâu thể bất ngờ xuất hiện ba tiếng súng vang lên mà gương mặt nó hoàn toàn không biến sắc. Cô không thể đoán được ngoài những lúc ở cạnh cô thì còn lại nó đã gặp phải những chuyện gì.
Vì ba tiếng súng đó cả căn phòng càng yên tĩnh hơn, tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua tán lá. Ai lấy đều chờ xem hành động tiếp theo của Niên Dật Hà vì chẳng ai đoán được tên điên này sẽ làm gì. Tất cả bọn cô đều trong thế bị động phải phụ thuộc vào hắn ta.
Niên Dật Hà cong khóe môi tạo ra một nụ cười gian xảo. Gương mặt lạnh đạm kia toát ra một vẻ mặt chết chóc khiến người ta phải rùng mình. Bàn tay hắn vuốt ve cây súng trong tay hắn. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Trác Nghiên mang theo phần kiêu ngạo."Khẩu súng này vừa được chế tạo chưa được bán ra bên ngoài. Ba phát sung vừa rồi là thử trên vật nhưng tôi lại có hứng thú thử trên người hơn. Vũ Tổng thấy sao?"
Con ngươi đen nháy của Vũ Trác Nghiên càng tối lại. Hai bàn tay nắm chặt cố giữ bản thân bình tĩnh."Không làm hại tới họ. Tôi để anh dùng tôi để thử súng. So với một đứa trẻ và một người phụ nữ mang thai còn tốt hơn."
Hắn ta cong môi đối với lời trao đổi của Vũ Trác Nghiên hoàn toàn không hứng thú."Chỉ tiếc tôi lại không hứng thú dùng Vũ Tổng để thử súng. Nếu muốn cứu họ cũng được thôi. Còn nhớ năm đó bọn bắt cóc cho Vũ Tổng chỉ được chọn một trong hai không. Vậy hiện tại cũng như vậy. Một là cứu thằng nhóc này hai là cứu Vũ phu nhân."
Những người còn loại liền vì yêu cầu của Niên Dật Hà mà quay ra nhìn nhau. Phải chọn một trong hai. Nếu không chọn với tính cách nãy giờ của hắn ta chắc chắn sẽ nổ súng giết cả hai nhưng nếu chọn vậy nên chọn ai.
Kỳ Tuyết đứng giữa hai người. Một bên là con trai bảo bối của cô, một bên là bạn thân đã vậy còn đang mang thai. Cô thực sự không biết khuyên Vũ Trác Nghiên nên chọn ai. Nhưng quả thực đáy lòng cô có chút nghiêng về con trai mình, cô biết vậy là ác độc nhưng nó là con trai cô. Là đứa trẻ cô dùng mạng mình đổi lấy sao cô có thể không nghiêng về nó. Tuy vậy cuối cùng cô vẫn chọn im lặng và không can thiệp vào quyết định của Vũ Trác Nghiên. Cô không muốn vì sự tác động của cô mà anh phải hối hận.
Cô tiến lên một bước. Gương mặt điềm tĩnh nhìn về phía Niên Dật Hà."Đổi mạng tôi thay hai người họ được chứ?"
Hành động của cô như đã làm trong dự đoán của hắn ta nên vẻ mặt hắn hoàn toàn không có chút giao động mà bật cười lớn."Nha đầu, em tuy mất trí nhớ vấn không thay đổi. Rất thích hi sinh. Nhưng rất tiếc là Vũ Tổng từng dùng mặng người khác để bảo vệ em chắc chắn không để em làm điều này. Và tôi cũng sẽ không đồng ý. Vì tôi muốn em phải sống."
Niên Dật Hà bỗng nhìn cô, nhiều năm rồi mà cô vẫn không thay đổi chỉ có cao hơn một chút và nhìn trưởng thành hơn. Cô không còn cười nhiều như trước nữa, không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên ấy nữa. Cũng đúng, họ đều bước ra đời sao còn có thể mang theo sự hồn nhiên, ngây ngô, vô lo, vô nghĩ ấy được. Hắn muốn cô sống, hắn muốn người con gái tên Kỳ Tuyết phải sống. Sống để ân hận. Sống thay phần của Linh Nhi...
Vẻ mặt xuất hiện bất ngờ của Niên Dật Hà khiến cô giật mình. Không còn cao ngạo, lạnh nhạt mà có gì đó dịu dàng rất quen thuộc. Cô dương như đã thấy nó rồi thì phải. Hình như cô nhớ ra gì đó rồi. Là hình ảnh của một nam nhân mặc đồng phục mỉm cười tiến về phía cô. Tay anh ta còn khoác vai của Vũ Trác Nghiên. Gương mặt người đó vì ánh nắng mà nhìn không rõ lắm, cô bước mấy bước để nhìn rõ hơn thì...
Bỗng nhiên cơn đau đầu ập tới với cô. Đầu cô trong phút chốc như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Cơn đau đầu như hành hạ Kỳ Tuyết.
"Á...á..." Cô hét lên như muốn bùng nổ. Hai tay bóp chặt lấy đầu mình, cô tuy giỏi chịu đau những cũng phải nhíu chặt mày lại.
"Mẹ!" Tiểu Lãnh hét lên. Cậu muốn chạy tới bên cạnh cô thì bị hai tên áo đen giữ chặt lại không cho cậu nhúc nhích.
Phản ứng bất ngờ của cô cùng tiếng hét của Tiểu Lãnh khiến cho Niên Dật Hà sững sờ thoát khỏi suy nghĩ của mình mà quay lại vẻ lạnh nhạt ban đầu. Hắn ta nhìn vẻ đau đơn của cô ánh mắt có chút sao động nhưng rồi lại bình tĩnh lại.
Những người còn lại cũng rất nhanh phản ứng nhưng Lục Hàn và Thiên Dực gần cô hơn lên rất nhanh đã đỡ được cô. Nhìn vẻ đau đỡ của cô hai người họ không nhịn được mà dùng ánh mắt đầy sát khi liếc về phía Niên Dật Hà. Sau đó Vũ Trác Nghiên cùng Kỳ Nghiên cũng nhanh đi tới xem Kỳ Tuyết. Nhưng có vẻ họ không lo lắng nhiều như Lục Hàn và Thiên Dực.
Vũ Trác Nghiên lấy trong túi áo ra một lọ thuốc. Bên trong chỉ còn đúng một viên duy nhất. Anh đắn đo nhìn cô rồi quay sang nhìn Kỳ Nghiên xin ý kiến. Kỳ Nghiên nhìn em gái mình, bàn tay anh ta nắm chặt lại. Cuối cùng khi Vũ Trác Nghiên định cho Kỳ Tuyết uống viên thuộc thì Kỳ Nghiên lại cướp lấy nó ném ra bên ngoài trước sự ngỡ ngàng của Vũ Trác Nghiên."Cậu điên sao Kỳ Nghiên?"
"Chúng ta giấu nó, giấy Niên Dật Hà đủ lâu rồi. Hơn mười năm rồi, cũng chẳng cần tiếp tục đâu. Loại thuốc này chúng ta có thể dùng tiền đổi lấy nó, giúp A Tuyết cả đời không nhớ lại nhưng đó không phải sự lựa chọn tốt. Con bé cần nhớ lại, cần tự vượt qua không phải mãi mãi quên đi."
Kỳ Nghiên cười khẽ, anh đỡ lấy Kỳ Tuyết từ người của Lục Hàn đứng dậy. Anh ôm đứa em gái của mình vào lòng nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói đầy yêu thương."A Tuyế ngoan. Anh hai tin em chắc chắn sẽ làm được. Đó là phần kí ức của em. Phải tự lấy nó về."
" Trác Nghiên, cậu nói cho cậu ta biết chuyện năm đó đi. Tên điên này hành hạ bản thân nhiều năm rồi nên để hắn biết rõ chuyện năm đó là như thế nào." Kỳ Nghiên vừa động viên em gái mình cũng không quên ra lệnh cho Vũ Trác Nghiên. Mấy năm qua hai bọn anh giấu cô cùng Niên Dật Hà cũng đủ lâu rồi. Không có bí mật nào là mãi mãi cuối cùng cũng phải biết thì nhân hôm nay nói rõ tất cả.
"Hai người còn chuyện gì chưa nói rõ?" Niên Dật Hà cười lạnh. Anh với họ từ lâu đã chẳng còn lòng tin nhưng vẫn muốn nghe thử xem lại là một câu chuyện nói dối nào nữa họ muốn viết nên.
"A Tuyết là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Năm đó bọn bắt cóc muốn bắt cóc nó không phải chỉ vì muốn tống tiền mà còn nhận lệnh của kẻ sai khiến muốn để con bé biết được sự thật này. Biết được thân phận thực sự của nó không phải tiểu thư của Kỳ Gia mà là nữ nhi của Vũ Gia. Nhưng Mẫn Linh lại ở cạnh A Tuyết nên cũng bị bọn họ bắt cóc theo. Lúc tôi cùng Kỳ Nghiên đuổi tới vừa hay bọn chúng đã nói cho nha đầu biết chuyện nó là con gái của cha tôi. Con bé khi đó không hiểu tại sao lại nổi điên, hai tay ôm đầu miệng không ngừng la hét. Cảnh tượng hệt như vừa rồi khiến cho tất cả bọn bắt cóc phải hoảng sợ. Còn Mẫn Linh, con bé..." Vũ Trác Nghiên bỗng im lặng lại.
"Linh Nhi làm sao?"Điều này lại càng khiến cho Niên Dật Hà muốn nghe tiếp hơn. Anh khi đó lúc chạy tới chỉ thấy bọn bắt cóc đang bị bắt đi, Mẫn Linh đang nằm trong một vũng máu còn Kỳ Tuyết đã ngất đi đang được Vũ Trác Nghiên bế lên. Lúc hắn ta chạy tới hỏi Kỳ Nghiên thì biết được lúc họ mang tiền tới giao bọn bắt cóc giở trò nói chỉ được cứu một người nên đòi họ chọn. Vừa nghe tới đó Niên Dật Hà đã nổi điên nên chẳng còn nghe tiếp đoạn phía sau mà tức giận chạy tới ôm thi thể của Mẫn Linh nhưng bị cảnh sát kéo ra rồi nhìn xác của cô bị bác sĩ mang đi. Ngày hôm sau liền nhận được tin xác của Mẫn Linh trong đêm đó đã được đốt. Lễ tang cũng diễn ra nhỏ với những người thân.
Cũng chính vì lý do này mà Niên Dật Hà mới chắc chắn là Kỳ Gia cùng Vũ Gia vì muốn che đi chuyện Vũ Trác Nghiên cùng Kỳ Nghiên chọn cứu Kỳ Tuyết hại chết Mẫn Linh của hắn ta nên mới hành xử vậy. Cũng từ đó Niên Dật Hà xin nghỉ học quyết tâm ra nước ngoài gia nhập vào một bang phái. Cùng với thế lực ngầm vốn có của Niên Gia mà rất nhanh trở thành lão đại. Anh nhẫn nhịn bao năm theo dõi Kỳ Gia cùng Vũ Gia. Và cuối cùng cũng chờ tới ngày bọn họ đều hội ngộ ở thành phố A này. Anh muốn để họ phải nếm trải sự đau khổ khi mất đi người thân yêu nhất.
Vũ Trác Nghiên cười khổ. Liền chậm rãi kể lại chi tiết những chuyên hôm đó. Thật ra mọi chuyện không có một điểm nào giống với lời nói giỏi của Kỳ Nghiên cả. Thật khi bọn anh tới nơi liền chứng kiến được một cảnh tượng mà cả đời cũng chẳng thể nào quên. Kỳ Tuyết đang bị một đám đàn ông bao vậy, con bé như đang hóa điên mà hét lên, nước mắt chảy xuống. Xung quanh nó là những lời thô tục, lời nhục mạ ngữ khí mang theo sự giễu cợt. Còn Mẫn Linh đang nằm bên cạnh, con bé không một mảnh vải che thân. Nhìn qua dấu vết trên người cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Những giọt lệ lăn dài trên má nó như những nhét dao chém vào anh cùng Kỳ Nghiên. Vì họ cũng đoán được con bé vì A Tuyết mà hi sinh thân mình để rồi bị vấy bẩn bởi đám chó má kia.
___ Lời tác giả ___
Ai cho Au tinh thần nào? Ai cho Au một nam chính đích thực đi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook